Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 44

Editor: Gấu Gầy

 

10 giờ 47 phút tối, Sở Thu Bạch mở mắt ra, y không mơ, nhưng khi tỉnh dậy vẫn là một cơn ác mộng.

 

Giấc ngủ ngắn ngủi khiến đầu bớt đau hơn, cốc sữa yến mạch trên tủ đầu giường đã được dọn đi, máy tạo độ ẩm cách đó không xa phun ra làn sương trắng mờ ảo, trong phòng chỉ có tiếng động nhẹ của thiết bị điện đang hoạt động.

 

Y vừa mới ngồi dậy, cửa phòng đã mở ra.

 

Sở Thu Bạch mơ màng nhìn sang.

 

Sở Giang Lai đứng ở cửa, phía sau lộ ra một bóng dáng nhỏ bé, lông lá, đuôi rất dài. Không hiểu sao, nó khiến Sở Thu Bạch liên tưởng đến Bạch Trạch, đó là một loại yêu quái được ghi lại trong "Sơn Hải Kinh", thường xuyên phát ra tiếng cười quái dị, nghe nói người ăn thịt nó sẽ không gặp ác mộng.

 

Cục bông nhỏ uyển chuyển bước đến, dễ dàng nhảy lên giường, chủ động nũng nịu cọ đầu vào mu bàn tay và lòng bàn tay Sở Thu Bạch. Cảm giác ấm áp khiến trái tim tê dại của Sở Thu Bạch mềm đi một chút, y không muốn ăn thịt nó chút nào, thà gặp ác mộng còn hơn.

 

Sở Giang Lai đứng ngay cửa, nhìn sinh vật nhỏ bé bị hắn xách cổ đặt ở cửa phòng ngủ bước lên ga trải giường, chui vào lòng Sở Thu Bạch rồi ngồi xuống.

 

Trong bóng tối, khóe miệng Sở Thu Bạch dường như hơi động đậy, trên khuôn mặt xuất hiện biểu cảm gần giống với nụ cười nhất trong ngày hôm nay.

 

Đôi vai hơi thả lỏng vì thư giãn của y khiến Sở Giang Lai cảm thấy quyết định nhất thời cứu sinh vật nhỏ bé đầy máu me khỏi tay tên côn đồ dường như là một quyết định đúng đắn.

 

Sự thoải mái trên khuôn mặt Sở Thu Bạch chỉ duy trì được vài giây, tiếng chuông điện thoại của Sở Giang Lai khiến y lại trở nên gò bó. Tiểu Sở dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của y, người và mèo đều im lặng, nhìn chằm chằm vào y.

 

"Điện thoại của em đang reo." Giọng Sở Thu Bạch hơi khàn, mang theo vẻ mơ màng khi vừa tỉnh giấc, khiến Sở Giang Lai rất muốn hôn y.

 

Nhưng điện thoại cứ reo mãi, rất phiền. Sở Giang Lai liếc nhìn màn hình rồi tắt máy.

 

"Sao lại thức rồi, không ngủ thêm chút nữa sao?" Hắn không bật đèn, tự nhiên đi tới, ngồi xuống mép giường.

 

Sở Thu Bạch co đầu gối lên để tránh sự đụng chạm của hắn, cúi đầu nói: "Ừm, ngủ đủ rồi." Rồi lại hỏi hắn: "Mấy giờ rồi?"

 

"Chưa đến mười một giờ." Sở Giang Lai đáp: "Anh mới ngủ được hơn ba tiếng."

 

"Không buồn ngủ lắm." Sở Thu Bạch nói.

 

Sở Giang Lai đưa tay sờ trán y, tự mình cười, nói: "Vẫn ổn, không sốt, ngoan lắm."

 

Hắn nhớ đến Tết năm đó, bọn họ đi nghỉ ở Bangkok, trong khách sạn không có bao cao su.

