Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 42

Editor: Gấu Trúc
Beta: Gấu Gầy

 

Trên màn hình điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn thoại WeChat, đều là của Hàn Thụy Cầm.

 

Sở Giang Lai gọi lại cuộc gọi video trước mặt Sở Thu Bạch, trả điện thoại cho y. Ống kính hướng vào khuôn mặt tái nhợt của y, giọng nói dịu dàng như đang nhắc nhở lại như đang cảnh cáo: "Hình như mẹ có việc gấp cần tìm anh, anh tự nói chuyện với mẹ cho tốt."

 

Sở Thu Bạch cảm thấy mình như con tin bị bắt cóc trong một bộ phim hình sự nào đó. Kẻ bắt cóc là tên tội phạm không từ thủ đoạn, nắm giữ điểm yếu quan trọng nhất của y, bắt y phải phối hợp với hắn lừa tiền chuộc của gia đình.

 

Rất lâu trước đây, Sở Thu Bạch đã từng nghĩ, nếu có một ngày y lại bị bắt cóc, nhất định thà chết chung với kẻ bắt cóc chứ không để chúng đạt được mục đích.

 

Nhưng nếu người bị bắt cóc là Sở Giang Lai, thì Sở Thu Bạch sẵn sàng từ bỏ lòng tự trọng ngay lập tức, dùng tất cả để đổi lấy.

 

Sở Thu Bạch đã từng có rất nhiều giả thiết bi quan như vậy, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc từ đầu đến cuối, người bắt cóc y, làm hại y, đều là Sở Giang Lai.

 

Tóc Hàn Thụy Cầm đã cắt ngắn đi một chút, trông gầy hơn trước, ánh mắt sắc bén hơn. Bà nhìn thấy Sở Thu Bạch thì giật mình, hỏi y: "Sao con tiều tụy quá vậy?"

 

Sở Thu Bạch nhìn vào ống kính, không nói gì, những ngón tay dưới chăn co giật.

 

Y nhìn thấy chính mình trên màn hình.

 

Sắc mặt xanh xao, môi bị rách, quầng thâm dưới mắt nặng nề như cả đời chưa từng ngủ ngon giấc, nhìn thế nào cũng không giống người có sức hút lớn đến mức khiến Sở Giang Lai phải dùng mọi thủ đoạn để giữ lại bên cạnh.

 

Hàn Thụy Cầm nhìn y chằm chằm vài giây, trông có vẻ rất lo lắng, hỏi y: "Con lo cho Văn Nhân lắm phải không?" Ánh mắt sắc bén xen lẫn lo lắng nhìn y. Sở Thu Bạch không biết phải mở lời như thế nào, chỉ đành nói: "Vâng."

 

Sở Giang Lai dựa vào giường, đầu gối lên cạnh Sở Thu Bạch, lấy điện thoại lại, cười chào Hàn Thụy Cầm.

 

"Giang Lai cũng ở đó à?" Hàn Thụy Cầm nói.

 

"Vâng, anh Thu Bạch hôm nay không được khỏe, sốt gần bốn mươi độ. Con đã xin nghỉ phép cho anh ấy, để anh ấy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, anh ấy còn không vui nữa."

 

Sở Thu Bạch nhìn hắn nghiêm túc nói hươu nói vượn với Hàn Thụy Cầm, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn như bị kim châm.

 

Hàn Thụy Cầm không liên lạc được với Sở Thu Bạch suốt nửa ngày, trong lòng rất lo lắng, nghe Sở Giang Lai nói y không khỏe, nét mặt bà lập tức trở nên lo lắng hơn.

 

"Sốt cao như vậy sao không nghỉ ngơi?" Bà trách mắng Sở Thu Bạch, "Lớn như vậy rồi, không biết tự chăm sóc sức khỏe của mình thì làm bác sĩ cái gì? Ai mong chờ con cứu người giúp đời, lưu danh sử sách chứ?"

 

Thấy Sở Thu Bạch im lặng, bà lại hỏi Sở Giang Lai: "Bác sĩ Trần đã đến khám chưa?"

 

"Chưa ạ." Sở Giang Lai nói, "Con đã mời bác sĩ quen biết khác đến, kê đơn thuốc rồi, bây giờ đã đỡ hơn nhiều."

 

Hàn Thụy Cầm trông vẫn còn lo lắng, nhưng hoàn toàn không nghi ngờ. Bà dặn dò vài câu, bảo Sở Thu Bạch đừng quá lo lắng cho Văn Nhân, nói với y rằng, bọn họ vẫn luôn giữ liên lạc chặt chẽ với cảnh sát, nếu có tiến triển mới sẽ thông báo cho y ngay lập tức.

 

Sở Thu Bạch nửa nằm nửa ngồi, im lặng lắng nghe, sắc mặt tái nhợt và yếu ớt, giống như thật sự bị bệnh nặng.

 

Nói đến cảnh sát, ánh mắt y lóe lên, miệng mím chặt hơn.

 

Trước khi cúp máy, Hàn Thụy Cầm nhíu mày dặn dò y "nghỉ ngơi cho tốt", "đi làm muộn một chút" và "nhớ nghe lời Giang Lai".

 

Có lẽ bà thật sự nghĩ rằng, Sở Giang Lai quan tâm đến sức khỏe và sự an toàn của Sở Thu Bạch hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy bà mới yên tâm giao y cho hắn, để hắn toàn quyền quyết định, như giao một món hàng không mấy quan trọng.

 

Mẹ là một trong số ít những người thật lòng quan tâm đến Sở Thu Bạch, nhưng bà hấp tấp, bốc đồng, gọi điện hỏi thăm cũng chỉ là vì lo lắng cho bản thân.

 

Ích kỷ là bản chất của con người, giống như bị tát thì sẽ đau vậy, đó là bản năng không thể kiểm soát.

 

Hàn Thụy Cầm cũng giống như đại đa số mọi người trên thế giới này, cuối cùng vẫn yêu bản thân mình hơn.

 

Nhưng Sở Thu Bạch không có lý do gì để trách móc, vì chính y cũng chỉ là một phần của sự ích kỷ đó.

 

Y cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào tấm chăn màu xanh ngọc, sinh ra một loại căm ghét gần giống như tuyệt vọng đối với việc bản thân từ bỏ cơ hội vạch trần Chu Giang Lai, chọn cách im lặng.

 

Sở Giang Lai dễ dàng ứng phó với Hàn Thụy Cầm, cúp máy, rất tự nhiên dựa đầu vào vai y, hỏi: "Anh có muốn xem phim không?"

 

Sở Thu Bạch không trả lời, ngược lại hỏi: "Cậu nghĩ cậu có thể lừa được bao lâu?"

 

Sở Giang Lai không nói gì, nhìn y một cách bình thản, biết rõ còn hỏi: "Cái gì?"
"Nói dối bao nhiêu cũng không thể thành sự thật. Cứ nói dối mãi thì có thể lừa được bao lâu? Cảnh sát đã vào cuộc rồi—" Sở Thu Bạch thấp giọng khuyên hắn: "Cậu thả Văn Nhân ra đi."

 

Sở Giang Lai cười, bình tĩnh an ủi y: "Anh Thu Bạch, không sao đâu."

 

Nụ cười của hắn ta nhẹ nhàng và đẹp đẽ, nhưng lại khiến Sở Thu Bạch cảm thấy lạnh lẽo, nổi da gà.

 

Hắn nói: "Đừng lo lắng cho em, em rất giỏi nói dối, lừa anh cũng đã mười mấy năm rồi."

 

Sở Thu Bạch không nói nên lời. Y hy vọng kiếp này có thể qua nhanh một chút, tốt nhất là dừng lại ở đây.

 

Sở Giang Lai chọn chiếu một bộ phim hình sự, nhịp phim rất nhanh. Khi phim chiếu đến đoạn con tin mắc hội chứng Stockholm, yêu kẻ bắt cóc đến mức điên cuồng, không tiếc chống lại cảnh sát, Sở Thu Bạch đang xem dở phim đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh, y nôn mửa.

 

Bát cháo bị ép phải nuốt xuống lại theo đường thực quản trào ngược ra ngoài, nôn vào bồn cầu. Sở Thu Bạch không thể kiểm soát được cảm giác khó chịu, như nuốt phải một đống đá cuội không thể tiêu hóa, ngực nóng ran, dạ dày co thắt đau đớn. Y chóng mặt, buồn nôn, toát mồ hôi lạnh, hình như là do hạ đường huyết, nhưng cũng hình như không phải.

 

Tiếng nôn mửa có lẽ rất lớn, cửa nhà vệ sinh nhanh chóng bị đẩy ra, Sở Giang Lai chân trần đứng ngay cửa, như đang do dự có nên vào hay không. Trong nước mắt mờ mịt, Sở Thu Bạch thấy chú mèo trắng tên Tiểu Sở đi đến bên cạnh y, ngẩng đầu kêu "meo meo".

 

Đôi mắt nó rất đẹp, ướt át vô tội, bộ lông màu trắng sữa, là màu rất thuần khiết. Được một đôi mắt ngây thơ và dịu dàng như vậy nhìn, khiến Sở Thu Bạch cảm thấy có lẽ mình cũng không quá dơ bẩn.

 

Khi nôn mửa, y tưởng rằng mình có thể nôn hết tất cả tình yêu ra ngoài. Nhưng chúng rất ngoan cường, luôn có thể mọc lại không ngừng.

 

Sở Giang Lai lạnh lùng cay nghiệt, ích kỷ tàn nhẫn, nói dối thành thói quen và nghiện diễn xuất, là một tên côn đồ tàn bạo có ý thức lãnh thổ rất mạnh. Nhưng cho dù hắn tệ đến đâu, Sở Thu Bạch vẫn không thể ngừng điên cuồng yêu hắn.

 

Y không thể tránh khỏi cảm giác đau khổ, đồng thời cảm thấy vô cùng thất vọng về việc bản thân mình bất lực.

 

Sở Giang Lai chân trần đứng ở cửa rất lâu, có thể là muốn tận mắt chứng kiến nỗi đau của Sở Thu Bạch, nhưng lại không muốn ảnh hưởng đến màn thể hiện của y, cho nên mãi không bước vào.

 

Nhà vệ sinh có hệ thống sưởi sàn, nhưng vào mùa này đi chân trần dù sao cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng bản thân Sở Thu Bạch cũng chỉ khoác vội một chiếc áo choàng tắm, không có lập trường cũng không có tâm trạng để nói hắn.

 

Về việc đối mặt, Sở Thu Bạch chưa bao giờ có kế hoạch. Dường như chỉ là nhất thời nổi hứng, muốn nói thì nói. Y không nghĩ đến việc phải trả giá điều gì, cũng không nghĩ đến việc sau khi vạch trần mọi chuyện, mình nên kết thúc như thế nào.

 

Phản ứng của Sở Giang Lai nằm ngoài dự đoán của y, không chối cãi, không biện minh, cứ thế thừa nhận một cách đương nhiên. Thái độ nhẹ nhàng của hắn khiến nỗi đau nặng nề mà Sở Thu Bạch chưa từng nói với ai trong nhiều năm qua, tự cho là đã che giấu rất kỹ, trở nên thừa thãi và nực cười.

 

Sở Thu Bạch không dám đi sâu vào việc mình rốt cuộc là gì đối với Sở Giang Lai. Nhưng y đã buộc phải nhận ra rõ ràng hơn rằng, những vết thương nhục nhã và sự chữa lành ấm áp trong cuộc đời y, quả thật đều xuất phát từ cùng một người.

 

Tỉnh giấc trong cơn ác mộng hay chìm vào giấc mơ đẹp.

 

Nếu có thể lựa chọn, Sở Thu Bạch nhất định sẽ không do dự mà chọn mãi mãi ngủ say, để tránh vô tình nhìn thấy cái gọi là "sự thật", ngay lập tức trở nên bi thảm.

 

Có người nói, những người hay gặp ác mộng là những người hạnh phúc nhất trên đời, vì họ có thể tỉnh lại.

 

Còn Sở Thu Bạch tỉnh dậy phát hiện ra, mình đã mơ một giấc mơ đẹp từ trong cơn ác mộng.

 

Và bây giờ, dù đã tỉnh dậy mà không còn lựa chọn nào khác, y cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

 

Sống trên đời, không gì tệ hơn cái chết.

 

Ác mộng là sự điên cuồng ẩn sâu trong đêm tối, dùng giấc mơ để phủ nhận sự k*ch th*ch của hiện thực, bịa đặt ra những lời nói dối sống động, thật ra cũng không có gì thú vị.

 

Vốn tưởng rằng vào lúc tỉnh giấc, vào khoảnh khắc sự thật được phơi bày, y sẽ rất căm ghét kẻ gây ra chuyện này. Nhưng khi tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt hơi nhíu mày của Sở Giang Lai trong tấm gương trước bồn rửa mặt, Sở Thu Bạch vẫn không cảm thấy căm hận lắm.

 

Con đường phía trước mờ mịt, nhưng cũng không có gì không thể tránh khỏi, cùng lắm thì chết là xong.

 

Y mở vòi nước, súc miệng rửa mặt, nhìn bản thân tiều tụy, tóc ướt dính trên trán trong gương, đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

 

Sở Giang Lai vẫn đứng ở cửa, mặt không biểu cảm nhìn y.

 

Tiểu Sở cong người, lười biếng cọ cọ vào cái chân lộ ra ngoài áo choàng ngủ của y, rồi duỗi móng vuốt cào nhẹ vào mu bàn chân trần của Sở Giang Lai đang đặt trên sàn nhà.

 

Sở Giang Lai nhíu mày, nhẹ nhàng đá mèo con ra, hỏi: "Anh sao rồi?"

 

Sở Thu Bạch lúc này mới phát hiện, hắn cầm một đôi dép lê, nhưng không hiểu sao lại không mang, chân trần đứng ở cửa nhà vệ sinh, không có biểu cảm gì, như đang bị phạt đứng.

 

"Không có gì."

 

Sở Thu Bạch bước qua hắn, muốn đi thay một bộ quần áo phù hợp để nói chuyện bình thường, thay vì tiếp tục tr*n tr**ng khoác một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, phơi bày tất cả tội chứng cho đồng phạm xem.

 

Áo sơ mi bị xé rách, cúc áo rơi rụng, dây sạc bị cuộn tròn... đều không hề biết xấu hổ mà rải rác trên sàn nhà, phòng ngủ bừa bộn không thể tả.

 

Sở Giang Lai theo sau Sở Thu Bạch, đi theo y đến phòng thay đồ, nhìn y tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi ra khỏi tủ quần áo.

 

Bình tĩnh đến mức như thể người vừa nôn mửa dữ dội như muốn nôn cả ruột gan ra ngoài bên bồn cầu là người khác.

 

Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì nôn mửa của Sở Thu Bạch, tim Sở Giang Lai như bị mây đen bao phủ. Hắn cảm thấy khó chịu, cảm thấy không vui. Hắn hy vọng Sở Thu Bạch có thể nói chuyện nhiều hơn với mình, nhưng lại không muốn y cứ nhắc đến Văn Nhân, còn sợ nói tới nói lui, y lại nói đến chuyện đĩa CD.

 

Chỉ trong một đêm, Sở Thu Bạch đã từ câu đố dễ đoán biến thành câu đố khó nhất thế giới.

 

Điều này khiến Sở Giang Lai, người đã từng không tiếc gian lận để lấy điểm cao từ y, bó tay không biết làm gì.

 

Hắn không biết phải làm sao để Sở Thu Bạch vui vẻ trở lại.

 

Cho y xem bộ phim hình sự mà y yêu thích nhất trước đây, y cũng không thể tập trung mà xem được.

 

Sở Giang Lai chịu đựng rất nhiều lỗi sai ngớ ngẩn không hợp lý trong phim, kiên nhẫn ngồi bên cạnh xem cùng y, không hề ý kiến. Không ngờ, xem được một nửa, Sở Thu Bạch lại nôn mửa.

 

Sở Giang Lai lập tức chạy theo, hoảng sợ đến mức không kịp đi dép. Hắn rất muốn ngồi xổm xuống bên cạnh Sở Thu Bạch vỗ lưng cho y, nhưng lại lo lắng, nếu tự ý đến gần, tự ý chạm vào, Sở Thu Bạch từ chối sự đụng chạm của mình rất có thể sẽ bị chất nôn của chính mình sặc chết.

 

Dù sao, tối qua hắn ta đã rơi vào tình cảnh phải dùng đến cách trói buộc mới có thể giữ y lại.

 

Vì vậy Sở Giang Lai đã phá lệ cho Tiểu Sở vào phòng ngủ một lần, mở cửa, đá nó vào toilet.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment