Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 40

Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy

 

Mọi người đều nói Sở Thu Bạch anh tuấn, điềm đạm, ổn định, lạnh lùng đến mức dường như không có người phàm nào có thể đến gần trái tim y.

 

Chỉ có Sở Giang Lai biết, anh trai của hắn chỉ có vẻ ngoài kiên cường, bên trong lại rất mềm yếu và dễ tổn thương.

 

Y chỉ trông có vẻ hung dữ, giống như một chú mèo Maine to lớn, bề ngoài kiêu ngạo và hung dữ, nhưng lại có trái tim mềm yếu đến mức không thể tưởng tượng nổi, là một gã khổng lồ dịu dàng.

 

Các y tá trong khoa thường bàn tán, tuy trưởng khoa Sở không hay mắng người, nhưng các bác sĩ luân phiên mới đến chỉ cần bị y liếc một cái là phải khóc thầm.

 

Có người đột nhiên nảy ra ý tưởng hỏi: "Mọi người nói xem, trưởng khoa Sở đã từng khóc chưa? Vì lý do gì mà khóc?"

 

Y tá khoa sản liền cười nói đùa: "Lúc y tá đỡ đẻ bế trưởng khoa Sở ra, anh ấy vẫn rất bình tĩnh. Chậc, chỉ là sinh ra thôi mà, khóc cái gì? Sống trên đời phải bình tĩnh đối mặt, mỉm cười nhìn phong ba bão táp! Không thì sao lại gọi anh ấy là Bồ Tát sống?"

 

Lời vừa nói ra, các cô gái trong khoa đều cười nghiêng ngả.

 

Nhưng chỉ có Sở Giang Lai biết, tuyến lệ của Sở Thu Bạch đặc biệt phát triển, vui cũng khóc, đau cũng khóc.

 

Sở Giang Lai thích nhìn y vùi mặt vào gối, vừa gọi tên Sở Giang Lai vừa rơi nước mắt, cũng thích nhìn y cố gắng kìm nén, mắt đỏ hoe nói: "Không đau lắm."

 

Nhưng những giọt nước mắt đó chỉ được phép rơi trên giường của Sở Giang Lai, rơi giữa hai chiếc gối của họ.

 

Trước đó Sở Giang Lai không muốn thật sự chọc giận Sở Thu Bạch, vì vậy hắn rất khó chịu, không ngừng tự thuyết phục bản thân kìm nén ý định nhốt y lại, để y một mình trở về Kinh Thị.
Nhưng hắn không ngờ, Sở Thu Bạch làm việc giống như không cần mạng, công việc hai điểm một đường* cũng có thể khiến y đổ bệnh.

 

*Hai điểm một đường: từ nhà đến bệnh viện, từ bệnh viện về nhà, lặp đi lặp lại.

 

Sở Thu Bạch sẽ không bao giờ biết, vào khoảnh khắc biết y vào phòng cấp cứu, Sở Giang Lai lo lắng đến mức nào. Hắn sốt ruột đến muốn lập tức đến đón y, rồi cứ thế nhốt y lại mãi mãi.

 

Đương nhiên, Sở Thu Bạch cũng chưa từng nghĩ đến, khi sự thật bị phơi bày, người hoảng loạn nhất lại chính là mình.

 

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Sở Giang Lai đã quen ngoan ngoãn trước mặt y, đối với hắn, Sở Thu Bạch không thể có thêm suy đoán ác ý nào nữa.

 

Khi bị ấn xuống giường một cách thô bạo, nghe những lời trêu chọc vô lý, Sở Thu Bạch như rơi vào giấc mơ, nói là sợ hãi, chi bằng nói là tê liệt thì chính xác hơn.

 

Sở Giang Lai cúi đầu nhìn hốc mắt và gò má đỏ ửng của y. Nghĩ đến sự từ chối và khó hiểu của y trong mấy tháng qua.

 

Cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người ập đến mà không có dấu hiệu báo trước. Khoảng thời gian đó, Sở Giang Lai bị đám sâu bọ quấy rầy không yên, vốn định đến New York trước, đợi qua đợt này rồi quay lại dỗ dành Sở Thu Bạch đang không vui. Nhưng không ngờ, hắn lại nhận được tin nhắn chia tay dứt khoát và tin tức kết hôn của Sở Thu Bạch.

 

Ban đầu, Sở Giang Lai tưởng rằng Sở Thu Bạch đề nghị chia tay là vì phát hiện ra hắn liên tục hẹn hò với những cô gái khác ở Bắc Mỹ, nhưng rất nhanh hắn nhận ra dường như không hoàn toàn là vì lý do này.

 

Thái độ dứt khoát của Sở Thu Bạch cũng từng khiến Sở Giang Lai nghi ngờ, liệu y có biết được điều gì không. Nhưng ánh mắt mà anh Thu Bạch ngốc nghếch nhìn hắn vẫn dịu dàng và ấm áp như trước, cũng không bài xích sự tiếp xúc thân thể cố ý của hắn, nên Sở Giang Lai đã bác bỏ khả năng đáng sợ này.

 

Cho đến nay, Sở Giang Lai cũng không cảm thấy mình đã làm sai. Phật nói, mọi việc đều có nhân quả, hắn chỉ là tự gieo nhân để gặt hái quả mà mình muốn.

 

Bồ Tát sợ nhân, phàm nhân sợ quả. Còn Sở Giang Lai không sợ gì cả, vì vậy hắn thuận theo tự nhiên, chủ động tạo ra một mối nhân duyên, điều này vốn không có gì sai.

 

Câu hỏi của Sở Thu Bạch đã cho hắn câu trả lời cho sự xa cách trước đó, Sở Giang Lai chỉ hoảng loạn trong giây lát, trong lòng lại trở nên bình tĩnh như trút được gánh nặng.

 

Hắn tin chắc rằng mọi chuyện sẽ không tệ hơn hiện tại, Sở Thu Bạch chia tay với hắn vì biết sự thật, rồi giận dỗi cưới người khác... Tình hình rất tệ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc y thật sự yêu người khác.

 

Ánh đèn mờ ảo, đèn ngủ tỏa ra ánh sáng vàng như những mảnh vàng vụn.

 

Trong đôi mắt long lanh của Sở Thu Bạch phản chiếu hai tia sáng, sáng đến mức lại trở nên u ám.

 

Y có lẽ không biết bây giờ mình trông hấp dẫn đến mức nào, biểu cảm ngây ngốc khiến Sở Giang Lai cảm thấy khát, cảm thấy đói, cảm thấy nếu không có anh Thu Bạch thì hắn sẽ mãi mãi không no.

 

Họ đã có một nụ hôn dịu dàng nhưng tàn nhẫn, tiếc là rất ngắn, sự dây dưa của môi và răng kết thúc bằng một cái tát của Sở Thu Bạch. — Y đã giãy giụa dữ dội ngay từ khi bị hôn, cuối cùng dùng tay phải vừa thoát ra tát mạnh vào mặt Sở Giang Lai.

 

Sở Giang Lai bị đánh đến choáng váng. Ngoại trừ hôm nay, từ nhỏ đến lớn, Sở Thu Bạch gần như chưa từng động vào hắn dù chỉ một ngón tay. Lần duy nhất đánh hắn là vào năm hắn hai mươi mốt tuổi.

 

Lúc đó, Sở Thu Bạch đi giao lưu học tập ở nước ngoài một tháng rưỡi, khi trở về Sở Giang Lai đã ra sân bay đón.

 

Trên đường về, Sở Giang Lai vì một chuyện nhỏ mà thề thốt, nói năng thiếu suy nghĩ.

 

Sắc mặt của Sở Thu Bạch trắng bệch ngay lập tức.

 

Sở Giang Lai liếc nhìn y, cười nói: "Anh Thu Bạch đừng sợ. Em chỉ nói bừa thôi, cho dù có ứng nghiệm, trời đánh thì cũng đánh em—"

 

Sở Thu Bạch giơ tay tát hắn một cái.

 

Sở Giang Lai bị đánh đến mức tay lái hơi lệch, nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm vui thầm kín, hài lòng nghe Sở Thu Bạch nghiến răng nói: "Đánh em chi bằng đánh anh."

 

Sau đó, hắn dừng xe ở làn đường khẩn cấp trên đường cao tốc sân bay, quay sang người anh trai đang sợ hãi nhân quả nhưng vẫn sẵn sàng ở bên mình, hôn y suốt năm phút.

 

Vì dừng xe trái phép, Sở Giang Lai bị trừ sáu điểm, phạt hai trăm tệ.

 

Sở Thu Bạch cười hắn, bảo hắn đáng đời, hắn liền dọa y: "Lúc em hôn anh, camera giao thông đã ghi lại, em in ảnh ra rồi, anh có muốn xem không?"

 

Sở Thu Bạch can đảm hơn hắn tưởng nhiều, y nhẹ nhàng v**t v* môi hắn, nhướng mày nói: "Chỉ in ra thì tính là gì? Có bản lĩnh thì phóng to dán lên trán em đi." Nói xong lại cười, ghé sát vào hôn cằm hắn, hỏi hắn: "Nhóc con, em tốt nghiệp tiểu học chưa? Hôn em không phạm pháp đúng không?"

 

Sở Giang Lai: "Không phạm pháp, nhưng anh phải đối xử tốt với em. Nếu không em sẽ đi tố cáo anh."

 

Sở Thu Bạch: "..."

 

Sở Thu Bạch mềm lòng, dễ bị lừa, dễ dỗ dành. Y chưa bao giờ giận dỗi với Sở Giang Lai, chưa từng nói câu nặng lời với hắn, huống chi là động tay.

 

Nhưng hôm nay, Sở Giang Lai đã bị y đánh ba lần.

 

Đối với Sở Giang Lai, cái tát này thật ra rất nhẹ. Sở Thu Bạch không còn sức lực, sau khi dùng hết sức đánh hắn, y th* d*c kịch liệt, nhưng ánh mắt lại càng lạnh lùng, thậm chí còn bảo hắn "Cút".

 

Nhưng Sở Giang Lai nhất quyết không cút, hắn cúi người xuống l**m cổ y, cắn vào vai y đang run lên vì tức giận.

 

"Cút ngay!" Sở Thu Bạch cảm nhận rõ ràng sức lực của mình đang dần biến mất cùng với lý trí. Y nằm liệt trên giường, ngay cả tiếng gầm giận dữ cũng trở nên yếu ớt, miệng hơi hé mở, nghĩ đến rất nhiều lời ác độc, nhưng không thể nói ra bất kỳ câu nào với Sở Giang Lai.

 

Y đau khổ nhận ra rằng, y không thể từ chối hắn.

 

Những ngón tay thon dài nhân lúc y do dự thọc vào giữa môi và răng y, trêu đùa lưỡi y. Sở Thu Bạch căm ghét bản thân, đến lúc này rồi mà vẫn còn tiếc nuối, nếu cắn đứt ngón tay của Sở Giang Lai thì sau này hắn sẽ không thể viết chữ đẹp nữa.

 

Sở Giang Lai như một bạo chúa sử dụng vũ lực, dễ dàng trấn áp mọi sự kháng cự, khiến y không thể cử động.

 

Sở Thu Bạch như con rồng bị mắc cạn ở vùng nước nông, không khỏi cảm thấy mắt mình ươn ướt. Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Giang Lai bỗng nhiên trở nên mờ ảo, những ngón tay đang khuấy đảo trong miệng y dừng lại.