 

Sở Giang Lai lục tung cả phòng một hồi, không tìm thấy, lại không muốn lãng phí thời gian chờ người mang đến, nhất thời hơi cáu kỉnh. Sở Thu Bạch ngồi trên mép giường, khoác áo choàng tắm cười nhạo hắn, cười đến mức bị hắn bịt miệng. Những ngón tay thon dài cào loạn trên lưng hắn như đang đốt lửa, y khàn giọng nói bên tai hắn: "Sợ gì chứ, anh đâu có mang thai được."

 

Sở Giang Lai bị y quyến rũ đến mức huyết áp tăng cao, nhất thời càng thêm cáu kỉnh, dùng sức b*p m*ng y như một hình phạt: "Nhưng anh sẽ bị sốt."

 

May mà, tuy đã làm bậy cả đêm, nhưng Sở Thu Bạch hôm nay không bị sốt.

 

Tuy nhiên sắc mặt y rất kém, mím chặt môi, cúi đầu không muốn nhìn hắn.

 

Tim Sở Giang Lai như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khó chịu vô cùng, định mở miệng nói gì đó, nhưng điện thoại lại reo lên.

 

Lần này là điện thoại của Sở Thu Bạch trong túi bên trái.

 

Nhạc chuông của Sở Thu Bạch thật ra hơi kỳ lạ, giai điệu nhẹ nhàng và thanh thản, lời bài hát là những câu kinh Phật như "A Di Đà Phật", người không quen biết, chỉ nghe nhạc chuông, có thể sẽ nghĩ y là một người già sùng đạo.

 

Sở Thu Bạch không nói gì, ánh mắt rơi vào túi hắn, như đang thúc giục hắn nghe máy.

 

Sở Giang Lai đành phải lấy điện thoại ra, liếc nhìn, người gọi đến tên "Trần Khoa", nhìn tên chắc là nam giới.

 

"Nghe máy không?"

 

Trên khuôn mặt Sở Thu Bạch lộ rõ vẻ hoảng hốt không thể che giấu, lắc đầu: "Không cần."

 

Sở Giang Lai nhìn chằm chằm vào mặt y, trong lòng chợt nhói, ngón tay trượt nút nghe máy, rồi bật loa ngoài.

 

"Sở tiên sinh." Đầu dây bên kia quả nhiên là một người đàn ông, giọng nói rất trẻ.

 

"Chào anh." Sở Giang Lai nói.

 

Đối phương hình như không nhận ra người nói không phải Sở Thu Bạch, giọng điệu hơi phấn khích: "Chuyện anh nhờ tôi điều tra, đã có tiến triển. Thẩm Mạn Văn đã về nước rồi—"

 

"Trần Khoa!" Sở Thu Bạch trên giường lập tức ngắt lời anh ta, sắc mặt tái nhợt đến mức đáng sợ, như mất máu: "Tôi đã ngủ rồi." Y run rẩy môi nói dối: "Gần đây tôi không tiện nghe điện thoại, để sau hẵng nói."

 

Trần Khoa "à" một tiếng, sự phấn khích giảm bớt, trở nên nghi ngờ, nhưng do dự một chút vẫn nói: "Vậy được, nhưng phí điều tra tháng sau anh vẫn phải trả, tôi sẽ tiếp tục theo dõi."

 

Sở Thu Bạch không nói gì nữa, đầu dây bên kia đợi một lúc, thấy y vẫn im lặng, lẩm bẩm một câu "kỳ lạ", rồi cúp máy.

 

Bầu không khí trở nên rất tệ, Sở Giang Lai đứng dậy bật đèn, vẻ mặt bình thản, trên khuôn mặt là sự yên tĩnh của đêm cuối cùng trước khi bão ập đến. Đôi mắt đen láy sáng ngời đột nhiên nheo lại, như thể cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn tuôn ra, vì vậy phải nheo mắt lại để kìm nén.

 

"Chuyện của Thẩm Mạn Văn, anh biết bao nhiêu?"

 

Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt Sở Thu Bạch đã biến mất, nhưng sắc mặt vẫn chưa hồng hào trở lại, ngay cả môi cũng trở nên nhợt nhạt: "Không nhiều lắm."

 

"Không nhiều lắm là bao nhiêu?" Sở Giang Lai từ tốn hỏi, như thể rất kiên nhẫn, nhưng trên trán đã nổi gân xanh.

 

Sở Thu Bạch im lặng một giây, rồi đột nhiên gọi tên hắn.

 

"Sở Giang Lai." Y ngẩng mặt lên nhìn hắn như đã buông xuôi, nói rất chậm, nhưng lại như những chiếc đinh, từng cái từng cái đóng vào tim Sở Giang Lai, khiến hắn mất hết lý trí.

 

"Trước đây anh vẫn luôn nghĩ, em không nơi nương tựa. Nhưng bây giờ anh biết rồi, sự thật không phải như vậy. Cho nên chúng ta có thể chia tay, em có mẹ của em, mẹ anh không thích em cũng không sao, anh không cần em nữa, em cũng sẽ không trở thành trẻ mồ côi. Kết thúc đi, chúng ta kết thúc đi Sở Giang Lai."

 

"Phựt" một tiếng, sợi dây trong đầu Sở Giang Lai căng đến cực hạn, rồi đột nhiên đứt đoạn. Cảm xúc mất kiểm soát chi phối tất cả, lý trí trở nên bất lực.

 

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Sở Giang Lai đã từng cực kỳ tận hưởng vẻ mâu thuẫn của Sở Thu Bạch.

 

Hắn thích Sở Thu Bạch do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ hắn.

 

Lúc này, đối mặt với Sở Thu Bạch kiên quyết từ chối, trong lòng Sở Giang Lai lạnh lẽo, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng đến cực điểm.

 

Hắn cố tình xuyên tạc ý của Sở Thu Bạch, hỏi dồn y: "Ý anh là, anh không muốn nhận em làm em trai nữa, nên muốn chia tay với em?"

 

"Cái gì?" Sở Thu Bạch sững sờ, chút huyết sắc cuối cùng trên môi cũng biến mất, y quá hiểu Sở Giang Lai, chỉ mất một giây đã hiểu được ác ý trong lời nói của hắn.

 

Hắn đang cố tình làm y ghê tởm, làm y ghê tởm tình cảm của bọn họ trong những năm qua.

 

Trong tầm nhìn mờ tối, khuôn mặt tức giận của Sở Giang Lai hơi méo mó, cảm xúc hung ác đáng sợ dâng lên trong đôi đồng tử đen ngòm.

 

Hắn vẫn đẹp trai như vậy, nhưng so với Sở Giang Lai mà Sở Thu Bạch quen thuộc nhất, người trước mặt lại giống một con quỷ xinh đẹp hoặc Atula.

 

Hắn khiến Sở Thu Bạch cảm thấy xa lạ, cảm thấy sợ hãi.

 

"Không phải em trai nên muốn chia tay đúng không?"

 

Em đang nói gì vậy?

 

"Sở Thu Bạch, anh là cái gì?"

 

Sở Giang Lai cúi người xuống, khuôn mặt đột nhiên phóng to, những ngón tay đẹp đẽ trắng sáng dưới ánh đèn, như chiếc kìm làm bằng gốm sứ, nắm chặt xương hàm Sở Thu Bạch, khinh thường hắt nước bẩn vào y: "Anh là loại b**n th** chỉ thích bị em trai chơi à?"

 

"Một khi cảm thấy không cần làm anh em nữa, anh liền đề nghị chia tay. Sao vậy? Bị em trai chơi mới sướng đúng không?"

 

Lời chế giễu như một con dao mổ xẻ linh hồn.

 

Thế giới của Sở Thu Bạch ồn ào trong giây lát, rồi lập tức im lặng, y mở to mắt nghe Sở Giang Lai nói.

 

Mỗi chữ Sở Giang Lai nói y đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì lại không hiểu gì. Sở Thu Bạch dường như không hiểu ý của Sở Giang Lai nữa.

 

Không hiểu "không cần làm anh em" là gì, "b**n th** chỉ thích em trai" là gì.

 

Tim đập đến tê dại, cho dù ngay lập tức ngừng lại, cũng sẽ không bị phát hiện.

 

Có người nói, con người sinh ra đã có hai tai, một tai để nghe tiếng hát của Thần, tai kia để nghe tiếng gọi của quỷ.

 

Nhưng khoảnh khắc này, Sở Thu Bạch dường như không nghe thấy gì cả.

 

Đôi môi mà y đã hôn vô số lần mấp máy, như chiếc tivi cũ hỏng loa, đang phát một vở kịch câm.

 

Làn da trắng sáng của Sở Giang Lai là những điểm nhiễu bông tuyết trên tivi, sự im lặng đáng sợ và kỳ lạ cũng rất chói tai, phát ra tiếng xì xì, như một đĩa nhạc cũ, đã hát xong nhưng vẫn tiếp tục xoay.

 

Huyết áp của Sở Giang Lai có lẽ là hai trăm, toàn bộ máu dồn lên não, nói hết những lời khó nghe, rồi đột nhiên cảm thấy hối hận. Giọng nói kích động đột ngột dừng lại, như một cuộn băng cassette, đang hát hò sôi nổi thì đột nhiên bị kẹt.

 

Sở Thu Bạch nhìn hắn chằm chằm, mắt không chớp, biểu cảm hoang mang và trống rỗng, sắc mặt tái nhợt xanh xao, môi cũng hơi tím tái.

 

Sinh lực của y đang nhanh chóng mất đi, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu mất tập trung.

 

Trái tim Sở Giang Lai đột nhiên đập mạnh vào xương sườn, rất nhanh và hỗn loạn, như đang ôm một con cá sắp chết, đột nhiên nó vùng vẫy thoát khỏi túi ni lông, nhảy lên kịch liệt.

 

"Anh Thu Bạch." Giọng hắn hơi run rẩy.

 

Cơn giận dữ như nước trong bồn tắm, sau khi rút nút ra, lập tức chảy hết, chỉ còn lại sự hoảng loạn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Sở Thu Bạch vẫn không nhúc nhích, ngửa mặt lên, như không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt ngây dại nhìn hắn, nhưng lại đờ đẫn như chưa từng sống.

 

Vẻ mặt của y khiến Sở Giang Lai không nỡ đứng nói chuyện với y nữa, đành phải ngồi xổm xuống, dùng tay nâng khuôn mặt mất nhiệt độ của y lên, khó khăn giải thích: "Những gì em vừa nói đều là lời nói khi tức giận..."

 

Vì sợ hãi, tay Sở Giang Lai nắm rất chặt, không có cảm giác gì. Nhưng do nước mắt rơi xuống rất nhiều, lau không hết, hắn vẫn cảm thấy ngón tay từ từ bị nước mắt thấm ướt.

 

Mắt Sở Thu Bạch trở nên mờ mịt.

 

Y đang cố gắng lắng nghe, nhưng không nghe thấy, cũng không hiểu.

 

Y chỉ biết mình bị chỉ trích, rất muốn biện minh, nhưng lại cảm thấy những gì đối phương nói dường như cũng không sai.

 

Bầu trời đêm nay dường như còn tối hơn cả đêm năm hai mươi bốn tuổi đó, tối đến mức ngay cả những ngôi sao cũng tắt ngấm, giống như sẽ không bao giờ chờ được đến bình minh.

 

Mặt trăng ẩn mình trong những đám mây đen, thăm dò bí mật kinh khủng nhất thế gian.

 

Niềm tin chưa bao giờ sụp đổ dù có bị đập vỡ, lúc này đang tan nát. Giống như ngôi nhà cũ bị cạy mất bức tường chịu lực cuối cùng, vữa tường rơi lả tả, những mảnh vụn như tiếng khóc cười nhân gian đổ ập xuống một cách tàn nhẫn. Lý tưởng cũng vỡ vụn, hóa thành bụi trần, vỡ thành gạch vụn, từ từ bong ra, chậm rãi vỡ thành âm thanh nhịp tim của Sở Thu Bạch.

 

Y máy móc muốn nghĩ đến một số chuyện vui, rồi lại không tự chủ được nghĩ đến khuôn mặt của Sở Giang Lai, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má.

 

Sau này, dường như y không còn chuyện gì vui để nghĩ đến nữa.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment