Editor: Gấu Gầy
Khi Sở Thu Bạch về đến nhà, đã mười giờ tối.
Đèn ở hành lang vẫn sáng, một đôi giày cao gót nữ được đặt ngay ngắn trên giá để giày ở cửa. Sở Thu Bạch nhận ra đó là thương hiệu yêu thích của Sở Dung. Vào nhà nhìn, quả nhiên Sở Dung đang ngồi trên ghế sofa nhà y, chăm chú xem phim tình cảm, khoai tây chiên bên trái, khăn giấy bên phải. Quay đầu thấy y, cô vừa xoa khóe mắt đỏ hoe vừa nói: "Cãi nhau với bạn thân, đến nhà con ở nhờ một đêm, chữa lành tâm hồn một chút."
Đèn trong phòng khách không bật, đèn nền của tường tivi và màn hình tivi phát ra ánh sáng mờ ảo.
Sở Thu Bạch cởi áo khoác ra, đứng bên ghế sofa nhìn màn hình.
Sở Dung đang xem một bộ phim bi kịch kinh điển "Lừa Dối", kể về một mối tình ngược luyến bắt đầu bằng sự dối lừa. Nam chính tưởng nữ chính là con gái của kẻ thù, nhân cơ hội tiếp cận, theo đuổi cô trong một bữa tiệc, sau khi nữ chính dần dần xiêu lòng, rơi vào bẫy tình yêu do anh ta giăng ra, anh ta lại quyết tâm bỏ rơi cô.
Sau đó, nữ chính phát hiện mình mang thai con của nam chính, kiên quyết sinh đứa bé ra, nhưng đáng tiếc là thai chết lưu. Trong những ngày sau đó, nam chính dần dần nhận ra mình không thể quên được nữ chính, nhưng vì thù hận mà không thể đối mặt với tình cảm của mình. Kế tiếp, trong lễ cưới của nữ chính, nam chính biết được cô không phải là con ruột của ba cô.
Gần đến cuối phim, nam chính cuối cùng quyết định từ bỏ tất cả để đến với nữ chính, nhưng đột nhiên phát hiện ra hai người là anh em cùng cha khác mẹ ruột thịt. Trong tuyệt vọng, người anh tự sát, còn cô em gái bị lừa dối sau khi biết sự thật, đã chọn ở lại một mình trên thế giới này, sống một cuộc đời cô đơn và tẻ nhạt.
Sở Dung đang xem đến đoạn kết, sau khi người anh qua đời, cô em gái chậm rãi đi dạo trong công viên nơi họ từng hẹn hò, độc thoại nội tâm. Giọng nói trầm buồn vang lên qua loa trong phòng khách.
Cô nói: "Tình yêu thật sự không cần lời chúc phúc, không cần sự ăn năn, dù chúng ta đều biết là sai, thì đó cũng là một lỗi lầm không cần ai tha thứ."
Sở Dung ôm gối, khóc nức nở. Cùng với bài hát kinh điển "Save The Best For Last" vang lên trong nhạc nền, nước mắt từ từ trào ra từ khóe mắt cô, cô nhẹ nhàng tựa cằm lên gối ôm, vừa khóc vừa ngân nga: "isn't this world a crazy place, Just when I thought that chance had passed. You go and save the best for last..." (Tạm dịch: Thế giới này chẳng phải là một nơi điên rồ sao? Ngay khi tôi nghĩ rằng cơ hội đã qua đi, anh lại ra đi, để dành điều tốt đẹp nhất đến cuối cùng.)
Sở Dung nghẹn ngào hát đi hát lại, mãi đến khi dòng chữ kết thúc xuất hiện giữa màn hình, mới đứng dậy, lau nước mắt bật đèn lên.
Ngẩng đầu lên thấy Sở Thu Bạch đang đứng ở góc sofa, áo khoác vắt trên tay, vẻ mặt muốn nói lại thôi gọi cô.
"Sở Dung."
"Hửm?"
Sở Thu Bạch do dự nhắc nhở: "Sau này khi xem phim, cô đừng trang điểm nữa."
"Hả? Tại sao vậy?"
Sở Thu Bạch khó nói nên lời: "Vừa rồi cô khóc ra nước mắt màu đen, trông hơi giống ma, rất đáng sợ."
Sở Dung: "..."
Sở Dung ngủ rất muộn, mười hai giờ rưỡi còn kéo Sở Thu Bạch ở phòng khách nói chuyện triết học.
Sở Thu Bạch nhìn đồng hồ, khéo léo nói với bà: "Ngày mai con còn phải đi làm."
Sở Dung lập tức đứng dậy: "Thật sao! Vậy chúng ta nên mở một chai sâm panh, chúc mừng con được điều chuyển về đây!"
Sở Thu Bạch nhắc nhở cô: "So với việc này, để con về phòng ngủ sớm, có phải thiết thực hơn không?"
Sở Dung không hề buồn ngủ, cô là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, không thích ngủ sớm, cũng không thích những thứ thiết thực, chỉ thích những nghi thức rườm rà.
Cô mở tủ rượu của Sở Thu Bạch, ngạc nhiên phát hiện bên trong trống rỗng.
"Kiêng rượu kiêng sắc, Sở Thu Bạch, con là người tu hành sao?"
Sở Thu Bạch không kiêng rượu, càng không kiêng sắc.
"Sống thanh tâm quả dục mỗi ngày, cô thấy nếu con không làm bác sĩ thì chính là một nhà sư."
"Không, anh ấy không phải." Một giọng nói trong trẻo của thanh niên vang lên phía cửa ra vào.
Sở Giang Lai bế một chú mèo con trong tay, đi đôi chân trần vào, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng: "Anh ấy không phải người xuất gia, anh ấy là Bồ Tát sống."
Sở Dung nhất quyết phải uống chút rượu mới chịu ngủ, nhưng nhà Sở Thu Bạch đến cả bia cũng không có, cô liền nhìn sang Sở Giang Lai.
Ba người một mèo đứng trước cửa nhà Sở Giang Lai lúc mười hai giờ bốn mươi bảy phút đêm.
Sở Thu Bạch chỉ muốn về phòng ngủ bị Sở Dung kéo vào thang máy, thậm chí còn chưa kịp mặc áo khoác, chân vẫn đang đi dép lê ở nhà.
Sở Giang Lai nhét Tiểu Sở vào lòng y, phàn nàn nói: "Con mèo chết tiệt này ở nhà nghịch ngợm cả ngày, hấp thụ chút tiên khí, hy vọng tối nay nó sẽ ngoan ngoãn một chút."
Tiểu Sở kêu "meo" một tiếng vô tội, đôi mắt to màu xanh lục tò mò nhìn Sở Thu Bạch, đồng tử co lại thành một đường màu nâu.
Sở Thu Bạch bế mèo, không thể quay đầu bỏ đi, đành phải đứng ngây người đợi Sở Giang Lai mở cửa, do dự đi theo vào trong dưới sự thúc giục của Sở Dung.
Vào nhà rồi, y mới hiểu thế nào gọi là "con mèo chết tiệt này nghịch ngợm cả ngày".
Sở Giang Lai không hề nói quá, căn nhà rộng lớn như vừa bị càn quét, bình hoa đổ nghiêng, cây ô rô Bắc Mỹ trong bình đã bị vặt trụi, quả đỏ rơi đầy đất. Nhìn theo dấu vết của trái cây, từ hành lang đến phòng khách, khắp nơi đều vương vãi những vật thể hình cầu đen sì, khô quắt. Sở Thu Bạch quan sát kỹ một hồi, phát hiện ra những viên thịt đó còn có đầu, hình như là thịt khô làm từ một loài chim nào đó.
"Là chim cút khô." Sở Giang Lai dùng mũi giày đá nhẹ vào Tiểu Sở đang nằm sấp trên sàn nhà nhặt thức ăn, ghét bỏ nói một: "Em mua tổng cộng hai thùng, trong nháy mắt, nó đã rải hết xuống đất rồi, còn biết khoe khoang nữa chứ."
Sở Dung rón rén đi vào, phát hiện bức tường trang trí bằng da đà điểu trong phòng khách toàn là vết xước, tay vịn của ghế sofa cũng có vết cào rõ ràng, mặt ghế đẩu nếm rượu bên cạnh tủ rượu cũng bị hỏng, viền da thằn lằn bị bong tróc, lộ ra màu gỗ bên dưới.
"Nhà con... nuôi sư tử à?" Bà không chắc chắn hỏi.
Tiểu Sở kêu meo một tiếng, nhảy lên ghế sofa, biểu diễn trực tiếp cho cô xem "cách cào rách một tấm da đắt tiền". Thấy Sở Dung trố mắt nhìn toàn bộ quá trình, nó hài lòng phán đoán chắc cô đã học được rồi, mới l**m l**m móng vuốt, nhảy xuống hài lòng tiếp tục nhặt chim cút nhỏ.