 

"Không phải hung dữ lắm sao? Không phải bảo em cút sao? Sao lại khóc rồi?" Ngón tay ướt át rút ra khỏi miệng y, cằm y bị giữ chặt. Hắn cúi người xuống như dỗ dành, nhẹ nhàng thuyết phục y: "Anh Thu Bạch, tiếp tục thích em đi, đối với anh, yêu em dễ hơn là hận em."

 

Ánh mắt đau khổ và hoang mang của Sở Thu Bạch khiến lồng ngực Sở Giang Lai dâng lên một cảm giác tê dại kỳ lạ, như bị điện giật, không thể kiềm chế cúi đầu hôn lên đôi mắt ngấn lệ của y, an ủi nói: "Con người ta luôn phải chọn một con đường khiến mình dễ chịu hơn."

 

Nhưng Sở Thu Bạch ngay từ đầu đã không có con đường nào để chọn.

 

Y như một con chim nước bị gãy cánh và mắt cá chân, chật vật cuộn tròn trong lòng bàn tay Sở Giang Lai, dùng cái mỏ ướt át và đỏ tươi mổ nhẹ vào đường chỉ tay hắn.

 

Những đường vân ảo tưởng như những con giun mọc trên lòng bàn tay. Nó vì đói khát mà mê muội, không chịu rời đi, không cần ai nắm đã ở trong tay người ta, si mê dâng hiến cả quãng đời còn lại.

 

"Cuối cùng... em cũng có thể làm tất cả những điều em muốn làm với anh rồi, anh Thu Bạch."

 

Quãng đời còn lại còn rất dài, nhưng chỉ vì tiếng cười khẽ ngắn ngủi này, đã vội vàng bắt đầu.

 

Hắn cười sự khát khao của y, cười sự hèn mọn của y, cười sự ngu ngốc và nông cạn của y khi biết sai mà vẫn tiếp tục phạm sai lầm.

 

Đúng vậy, sự việc đã đến nước này, không có gì tệ hơn hiện tại.

 

Tái sinh, vui mừng, tin tưởng, đau đớn, giãy giụa, thất vọng, tê liệt, chìm đắm, chết đi, mục nát...

 

Cuộc đời chẳng qua chỉ có vậy.

 

...

 

"Yêu em không?"

 

"Không."

 

"Tại sao không?"

 

"Không dám."

 

"Làm thế nào anh mới tiếp tục yêu em?"

 

"Thả Văn Nhân ra."

 

...

 

Sở Giang Lai lật người y qua lại, nhưng vẫn không hả giận.

 

Sở Thu Bạch nhớ Văn Nhân, nhớ bệnh nhân, yêu công việc, yêu chúng sinh, tất cả đều nhiều hơn yêu Sở Giang Lai hắn.

 

Mà bây giờ, y lại nói không dám.

 

Không dám cái gì? Hôn môi em mình, c*n m*t da thịt, có điều gì mà Sở Thu Bạch chưa từng làm? Bây giờ lại có gì không dám? Tại sao không dám?

 

"Con dao mổ số một? Vua phẫu thuật? Anh Thu Bạch, anh nhìn em đi... Từ khi nào anh bắt có những danh hiệu đó vậy? Nếu anh là vua, vậy em làm anh khóc, làm hoàng đế bệ hạ tôn quý ướt đẫm dính nhớp, có phải nên đem đi treo cổ không?"

 

"..."

 

Sở Thu Bạch cảm thấy mình đang trải qua một cuộc xuất hồn, hiện thực hoang đường và hỗn loạn. Y đang giãy giụa giữa cơn đau và cái nóng rực người, ánh sáng xuyên qua đồng tử ngày càng mờ đi. Vào khoảnh khắc Sở Giang Lai cúi đầu xuống hôn y lần nữa, trước mắt y tối sầm, ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

 

...

Bình Luận (0)
Comment