Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 34

Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy

 

Sở Thu Bạch nghi hoặc nhìn sang, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Giang Lai rất lâu, đột nhiên hỏi: "Có phải em làm không?"

 

"Cái gì?" Sở Giang Lai ngẩn người.

 

"Đừng giả ngu." Sở Thu Bạch nghiêm túc nói: "Em giấu Văn Nhân ở đâu rồi? Cô ấy đang mang thai, không chịu được kinh hãi đâu!"

 

"Tôi giấu cô ta làm gì?" Sở Giang Lai giống như bị oan khuất vô cùng, nhưng vì tấm lòng rộng lượng nên đã chọn không chấp nhặt với Sở Thu Bạch, hào phóng đưa ra điều kiện với y: "Nhưng mà, nếu anh chịu hôn em, về nhà em ở, em sẽ lập tức giúp anh tìm ra cô ta."

 

Hôn thì không thể nào hôn được, đánh thì lại rất muốn đánh một trận.

 

Sở Thu Bạch cầm điện thoại, đang không biết nên gọi cho ai thì điện thoại của Hàn Thụy Cầm lại gọi đến, bà lo lắng hỏi y: "Thế nào rồi?"

 

Sở Thu Bạch không muốn bà quá lo, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nói đúng sự thật: "Tài xế cũng không biết Văn Nhân đi đâu."

 

"Vậy chắc chắn là có vấn đề!" Hàn Thụy Cầm sốt ruột, muốn gọi điện thoại đến nhà họ Văn ngay lập tức, nhưng bị Sở Thu Bạch ngăn lại.

 

"Mẹ đừng vội."

 

Văn Nhân đặc biệt cho tài xế nghỉ một ngày, đến chiều lại đột ngột đổi bữa tối hẹn với Hàn Thụy Cầm thành ăn khuya, hơn chín giờ còn nhắn tin cho Sở Thu Bạch đòi thỏa thuận ly hôn. Mọi dấu hiệu đều cho thấy, có thể cô ấy đã ở bên Cố Minh Lượng cả ngày.

 

Nếu thật sự là vì mải mê hẹn hò mà quên mất cuộc hẹn, điện thoại cũng quên sạc, thì lúc này Hàn Thụy Cầm gọi đến nhà họ Văn, chuyện của đôi vợ chồng trẻ chắc chắn sẽ không giấu được.

 

Văn Nhân là người trưởng thành, nhà họ Văn lại làm ăn chân chính, ở thành phố Giang Hỗ toàn người giàu có cũng không phải là quá phô trương. Phân tích tổng hợp, khả năng Văn Nhân bị tấn công không cao. Nhiều khả năng là vì mải mê hẹn hò quá mức, quên mất thời gian. Sở Thu Bạch quyết định đợi đến sáng mai tìm cách liên lạc với Cố Minh Lượng rồi mới tính tiếp.
An ủi Hàn Thụy Cầm xong, y cúp điện thoại, thấy Sở Giang Lai đối diện đang chống cằm nhìn mình. Ánh mắt của tên nhóc chó vô cùng nóng bỏng, khiến người ta khó mà chống đỡ.

 

Không đánh lại được thì trốn.

 

Sở Thu Bạch như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy, làm ra vẻ tiễn khách, đi đến cửa mở cửa ra.

 

Cách đó không xa, Tiểu Sở đang chiến đấu kịch liệt với hai sợi dây lưng, hàm răng sắc nhọn của mèo con cắn ra hàng loạt lỗ nhỏ trên lớp da bò cao cấp.

 

"Hai giờ rồi, cả Đại Sở lẫn Tiểu Sở đều nên về nhà rồi." Y vịn cửa ra lệnh đuổi khách.

 

Tiểu Sở dừng lại, ngây thơ nhìn y.

 

Đại Sở đi tới, nắm lấy tay nắm cửa mèo nheo: "Muộn quá rồi, đường xá không an toàn, cho em ngủ lại đây đi."

 

Đi đường đêm đúng là không an toàn lắm, nhưng khu biệt thự Đường Thành là khu vực có an ninh nghiêm ngặt nhất thành phố Giang Hỗ, ba thang máy một hộ, vân tay đến tận cửa. Một người một mèo chỉ cần đi thang máy lên một tầng thôi, không mất tích được.

 

Sở Thu Bạch lạnh lùng lắc đầu, chỉ ra ngoài cửa, không thương lượng nói: "Ra ngoài."

 

Tiểu Sở meo một tiếng, chạy đến bên chân chủ nhân, Sở Giang Lai nắm lấy cổ nó xách lên, buồn bã nói: "Nhìn mà xem, mày thật không được người ta yêu quý."

 

Hắn ôm mèo với vẻ mặt vô cùng lưu luyến, đứng ở cửa nháy mắt với Sở Thu Bạch: "Vậy chúng em về đây, ngủ ngon nhé anh Thu Bạch, nhớ là phải nhớ em đấy."

 

Sáng sớm hôm sau, Sở Thu Bạch đã gọi điện thoại cho Cố Minh Lượng.

 

Cố Minh Lượng và một người bạn học cũ của Sở Thu Bạch cùng làm việc tại một bệnh viện tổng hợp nổi tiếng ở Giang Hỗ, Sở Thu Bạch đã xin được số điện thoại của anh ta thông qua người bạn học đó.

 

Cố Minh Lượng đã sớm lường trước được rằng mình chắc chắn sẽ có một cuộc trò chuyện riêng với người chồng trên danh nghĩa của Văn Nhân, nhưng không ngờ lại là hôm nay.

 

Danh tiếng của Sở Thu Bạch rất nổi trong giới y tế Giang Hỗ, y là một trong những trưởng khoa phẫu thuật trẻ nhất kể từ khi thành lập đất nước, là một con dao mổ nổi tiếng ở Giang Hỗ, được mệnh danh là "Vua phẫu thuật".

 

Cố Minh Lượng cũng là bác sĩ ngoại khoa, anh ta còn có may mắn được nghe Sở Thu Bạch chia sẻ về một ca phẫu thuật.

 

Diễn đàn giao lưu kỹ thuật đó quy tụ những tinh anh ngoại khoa của toàn bộ khu vực Hoa Đông. Các diễn giả đều là những nhân vật tầm cỡ, số lượng người tham dự có hạn. Những người được chọn tham dự và giao lưu trực tiếp với các chuyên gia hàng đầu trong ngành đều là những người cực kỳ may mắn.

 

Trong sáu chuyên gia, năm người là giáo sư lão làng tóc bạc trắng, Sở Thu Bạch là người duy nhất xem PPT ca phẫu thuật mà không cần đeo kính lão, còn Cố Minh Lượng là một trong hơn chín trăm khán giả may mắn ngồi dưới ngưỡng mộ y.

 

Đối với Sở Thu Bạch tài giỏi và có chuyên môn xuất sắc, các bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi luôn không khỏi ngưỡng mộ, Cố Minh Lượng cũng vậy.

 

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, mình sẽ tranh giành bạn đời với trưởng khoa Sở.

 

Mặc dù Văn Nhân thề thốt với anh ta rằng Sở Thu Bạch đối với cô tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm nào vượt quá tình bạn thông thường, nhưng Cố Minh Lượng lại bán tín bán nghi.

 

Theo thông tin anh ta thu thập được, duyên phận với phụ nữ của Sở Thu Bạch tốt đến kỳ lạ. Mặc dù đúng là chưa từng vướng tin đồn tình ái với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng bên cạnh y cũng không có bất kỳ người đàn ông nào thân thiết. Vì vậy, đối với việc Văn Nhân nói Sở Thu Bạch thích đàn ông, Cố Minh Lượng cũng giữ thái độ nghi ngờ.

 

Ban đầu, Cố Minh Lượng nghĩ rằng Sở Thu Bạch gọi điện thoại đến là để bày tỏ sự bất mãn với việc anh ta và Văn Nhân thường xuyên hẹn hò với tư cách là một người chồng.

 

Không ngờ, vị trưởng khoa trẻ tuổi giọng điệu lạnh nhạt lại không hề quan tâm đến việc hẹn hò của bọn họ, chỉ thẳng thắn hỏi anh ta có thể liên lạc với Văn Nhân hay không.

 

Lần cuối cùng Cố Minh Lượng gặp Văn Nhân là vào mười giờ tối hôm qua, Văn Nhân lưu luyến nói với anh ta rằng cô đã hẹn bạn bè đi ăn khuya, rồi tự mình lên xe gọi qua ứng dụng.

 

Trước khi đi ngủ, Cố Minh Lượng đã gửi cho cô một tin nhắn chúc ngủ ngon, nhưng đến tận bây giờ, Văn Nhân vẫn chưa trả lời.

 

Cúp điện thoại, Sở Thu Bạch vô thức nhíu mày, xoa xoa thái dương suy nghĩ về việc Văn Nhân mất tích, liệu còn có khả năng nào khác hay không.

 

Nhưng mãi đến mười một giờ tối, vẫn không có manh mối nào.

 

Sở Giang Lai chắc là bận rộn cả ngày, gần mười hai giờ đêm mới gõ cửa nhà y
.
Lần này, hắn không bế mèo mà cầm hai túi giữ nhiệt rất lớn trên tay, trên đó in logo của một nhà hàng Quảng Đông lâu đời mà bọn họ đã ăn từ nhỏ.

 

Sở Thu Bạch do dự vài giây trước màn hình chuông cửa, chiếc điện thoại đang nắm chặt trong tay đột nhiên rung lên.

 

"Anh Thu Bạch! Mở cửa đi, điện thoại của anh đang reo kìa, em biết anh đang ở cửa."

 

Sở Thu Bạch bất lực ấn nút mở khóa, vừa nghe điện thoại vừa đi vào nhà.

 

Đầu dây bên kia, Hàn Thụy Cầm lại hỏi về tình hình của Văn Nhân, nói rằng bà đã gọi điện thoại cả ngày nhưng đối phương vẫn tắt máy.

 

Sở Thu Bạch không thể tiếp tục lừa bà, đành phải nói thật: "Con cũng không liên lạc được với cô ấy."

 

Đã đến lúc này rồi, không thể trì hoãn thêm nữa, Hàn Thụy Cầm quyết đoán, lập tức liên lạc với nhà họ Văn.

 

Ba mẹ Văn Nhân ngủ rất sớm, nghe tin con gái mất tích thì giật mình tỉnh giấc trong cơn ngái ngủ.

 

Mẹ Văn Nhân lo lắng đến mức bật khóc: "Nhân Nhân không về nhà! Liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không! Chúng ta mau báo cảnh sát đi!"

 

Chín giờ tối, Sở Thu Bạch, người vừa mới đến đồn cảnh sát phối hợp ghi lời khai một ngày trước, lại một lần nữa bước vào sảnh tiếp nhận trình báo.

 

Ba mẹ Văn Nhân đều đã có mặt.

 

Bạn thân của Văn Kiến Bân là Tôn Nhược Hải, giám đốc hiện tại của cục công an Giang Hỗ, xuất thân là cảnh sát hình sự.

 

Dưới sự quan tâm của ông, cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát suốt đêm, phát hiện lần cuối cùng Văn Nhân bị camera ghi lại là ở bãi đậu xe ngầm của phố đi bộ Giang Ninh.

 

Văn Nhân đi một chiếc xe riêng, xuống xe ở khu vực bốc dỡ hàng hóa cách lối vào trung tâm thương mại rất xa, sau đó, camera giám sát không còn ghi lại được hình ảnh của cô nữa.

 

Chủ xe riêng nhanh chóng được tìm thấy là một tài xế xe ôm bình thường, nhắc đến Văn Nhân, anh ta có ấn tượng rất sâu sắc, nhận xét cô là một nữ hành khách ăn mặc thời thượng, ra tay hào phóng, nhưng hành vi có phần lén lút.

 

"Cô ấy chuyển cho tôi bao lì xì một trăm tệ, bảo tôi đi theo xe tải vào bãi đậu xe ngầm, dừng lại ở khu vực bốc dỡ hàng hóa. Cô ấy dường như không muốn bị người khác nhìn thấy, còn đặc biệt cẩn thận với camera giám sát, luôn chọn những nơi vắng người để đi."

 

Tài xế sau khi đưa đón Văn Nhân lại tiếp tục nhận thêm bảy tám cuốc xe nữa, không có thời gian gây án. Cảnh sát lại kiểm tra kỹ lý lịch của anh ta, phát hiện anh ta không có tiền án tiền sự, kinh tế khá giả, còn có một gia đình ấm áp.

 

Sau khi loại bỏ hoàn toàn nghi ngờ về tài xế, cảnh sát yêu cầu hai nhà họ Văn và họ Sở suy nghĩ kỹ lại xem gần đây có đắc tội với ai không.

 

Cả hai nhà đều là những gia đình giàu có trong giới kinh doanh. Nếu thật sự tính toán, những người đã đắc tội có thể xếp hàng từ đầu đông đến đầu tây của phố đi bộ Giang Ninh, nhưng nói đến mối thù sâu sắc liên quan đến tính mạng của con cháu, dường như lại không có ai.

 

Người lớn của hai nhà tụ tập lại với nhau, nghĩ ra rất nhiều cái tên, nhưng nhanh chóng lại tự phủ nhận, loại trừ từng người một, cả buổi cũng không tìm ra manh mối nào.

 

Sở Thu Bạch ngồi một bên, bị điều hòa treo tường trong văn phòng cảnh sát thổi cho đầu óc choáng váng, nhưng người lại càng thấy lạnh.

 

Cảnh sát phụ trách vụ án giúp các bậc trưởng bối sắp xếp lại mọi chuyện, đương nhiên cũng quay sang hỏi người chồng của nạn nhân.

 

Anh ta hỏi Sở Thu Bạch: "Anh có nghi ngờ ai không?"

 

Trong lòng Sở Thu Bạch lập tức hiện lên một cái tên, thậm chí không thể nói là nghi ngờ, y gần như chắc chắn là do hắn làm. Môi y khó khăn mở ra rồi lại đóng vào, do dự vài giây, Sở Thu Bạch nghe thấy giọng mình nói: "Không có."

 

Lúc này, đối tượng tình nghi trọng điểm của Sở Thu Bạch đang dựa vào lan can ngoài cửa đồn cảnh sát gọi điện thoại, chân trái thẳng tắp hơi cong lại, tùy ý giẫm lên bức tường thấp ở cửa đồn cảnh sát, khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ thờ ơ.

 

"Chết chưa?" Hắn hỏi.

 

Tần Hào lập tức trả lời: "Chưa."

 

Sở Giang Lai cúi đầu, nghe cái tên tâm địa đen tối thích xem náo nhiệt cười khẩy một tiếng bên đầu dây bên kia: "Chỉ còn chút nữa thôi, nhưng tôi nghĩ cũng sắp rồi."

 

"Cảnh sát thành phố L thật vô dụng." Sở Giang Lai nhận xét một cách khách quan.

 

Tần Hào lập tức hăng hái, phàn nàn nói: "Đúng vậy. Thật không biết mấy thằng cháu kia ăn cái gì mà lớn lên, tôi đã dồn cả người lẫn hàng vào vòng vây cho bọn họ rồi, ông đây làm việc còn tốt hơn cả Vương Nhị! Chỉ thiếu nước nhai nhỏ ra đút cho bọn họ ăn thôi!"

 

Sở Giang Lai nhắc nhở Tần Hào mang một nửa dòng máu Nhật Bản: "Đừng so sánh mình với anh hùng kháng Nhật, thật mất mặt."

 

Tần Hào cãi lại: "Đối nội đối ngoại tôi đều kiên quyết nói mình là người Hoa. Không phải, tôi nói cậu có phải bị anh trai cậu làm cho hỏng não rồi không? Nghiêm túc như vậy làm gì?"

 

Sở Giang Lai nói: "Bây giờ tôi đang đứng trước cửa đồn cảnh sát, không nghiêm túc không được."

 

Tần Hào hoảng sợ: "Đồn cảnh sát? Nửa đêm nửa hôm cậu đến đó làm gì? Tố cáo tên trùm m* t** Mexico ở Mỹ không đấu lại anh, vọng tưởng vượt biên tìm cậu trả thù?"

 

Sở Giang Lai còn muốn nói thêm vài câu, liếc mắt thấy cửa phòng hỏi cung mở ra, lập tức cúp máy, nói: "Không nói nữa, tôi còn có việc."

 

Sở Thu Bạch quàng khăn choàng, chậm rãi đi ra khỏi phòng hỏi cung, sắc mặt không được tốt lắm.

 

Sở Giang Lai hỏi y: "Anh có lạnh không?" Y chỉ lắc đầu, không nói một lời nào.

 

"Muộn rồi, em đưa anh về." Sở Giang Lai giúp y chỉnh lại khăn quàng cổ và cổ áo, ngẩng đầu lên thấy Hàn Thụy Cầm đang đứng trên bậc thang nhìn bọn họ. Sở Giang Lai mỉm cười dịu dàng với bà, gọi bà: "Mẹ."

 

Hàn Thụy Cầm miễn cưỡng gật đầu, nhưng trên mặt không hề có nụ cười, căng thẳng nói: "Chị dâu con mất tích rồi, anh Thu Bạch của con chắc chắn vô cùng lo lắng."

 

"Giang Lai—" Hàn Thụy Cầm gọi tên hắn như đang cầu xin.

 

Sở Giang Lai "ừm" một tiếng đáp lại, nghe bà nói tiếp: "Nếu con không có việc gì, thì đến ở cùng anh con vài ngày, hai đứa..."

 

"Mẹ." Sở Thu Bạch ngắt lời bà: "Con ở một mình rất tốt, cần gì em ấy phải ở cùng?"

 

Hàn Thụy Cầm trừng mắt nhìn y: "Bây giờ tình huống đặc biệt, sao mà giống như trước kia được? Nhân Nhân mất tích, hồn con cũng mất theo rồi! Nhìn con thất thần như vậy, lỡ như lại xảy ra chuyện gì, sau này mẹ biết ăn nói thế nào với ba con!"

 

Thấy Sở Thu Bạch không nghe lời, bà lại đặt hy vọng vào Sở Giang Lai: "Giang Lai, vẫn là con ngoan ngoãn hơn, giúp mẹ khuyên anh con đi."

 

Nếu nói trước kia Hàn Thụy Cầm chỉ "không quan tâm" đến Sở Thu Bạch, thì bà càng không đoái hoài gì đến Sở Giang Lai.

 

Sở Chấn Thiên bận rộn với sự nghiệp, chưa bao giờ phàn nàn về sự thiên vị rõ ràng của vợ. Còn bản thân ông, tuy bề ngoài đối xử công bằng, nhưng trong lòng vẫn hy vọng Sở Thu Bạch có thể kế thừa sự nghiệp của mình hơn.

 

Nhìn Sở Giang Lai không quá thân thiết với mình, Hàn Thụy Cầm chân thành nói: "Tình cảm của con và anh Thu Bạch luôn rất tốt, mấy ngày tới con chăm sóc anh con nhiều hơn nhé, coi như giúp mẹ một việc."

 

Việc này, Sở Giang Lai cầu còn không được. Hắn ngoan ngoãn khoác vai Sở Thu Bạch, mỉm cười hứa hẹn: "Mẹ yên tâm, con rất giỏi trong khoản chăm sóc anh Thu Bạch, nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

 

Lúc này, điều Sở Thu Bạch không cần nhất chính là sự chăm sóc của Sở Giang Lai. Y thậm chí không muốn nhìn thấy mặt hắn. Từ đôi mắt đang mỉm cười của Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch nhìn thấy một bản thân ngu xuẩn, do dự, không thành thật.

 

Trong lòng y có một nghi phạm, nhưng vì hắn, Sở Thu Bạch đã chép kinh mười năm sẵn sàng nói dối Phật Tổ.

 

...

 

"Như Lai là người nói lời chân thật, người nói thật, người nói đúng, không nói dối, không nói khác."

 

"Không có pháp nhất định, Như Lai có thể nói."

 

"Tâm quá khứ không thể được, tâm hiện tại không thể được, tâm vị lai không thể được."

 

Đèn trước bàn chép kinh vẫn sáng đến tận năm giờ sáng, ngòi bút ướt át, giấy viết khô hết trang này đến trang khác.

 

"Đừng viết nữa."

 

Sở Giang Lai nắm lấy cổ tay đang chép kinh của Sở Thu Bạch.

 

Ngòi bút dừng lại, một vệt mực loang ra trên giấy Tuyên Thành dát vàng, người này luôn tạo ra hết vết nhơ này đến vết nhơ khác khiến Sở Thu Bạch chán ghét.

 

"Vẫn chưa ngủ sao?" Kẻ oan nghiệt nắm lấy cổ tay y ung dung hỏi, giọng điệu nhàn nhạt, như đang kìm nén, sắp bùng nổ.

 

Sở Thu Bạch rút tay ra, không ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Đổi lại là em, em ngủ được sao?"

 

"Tại sao lại không ngủ được?" Sở Giang Lai lạnh lùng nói: "Cô ta chỉ là mất tích chứ có phải chết đâu, anh có cần phải lo lắng đến vậy không?"

 

Sở Thu Bạch không trả lời, viết nốt câu "Nếu dùng sắc nhìn ta, dùng âm thanh cầu ta, người đó đi đường tà, không thể thấy Như Lai." theo vệt mực loang, rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Cảnh sát đã vào cuộc rồi, nếu thật sự là do em làm, thì không giấu được bao lâu đâu."

 

"Vì vậy—" Vẻ mặt lạnh lùng hơi dịu đi, kẻ oan nghiệt cầm lấy cây bút lông mà Sở Thu Bạch vừa đặt xuống, dễ dàng bẻ gãy làm đôi, không thương tiếc ném vào thùng rác bên cạnh bàn.

 

Sở Giang Lai ngẩng đầu lên, nói với y bằng giọng điệu tự nhiên như vừa bẻ gãy một miếng bánh quy Pocky: "Anh không phải đang lo lắng cho cô ta, mà là đang lo lắng cho em."

 

Tâm ma mười năm, bị nhìn thấu trong một sớm.

 

Sở Thu Bạch chỉ có thể im lặng, y không thể nói gì.

 

Y đang đối mặt với một đối thủ gian xảo, thông minh, luôn bình tĩnh, còn bản thân y yếu đuối, ngu ngốc, lại còn bốc đồng, hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. Giống như một thí sinh may mắn sống sót đến cuối cùng trong trò chơi sinh tồn nhờ vận may, nhìn thấy khuôn mặt của Sở Giang Lai dưới ánh đèn lạnh lẽo của trận chung kết, khoảnh khắc đó, y biết mình đã thua.

 

Sở Giang Lai thức trắng đêm cùng y như muốn phát điên, rõ ràng một phút trước còn hung dữ, như thể cả thế giới đều nợ tiền hắn, lúc này thái độ lại mềm mỏng xuống, dang tay ôm lấy eo Sở Thu Bạch từ phía sau, cằm và môi áp vào cần cổ đang căng cứng của y, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt co rúm, nhẹ nhàng nói: "Đừng lúc nào cũng lo lắng lung tung, thật sự không phải em làm."

 

"Vụ nổ lần trước cũng vậy, cảnh sát còn chưa tìm ra hung thủ, vậy mà anh lại nghi ngờ em ngay lập tức, em thật sự quá oan."

 

"Từ nhỏ đã được anh Thu Bạch giáo dục, sao em có thể làm trái pháp luật được?" Sở Giang Lai thề thốt với y: "Em thề, chuyện này không liên quan gì đến em!" Nói xong, hắn nhân cơ hội bịa đặt, ác ý nói: "Người phụ nữ đó có thể là uống say ở quán bar nào đó rồi nằm vật ra đấy, theo em thấy, cô ta chính là loại người nửa đêm sẽ ra ngoài ngủ với mấy tên say xỉn."

 

"Đừng nói bậy." Sở Thu Bạch giãy giụa, hắn liền ôm chặt hơn: "Em không nói bậy. Thật sự không phải em làm."

 

"Vậy nếu là em làm thì sao?"

 

Sở Giang Lai tự tin nói: "Nếu là em làm, thì anh càng không cần phải lo lắng, cảnh sát chắc chắn sẽ không điều tra ra, người phụ nữ đó cũng chắc chắn sẽ không quay về được."

 

"Em—"

 

Tên nhóc chó* xấu xa cọ nhẹ vào y, nịnh nọt nói: "Em ngoan ngoãn như vậy, không có phần thưởng sao?"

 

*狗崽子: từ này thường dùng để chửi, tương đương với "thằng ch* đ*", "đồ chó má". Tui nghĩ dịch thành "tên nhóc chó" là nhẹ nhàng nhất rồi, đương nhiên không thể dịch thành "cún con" được.

 

"Em thật sự không nói dối?"

 

"Không mà, với anh Thu Bạch, em chưa bao giờ nói dối."

 

"Vậy sao?" Lưng Sở Thu Bạch cứng lại, hỏi tiếp: "Vậy nếu em nói dối thì sao?"

 

"Em thật sự không có."

 

"Nếu em nói dối, em sẽ mất đi người mà em quan tâm nhất, người đó sẽ chết thảm trước mặt em, tất cả đều không thể cứu vãn được."

 

Cánh tay đang ôm y siết chặt hơn, cổ y bị tên nhóc chó cắn một cái thật mạnh.

 

Người phía sau hung dữ nói: "Vì cô ta, anh nguyền rủa chính mình sao?"

 

"Người anh quan tâm nhất nên là chính anh."

 

Răng lún vào da, như muốn nhai nát y rồi nuốt sống.

 

Sở Thu Bạch nhíu mày "hít" một tiếng, hỏi tiếp: "Nhưng nếu không phải em làm, tại sao lại sợ?"

 

Tên nhóc chó buông miệng ra, dùng môi cọ vào má y, từ chối thề độc: "Dù sao cũng không phải em làm, nhưng em cũng sẽ không nói những lời xui xẻo đó, anh tin hay không thì tùy."

 

—----

 

Gấu Gầy: hôm nay up 8 chương. Xin được gửi lời cảm ơn chân thành đến Gấu Trúc ngoan xinh yêu 

 

-------

Bình Luận (0)
Comment