Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Dưới sự ưu ái của đèn xanh dọc đường, quyết định điều chuyển của Sở Thu Bạch đến rất nhanh.
Trần Hòa đích thân đưa y về bệnh viện thu dọn đồ đạc cá nhân. Theo lý mà nói, Sở Thu Bạch ít nhất phải ở lại thêm một tháng, hoàn thành việc bàn giao mới có thể rời đi. Nhưng Sở Giang Lai không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa.
Hắn quyên tặng cho Trần Hòa một hệ thống chụp mạch máu xóa nền kỹ thuật số, yêu cầu anh ta hoàn thành thủ tục nghỉ việc cho Sở Thu Bạch trong vòng hai ngày.
Trần Hòa bảo người ta in hợp đồng quyên tặng, yêu cầu Sở Giang Lai ký tên trực tiếp.
Anh ta xoay xoay cây bút Montblanc mà Trần Nhuy Chi tặng, nằm trên ghế văn phòng ra giá trên trời: "Như vậy đi, cậu tặng thêm cho tôi một bộ chuyển đổi phát sóng kỹ thuật số toàn phần..."
Sở Giang Lai ký xong, ném hợp đồng quyên tặng trị giá tám chữ số lên trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: "Một năm anh ấy nhận được bao nhiêu tiền lương ở chỗ anh?"
Trần Hòa cười híp mắt nói ra một con số, miễn cưỡng đủ để bảo trì một lần cho máy chụp mạch máu mới tống tiền được. Nhưng anh ta không hề sợ hãi, vênh váo giơ một ngón tay trước mặt Sở Giang Lai: "Đừng keo kiệt như vậy, anh quyên tặng thêm một bộ nữa, tôi sẽ để anh ấy đi cùng anh ngay ngày hôm nay."
Sở Giang Lai nghiến răng, xòe tay ra đòi hợp đồng, cảnh cáo anh ta: "Đây là lời anh tự nói đấy, chậm một ngày, tôi sẽ lột da anh."
Trần Hòa vui vẻ nháy mắt với hắn: "Thành giao." Trong lòng nghĩ, cậu cứ vênh váo với tôi đi, đợi về Giang Hỗ rồi, còn chưa biết ai lột da ai đâu.
Sở Thu Bạch không muốn về Giang Hỗ.
Theo kế hoạch ban đầu của y, y sẽ ở lại Kinh Thị đến sau Tết Nguyên đán, đợi đến khi việc thay đổi cổ phần của Càn Phương kết thúc rồi mới chuyển công tác đến Giang Hỗ, công khai tuyên bố đã ly hôn với Văn Nhân từ lâu.
Nhưng Sở Giang Lai khiến kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi.
Ngồi trên máy bay công vụ về Giang Hỗ, Sở Thu Bạch nhận được tin nhắn của Văn Nhân, cô hỏi y có thể gửi bản scan giấy chứng nhận ly hôn cho cô không.
Liếc nhìn Sở Giang Lai đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Sở Thu Bạch trả lời "Được", nghĩ một lúc rồi lại viết: "Hình như anh cũng không có bản scan, bản gốc ở trong ngăn kéo đầu tiên bên phải bàn làm việc trong thư phòng. Nếu em không tiện scan, thì đợi anh về làm xong rồi gửi cho em."
Văn Nhân nhanh chóng trả lời: "Cảm ơn anh!" và "Sao anh tốt dữ vậy! Em yêu anh chết mất!"
Sở Thu Bạch không nhịn được cười thành tiếng.
Trên thái dương Sở Giang Lai chắc cũng có mắt, lập tức thò đầu qua xem màn hình điện thoại của y: "Nhắn tin với ai vậy? Gửi gì mà cười vui thế?"
Sở Thu Bạch lập tức khóa màn hình, nhưng vẫn bị hắn ta nhìn thấy một dòng.
Văn Nhân: "Sao anh tốt dữ vậy! Em yêu anh chết mất!"
Sắc mặt Sở Giang Lai lập tức u ám, hắn nhắm mắt lại nằm xuống ghế máy bay, mỉa mai nói: "Người phụ nữ này thật là sến súa."