Nhà Sở Giang Lai có rất nhiều rượu, chủ yếu là rượu ngoại, còn có một số loại rượu trắng Trung Quốc và rượu sake Nhật Bản phiên bản giới hạn.
Sở Dung chọn một chai LA GRANDE DAM do Kusama Yayoi và Veuve Clicquot hợp tác sản xuất, đưa đến trước mặt Sở Thu Bạch, hỏi y: "Chai này thế nào?"
Sở Thu Bạch từ chối: "Ngày mai con phải đi làm, không thể uống rượu."
"Khám bệnh hay phẫu thuật?"
"Đều không phải." Sở Thu Bạch giải thích với bà một cách nghiêm túc: "Ngày mai là ngày đầu tiên trở lại, con phải làm quen lại với lịch trình công việc gần đây của khoa."
"Vậy thì ổn rồi." Sở Dung nói một cách đương nhiên: "Mỗi khi cô tìm hiểu phong cách sáng tác của các nghệ sĩ, cô đều sẽ uống say! Hơi say một chút sẽ dễ dàng nhập tâm hơn!"
"Sao mà giống nhau được." Sở Thu Bạch dở khóc dở cười.
Người cô này giống như một cô bé không bao giờ lớn, luôn ngây thơ, tràn đầy sức sống, khiến người ta ghen tị.
"Có gì khác nhau chứ!" Sở Dung đặt chai sâm panh màu đen lên bàn, rồi quay nhãn màu cam có chấm bi đen về phía Sở Giang Lai, hỏi hắn: "Nhóc con, ly sâm panh nhà con để đâu?"
Sở Giang Lai rất không hài lòng với cách gọi này, hắn khoanh tay, hơi nhíu mày, không để ý đến cô.
Tiểu Sở ăn chim cút một lúc, bước đến với dáng đi uyển chuyển, cọ vào ống quần của Sở Thu Bạch. Sở Thu Bạch cười nhẹ, ngồi xổm xuống xoa đầu nó, đứng dậy nói: "Con về trước đây, hai người cứ tự nhiên."
"Con đứng lại đó cho cô!" Sở Dung không cho y đi.
Sở Thu Bạch đành phải dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, nhìn Sở Dung lục lọi trong tủ bên cạnh bàn ăn.
Trong tủ toàn là bộ đồ ăn và khay trà bằng bạc, không có một chiếc cốc thủy tinh nào dùng được. Sở Dung tìm kiếm một cách mất kiên nhẫn, quay người lại hỏi Sở Giang Lai: "Con ở nhà, không lẽ toàn mở nắp chai uống trực tiếp?"
Sở Giang Lai nhướn mày với cô: "Đúng vậy. Người thành phố các cô uống rượu còn cần dùng cốc sao? Ở quê con, uống rượu toàn là mở nắp chai uống trực tiếp, mỗi người mười chai mỗi ngày, không uống hết không được ngủ."
Sở Dung trừng mắt nhìn hắn: "Cô vào bếp tìm xem!" Đi được hai bước lại quay đầu trừng mắt nhìn Sở Thu Bạch đã chuồn đến cửa: "Sở Thu Bạch! Nếu tối nay con dám chuồn đi, chúng ta sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, từ mặt nhau!"
Sở Thu Bạch không buồn ngủ lắm, nhưng rất muốn từ mặt Sở Dung. Y không muốn uống rượu vào đêm khuya, càng không muốn uống rượu ở nhà Sở Giang Lai, trước mặt Sở Giang Lai.
Uống say không phải là chuyện tốt. Đối mặt với Sở Giang Lai sau khi say rượu, lại càng là chuyện khó khăn và khó xử.
Sở Thu Bạch đã thử một lần với cái eo mỏi nhừ, không muốn thử lại nữa.
Y có thể kháng cự lại bất cứ điều gì, ngoại trừ sự cám dỗ. Mà đôi đồng tử đen láy, ánh lên chút tia sáng của Sở Giang Lai, chính là nguồn gốc của mọi cám dỗ sa ngã trên hành tinh này.
Đối với hắn, Sở Thu Bạch luôn có một cơn nghiện khó cưỡng, ôm một trái tim tình nguyện sa ngã.
Sở Dung lại lục lọi trong bếp một hồi.
Sở Thu Bạch đứng trước tủ rượu trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn Sở Giang Lai lặng lẽ đi tới, mở tủ rượu, hỏi y: "Anh có muốn uống chút rượu vang trắng ngọt không?"
Sở Thu Bạch cúi đầu xuống, theo bản năng tránh ánh mắt của hắn, lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn."
Sở Giang Lai không nói gì nữa, ánh mắt dán chặt vào y, ánh nhìn nóng bỏng vừa thẳng thắn vừa bí ẩn, hàng mi dài cong vút đen dày và đẹp đẽ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn.
Hắn đột nhiên hiếm khi nói chuyện công việc với Sở Thu Bạch: "Hôm nay em nói chuyện với đối tác, có một dự án không được suôn sẻ lắm."
Sở Thu Bạch gần như không biết gì về công việc của hắn, đành phải nói: "Vậy sao?"
"Ừm." Sở Giang Lai nói: "Gần đây em đã từ chối một vài đối tác, đều là những người không nói đạo lý. Em nghĩ, mấy ngày tới, tốt nhất anh nên—" ở bên cạnh em.
"Này! Các bé cưng! Đoán xem cô tìm thấy gì nào!" Sở Dung tươi cười cắt ngang cuộc trò chuyện, hào hứng đưa tay đang giấu sau lưng ra trước mặt bọn họ: "Một cặp cốc thủy tinh của Noto Asana, còn có một cặp của Matsugane Yoji nữa! Dùng để uống sâm panh thì không hợp lắm, nhưng mà đẹp quá!"
Cô vốn tưởng rằng một thương nhân đầy mùi tiền như Sở Giang Lai chỉ quan tâm đến những con số khô khan, đồ đạc trong tủ cũng chủ yếu là những chiếc ly thương hiệu đắt tiền. Không ngờ, lại có thể thấy tác phẩm của những nghệ sĩ thủy tinh ít người biết đến trong nhà hắn, cô không khỏi nhìn hắn bằng cặp mắt khác, cười khen: "Không ngờ gu thẩm mỹ của nhóc con lại cao như vậy."
Sở Giang Lai liếc nhìn những chiếc cốc mà cô nâng niu như báu vật, nói: "Đó là cốc anh Thu Bạch mua, vẫn chưa bóc ra."
Sở Dung gật đầu hiểu ra, lộ vẻ mặt quả nhiên là vậy: "Cũng đúng, nhìn con cũng không giống kiểu người có tế bào nghệ thuật! Chú hề lò xo mũi đỏ trong tủ kia mới giống đồ con mua."
Sắc mặt Sở Giang Lai cứng lại, lông mày nhíu chặt hơn, giục cô: "Mau đi mở rượu đi, uống xong thì về ngủ. Anh Thu Bạch ngày mai còn phải dậy sớm, không giống cô, rảnh rỗi ở nhà mốc meo." Hắn vừa nói vừa nhìn sắc mặt Sở Thu Bạch.
Sở Thu Bạch dường như không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, cầm chai sâm panh phiên bản hợp tác lên, cúi đầu xem năm sản xuất.
"Cô bận lắm đấy!" Sở Dung vừa bóc hộp đựng ly rượu vừa phản bác: "Sưu tầm là một ngành học có tính hệ thống rất cao, mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc! Đừng coi thường nhà sưu tập chúng tôi!"
"Ừm, nhặt rác của mọi thời đại đúng là rất thân thiện với môi trường, cô thích là được."
Sở Dung: "Tên nhóc chết tiệt! Đó là tác phẩm nghệ thuật sắp đặt mới mà cô sưu tầm được! Sử dụng rác thải đại dương là để thể hiện sự phản ánh về việc con người phá hoại môi trường quá mức! Đây là nghệ thuật con có hiểu không! Sao có thể gọi là nhặt rác được?!"
Sở Dung: "Một tên thương nhân chỉ biết đến tiền như con, có thể phân biệt được sự khác biệt giữa các trường phái nghệ thuật không? Có hiểu rõ những đặc điểm nổi bật trong nghệ thuật gốm sứ Trung Quốc qua các thời kỳ không? Có thể nhận ra anh hùng, chọn ra những nghệ sĩ trẻ đương đại có tiềm năng lớn trong tương lai không?"
Sở Giang Lai: "Không thể, không hiểu, không biết."
Sở Dung khinh thường hỏi: "Vậy con biết cái gì chứ?"
Sở Giang Lai: "Cháu biết kiếm tiền."
Tiền là nền tảng của ước mơ. Nếu nghệ thuật là linh hồn, thì tư bản chính là xương thịt. Nói về giá trị tác phẩm nghệ thuật mà không có tư bản, cũng giống như nói về sự sống mà không có không khí.
Sở Dung: "..."
Một chai rượu chia cho ba người, nhanh chóng đã cạn đáy.
Sở Dung tửu lượng khá tốt, đòi mở thêm chai nữa. Sở Thu Bạch giữ ly lại, ngăn cản cô: "Uống nữa thì trời sáng mất."
Sở Giang Lai chỉ muốn đuổi cô ra ngoài ngay lập tức, đuổi cô như đuổi ruồi đến tận cửa.
Sở Dung đứng ở sảnh thang máy, kỳ quái thò đầu vào hỏi: "Thu Bạch, con không về cùng cô sao? Không phải nói là buồn ngủ rồi à?"
"Cô ồn ào như vậy, ở chung phòng với cô, làm sao anh ấy ngủ được?"
"Con có nhầm không? Nhà có sáu phòng! Cái gì mà ở chung một phòng chứ!"
Sở Giang Lai như một hôn quân không nghe lời khuyên can, nắm tay nắm cửa tiễn khách, lạnh lùng nhìn cô nói: "Anh Thu Bạch mấy hôm nay không được khỏe, mẹ bảo con chăm sóc anh ấy. Cô biết chăm sóc người khác sao? Không để người khác chăm sóc cô là tốt lắm rồi."
Ngồi trước bàn nếm rượu, Sở Thu Bạch lại lộ ra vẻ mặt đắn đo và bất lực, do dự vài giây, nói với Sở Dung: "Cô về trước đi, xe của con đang sửa, ngày mai vừa hay để Sở Giang Lai đưa con đến bệnh viện."
Sở Dung thích náo nhiệt sợ cô đơn, nán lại ở cửa không chịu đi: "Nhóc con, nhà con cũng có sáu phòng mà?! Cho cô ở nhờ một đêm cũng đâu có chết ai!"
Sở Giang Lai nhét cô vào thang máy, lạnh lùng nói: "Ngủ ngon."
Sau khi xác nhận thang máy đi xuống, Sở Dung không lên nữa, hắn mới quay người lại, đóng cửa.
Quay trở lại phòng khách, phát hiện Sở Thu Bạch không có ở đó, trước bàn nếm rượu trống không, chỉ còn lại một chai rượu đã uống hết và vài cái cốc rỗng.
Tim Sở Giang Lai bỗng nhiên treo lơ lửng, hắn đi thêm vài bước về phía phòng ăn, cuối cùng nhìn thấy một bóng dáng cao ráo như cây tùng bên cạnh tủ chén bát.
Sở Giang Lai vừa bước nhanh về phía y vừa nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại đứng ở đây? Anh còn muốn uống gì khác không?"
Sở Thu Bạch đứng trước tủ, cúi đầu, không biết đang nhìn gì.
Ánh mắt Sở Giang Lai rơi vào bàn tay đang nắm chặt của y, con ngươi đen láy hơi động đậy. Khuôn mặt tuấn mỹ thoáng hiện vẻ kinh ngạc, thầm mắng Sở Dung lục lọi đồ đạc nhà người khác là đồ ngu ngốc không biết điều.
Sở Thu Bạch đứng trong lối đi hẹp từ tủ chén bát đến nhà bếp, mím môi, sắc mặt tái nhợt. Nghe thấy giọng nói của Sở Giang Lai, y chậm rãi quay người lại, con búp bê chú hề tóc xù trong tay run lên bần bật vì y dùng sức quá mạnh.
"Anh Thu Bạch, anh nghe em giải thích—"
Sở Giang Lai chưa kịp nói xong, chú hề mũi đỏ mà Sở Thu Bạch đang nắm chặt trong tay đột nhiên bay lên, như một mũi tên mất kiểm soát lao thẳng về phía hắn.
Đầu óc Sở Giang Lai trống rỗng trong giây lát, Sở Thu Bạch vừa tức giận vừa đau lòng, run rẩy ném con búp bê xấu xí đó vào mặt hắn. Cơ thể Sở Giang Lai cứng đờ, mặt đau rát, bên tai là giọng nói lạnh lùng của Sở Thu Bạch, hỏi hắn: "Không phải nói, không phải em làm sao?"
—----