Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy
Sở Thu Bạch mơ một giấc mơ rời rạc, có tốt có xấu, nửa đầu toàn những điều tốt đẹp thì y không nhớ, chỉ nhớ rõ điều xấu.
Hình ảnh trong giấc mơ nhảy vọt một cách hỗn loạn, như những slide được chuyển đổi nhanh chóng dưới máy chiếu kiểu cũ. Câu chuyện hay đã kết thúc, cảnh vật ngay lập tức chuyển từ không gian ngoài trời đầy nắng sang một căn phòng tối tăm ngột ngạt.
Sở Thu Bạch cũng từ nhân vật chính biến thành người quan sát, mơ hồ đứng giữa căn phòng tối đó.
Y có một dự cảm chẳng lành về những chuyện sắp xảy ra. Nhưng toàn thân mệt mỏi rã rời, hai chân như bị đổ chì. Sức nặng ngàn cân đè xuống khiến y chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lún sâu trong vũng bùn, buộc phải đón nhận cơn bão tố mà y đã lường trước.
Do dự cũng vô ích, vì đã không thể chạy trốn.
Đột nhiên, một tiếng r*n r* trầm thấp ẩm ướt và nặng nề xé toạc sự im lặng, như con dao đâm vào bụng cá, b*n r* máu nóng. Sở Thu Bạch lập tức nhắm chặt mắt, bịt tai lại, nhưng vẫn không thể ngăn được những hình ảnh không thể chịu đựng nổi hiện ra trước mắt. Tiếng r*n r* yếu ớt như ngòi nổ được châm lửa, những hình ảnh hoang dâm nổ tung trong đầu như pháo hoa.
Khi hôn, sự tuyệt vọng bị đẩy vào cổ họng đang co giật dọc theo lưỡi.
Y không thể xác định những điều đó có thực sự xảy ra hay không, nhưng cảm giác đau đớn đến mức gần như nghẹt thở là thật.
Có người nói "Đừng chạy, anh sẽ thích."
Giọng nói trầm thấp, nhưng ngữ điệu lại rất cao, nghe rất quái dị.
Hình ảnh thay đổi, Sở Thu Bạch đang đứng yên đột nhiên từ người đứng xem sợ hãi trở thành người trải nghiệm bất hạnh.
Cánh cửa phía sau "kẽo kẹt" mở ra.
Tiếng bước chân dính dớp, nặng nề, từng bước tiến lại gần.
Tiếng cười trầm thấp méo mó như một phát súng nổ trong hư không.
Sở Thu Bạch bị trúng đạn toàn thân nóng ran, tay chân bủn rủn, loạng choạng đứng không vững.
Y cố gắng hiểu tình hình trước mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh, cố gắng tìm một khuôn mặt quen thuộc có thể khiến y an tâm phần nào, nhưng thất bại.
Kẻ xâm lược cao lớn đứng cách đó không xa từng bước tiến về phía y, trong bóng tối dần dần lộ ra một khuôn mặt đeo mặt nạ.
"Cậu đến làm gì!"
"Em đến... thăm anh!"
Ảo giác do não bộ tạo ra khiến người ta vô cùng đau khổ.
"Đừng—" Tầm nhìn của Sở Thu Bạch dần dần mờ đi vì cơn sốt cao do sợ hãi, y phải dựa vào tường từ từ trượt xuống, giọng nói yếu ớt gần như r*n r*.
Tiếp theo, một loạt câu hỏi chế nhạo đầy ám chỉ hòa quyện trong ngữ điệu kỳ quặc, phát ra từ sau lớp mặt nạ: "Đừng cái gì? Không phải anh bảo em đến sao? Lúc tuyệt vọng nhất, anh cũng gọi tên em, không phải anh thích em sao? Không phải anh cầu xin em đến cứu anh sao? Sao bây giờ lại không cần nữa?"
Sở Thu Bạch căm ghét bản thân vì đã hiểu ngay lập tức, gò má hơi ửng đỏ đột nhiên đỏ bừng, rồi tái nhợt.
Tên b**n th** xấu xa đeo mặt nạ đến gần, dùng đầu ngón tay mềm mại v**t v* xương hàm y như thường lệ, nâng cằm y dụ dỗ: "Đừng giả vờ nữa, muốn thì cứ nhận đi."
Sở Thu Bạch trong mơ quá ngu xuẩn, quá mất lý trí, nên mới đột nhiên lao về phía người đó, dùng hết sức để xé mặt nạ trên mặt đối phương, xé bỏ lớp ngụy trang, cũng xé nát lớp thể diện cuối cùng của chính mình.
Sở Thu Bạch đã từng không chỉ một lần cảm thấy may mắn vì kẻ bạo hành trong giấc mơ không có mặt hay tên. Y không biết đối phương là ai, cũng không biết đối phương trông thế nào, điều này ít nhiều khiến y có chút khuây khỏa trong nỗi bi thảm tột cùng.
Bởi vì, một khi đã nhìn thấy mặt đối phương, nỗi sợ hãi sẽ có hình hài cụ thể. Còn nếu người đó không có khuôn mặt, chỉ là một thế lực tà ác vô danh, hoặc tồn tại như định mệnh, thì mọi sự sỉ nhục sẽ dễ dàng chịu đựng hơn.
Nhưng Sở Thu Bạch đã tự tay chấm dứt sự may mắn này.
Chiếc mặt nạ rơi xuống đất, phát ra tiếng động nhỏ.
Tim đập thình thịch, hơi thở nặng nề, trong đôi mắt đen láy của Sở Thu Bạch lần đầu tiên xuất hiện sự oán hận bùng cháy, y lạnh lùng bổ sung đầy đủ câu "Đừng" vừa bị xuyên tạc một cách ác ý: "Đừng đeo mặt nạ nữa!"
Sở Thu Bạch tự cho mình là người ngay thẳng, cảm thấy sự tàn nhẫn công khai còn hơn là sự dịu dàng giả tạo.
Ánh đèn sáng trưng, người dưới ánh đèn, bốn phía rõ ràng. Mọi thứ ẩn giấu trong bóng tối đều không thể che giấu.
Hình ảnh thay đổi, không gian chật chội, ngột ngạt, tối tăm đều biến mất.
Trong tầm nhìn sáng sủa, xuất hiện khuôn mặt không chút biểu cảm của Sở Giang Lai.
Sở Thu Bạch nhận ra mình đang nằm mơ, nhưng y chưa kịp suy nghĩ, Sở Giang Lai trong mơ đã đưa tay về phía y.
Hắn lạnh lùng dùng một tay nắm lấy cổ tay Sở Thu Bạch, tay kia túm lấy cổ áo khoác blouse trắng cứng nhắc, ném y lên chiếc giường sofa cách đó không xa như ném một miếng giẻ ướt.
Sở Thu Bạch toàn thân rệu rã bị cú ném bất ngờ này làm cho choáng váng. Trên bề mặt chật hẹp của chiếc giường da, y mềm nhũn thành một đống, muốn đứng dậy nhưng lại ngã ngồi xuống.
Cơn giận và sự yếu ớt khiến tay chân y hoàn toàn không nghe lời.
Sở Thu Bạch theo bản năng kêu cứu, rồi tuyệt vọng phát hiện ra, mình lại vô thức gọi tên Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai cúi người đè xuống, dùng một loại nước hoa mà bình thường hắn không dùng, mùi hương nồng nặc bao trùm lấy Sở Thu Bạch, mùi hương xâm chiếm mạnh mẽ khiến y cảm thấy ngạt thở, không nhịn được nôn khan.
Sở Giang Lai không còn ngoan ngoãn như bình thường nữa. Hắn đã hoàn toàn trở lại là chính mình, nhưng trong giọng nói vẫn còn giữ lại sự ngây thơ đã từng khiến Sở Thu Bạch rung động trong mười mấy năm qua.
"Anh. Anh đang cầu cứu em sao? Bây giờ em sẽ đến cứu anh."
Hắn cúi xuống hôn y.
Sở Thu Bạch quay đầu muốn tránh nụ hôn thô bạo ập đến, nhưng dù quay mặt đi, nụ hôn ẩm ướt vẫn tàn nhẫn rơi xuống cổ y, y không thể tránh né.
Sở Giang Lai nói một đằng làm một nẻo, miệng nói muốn cứu y, nhưng lại dùng tình cảm để chinh phạt, dùng tiếng cười để chà đạp.
Nhà họ Sở nợ hắn. Vì vậy hắn giả vờ yêu thương, nhưng trong lòng lại nghĩ cách đòi lại tất cả những gì nhà họ Sở nợ hắn từ trên người Sở Thu Bạch.
Vui sướng là không biết xấu hổ, đau đớn mới là lẽ đương nhiên.
Sở Thu Bạch thất thần nhìn hắn, trong đôi đồng tử đen láy là nỗi bi ai mềm yếu, như bùn đất dính trên những củ sen tươi trong đầm.
Y phải luôn đảm bảo rằng mình rất đau, đau đến mức không còn sức lực để suy nghĩ, mới không cảm thấy tội lỗi.
Tình yêu song phương là giả dối.
Sở Giang Lai là khách làng chơi giả vờ cứu giúp, còn y là con đ**m không có giá niêm yết.
Hắn nói: "Anh Thu Bạch, em muốn."
Y vội hào phóng cho đi.
c** q**n áo, dâng hiến bản thân một cách trọn vẹn, như một bộ quần áo cũ để người ta tuỳ ý dày vò.
Không có giá không phải vì không đáng giá. Sở Giang Lai nhất định sẽ sẵn lòng trả tiền để mua, mua sự sa ngã của y, mua nước mắt của y, mua sự dơ bẩn không biết xấu hổ của y.
Là Sở Thu Bạch không thể chịu đựng bất kỳ cái giá nào.
Trên thực tế, chỉ cần Sở Giang Lai cười thêm một tiếng, y sẽ lập tức phát điên mà không hề do dự.
Trong cơn ác mộng, tất cả sự giãy giụa đều sẽ biến thành sự đón nhận, còn tất cả những lời mắng nhiếc đều sẽ biến thành tiếng r*n r* dâm loàn.
Sở Thu Bạch hận chính mình, hận sự phóng đại quá mức của bộ não. Khiến một đoạn ký ức như vậy mãi mãi chôn vùi trong tiềm thức, khắc sâu trong những nếp nhăn của vỏ não.
Y ước mình có thể lập tức trở thành một chuyên gia phẫu thuật thần kinh, hoặc mọc ra một cánh tay máy có thể thực hiện phẫu thuật não. Và bệnh nhân duy nhất, cũng là bệnh nhân cuối cùng của y chính là bản thân mình.
Theo tài liệu y học, tín hiệu hình thành ký ức chủ yếu được lưu trữ trong các cấu trúc như vỏ não, tiểu não, hồi hải mã và hạch hạnh nhân. Y hy vọng có thể phẫu thuật cắt bỏ tất cả những nơi lưu trữ ký ức này.
Như vậy, mặc dù Sở Thu Bạch sẽ chết, nhưng sẽ không còn đau khổ nữa.
Sở Giang Lai khiến tình yêu của Sở Thu Bạch trở nên rẻ mạt, khiến Sở Thu Bạch cảm thấy kiên trì là vô ích, chung thủy là hư vô, tin tưởng và chân thành đều là giả dối.
Vì hắn, Sở Thu Bạch không còn cảm thấy nhân duyên một đời một kiếp là điều lãng mạn, mà ngược lại cho rằng việc tin vào tình yêu đến chết không phai là cực kỳ ngu ngốc.
Y không còn tin vào hạnh phúc nữa, cảm thấy bản thân sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng để lấy mạng sống, chọn sống tạm bợ, thật sự rất hèn hạ.
Trước sự sống, Sở Thu Bạch thường cảm thấy tự ti mặc cảm.
Kiếp này, tình yêu vô vọng, nhân phẩm tầm thường, tôn nghiêm vỡ nát, chỉ có cái chết là mãi mãi thanh cao.
Mà Sở Thu Bạch, biết rõ đã không còn yêu được nữa, nhưng vẫn thà sống trong sự may rủi, bám vào ảo tưởng, mãi không chịu buông tay. Vì vậy y trở nên hèn mọn, bị coi như một món đồ dùng để trút giận, gặp phải sự khinh thường và coi rẻ cũng là chuyện đương nhiên.
Đây không phải là hôn, mà giống như một cuộc tàn sát.
Sở Thu Bạch mất đi thị giác thực sự, thế giới biến thành một bong bóng xà phòng khổng lồ trong suốt và ảo diệu. Những đốm sáng màu cầu vồng liên tục xuyên qua lớp vỏ dễ vỡ, chiếu sáng chiếc giường sofa mục nát.
Ở đó, Sở Thu Bạch nằm trên chiếc giường màu nâu sẫm trong trạng thái nửa bị ép buộc nửa tự nguyện, ánh mắt mơ hồ, y bị nỗi đau và sự xấu hổ đánh gục. Hàng mi ướt đẫm dính lại từng cụm, khóe môi sưng đỏ hơi mím, chiếc áo blouse trắng dài đến bắp chân khiến y trông như một dòng sữa bẩn chảy ra từ lớp da lông tối màu.
...
Cứ như vậy, trong sự đan xen giữa giấc mơ và hiện thực, trải qua một đêm hoang đường, khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.
Ánh nắng vừa đủ, rèm cửa không kéo chặt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên sàn nhà xương cá tối tăm một đường viền rộng.
Bị ấn vào gối suốt đêm, lại mơ những giấc mơ hỗn độn, Sở Thu Bạch tỉnh dậy trong cơn chóng mặt dữ dội. Nửa th*n d*** như bị xe tải cán qua, vừa đau vừa nhức, cổ tay và mắt cá chân đã được cởi trói nhưng vẫn sưng, song lồng ngực trống rỗng lại không có cảm giác gì, không thấy đau.
Sở Giang Lai thản nhiên bưng đến một bát cháo gà, tươi cười nói với y: "Đây là do Lục Sinh tự tay nấu." Vẻ mặt thoải mái và ngọt ngào, giống như đang khoe công.
Đầu bếp nổi tiếng họ Lục chuyên về ẩm thực Quảng Đông, chỉ có một người ở Giang Hỗ, tầm cỡ yến tiệc quốc gia. Bị Sở Giang Lai sai khiến nấu bát cháo này cho Sở Thu Bạch, thật sự là hơi uổng phí tài năng.
Nhưng Sở Thu Bạch không muốn ăn một miếng nào.
Y quay mặt đi, tránh cái muỗng đưa đến trước mặt, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Giọng nói khàn đặc, như bị cảm nặng.
"Ba giờ chiều."
"Điện thoại của anh đâu?" Sở Thu Bạch không mặc gì, kéo chăn ngồi dậy, quần áo vứt đầy đất, điện thoại cũng không biết ở đâu.
"Em cất giúp anh rồi." Sở Giang Lai ngoan ngoãn cười với y, chu đáo nói: "Đừng lo lắng, em cũng đã xin nghỉ cho anh rồi, gần đây anh rất mệt mỏi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Không ngờ lại có người nói việc giam lỏng nghe hay như vậy.
Sở Thu Bạch cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: "Tôi có thể gọi điện thoại không?"
Vết ửng hồng do thuốc đã hoàn toàn biến mất, y trông tái nhợt hơn bình thường, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, thần sắc mệt mỏi nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp trai.
Sở Giang Lai quỳ một gối lên giường, ghé sát vào hôn lên trán y, nói: "Có thể." Tuy đồng ý rất nhanh, nhưng hắn không đưa điện thoại ra mà lại múc một muỗng cháo gà đã được nấu mềm, đưa đến bên miệng y: "Ăn chút gì đó trước đi, anh đã mười mấy tiếng đồng hồ không ăn gì rồi, đừng để đói."
Sở Thu Bạch toàn thân mềm nhũn, nơi kín đáo có cảm giác đau nhức vì bị sử dụng quá mức, eo rất đau, không có chút khẩu vị nào. Y ngây ngốc nhìn vào bát cháo đang bốc khói nghi ngút, không động đậy, quay đầu nhìn khuôn mặt của Sở Giang Lai, bỗng cảm thấy buồn nôn.
"Ăn một chút đi." Vẻ mặt ôn hoà, Sở Giang Lai tiếp tục dỗ dành y.
Sở Thu Bạch lại rất cứng đầu, kiên trì hỏi: "Điện thoại đâu?"
"Anh ăn một chút đi, em sẽ đưa điện thoại cho anh."
Thương lượng thất bại, Sở Thu Bạch không nói gì nữa, đôi môi đỏ ửng vì bị c*n m*t tối qua mím chặt, như đang xúi giục Sở Giang Lai dùng bạo lực để mở ra lần nữa.
Sở Giang Lai bị lạnh nhạt cũng không tức giận, hắn đặt bát cháo lên tủ đầu giường, kiên nhẫn ngồi bên mép giường đợi Sở Thu Bạch ăn cháo.
"Tôi không đói." Giọng nói từ chối của Sở Thu Bạch rất nhỏ, nhưng thái độ rất kiên quyết. Bài học đau đớn từ việc ăn uống lung tung, anh đã trải nghiệm qua, không muốn ăn bất cứ thứ gì từ người này nữa.
"Tại sao lại không đói?" Sở Giang Lai kiên nhẫn hỏi đến cùng.
Sở Thu Bạch không có gì để nói với hắn, chỉ lặp lại: "Tôi không ăn."
Sở Giang Lai cười cười, ghé sát vào, thái độ cực kỳ tốt thảo luận với Sở Thu Bạch: "Anh có muốn ăn gì khác không? Anh muốn ăn gì em sẽ sai người làm."
"Sở Giang Lai." Cuối cùng y cũng gọi tên hắn.
Sở Giang Lai vui vẻ ra mặt, giọng nói dịu dàng hơn: "Sao vậy?"
Nhưng lại nghe y nói: "Cậu có thể thả Văn Nhân ra không?"
"Không thể." Ngọn lửa vừa mới dập tắt vì sự phóng túng đêm qua lại có dấu hiệu bùng phát trở lại, Sở Giang Lai tự kiềm chế, hạ mình xuống tiếp tục dỗ dành: "Anh ăn chút gì đó trước đi, lát nữa em sẽ đưa điện thoại cho anh." Hắn đưa tay vén tóc mái lòa xòa trên trán y, hỏi: "Được không?"
"Không được." Sở Thu Bạch học theo hắn lạnh lùng trả lời.
Sắc mặt Sở Giang Lai nhanh chóng u ám. Người anh trai hắn yêu thương lại có thái độ kiên quyết, thậm chí vì một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện mà tuyệt thực để đấu tranh với hắn.
Sở Thu Bạch hiếm khi thấy Sở Giang Lai bộc lộ cảm xúc một cách không che giấu như vậy, sự thay đổi giữa vui và giận hoàn toàn không có khoảng cách, như mặt biển vừa mới yên bình, đột nhiên nổi lên bão tố.
Nhưng không hiểu sao, Sở Thu Bạch không sợ hắn. Y đưa tay ra lạnh lùng đòi điện thoại: "Đưa điện thoại cho tôi."
Chủ đề lại quay về vòng lặp ban đầu.
Sở Giang Lai đương nhiên sẽ không đưa, thản nhiên nói với y: "Nếu anh không ăn cơm, vậy thì cô Văn ngay cả nước cũng không có một ngụm."
Sở Thu Bạch nhíu chặt mày, im lặng vài giây, quay người bưng bát lên, ăn qua loa vài miếng: "Tôi ăn rồi, cậu đừng làm khó cô ấy."
Sắc mặt Sở Giang Lai lập tức càng khó coi hơn.
"Ăn còn ít hơn cả mèo." Hắn u ám nhận xét.
Sở Thu Bạch đặt bát xuống, lại hỏi hắn: "Điện thoại của tôi đâu?"
Sở Giang Lai đứng dậy, đi ra khỏi phòng, rất nhanh lại quay trở lại. Nhưng trong tay không có điện thoại, chỉ có một bát cháo đầy ắp.
"Phụ nữ mang thai chắc ăn nhiều lắm nhỉ." Hắn nói, "Anh chỉ ăn có vài miếng, cô ấy làm sao mà no được?"
"Ăn đi, đừng để người phụ nữ đáng thương đang mang thai kia cũng phải đói theo."
Sở Thu Bạch tức giận nhưng lại bất lực, chỉ đành nhận lấy bát, bị ép phải ăn. Y ăn món cháo gà yêu thích như nhai sáp, nuốt xuống như nuốt axit sunfuric, cổ họng đau rát như bị dao cắt, giống như đang bị tra tấn.
Ăn qua loa hơn nửa bát, nhưng phần còn lại không thể ăn thêm được nữa.
Sở Giang Lai lại đến gần, thân mật đưa ra một yêu cầu, muốn y đút cho hắn ăn.
"Đừng lãng phí mà." Hắn vô cùng tự nhiên nói.
Sở Thu Bạch nhục nhã cầm muỗng lên, đút cho hắn hai miếng, đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá hèn hạ, bàn tay cầm muỗng bắt đầu run rẩy, chiếc muỗng sứ đè lên đầu ngón tay như nặng ngàn cân.
Sở Giang Lai nhẹ nhàng ngậm lấy, l**m sạch chút nước dùng cuối cùng trên muỗng, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn: "Cảm ơn anh Thu Bạch."
"Cậu bị bệnh à?"
"Không có." Sở Giang Lai nhẹ nhàng đáp, ghé sát vào l**m khóe môi dính nước dùng của y, nhắc nhở y: "Em rất khỏe mạnh. Báo cáo kiểm tra sức khỏe năm nay là do anh xem giúp em mà, anh quên rồi sao?"
"Cậu thật quá đáng!"
Những chuyện quá đáng hơn cũng đã làm rồi, sao không thấy anh mắng?
Sở Giang Lai nhíu mày, tâm trạng lại trở nên tồi tệ: "Người phụ nữ đó có gì tốt?"
"Dù sao cũng tốt hơn cậu."
"Thật sao? Tốt như vậy, thì phải cứu chứ." Sở Giang Lai thong thả lấy điện thoại của mình ra, lắc lư trước mặt y, lại dùng chiêu cũ: "Vậy anh báo cảnh sát đi!"
Lần này hắn tự bấm số, bật loa ngoài đặt trước mặt Sở Thu Bạch, muốn y nghe.
Điện thoại báo cảnh sát chỉ đổ chuông một tiếng đã bị Sở Thu Bạch lao đến tắt máy.
Tâm trạng Sở Giang Lai tốt hơn một chút, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn.
"Tại sao không báo cảnh sát?" Nụ cười nhạt chứa đựng sự tàn nhẫn và đắc ý của việc biết rõ còn hỏi.
Sở Thu Bạch lại rơi vào im lặng, y xấu hổ vì sự ích kỷ, bao che và để ta thao túng, cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Sở Giang Lai nhìn khuôn mặt tiều tụy và đôi môi mím chặt của y, trong lòng lại dâng lên một cảm giác sống động kỳ lạ. Trái tim dường như trở nên không an phận, đập loạn trong lồng ngực.
Hắn cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay sờ khuôn mặt không chút huyết sắc của Sở Thu Bạch, từ bi nói: "Em đi lấy điện thoại cho anh."
—---