Editor: Gấu Gầy
Trước bồn rửa tay, Sở Thu Bạch im lặng lướt điện thoại, phát hiện Văn Kiến Bân đã gọi cho y lúc một giờ chiều. Y lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đang bận.
Sở Thu Bạch ấn nút kết thúc cuộc gọi, suy nghĩ vài giây, mở WeChat gửi tin nhắn cho Sở Hoài Nam, hỏi anh ta có ở Giang Hỗ không.
Sở Hoài Nam gần như trả lời ngay lập tức: "Vừa về."
Sở Thu Bạch liền gọi điện thoại cho anh ta.
Sở Hoài Nam từ Tích Thành trở về Giang Hỗ, anh ta đến Tích Thành tham dự một diễn đàn doanh nhân trẻ, nhưng lại gặp phải một vụ tấn công bạo lực ở phố tài chính.
Có một tên côn đồ mất trí cầm súng, bắn ba phát súng liên tiếp ở phố tài chính đông đúc, may mắn là tất cả đều bắn trượt, không có ai thương vong. Cảnh sát tìm thấy 15 kg TNT trên người tên này, lượng thuốc nổ này một khi phát nổ ở trung tâm thành phố, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Là người chứng kiến vụ tấn công, Sở Hoài Nam nhẹ nhàng kể lại tình hình lúc đó với Sở Thu Bạch. Sở Thu Bạch mím môi nghe xong, hỏi anh ta: "Tối nay em có hẹn gì không? Anh mời em một bữa coi như đón gió tẩy trần."
Sở Hoài Nam: "Không có, nhưng phải muộn một chút, chúng ta gặp nhau ở Đường Hương lúc bảy giờ rưỡi nhé?"
Sở Thu Bạch vừa định bảo anh ta đổi địa điểm gần hơn một chút, thì điện thoại của Văn Kiến Bân gọi đến, Sở Thu Bạch nhìn màn hình, miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được, lát nữa gặp."
Văn Kiến Bân không mang đến tin tức tốt lành gì, cảnh sát đã trích xuất tất cả camera giám sát xung quanh phố đi bộ Giang Ninh, nhưng không tìm thấy tung tích của Văn Nhân.
Cô dường như biến mất không dấu vết.
Giọng nói khàn đặc mệt mỏi của Văn Kiến Bân như thể đã thức trắng đêm khiến Sở Thu Bạch cảm thấy hơi áy náy. Văn Nhân mất tích rồi, nhưng với tư cách là bạn bè, Sở Thu Bạch không thể làm gì được, lúc cảnh sát hỏi cung, đầu óc y trống rỗng.
"Thu Bạch." Văn Kiến Bân gọi y.
"Vâng."
"Con cũng đừng quá lo lắng, với tư cách là người nhà, những gì chúng ta có thể làm có hạn, cũng không thể phát tờ rơi khắp nơi, chỉ có thể tin tưởng cảnh sát thôi."
Sự thông cảm của Văn Kiến Bân khiến Sở Thu Bạch càng không nói nên lời, im lặng hồi lâu mới đáp lại một câu: "Con biết rồi, ba cũng giữ gìn sức khỏe."
Có người gõ cửa nhà vệ sinh, giọng nói trầm trầm của Sở Giang Lai truyền đến qua cánh cửa: "Em chỉ đùa thôi, anh Thu Bạch, anh đừng giận."
Sở Thu Bạch mở cửa, phía sau cánh cửa lộ ra một khuôn mặt đẹp vô ngần, hoàn toàn trái ngược với tính cách xấu xa của chủ nhân nó, hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Sở Thu Bạch nhìn hắn một lúc, rồi mới bước về phía phòng ăn.
"Sở Dung đâu rồi?"
"Cô ấy có buổi khai mạc triển lãm tranh chiều nay, nên đã đi rồi." Sở Giang Lai chán ghét nói: "Cũng không biết đến đây làm gì."
Sở Giang Lai hẹn gặp Tần Hào vào buổi chiều, trước khi ra ngoài, hắn bĩu môi làm nũng ở cửa thang máy: "Em phải ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình rồi, nhưng đột nhiên không còn sức đi nữa, cần một nụ hôn của anh Thu Bạch mới khoẻ lại!"
Sở Thu Bạch búng tay vào trán hắn: "Nói chuyện đàng hoàng."
Sở Giang Lai xoa xoa trán đỏ ửng, lặp lại yêu cầu bằng giọng nói nghiêm túc trong trẻo, rồi hỏi: "Thật sự không hôn sao? Bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nữa đâu, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"
Phía sau, cửa thang máy "ting" một tiếng mở ra, Sở Thu Bạch dùng một tay đẩy Sở Giang Lai đang rao bán nhiệt tình vào thang máy, quay người lại, đóng sầm cửa.
Trong bữa tối, Sở Hoài Nam có vẻ hơi mất tập trung, Sở Thu Bạch nói chuyện với anh ta, rất nhiều câu anh ta đều không nghe thấy.
"Xem ra là bị dọa rồi." Sở Thu Bạch dùng khăn ăn lau khóe môi, nói: "Thất thần cả đêm, về nhà tốt nhất là bảo bà nội cầu nguyện cho em."
Sở Hoài Nam cười: "Hôm nay em gặp một người rất thú vị."
"Vậy sao?" Sở Thu Bạch không quan tâm lắm, thuận miệng hỏi: "Là người như thế nào?"
"Không nói rõ được." Sở Hoài Nam cười đặt đũa xuống, nói nhanh hơn: "Anh ta không giống những người anh từng gặp, chỉ trong ba mươi giây đã khống chế được một tên côn đồ cầm hung khí, trông rất trẻ, hình như là cảnh sát chìm, rất giỏi đánh nhau."
Sở Thu Bạch "ồ" một tiếng, giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ dọn hết đĩa đi, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mới lấy ra một tập tài liệu từ chiếc ghế phía sau.
Sở Hoài Nam nhìn y mở tập tài liệu ra, lộ ra một xấp tài liệu dày cộp, liếc nhìn, tiêu đề là "Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần".
"Đây là?"
"Hoài Nam." Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh ta: "Đây là thỏa thuận chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Càn Phương, anh đã ký rồi, chuyển nhượng toàn bộ cho em."
Sở Hoài Nam không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mặt y.
Sở Thu Bạch nói tiếp: "Anh đã hỏi luật sư rồi, việc phân chia tín thác vẫn đang được tiến hành, thỏa thuận chuyển nhượng này sẽ có hiệu lực ngay khi quá trình kết thúc."
"Ý anh là gì?" Nhìn khuôn mặt gầy gò và quầng thâm rõ rệt của y, Sở Hoài Nam thăm dò hỏi: "Cổ phần vất vả lắm mới có được, đột nhiên lại tặng cho em? Anh nghĩ Viễn Nam của chúng ta thiếu giá trị kỹ thuật sao?"
Sở Thu Bạch bị anh ta chọc cười, trên khuôn mặt căng thẳng thoáng hiện lên một nụ cười không rõ ràng: "Nếu nói Viễn Nam không có kỹ thuật, thì không có mấy công ty trên thế giới có kỹ thuật đâu."
Sở Hoài Nam đột nhiên cảm thấy Sở Thu Bạch gầy đi rất nhiều, ánh mắt lo lắng từ từ chuyển sang mu bàn tay nổi gân xanh của y: "Vậy tại sao anh lại chuyển nhượng Càn Phương cho em?"
"Đó là công ty mà ba anh coi trọng nhất lúc sinh thời, ở trong tay em tốt hơn là ở trong tay anh."
Tim Sở Hoài Nam đột nhiên đập mạnh, gần như theo bản năng nhìn y ngay lập tức.
Sở Thu Bạch cúi đầu, ánh đèn lạnh lẽo trên trần nhà chiếu qua đèn pha lê đắt tiền, hắt lên mặt y một bóng đen u ám.
Sở Hoài Nam lặng lẽ đẩy món tráng miệng thanh mát mà nhà hàng tặng về phía y, giọng nói mang theo ý tứ trấn an nồng đậm: "Một công ty có ý nghĩa như vậy, anh không giữ lại cho mình sao?"
"Không cần." Sở Thu Bạch nói: "Anh quản lý không tốt."
"Vậy anh có thể tìm người quản lý chuyên nghiệp. Hoặc ký hợp đồng với em, em sẽ sắp xếp ban quản lý khác vào." Sở Hoài Nam kiên nhẫn thuyết phục y: "Có rất nhiều cách quản lý, cách nào cũng tốt hơn là trực tiếp tặng cho em."
Khuôn mặt hốc hác và biểu cảm gửi gắm của Sở Thu Bạch khiến Sở Hoài Nam cảm thấy lo sợ, anh ta không dám nhận xấp tài liệu Càn Phương nặng trịch đặt trên bàn.
Sở Thu Bạch lắc đầu, kiên quyết đẩy tài liệu về phía anh ta: "Bây giờ người mà anh có thể tin tưởng không nhiều."
Sở Hoài Nam đưa tay ra, những ngón tay thon dài đặt lên góc tài liệu, như thể tạm thời chấp nhận đề nghị này, thấy lông mày đang nhíu chặt của Sở Thu Bạch hơi giãn ra, mới nhẹ nhàng hỏi: "Thu Bạch, anh nói thật cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Thu Bạch im lặng một lúc, nói: "Văn Nhân mất tích rồi."
Sở Hoài Nam im lặng: "Đã báo cảnh sát chưa?"
"Rồi."
Sở Thu Bạch kể từ quả bom trên xe Văn Nhân vào ngày cưới, cho đến khi cô mất tích.
Sở Hoài Nam nhíu mày nghe xong, hỏi: "Cảnh sát nói sao?"
Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào sợi chỉ không biết bị bung ra từ lúc nào trên tay áo len của mình, ngây người nói: "Tạm thời vẫn chưa có manh mối."
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, mang vào cho họ một ấm trà.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng không thấp, nhưng đầu ngón tay của Sở Thu Bạch lạnh đến trắng bệch, tất cả máu đều dồn lên não.
Sở Hoài Nam rót cho y một tách trà nóng, do dự hồi lâu vẫn lên tiếng: "Vậy nên, anh nghi ngờ... Giang Lai?"
Những ngón tay đang cầm tách trà đột nhiên siết chặt, Sở Thu Bạch cúi đầu, hồi lâu mới nói: "Không có."
Rất hiếm khi, Tần Hào ở lại văn phòng làm việc cả ngày hôm nay. Khoảng ba giờ chiều, thư ký đã ký nhận một bưu kiện quốc tế được gửi từ Ấn Độ.
Tần Hào nhìn nơi gửi hàng, lập tức vui vẻ tuyên bố tan làm.
Anh ta tìm một quán mì ramen của Nhật Bản, yêu cầu dọn dẹp quán và trưng dụng, nói rằng muốn tự tay làm một bát mì ramen cho Sở Giang Lai ăn.
Sở Giang Lai rất cảm động từ chối anh ta.
Tần Hào mắng hắn không biết thưởng thức, cúi đầu húp một ngụm nước dùng mì do mình tự tay chế biến. Mẹ kiếp, mặn chát. Thế là anh ta nhướng mày, bảo trợ lý đang đứng ngây người ra mau mau lại, thêm một muỗng nước dùng nguyên chất cho anh ta.
"Tôi có một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?"
"Tin xấu."
"Nhưng tôi muốn nói tin tốt trước." Tần Hào vừa nhai rong biển cuộn và thịt xá xíu, vừa vắt chéo chân nói: "Tin tốt là, Kim Ken Luo đã chết ngay trước cửa nhà mình."
Kim Ken Luo chính là tên người Mexico đã thuê người bắn Sở Giang Lai ở New York.
"Ồ. Vậy tin xấu là gì?"
Thấy Sở Giang Lai ngồi đối diện không hề ngạc nhiên, Tần Hào lập tức mất hứng, nhàm chán nhặt một miếng rong biển, bỏ vào miệng, nhai rạo rạo: "Lần này chính phủ Mexico tổn thất nặng nề, một chiếc trực thăng Black Hawk của hải quân đã bị rơi sau khi kết thúc nhiệm vụ, hơn mười lính thủy đánh bộ Mexico thiệt mạng, còn một người bị thương—" Anh ta dừng lại một chút, nuốt miếng rong biển xuống mới nói tiếp: "Tin xấu là, họ chỉ vớt được thi thể của Kim Ken Luo và một thuộc hạ khác của gã. Còn con trai út của Kim Ken Luo đã mất tích."
Tần Hiêu: "Nghe nói con trai út Quinn của hắn ta rất thù dai, còn là một thiên tài thông thạo sáu thứ tiếng."
Sở Giang Lai: "Ồ, vậy đủ tiêu chuẩn làm phiên dịch rồi. Cho dù ba hắn ta có chết, hắn ta vẫn có thể tự nuôi sống bản thân bằng cách làm việc chăm chỉ."
Tần Hào lắc đầu, nói một cách rất khôn ngoan: "Bây giờ là thời đại nào rồi, còn cần phiên dịch viên thật sao? Tôi đã đổi sang dùng trí tuệ nhân tạo từ lâu rồi! Nhìn cậu xem, lạc hậu thật đấy!"
Sở Giang Lai: "..."
Tần Hào nghiêm túc nói: "Tình huống tốt nhất hiện tại là thi thể của Quinn bị sóng cuốn trôi, vào bụng cá mập, tình huống xấu là hắn ta vẫn còn sống, bây giờ có thể đang trên đường đến Giang Hỗ tìm cậu."
Tần Hào: "Tốt nhất là cậu nên trông chừng chú mèo con của cậu, trước khi nhìn thấy thi thể của Quinn, đừng để nó chạy nhảy lung tung trong rừng nữa."
"Sao không tìm anh?"
Tần Hào cười toe toét với hắn: "Vì khoản tiền quyên góp cho quân đội Mexico, tôi chỉ viết tên một mình cậu."
Sở Giang Lai: "Cảm ơn anh."
Tần Hào thoải mái vuốt tóc, nháy mắt với hắn: "Không cần cảm ơn, cổ phần của cậu nhiều hơn tôi, tiền sẽ được khấu trừ từ phần ăn chia cuối năm của cậu! Tuy nhiên, lương tâm của tôi cho rằng để cậu gánh vác tất cả là không công bằng. Nè, điều quan trọng nhất trong cuộc sống là phải vui vẻ, song món tôi làm cậu lại không thích ăn. Nhưng đừng lo! Tôi còn có một kế hoạch B tuyệt vời." Anh ta giơ tay, trợ lý liền đặt một hộp nhỏ trông giống kẹo vào lòng bàn tay của anh ta.
Tần Hào vô cùng luyến tiếc, áp gò má trắng trẻo vào hộp kẹo: "Nè, cầm lấy đi!"
"Kẹo từ Ấn Độ, chuyên dùng để dụ dỗ những con vật nhỏ không nghe lời. Bản thân tôi còn chưa nỡ dùng, tặng cho cậu đấy, đi dỗ dành mèo con nhà cậu đi!"
Tần Hào l**m nhẹ môi, mỉm cười đầy ẩn ý, nói: "Tôi đảm bảo, cậu nhất định sẽ dỗ được mèo con cực, kỳ, vui, vẻ."
—----