Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Con mèo nhỏ biết điều nhảy ra khỏi lòng chủ nhân, để Sở Giang Lai rảnh tay ôm lấy Sở Thu Bạch đang lùi về phía sau. Sở Giang Lai cảm thấy mình như một hôn quân trêu ghẹo dân lành, bất cứ nơi nào có Sở Thu Bạch, đều là nơi ăn chơi hưởng lạc của hắn.
Tiểu Sở vừa l**m móng vuốt vừa ngáp một cái, trong làn nước mắt mông lung, nó thấy chủ nhân đã bắt được con mồi yêu thích nhất, đang đè đối phương lên tường cọ qua cọ lại.
Sao không ăn luôn? Tiểu Sở tò mò đi tới, nó ngẩng đầu lên meo một tiếng oai phong lẫm liệt, thành công dọa cho con mồi đang bị chủ nhân ôm trong ngực run rẩy, vội vàng đẩy chủ nhân ra bảo "mau buông ra".
"Em không buông." Sở Giang Lai nắm lấy cổ tay Sở Thu Bạch, đẩy y vào tường như một tên côn đồ: "Em đói lắm rồi, anh Thu Bạch, bọn họ đều gọi anh là Bồ Tát sống. Bồ Tát sống, anh bố thí cho em một bữa no đi."
Tối qua cho ăn quá nhiều, đến bây giờ eo Sở Thu Bạch vẫn còn đau, hắn còn mặt dày kêu đói?
Con mèo nhỏ dường như rất lanh lợi, nó ngồi ngay ngắn trên sàn nhà cách đó không xa kêu meo meo nhìn về phía bọn họ. Bị nhìn như vậy, Sở Thu Bạch xấu hổ đến mức sắp khóc, thấy Sở Giang Lai đưa tay c** th*t l*ng, vội vàng giữ tay hắn lại: "Anh không muốn!"
"Muốn đi mà." Sở Giang Lai lại xấu xa thổi khí vào cổ áo đang mở của y, hơi nóng mềm mại như muốn chui vào khe xương bả vai: "Anh đảm bảo, anh sẽ rất thích."
"Anh không—"
Sở Giang Lai luôn là kiểu người thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Hắn hung hăng chặn hết những lời không muốn nghe, chặn vào khe môi đang hé mở. Sở Giang Lai có rất nhiều cách để hôn anh trai yêu dấu của mình đến mức chân y mềm nhũn, run rẩy ngã xuống sàn nhà, tan chảy trong vòng tay hắn, không thể chạy trốn.
Bầu không khí nóng lên cuồng nhiệt, con mèo nhỏ nghiêng đầu, chán chường xem chủ nhân săn mồi một lúc, ánh mắt tò mò bị chiếc thắt lưng chủ nhân ném trên sàn nhà thu hút. Nó tưởng đó là con rắn, cong người lên hung mãnh tấn công hai sợi dây lưng đang quấn lấy nhau, vung móng vuốt sắc nhọn. Vừa cào thắt lưng được vài cái, nó đã bị tiếng chuông đột ngột vang lên dọa cho giật mình.
Người bị giật mình còn có Sở Thu Bạch, y bừng tỉnh, đẩy Sở Giang Lai đang đè trên người, nói: "Tránh ra."
Sở Giang Lai khó chịu "chậc" một tiếng, rút chiếc điện thoại đang gây phiền phức ra khỏi áo khoác của Sở Thu Bạch, cúp máy rồi ném xuống sàn nhà.
"Lỡ là cấp cứu thì sao!" Sở Thu Bạch đá hắn một cái.
Sở Giang Lai ôm bụng bị đá một cái đau điếng, bất lực hỏi: "Không phải ngày kia anh mới đến bệnh viện báo cáo sao? Giờ này cấp cứu gì chứ?"
Sở Thu Bạch vất vả lắm mới thoát khỏi hắn, làm sao còn chịu ở lại, y đỏ mặt đi đến bàn ăn, ngồi xuống xem lịch sử cuộc gọi.
Cuộc thoại là của Hàn Thụy Cầm gọi đến, trước khi gọi, bà còn gửi cho y một tin nhắn WeChat, hỏi y: "Có tiện nghe máy không?"
Y gọi lại.
Điện thoại đổ chuông vài giây mới được bắt máy, đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, giọng nói dịu dàng như vang vọng trong phòng tắm, nghe rất mơ hồ: "Nghe nói con chuyển về Giang Hỗ rồi?"
"Vâng."
"Sao lại đột ngột như vậy?"
"Ừm, điều chuyển công tác." Sở Thu Bạch úp mở nói, hỏi bà để đánh trống lảng: "Sao giờ này mẹ lại gọi cho con?"
Hàn Thụy Cầm nói: "Ờ, không có gì, nghe nói con và Giang Lai hôm nay về Giang Hộ, mẹ tính toán thời gian, nghĩ giờ này con chắc đã về đến nhà rồi, nên gọi hỏi thăm."
"Vâng. Con về đến nhà rồi."
"Giọng con làm sao vậy? Bị cảm à?"
Sở Thu Bạch vội vàng hắng giọng, nói: "Không có."
Hàn Thụy Cầm thật sự không có chuyện gì, nhưng lại không cúp máy, Sở Thu Bạch cũng không tiện giục bà, đành phải nói chuyện phiếm với bà một lúc.
Trước khi cúp máy, Hàn Thụy Cầm hỏi y: "Nhân Nhân đâu? Cũng ở nhà à?"
Một cô dâu mới cưới đang mang thai, bị mẹ chồng hỏi có ở nhà hay không vào lúc một giờ sáng, chuyện này rất kỳ lạ. Sở Thu Bạch biết, Hàn Thụy Cầm vốn đã nghi ngờ về nguồn gốc của đứa bé trong bụng Văn Nhân. Nếu y trực tiếp trả lời Văn Nhân không có nhà vào đêm khuya, e là sẽ gây ra một cuộc chiến gia đình.
Do dự một lúc, y quyết định nói dối mẹ: "Con chưa về nhà, đưa Giang Lai về trước."
Hàn Thụy Cầm cười, nói xấu Sở Giang Lai: "Lớn rồi mà, chỉ ở trên lầu thôi, còn làm nũng đòi anh trai đưa về."
Sở Giang Lai chưa kịp làm chuyện xấu đã tự giác ngồi xuống đối diện y.
Sở Thu Bạch liếc nhìn hắn, nói với vẻ đồng tình: "Vâng, rất hay làm nũng, toàn tật xấu."
Hàn Thụy Cầm lại nói xấu y: "Không phải đều do con chiều hư sao."
Sở Thu Bạch tự chuốc lấy phiền phức, không muốn nói tiếp nữa, sợ càng nói càng không nhịn được nghĩ đến việc mình đã chiều hư Sở Giang Lai như thế nào.
Nhưng Hàn Thụy Cầm dường như không muốn cúp máy, bà lại nhắc đến Văn Nhân, nói: "Hôm nay mẹ hẹn Nhân Nhân đi ăn khuya, nhưng đợi mãi không thấy con bé đến, gọi điện thoại, nhắn tin cho con bé cũng không thấy trả lời. Con bé này, chắc là ngủ quên rồi."
Trong lòng Sở Thu Bạch dâng lên một dự cảm bất an, hỏi dò: "Mấy giờ mẹ hẹn với cô ấy? Mẹ chưa bao giờ ăn khuya mà?"
Hàn Thụy Cầm nói: "Ôi dào, không phải mẹ làm vậy là muốn cải thiện mối quan hệ với Nhân Nhân sao? Hai đứa quen nhau chưa được bao lâu đã kết hôn, con lại thường xuyên không ở nhà. Mẹ là mẹ chồng, cũng phải vun đắp tình cảm với con bé chứ!"
"Mẹ vun đắp tình cảm gì với cô ấy?" Sở Thu Bạch lạnh nhạt nói: "Cô ấy đâu có sống chung với mẹ."
Hàn Thụy Cầm bị y nói cho nghẹn lời, im lặng vài giây mới nói: "Vậy thì con phải sống cho tốt với người ta chứ, cả tháng cũng không gặp mặt một lần, chẳng khác gì Ngưu Lang Chức Nữ. Hai đứa còn trẻ, Nhân Nhân lại xinh đẹp như vậy, dù đã kết hôn, đàn ông theo đuổi con bé vẫn rất nhiều!"
"Mẹ—" Sở Thu Bạch mất kiên nhẫn ngắt lời bà: "Chuyện của chúng con mẹ bớt lo đi."
Hàn Thụy Cầm hơi buồn: "Mẹ biết, mẹ không phải là một người mẹ có trách nhiệm. Hồi nhỏ, khi con cần mẹ, mẹ lại luôn không ở bên cạnh con. Bây giờ, con cảm thấy mình đã lớn rồi, chuyện gì cũng không cần mẹ quản nữa." Nói đến đây, bà hơi xúc động, cười nhẹ một tiếng rồi mới nói tiếp: "Nhưng trong mắt mẹ, con mãi mãi là một đứa trẻ không biết gì cả. Thu Bạch, con quá lương thiện. Thế giới này không tốt đẹp như con nghĩ đâu, lòng người rất hiểm ác. Chúng ta luôn phải..."
Ừm, lòng người rất hiểm ác.
Sở Thu Bạch mặt không cảm xúc nhìn Sở Giang Lai đối diện.
Sở Giang Lai vẻ mặt vô tội nhìn lại y, hàng mi rất dài, đôi mắt rất đen, vô cùng tuấn mỹ.
Lòng người khó đoán, thế sự hiểm ác, thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.
Hàn Thụy Cầm nói đúng, bà thật sự không phải là một người mẹ có trách nhiệm. Trong thời thơ ấu và thời niên thiếu của Sở Thu Bạch, tình mẫu tử luôn vắng bóng. Lời nhắc nhở của bà rất có lý, cũng đầy thiện ý, chỉ tiếc là hơi muộn. Bởi vì những điều Hàn Thụy Cầm nói, bây giờ Sở Thu Bạch đều đã biết.
Những đạo lý đáng lẽ phải hiểu từ năm mười tuổi, vì mẹ bận rộn mua sắm khắp thế giới, không có thời gian dạy, nên đến năm hai mươi tuổi vẫn chưa hiểu.
Nhưng điều này cũng không sao, Sở Thu Bạch không đủ thông minh, nhưng không lười biếng. Những đạo lý mà mẹ không dạy, y đã tự mình trải nghiệm, vấp ngã đầu rơi máu chảy, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
Ác mộng luôn thích khoác lên mình lớp vỏ bọc của giấc mơ đẹp, vào lúc nửa đêm mưa gió, nghẹn ngào gõ cửa phòng ngủ của y. Nó đứng ngoài cửa với ý đồ xấu xa, nhưng lại mang tất cả dáng hình mà Sở Thu Bạch yêu thích nhất.
Không bàn đến kết cục, đó là giấc mơ đẹp nhất mà Sở Thu Bạch từng có.
Cho dù khi tỉnh giấc, phát hiện Sở Giang Lai ích kỷ lạnh lùng, coi trời bằng vung, không đáng được tha thứ.
Nhưng y vẫn yêu hắn ta.
Muốn hôn những điều tốt đẹp, thì phải gánh chịu những điều tồi tệ. Điều này rất công bằng.
Hàn Thụy Cầm nói rất nhiều, thấy Sở Thu Bạch mãi không trả lời, mới thở dài rồi dừng lại, nói với y: "Khi nào con về đến nhà, nhớ báo bình an cho mẹ. Muộn thế này rồi, Nhân Nhân lại không có tin tức, mẹ cứ cảm thấy lo lắng, bất an."
Sở Thu Bạch hoàn hồn, hỏi bà: "Mấy giờ mẹ hẹn với cô ấy?" Y đã nhắn tin với Văn Nhân vài tin nhắn ngắn gọn trên máy bay, lúc đó vẫn chưa đến mười giờ.
Hàn Thụy Cầm nhớ lại: "Ban đầu, mẹ hẹn ăn tối, nhưng bốn giờ rưỡi Nhân Nhân gọi cho mẹ, nói là con bé đột nhiên có hẹn, nên mẹ đã đổi sang ăn khuya. Mẹ ngủ trễ nên hẹn mười giờ rưỡi gặp nhau ở nhà hàng Hành Gia. Nhưng đợi đến mười một giờ rưỡi, vẫn không thấy con bé đến. Mẹ mới tự mình ăn tạm chút gì đó, rồi về nhà." Bà giục Sở Thu Bạch: "Giang Lai đưa con về đến nhà chưa? Con mau về xem Nhân Nhân thế nào, con bé một mình lại đang mang thai, mẹ không yên tâm."
"Mẹ đã hỏi tài xế chưa?"
"Chưa." Hàn Thụy Cầm nói: "Tài xế là người nhà họ Văn, mẹ sợ hỏi nhiều không hay. Cứ như thể mẹ thay con kiểm tra con bé vậy."
Sở Thu Bạch nhíu mày: "Chín giờ rưỡi con đã nhắn tin với Văn Nhân, cô ấy trả lời rất nhanh. Cô ấy không phải là người hay hủy hẹn."
Giọng Hàn Thụy Cầm trở nên gấp gáp: "Vậy phải làm sao bây giờ? Thu Bạch, con về đến nhà chưa?"
Sở Thu Bạch đành phải nói: "Vâng, con vừa về đến."
"Vậy mau đi xem Nhân Nhân thế nào!"
Sở Thu Bạch vừa nghe điện thoại vừa tìm khắp phòng ngủ, ban công, thư phòng, phòng chiếu phim... cuối cùng vẫn không tìm thấy Văn Nhân.
Hàn Thụy Cầm càng thêm lo lắng: "Muộn thế này rồi, con bé có thể đi đâu được? Con vẫn nên gọi điện thoại hỏi tài xế xem, có phải con bé đã về nhà mình không?"
Đã hơn một giờ sáng, Sở Thu Bạch gọi điện thoại cho Văn Nhân trước, nhưng điện thoại báo đã tắt máy. Y lập tức gọi cho tài xế, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Sở Thu Bạch kiên nhẫn gọi lại lần nữa, chuông đổ rất lâu cuối cùng cũng được kết nối.
Đầu dây bên kia, tài xế đang ngủ say, bị hỏi về tung tích của Văn Nhân, bèn nói với y: "Hôm qua cô Văn nói cô ấy không cần xe, cho tôi nghỉ một ngày." Thấy Sở Thu Bạch sốt ruột, tài xế do dự một lúc rồi bổ sung: "Cô Văn còn dặn tôi đừng nói với ai."
Sở Thu Bạch rối bời ngồi trong phòng khách, nghĩ xem có nên tìm bạn bè chung, hỏi phương thức liên lạc của Cố Minh Lượng hay không, nhưng giờ đã quá muộn, gọi cho ai cũng không tiện. Nhưng Văn Nhân đang mang thai, lỡ như gặp nguy hiểm gì...
Đúng lúc y đang tiến thoái lưỡng nan, thì tên oan gia bên cạnh im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng: "Cô ta mất tích, anh sốt ruột như vậy làm gì?"
Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên, thấy Sở Giang Lai đang nhàn nhã dựa vào sofa, tìm một tư thế thoải mái, hả hê nói: "Mất tích thì mất tích thôi, mỗi năm trên thế giới có tám triệu người mất tích, mất tích một người cũng không có gì lạ, có gì mới mẻ đâu?"
Sở Thu Bạch bảo hắn "câm miệng".
Nhưng Sở Giang Lai chỉ ngoan ngoãn được một phút rồi đứng dậy tiến lại gần: "Hay là, anh hôn em một cái, em sẽ kiếm người giúp anh tìm?"
—---