Rõ ràng chính hắn đã từng nói những lời sến súa hơn, làm những việc sến súa hơn với Sở Thu Bạch, vậy mà vẫn đường hoàng chỉ trích Văn Nhân: "Anh nhanh chóng ly hôn với cô ta đi, em nhìn thấy cô ta là thấy phiền."
Sở Thu Bạch im lặng không trả lời, mở kinh Kim Cang ra, đọc thầm vài dòng, đọc đến câu "Phàm tất cả hình tướng, đều là hư vọng." thì đột nhiên nghe thấy người bên cạnh nói: "Cố Minh Lượng là ai?"
Nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại vì kinh văn lập tức tăng tốc, sự hoảng sợ chạy loạn trong lồng ngực như con ngựa đứt dây cương.
Sắc mặt tái nhợt, Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên nhìn Sở Giang Lai, không nói gì.
Sở Giang Lai gối đầu lên tay, kiên nhẫn nhìn lại, như một giám khảo nhân từ cho y cơ hội, để y lật đáp án đúng chép vào bài.
Nhưng Sở Thu Bạch chưa từng gian lận, y không chép được.
Sở Giang Lai khoan dung cười cười, Sở Thu Bạch nhất định không biết mình kém cỏi trong khoản nói dối đến mức nào. Trong lòng y chắc chắn chất chứa đầy những chuyện muốn giấu giếm, nên mới quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Sở Giang Lai, còn nói dối: "Anh không biết."
Sở Giang Lai mở khóa điện thoại, mở một đoạn video rồi ấn nút tạm dừng, đưa cho y. Sở Thu Bạch do dự nhìn chiếc điện thoại, không muốn nhận. Hắn liền đưa chiếc điện thoại đang sáng màn hình ra xa hơn một chút, động viên nói: "Xem thử đi."
Ấn nút phát, hình ảnh màu xám không rõ nét bắt đầu chuyển động, hình như được cắt từ một đoạn video giám sát nào đó, thời gian trôi qua trong im lặng được tua nhanh, trở nên rất nhanh. Sở Thu Bạch chỉ mất ba phút đã xem xong nội dung quan trọng của camera giám sát từ hai giờ mười bảy phút đến ba giờ năm phút sáng.
Cố Minh Lượng ôm chặt Văn Nhân trước xe cô, Văn Nhân không hề giãy giụa, hai người cứ ôm nhau như vậy bảy tám phút, sau đó mở cửa xe cùng ngồi vào hàng ghế sau, hơn hai mươi phút sau mới ra khỏi xe.
Sở Thu Bạch im lặng xem xong những hình ảnh mà y chưa từng thấy trước đây, nhìn khung cảnh xung quanh, là ở bãi đậu xe ngầm của khách sạn vào đêm đám cưới.
Sở Giang Lai gây khó dễ hỏi y: "Người khác giới thân thiết có thể hẹn hò với cô dâu vào đêm đám cưới, không xứng đáng có một tấm thiệp mời dự tiệc cưới sao?" Nói xong, cười nhạt: "Sao em lại không nhìn thấy anh ta trong đám cưới nhỉ?" Sở Giang Lai dường như có khả năng nói những lời đùa cợt một cách đáng sợ, vừa cười vừa nói tiếp: "Người này trông rất lạ mặt, may mà mẹ em quen biết rất nhiều người ở Giang Hỗ, hay là nhờ bà ấy đi hỏi thăm xem, xem người này có phải là bạn trai của 'chị dâu' em không?"
Tất cả máu của Sở Thu Bạch đều dồn lên não, tay chân lạnh ngắt, y nghe thấy giọng mình bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chỉ là một đoạn video thôi, có thể đại diện cho điều gì?"
Ánh mắt Sở Giang Lai trở nên hung dữ trong giây lát, rút điện thoại lại, mở ra một bức ảnh khác, trong ảnh Văn Nhân trang điểm tinh xảo, khoác tay Cố Minh Lượng đi ra từ một nhà hàng. Trong ảnh, bụng Văn Nhân hơi nhô lên, điều này chứng tỏ bức ảnh này mới được chụp gần đây.
"Chỉ là bạn bè tụ tập ăn uống và khoác tay thôi." Sở Thu Bạch liếc nhìn: "Văn Nhân chỉ kết hôn với anh chứ không phải bán mình cho anh, cô ấy có quyền tự do kết bạn."
Sở Giang Lai cởi dây an toàn, chống hai tay lên tay vịn của ghế máy bay, âm trầm nhìn chằm chằm vào y: "Em chỉ gặp vài cô gái ở Bắc Mỹ đã bị loại, vậy mà Văn Nhân lại có thể khoác tay đàn ông lạ mặt ra ngoài, anh thật là rộng lượng với cô ta... Sở Thu Bạch, cho dù đứa bé trong bụng người phụ nữ đó không phải con của anh, anh cũng không quan tâm sao?"
Sở Thu Bạch ngẩng mặt lên, cười với hắn: "Phải, vì anh rất thích cô ấy."
Hơi thở của Sở Giang Lai trở nên dồn dập, vẻ mặt kìm nén cơn giận khiến trái tim Sở Thu Bạch còn xóc nảy hơn cả luồng khí trên không trung.
Tiếp viên hàng không do dự dừng lại trên lối đi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Sở tiên sinh, chúng ta đang gặp luồng khí nhiễu loạn, có thể sẽ bị xóc nảy dữ dội, xin anh hãy quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn."
Sở Giang Lai cúi người nhìn Sở Thu Bạch không hề nhúc nhích. Tiếp viên hàng không còn muốn khuyên thêm, nhưng nhận thấy bầu không khí không ổn, cô do dự hồi lâu rồi lúng túng quay trở lại phòng nghỉ của tiếp viên hàng không.
Máy bay xóc nảy dữ dội hơn, chai sâm panh trong xô đá va vào thành xô phát ra tiếng "cạch cạch".
Sở Thu Bạch nhíu mày, nói: "Quay về ngồi đi."
Nhưng Sở Giang Lai vẫn không nhúc nhích. Sở Thu Bạch nhanh chóng cởi dây an toàn của mình, đẩy hắn ta ra, cũng muốn đứng dậy, trong lúc máy bay xóc nảy dữ dội, y không đứng vững, loạng choạng vài cái.
Sở Giang Lai vịn lưng ghế, dùng một tay túm lấy cổ tay y ấn y xuống ghế, trầm giọng nói: "Thắt dây an toàn vào."
Sở Thu Bạch cười lạnh: "Không cần đâu, đợi đến khi gặp luồng khí nhiễu loạn, em ngã lên người anh, dù có thắt dây an toàn hay không cũng sẽ bị thương, như nhau cả thôi."
Một câu nói đã chọc trúng chỗ hiểm.
Sở Giang Lai cứng đầu mặt mày đen sì ngồi trở lại, đưa tay lấy dây an toàn của Sở Thu Bạch, bị y hất ra.
"Tự anh biết thắt, em lo cho bản thân mình đi!"
Không hợp nhau, Sở Thu Bạch không nói chuyện với hắn nữa. Đeo bịt mắt lên, khóe môi mím chặt lạnh lùng, cũng không biết có ngủ hay không.
Sở Giang Lai đưa tay muốn sờ d** tai y, nhưng bị y né tránh.
Kéo bịt mắt lên, Sở Thu Bạch bực bội trừng hắn: "Em làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ muốn sờ thôi." Sở Giang Lai thành thật nói.
Sở Thu Bạch kéo bịt mắt lên, mắng hắn: "Em có biết mình phiền lắm không?"
"Em đúng là khá phiền." Sở Giang Lai thấy cũng phải, nhưng hắn thật sự rất muốn sờ, nên kiên trì đưa tay qua, lại sờ mu bàn tay đang đặt trên bụng của người ngồi cạnh, hỏi dò: "Anh Thu Bạch, anh giận em à?"
Sở Thu Bạch rất keo kiệt, rụt tay lại như bị điện giật, nói trái lòng: "Không có." Rồi quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Lại là vì Văn Nhân.
Sở Giang Lai băm Văn Nhân thành trăm mảnh trong lòng, đợi đến khi bớt giận một chút, lại tiến đến kiên nhẫn dỗ dành tiếp: "Anh Thu Bạch, anh đừng giận."
"Như vậy đi, anh đi New York với em một chuyến, em sẽ tìm bạn bè và những cô gái kia đến, để cho bọn họ chứng minh..."
"Không cần chứng minh, anh không cần."
"Đừng như vậy mà." Sở Giang Lai ghé sát tai y thổi khí: "Em biết lỗi rồi, không nên lén anh đi ăn cơm với người khác, anh tha thứ cho em đi."
"Anh Thu Bạch, em sai rồi, phải sửa thế nào, xin anh dạy em, đừng vội vàng tuyên án tử hình cho em, cho em thêm một cơ hội nữa đi? So với Văn Nhân, anh yêu em hơn đúng không? Tại sao lại có thể tha thứ cho cô ta mà không thể tha thứ cho em?"
Người bên tai này đang cố tình giả vờ không biết. Biết mình được thiên vị nên mới không hề sợ hãi. Đứa trẻ này rất thông minh, chỉ có một điểm ngốc nghếch. — Có một số lỗi lầm, chính vì yêu sâu đậm, nên mới càng không thể tha thứ.
Từ sân bay về nhà, Sở Giang Lai luôn tìm cách nói chuyện với y dọc đường.
Nhưng Sở Thu Bạch không dễ dỗ dành, càng gần nhà, càng ít nói.
Trong màn đêm, những tòa nhà cao tầng ở bến sông Đường Thành cao chọc trời. Những bức tường kính phủ kín đèn lấp lánh sáng lên, như một xã hội lý tưởng mà ai cũng khao khát, nhưng chỉ khiến Sở Thu Bạch cảm thấy sợ hãi.
Từ chối lời mời vào nhà chơi, tiện thể thăm Tiểu Sở của Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch một mình trở về nhà.
Đèn ở hành lang bật sáng, Văn Nhân không có nhà.
Sở Thu Bạch nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm. Một người phụ nữ mang thai giờ này không về nhà thì sẽ đi đâu?
Y do dự suy nghĩ, với tư cách là bạn bè, có nên gọi điện thoại cho Văn Nhân hay không.
Chưa kịp nghĩ xong, chuông cửa đã vang lên.
Khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Sở phóng to trên màn hình chuông cửa.
Là một chú mèo công cụ, nó bị người ta lôi ra khỏi chăn ấm giữa đêm khuya, còn bị bắt cóc ép buộc, bây giờ đang miễn cưỡng áp mặt vào ống kính chuông cửa nhà hàng xóm dưới lầu.
Tiểu Sở cảm thấy "mèo cách" bị xúc phạm, meo meo chửi ầm lên, tức đến mức ria mép cũng cong lên.
Sở Thu Bạch thở dài, mở hé cửa, hỏi người hàng xóm không an phận: "Có chuyện gì sao?"
Sở Giang Lai cười tươi như hoa, giơ con mèo mặt mày ủ rũ trong tay lên, đường hoàng nói: "Tiểu Sở không ngủ được, muốn xuống lầu chơi."
Sở Thu Bạch gần như bị khả năng nói dối trơ tráo của hắn thuyết phục, ngẩn người một lúc, mới kiên quyết từ chối: "Không tiện lắm, Văn Nhân đã ngủ rồi."
Sở Giang Lai liếc nhìn giá để giày gần cửa, gian xảo nói: "Dép lê của cô ta đều ở đây, rõ ràng là chưa về nhà."
Sở Thu Bạch không phủ nhận, nhưng vẫn trốn sau cửa, nói chuyện với hắn ta qua khe cửa nhỏ xíu đáng thương: "Muộn rồi, anh muốn ngủ."
Cô bé quàng khăn đỏ không chịu mở cửa, mụ sói già đành phải tiếp tục dỗ dành: "Mới mười hai giờ rưỡi thôi mà."
Sở Giang Lai giơ chân trước của con mèo nhỏ lên, ỷ vào mèo con không cần giữ chữ tín, tiếp tục nói dối trắng trợn: "Tiểu Sở đảm bảo, nó sẽ đi lúc một giờ."
Nhìn con mèo trắng ngáp ngắn ngáp dài đáng thương ngoài cửa, Sở Thu Bạch có chút không đành lòng, buông tay đang vịn cửa ra, xoa đầu nó: "Em vẫn nên đưa nó về ngủ sớm đi, đừng có vừa về nhà đã hành hạ nó."
Sở Giang Lai nhân cơ hội kéo cửa ra, đẩy hông y, xông vào như một tên cướp: "Người em muốn hành hạ hơn là anh đó, anh cho phép không? Anh Thu Bạch."
—----