Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 45

Editor: Gấu Gầy

 

Đêm nay, Sở Thu Bạch không ngủ được.

 

Sở Giang Lai để y lại một mình trong phòng, đóng cửa rồi đi ra ngoài.

 

3 giờ 28 phút sáng, hắn lại đẩy cửa vào, xách theo hộp dụng cụ, khóa chặt tất cả các cửa sổ, tháo tay nắm cửa sổ, cuối cùng để lại cho Sở Thu Bạch một con mèo đang ngủ say sưa.

 

Hắn sợ y tự tử. Vì vậy đã phong tỏa tất cả các lối thoát.

 

Nhưng Sở Giang Lai không hiểu, từ ngày chủ động hôn hắn, Sở Thu Bạch đã bị giam cầm, y đã không thể rời đi được nữa.

 

9 giờ 30 sáng, Tiểu Sở mơ màng tỉnh dậy, nhìn bóng lưng đang đứng bên giường, nghi hoặc kêu "meo" một tiếng.

 

Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào cửa sổ không nhúc nhích, nó đi tới, chủ động tìm kiếm hơi ấm và cái ôm, cọ lông vào bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh ngọc.

 

Sở Thu Bạch cúi đầu, đưa tay v**t v* lưng nó.

 

Cửa phòng lại một lần nữa mở ra mà không có dấu hiệu báo trước, nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ, Sở Giang Lai có thể đã đứng trước cửa cả đêm mà không rời đi.

 

"Chào buổi sáng, anh Thu Bạch."

 

Nghe hắn gọi như vậy, khuôn mặt xanh xao của Sở Thu Bạch tái đi, như bị bỏng, tay đang sờ mèo cứng ngắc rụt lại từ từ.

 

Cách gọi này đã từng có một sức mạnh kỳ diệu và mềm mại.

 

Cho dù Sở Thu Bạch đã âm thầm hạ quyết tâm như thế nào, đã nỗ lực ra sao. Chỉ cần Sở Giang Lai nắm lấy tay y, dịu dàng gọi một tiếng "anh Thu Bạch", thì bất kể có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu quyết tâm, đều sẽ tan biến ngay lập tức, hóa thành vô số tình cảm ấm áp.

 

Nhưng hôm nay, trong lòng Sở Thu Bạch trống rỗng, không cảm thấy ấm áp mà ngược lại có chút lạnh lẽo.

 

Nhiệt độ trong phòng cao tới 27 độ, nhưng y lại kéo áo choàng ngủ chặt hơn, đôi mắt xám xịt chậm chạp ngước lên, chạm phải ánh mắt thẳng thắn của Sở Giang Lai.

 

Sở Giang Lai có một khuôn mặt tuấn mỹ và một đôi mắt sáng ngời.

 

Nghe nói, đôi mắt cũng là cơ quan của tình yêu, chức năng chính của nó là liếc mắt đưa tình và mất ngủ.

 

Nghĩ lại, đúng là như vậy.

 

Sở Giang Lai hôm nay trông hơi khác so với bình thường, dường như không đủ bình tĩnh, trong mắt mang theo nhiều sự dò xét và không chắc chắn. Nhưng đôi mắt vẫn sáng.

 

Hắn thật sự rất thích hợp để liếc mắt đưa tình, còn Sở Thu Bạch có thể đảm nhận tất cả những đêm mất ngủ của hắn.

 

Y rất giỏi mất ngủ.

 

Giỏi mở to mắt, thức trắng từng đêm nông sâu, giỏi kiểm điểm bản thân và thành thật xem xét về sự ti tiện của mình trong những đêm khuya thanh vắng.

 

Sở Thu Bạch đã từng nghĩ rằng, trong lòng Sở Giang Lai có một nơi chỉ thuộc về y, luôn nắm giữ ánh sáng ban ngày. Đến hôm nay cuối cùng mới nhìn rõ, đó chỉ là sự dịu dàng ảo tưởng và lời nói dối xảo quyệt.

 

Từ nay về sau, mỗi khi màn đêm buông xuống, y sẽ không còn giữ được ban ngày trong góc tối nữa, chỉ có thể ngồi chờ trời sáng, từ bỏ việc tiếp tục mơ những giấc mơ viển vông, vô thức nghĩ đến những lời dối trá ngắn ngủi, sự lừa dối vĩnh cửu.

 

"Anh Thu Bạch, bữa sáng đã xong rồi." Sở Giang Lai ngồi xổm xuống, giọng nói dịu dàng một cách kỳ lạ.

 

Nhưng vẫn khiến Sở Thu Bạch run rẩy và cứng đờ một cách khó hiểu.

 

Tiểu Sở "meo meo" nhảy xuống giường, mềm mại cọ vào chân Sở Giang Lai, cọ cọ vài cái rồi đột nhiên nằm nghiêng xuống, bốn chân chổng lên trời, lộ ra cái bụng, ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa khích lệ, như thể rất mong Sở Thu Bạch đến v**t v* cái bụng quý giá của nó.

 

Sở Giang Lai vẫn ngồi xổm, hắn cao hơn con mèo rất nhiều, nhưng ánh mắt lại rất gần gũi, nhìn Sở Thu Bạch một cách dịu dàng và nồng nhiệt, giống như cũng rất mong Sở Thu Bạch có thể đưa tay ra, v**t v* đầu hay mặt hắn.

 

Nhưng Sở Thu Bạch không làm vậy.

 

Y đứng dậy, im lặng đi ra ngoài, không đói lắm nhưng rất muốn vùi đầu ăn bát cơm trên bàn. Người và mèo trong phòng đều khiến y cảm thấy bất lực.

 

Trên bàn ăn, Sở Giang Lai bắt đầu giải thích những gì chưa có cơ hội giải thích tối qua.

 

Hắn nói: "Thẩm Mạn Văn là một trong những người tình của Sở Chấn Thiên."

 

Đây là một khởi đầu rất tệ.

 

Khác với những gì Sở Thu Bạch tưởng tượng, khi nói về mẹ, Sở Giang Lai không hề có cảm xúc gì.

 

Trần Khoa là một thám tử tư rất có năng lực, Thẩm Mạn Văn đã hai mươi năm không về nước, nhưng anh ta vẫn cung cấp cho Sở Thu Bạch nhiều bức ảnh của bà. Ảnh không rõ nét lắm, đa phần là ảnh từ giấy tờ tùy thân, dù vậy vẫn có thể thấy bà là một người phụ nữ rất quyến rũ, khó trách Sở Chấn Thiên lại động lòng.

 

Sở Giang Lai giống mẹ nhiều hơn, đôi mắt rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da rất trắng, sống mũi cũng rất cao, nhưng sống mũi cao hơn Thẩm Mạn Văn, vừa đẹp trai vừa có khí chất.

 

Về tình cảm của Sở Giang Lai đối với Thẩm Mạn Văn, Sở Thu Bạch đã nhiều lần đặt mình vào vị trí của hắn.

 

Y nghĩ, Sở Giang Lai nhất định rất yêu mẹ mình.

 

Trên thế giới này, không có đứa trẻ nào không yêu mẹ. Hơn nữa trong ảnh, Thẩm Mạn Văn rất xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng. Một người ngoài không có quan hệ huyết thống với bà như Sở Thu Bạch mà còn không thể kiểm soát được cảm giác yêu mến bà vì đôi mắt sáng, làn da trắng, khuôn cằm nhọn, sống mũi cao giống Sở Giang Lai.

 

Sở Giang Lai nhất định rất muốn ở bên mẹ.

 

Nhưng Sở Chấn Thiên lại chia cắt hai mẹ con bọn họ.

 

Việc hắn trở nên vặn vẹo âm u, làm ra những chuyện không lý trí cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn.

 

Dù sao, ai mà không muốn mình có một tính cách vui vẻ và lạc quan chứ?

 

Bản thân Sở Giang Lai nhất định cũng không muốn sống trong thù hận, hắn cũng rất đáng thương.

 

Đúng vậy, trẻ con là vậy, bị đưa ra khỏi vòng tay mẹ từ sớm thì sẽ càng yêu mẹ hơn. Bị ép phải rời xa mẹ ruột, lớn lên trong oán hận, tính cách quả thật sẽ bị méo mó. Điều này, rất nhiều tác phẩm và tạp chí về tâm lý học đều có thể chứng minh.

 

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Sở Giang Lai, hắn còn nhỏ xíu, đeo cặp sách đi học, cặp sách còn rộng hơn cả lưng. Hắn nhất định thường xuyên trốn một mình trong góc, quan sát nhất cử nhất động của mọi người trong nhà. Đứa trẻ nhỏ như cọng giá đã phải sống nương nhờ, phải học cách nhìn sắc mặt người ta mà sống.

 

Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng Sở Thu Bạch lại dâng lên một nỗi đau âm ỉ và chua xót. Y rất hối hận, áy náy, vì lúc mới gặp Sở Giang Lai, bản thân vẫn chưa yêu hắn nhiều như bây giờ.

 

Nếu y có thể sớm nhận ra sự đáng yêu của hắn, sớm thích hắn, đối xử tốt với hắn hơn nữa. Thì chắc chắn hắn sẽ khỏe mạnh và vui vẻ hơn bây giờ nhiều.

 

Sở Thu Bạch hy vọng Sở Giang Lai cũng có thể cảm nhận được nhiều hơn những rung động mềm mại và tốt đẹp của thế giới này.

 

Bởi vì vô cảm cũng là một loại khuyết tật.

 

Voltaire nói, sự khác biệt trong tâm hồn con người còn lớn hơn nhiều so với diện mạo.

 

Khuyết tật của tâm hồn không thể nhìn thấy, nhưng linh hồn tàn phá còn đáng sợ hơn cả chân tay què quặt, bởi vì linh hồn không có chân tay giả.

 

Đối mặt với căn bệnh nan y của Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch đau lòng nhiều hơn sợ hãi.

 

Y đã tham khảo ý kiến của rất nhiều chuyên gia tâm lý, được biết "gặp lại" là một phương pháp chữa trị rất tốt. Vì vậy y đã tìm người bắt tay vào điều tra, hy vọng có thể tìm thấy Thẩm Mạn Văn, hy vọng bà có thể chữa lành vết thương cho Sở Giang Lai.

 

Từ khi phát hiện ra phần khác thường trong tính cách của Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch vẫn luôn cố gắng hợp lý hóa những hành vi bất thường của hắn.

 

Y đã tìm thấy rất nhiều tài liệu, số liệu thống kê để chứng minh, rất nhiều người có nhân cách chống đối xã hội cả đời không phạm phải sai lầm gì động trời, có cuộc sống tốt đẹp.

 

Ông trời đã tước đoạt cơ hội trải nghiệm những chi tiết tinh tế trong cảm xúc của họ, nhưng cũng khiến họ trở nên bí ẩn hơn, tập trung hơn, lý trí hơn, dễ thành công hơn. Một số người may mắn trong số họ còn có cơ hội yêu ai đó.

 

Sở Thu Bạch không phải là không có hy vọng.

 

Sự lạc quan mù quáng, tự lừa dối bản thân của y vẫn kéo dài cho đến ngày mở cửa phòng chiếu phim.

 

Sở Thu Bạch sẽ không bao giờ quên, chiếc đĩa được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên giá trong phòng chiếu phim là một chiếc đĩa như thế nào.

 

Vỏ ngoài bằng nhựa cứng rất bình thường, đĩa CD có nền màu xám, nhưng do bị mở ra đóng vào nhiều lần, sử dụng quá mức, góc bên phải của vỏ có vài vết nứt, dấu hiệu sử dụng rõ ràng. Dưới lớp vỏ acrylic trong suốt là một bìa in bằng giấy văn phòng, không chuyên nghiệp lắm. — Là loại không có tính cạnh tranh trên thị trường phim người lớn, rất khó gây chú ý.

 

Nhưng nó lại khiến Sở Thu Bạch đứng không vững, trán và lưng đều toát mồ hôi, ngực như bị bắn trúng, hít thở không thông, toàn thân rất lạnh. Đây là triệu chứng mất máu.

 

Y nhìn thấy khuôn mặt của mình.

 

Được in trên giấy văn phòng thô ráp, kẹp trong vỏ đĩa, mờ nhạt nhưng rõ ràng.

 

Cổ áo mở rộng, vết bầm tím ẩm ướt, đôi môi đỏ quá mức... trong đôi mắt trống rỗng là cả một bầu trời nước mắt.

 

Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nắm chặt cằm y, ép y phải quay đầu, bi thương nhìn vào ống kính.

 

Đó là bí mật mà Sở Thu Bạch thà chết ngay lập tức cũng muốn mang theo tro cốt xuống mồ.

 

Y vẫn luôn nghĩ rằng mình giấu rất kỹ, sẽ không ai biết. Nhưng không ngờ đã bị người ta ghi lại thành video, nén thành một món đồ chơi để giải trí.

 

Có lẽ nó đã được một vạn người xem để giải khuây. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt trắng trợn đầy hứng thú nhìn qua màn hình đánh giá khuôn mặt đầy h*m m**n của Sở Thu Bạch, thưởng thức sự chủ động của y.

 

Đây là sự hèn hạ đáng lẽ phải bị chôn vùi, là một Sở Thu Bạch khác sống trong bóng tối.

 

Y không nên xuất hiện dưới ánh sáng, đặc biệt là không nên xuất hiện ở đây, không nên xuất hiện trong nhà của Sở Giang Lai và Sở Thu Bạch, nằm một cách ngang nhiên trong căn phòng chiếu phim bí mật này.

 

Y đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.

 

Nhưng vẫn còn sống.

 

Mắt mờ mịt và nóng rát.

 

Vậy mà còn mặt mũi để khóc.

 

Sở Thu Bạch không muốn nhìn thấy chính mình, ánh mắt đau đớn dời đi, ngây dại lướt qua những ngón tay đang nắm chặt cằm y trong ảnh.

 

Y còn chưa kịp thương tiếc cho bản thân, chưa kịp hoảng sợ vì sự thối nát, ph*ng đ*ng và không chung thủy bị người yêu vạch trần, thì đã nhận thêm một vết thương chí mạng khác.

 

Mười giây trước, đầu óc Sở Thu Bạch mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng tìm lý do cho Sở Giang Lai. Y nghĩ, có lẽ là kẻ bắt cóc muốn tống tiền nhiều hơn, nên đã gửi video cho bạn đời, người yêu, em trai của y.

 

Nhưng ảo tưởng rất ngắn ngủi, từ khi hình thành đến khi tan vỡ cũng chỉ mất mười giây.

 

Y nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang nắm chặt cằm y trên bìa đĩa, thấy một nốt ruồi màu nâu tròn trịa xinh đẹp ở gốc ngón áp út thon dài của bàn tay trái.

 

Lúc tình cảm nồng nàn, Sở Thu Bạch đã từng trân trọng hôn lên nó vô số lần.

 

Đôi mắt sững sờ, đồng tử đột nhiên giãn ra, ánh mắt không thể rời đi, máu như nước sôi rồi lại nguội, nguội rồi lại sôi trong ấm đun, phát ra tiếng kêu sắc nhọn bên tai.

 

Âm thanh rất lớn, nặng nề và lạnh lẽo như cái chết.

 

Đó là lần đầu tiên Sở Thu Bạch cảm nhận được cái chết, hóa ra nó lại gần y đến vậy.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment