Editor: Gấu Gầy
Về cái chết, Sở Giang Lai luôn xem rất nhẹ.
Ai rồi cũng sẽ chết.
Và hắn thật lòng hy vọng, tất cả mọi người trên thế giới này đều sẽ chết trước hắn, ngoại trừ Sở Thu Bạch. Tốt nhất là Sở Thu Bạch chết cùng hắn, Sở Giang Lai nhiều nhất chỉ cho phép Sở Thu Bạch chết trước hoặc sau hắn một giây. Điều kiện tiên quyết là, trước khi chết, y phải nằm bên cạnh hắn.
Sở Giang Lai sẽ nắm chặt tay y, mang cả thể xác và linh hồn y đi cùng.
Sở Thu Bạch cứu người giúp đời, rất có thể sẽ lên thiên đường, còn Sở Giang Lai thì chỉ có thể lang thang ở mấy tầng địa ngục.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tay, nhất định sẽ để Sở Thu Bạch kéo hắn, đưa hắn bay lên trời, hoặc hắn sẽ kéo Sở Thu Bạch cùng xuống địa ngục.
Tuy nhiên, nếu Sở Thu Bạch bằng lòng đi cùng hắn thì nơi quỷ quái đó sẽ không còn là địa ngục nữa. Nếu Sở Thu Bạch bằng lòng đứng nhìn hắn lên núi đao, xuống chảo dầu, thì những chuyện tồi tệ nhất cũng trở nên thú vị.
Sở Thu Bạch sợ đau, không chịu nổi sự hành hạ, nên không thể chịu hình cùng hắn. Nếu quỷ sai ép buộc, thì dù có đến trước mặt Diêm Vương, Sở Giang Lai cũng sẽ thay y đứng ra thương lượng: "Anh Thu Bạch không có lỗi gì cả, chỉ là đến xem tôi, sợ em không vui sẽ lật chảo dầu."
Sở Thu Bạch không nên chết, thậm chí không nên có ý nghĩ này. Bởi vì, Sở Giang Lai tạm thời vẫn chưa sống đủ, nên y phải ở bên cạnh Sở Giang Lai, tiếp tục sống trong thế giới không được như ý này.
Thuốc hạ sốt mỗi lần một viên, trong vòng hai mươi bốn tiếng, không được uống quá bốn lần.
Đến viên thứ sáu, Sở Thu Bạch mới hạ sốt.
Trong thời gian đó, Kiều Ức Lam đã gửi tin nhắn WeChat cho y, thông báo rằng ca phẫu thuật của Trương Nhược Văn khá thành công, đợi vết thương của cậu ta hồi phục tốt hơn, Kiều Ức Lam sẽ đưa cậu ta đến nơi thích hợp hơn để tĩnh dưỡng, bồi bổ sức khỏe.
Vì để ý, Sở Giang Lai đã tìm hiểu một chút, biết được Sở Thu Bạch đã mổ hai lần cho người tên Trương Nhược Văn theo lời nhờ vả của Kiều Ức Lam.
Còn biết được lần này, tên xui xẻo bị mổ sọ dường như không phải bị thương do tai nạn. Trước khi xảy ra chuyện, cậu ta đã uống rất nhiều rượu, cảnh sát còn tìm thấy thư tuyệt mệnh ở nhà cậu ta.
Trong giới, nhiều người đều biết, Trương Nhược Văn đã kiên trì theo đuổi Kiều Ức Lam suốt mười năm, nhiều lần bị từ chối nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
Cách đây không lâu, Kiều Ức Lam đã đính hôn với con gái út của nhà họ Thiệu. Dựa theo nội dung thư tuyệt mệnh, cảnh sát suy đoán, cậu ta có thể là vì cầu hôn không thành, nên đã chọn tự sát.
Nhưng Kiều Ức Lam kiên quyết phủ nhận khả năng này, tuyên bố với bên ngoài, đây chỉ là một tai nạn đáng tiếc.
Sở Giang Lai khinh thường hành vi tô vẽ hoà bình của anh ta.
Càng xem thường Trương Nhược Văn.
Cầu hôn không thành? Vậy chết làm mẹ gì.
Tên họ Trương đó chắc chắn bị bệnh, cầu hôn không được thì nên đi cướp đi trộm, dù sao cũng tốt hơn là chết.
Người chết mãi mãi không thể cạnh tranh với người sống, còn sống mới có cơ hội ôm ấp hôn hít. Người chết rồi, dù có yêu đến mấy cũng chỉ còn lại tro tàn, không còn môi để hôn và tay để ôm nữa.
Nhiệt độ cơ thể của Sở Thu Bạch rất cao, có lúc lên đến gần bốn mươi độ.
Sau cuộc trò chuyện kỳ lạ, y không ngủ lại được, sau đó bị ép uống nước và thuốc, mãi đến khi trời sáng mới thiếp đi.
Sở Giang Lai bế y vào phòng ngủ, ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt y một lúc. Tần Hào gọi đến, màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt trong im lặng. Hắn tắt máy vài lần, rồi ngồi thêm một lúc nữa, mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng để gọi lại.
Ở đầu dây bên kia, giọng Tần Hào hiếm khi nghiêm túc, hỏi thăm tình hình của hắn, dặn dò hắn gần đây ít ra ngoài.
"Cảnh sát đã vào cuộc, Josephine cũng đã dẫn người đi điều tra rồi. Dám ra tay trong nước, nhất định phải cho hắn ta có đi không có về."
Anh ta thường ngày hay cười đùa, một khi nghiêm túc thì lại trở nên lạnh lùng, trong giọng nói mang theo sự tàn nhẫn của kẻ "người chặn giết người, Phật chặn giết Phật".
Sở Giang Lai nói chuyện với anh ta vài câu, cuối cùng dặn dò anh ta đừng làm ầm ĩ, bắt được người phải giao cho cảnh sát.
Tần Hào nghe xong, lại khôi phục vẻ đùa cợt như trước, nói: "Biết rồi, tôi sẽ không dùng tư hình, bắt được người nhất định sẽ trói lại rồi ném trước cửa đồn cảnh sát." Còn chế nhạo hắn: "Sở Giang Lai, anh trai cậu dạy cậu tốt thật đấy, cậu thật sự là một tấm gương đạo đức. Nhân vật tiêu biểu mười người có ảnh hưởng nhất đến sự bình yên của Giang Hỗ năm nay, không có cậu thì tôi không phục."
Sở Giang Lai vui vẻ nhận lấy lời khen của Tần Hào, cúp máy, quay lại phòng.
Sau khi uống thuốc, Sở Thu Bạch vẫn ngủ không ngon, nhãn cầu không ngừng run rẩy dưới mí mắt mỏng, như thể đang gặp ác mộng.
Đó thật sự là một cơn ác mộng, một giấc mơ kỳ quái, y mơ thấy mình bị một bầy dã thú đuổi theo. Cuối cùng, con vật bắt được y là một con sư tử đực, chỉ một tiếng "xoạt" đã xé toạc chân y, khi y còn thoi thóp, nó đã nhai nuốt máu thịt bê bết của y cho y xem.
Sau khi ăn thịt y xong, sư tử mặt đầy máu, lắc bờm, thong thả rời đi.
Linh hồn của Sở Thu Bạch thoát ra khỏi bộ xương còn sót lại một chút thịt.
Bộ xương trống rỗng của y, bị xé thành nhiều mảnh, vứt lộn xộn trên mặt đất, xương sườn và xương quai xanh đều dựng đứng, nội tạng đã bị ăn sạch. Dưới bộ xương trắng hếu là một vũng máu đỏ sẫm, còn nhiều hơn cả vũng máu mà y nhìn thấy trên ghế phụ của Sở Giang Lai hôm đó.
Sở Thu Bạch lang thang xuống địa ngục.
Không biết tại sao, Sở Giang Lai lại đến trước y một bước.
Trong điện Diêm Vương, Sở Giang Lai đứng dưới bậc thang. Đám tiểu quỷ thì thầm, nói hắn tội ác đầy mình nên mới chết yểu.
Sở Thu Bạch nghe xong cảm thấy rất hoang mang. Y đã chép kinh Phật mười mấy năm, đứng bên bàn mổ cả đời, cứu sống biết bao nhiêu người, đem hết công đức cho Sở Giang Lai... Sao hắn vẫn chết yểu?
Hắn rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu tội ác?
Sở Giang Lai vẫn rất cứng đầu, đứng trước mặt Diêm Vương không chịu quỳ, phán quan nghiêm khắc kể tội hắn. Sở Thu Bạch bị ép đứng bên cạnh, bất lực đứng nhìn.
Các tội danh nhiều vô số kể, Sở Thu Bạch nghe xong cũng không khỏi tức giận, thầm nghĩ: Sao cái tên này lại xấu xa như vậy?
Nhưng đến khi Diêm Vương phạt Sở Giang Lai xuống mười tám tầng địa ngục, Sở Thu Bạch lại không biết lượng sức mình, không nhịn được lao ra, chắn trước mặt hắn kêu oan.
Diêm Vương nói, Sở Thu Bạch, phúc báo của ngươi quá ít, cho dù toàn bộ cho hắn hết, bản thân chết thảm, đầu lìa khỏi cổ cũng vẫn không đủ để bù đắp. Địa ngục này, hắn nhất định phải xuống.
Sở Thu Bạch lập tức nói, vậy tôi sẽ xuống thay em ấy.
...
Lâm Thiếu Hoa phải nhập viện vì bị thương, trong thời gian nghỉ bệnh, trợ lý Tiểu Trình sẽ thay thế vị trí của anh ta.
Tuy Tiểu Trình còn trẻ nhưng rất thông minh và đáng tin cậy. Cậu có lý lịch trong sạch, sau khi tốt nghiệp trường Ivy League đã vào Bion, được Lâm Thiếu Hoa một tay nâng đỡ đến nay, từng theo Sở Giang Lai đi công tác ở mười mấy quốc gia.
Tiểu Trình đã nhiều lần tiếp xúc gần gũi với Sở Giang Lai. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thật sự bước vào không gian riêng tư của cấp trên. Phòng thư ký yêu cầu cậu nhanh chóng mang hai hộp thuốc hạ sốt cho ông chủ, còn đặc biệt dặn dò phải dùng paracetamol, không được dùng ibuprofen.
Dạ dày của Sở Thu Bạch không tốt, ibuprofen k*ch th*ch quá mạnh, Sở Giang Lai sợ y không chịu nổi.
Vì sốt cao, Sở Thu Bạch đã hôn mê cả ngày. Vừa tỉnh lại, Sở Giang Lai đang đợi bên giường lập tức dỗ dành y ký vào thỏa thuận ly hôn.
Lần này, ngay cả Sở Giang Lai cũng cảm thấy mình thật sự hơi cầm thú.
Sở Thu Bạch sốt đến mức đầu óc không tỉnh táo, nhìn hắn chằm chằm, mặt và môi đều đỏ bừng một cách bất thường, như một quả táo đỏ chín mọng, hấp dẫn người ta hái xuống rồi nhai nuốt. Nếu không vì nghĩ đến vết thương phía sau của y, Sở Giang Lai rất muốn lột bộ đồ ngủ mà y vừa mới mặc không lâu.
Người đang ốm, thật sự không nỡ xuống tay nữa.
Sở Giang Lai quyết định dùng cả đòn roi lẫn kẹo ngọt, cố tình mang chiếc áo sơ mi dính máu của Lâm Thiếu Hoa đến trước giường Sở Thu Bạch.
Sở Thu Bạch vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, thấy Sở Giang Lai vẫn bình an vô sự, không xuống địa ngục, ngoài sự hoang mang còn có chút vui mừng kỳ lạ.
Sở Giang Lai: "Tỉnh rồi sao? Nếu tỉnh rồi, chúng ta nói chuyện."
Sở Thu Bạch toàn thân đau nhức, nằm một lúc thì cảm thấy không nằm được nữa, chỉ có thể cuộn tròn trong bộ đồ ngủ, nằm sấp trong chăn nhìn hắn, giọng khàn khàn, còn ho nhẹ, hỏi: "Sao vậy?" Ánh mắt chạm vào chiếc áo sơ mi dính máu trong tay Sở Giang Lai, nhất thời ho dữ dội hơn.
Những gì đã trải qua ngày hôm qua lần lượt hiện ra trước mắt.
Hiện thực và giấc mơ như quả trứng bị máy đánh trứng đánh tan, hòa lẫn vào nhau một cách kỳ lạ.
Sở Giang Lai đưa cho y một xấp giấy, nói ngắn gọn: "Ký."
Ngón tay Sở Thu Bạch rất nóng, khi y nhận lấy bút, lửa nhiệt như thiêu đốt đến mu bàn tay Sở Giang Lai. Chân mày hắn vì vậy mà nhíu lại, thầm mắng những người ở phòng thư ký và nhóm trợ lý toàn là lũ vô dụng, đưa thuốc hạ sốt mà cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa đến.
Nhưng miệng vẫn không ngừng nói, mang theo sự uy h**p: "Anh ký vào đây, Văn Nhân tự nhiên sẽ không sao. Yên tâm, đây không phải là máu của cô ta, cô ta tạm thời vẫn còn sống, nhưng nếu anh không ký..."
Chưa đợi hắn nói xong, Sở Thu Bạch đã đưa lại tài liệu đã ký cho hắn.
Y thậm chí còn không xem các điều khoản đã tuỳ tiện ký tên, giống như thật sự sợ Sở Giang Lai nhất thời không vui, y lại phải gánh thêm vài mạng người.
Sở Giang Lai hài lòng kiểm tra chữ ký, cất thỏa thuận đi, mỉm cười, biểu cảm và giọng điệu đều trở nên dịu dàng: "Sớm ngoan ngoãn như vậy, thì đã không phát sinh nhiều chuyện rồi."
Hắn đạt được mong muốn, rất vui vẻ.
Đối mặt với người anh trai ốm yếu bệnh tật đang sốt đến hồ đồ, những lời đe dọa đã chuẩn bị từ trước đều chết yểu, trái tim cứng như băng tan thành hồ nước xuân, không thể giả vờ hung dữ được nữa.
Hắn cố chấp và điên cuồng, rõ ràng đã nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn của Sở Thu Bạch và Văn Nhân, nhưng vẫn ngang tàng muốn Sở Thu Bạch phải ký thỏa thuận ly hôn trước mặt hắn, như thể chỉ có như vậy thì mối quan hệ hôn nhân hoang đường kia mới được triệt tiêu thật sự.
Đường Thành Tân Giang là khu dân cư có an ninh nghiêm ngặt nhất ở Giang Hỗ và thậm chí là toàn quốc, thang máy phải quét vân tay mới lên được, nếu chưa được chủ nhà cho phép thì ngay cả quản gia phục vụ cũng không thể lên.
Quy trình kiểm tra quá nghiêm ngặt của khu dân cư bị các shipper phàn nàn rất nhiều. Việc kiểm tra và đối chiếu rườm rà khiến các shipper thường xuyên bị trễ giờ một cách bất lực.
Hôm nay trợ lý Tiểu Trình cũng được trải nghiệm sự cẩn thận chu đáo, gần như lục soát người qua từng lớp cửa ải.
Vì tắc đường và xác minh danh tính, cậu mất cả tiếng rưỡi mới đến được tầng của cấp trên.
Trong sảnh thang máy có bốn vệ sĩ, Tiểu Trình đều quen biết, vì vậy may mắn không bị kiểm tra và thẩm vấn, lo lắng chờ Sở Giang Lai mở cửa.
Trong lòng cậu thấp thỏm bất an, sợ rằng cấp trên coi trọng hiệu suất nhất vừa mở cửa ra, câu đầu tiên sẽ bảo cậu lập tức cuốn xéo vì đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Trợ lý Tiểu Trình đã ba, bốn tháng không gặp cấp trên trực tiếp, lần cuối cùng gặp Sở Giang Lai là ở New York — Hắn đã dành thời gian đến tham dự một cuộc họp buổi sáng.
Chủ đề của cuộc họp là báo cáo thống kê các dữ liệu hàng năm của Bion do nhóm nghiên cứu dữ liệu thực hiện. Trong cuộc họp, Sở Giang Lai luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn điện thoại, gõ chữ rất nhanh, dường như không hề nghe báo cáo. Trưởng nhóm dữ liệu thấy ông chủ lớn phân tâm, không biết có nên tiếp tục hay không, nhưng vì không có ai chỉ thị nên anh ta không dám dừng, chỉ có thể run rẩy tiếp tục nói.
Tần Hào ngồi bên tay phải của Sở Giang Lai ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần uể oải như tám đời chưa được ngủ. Trợ lý Selena của Tần Hào sẵn sàng tác chiến, cầm laptop liên tục gõ gõ, cùng với nhóm thư ký sắp xếp ghi chép nội dung cuộc họp.
Trong khi đó, tổng trợ lý Lâm Thiếu Hoa của Sở Giang Lai đang gọi điện thoại ở hành lang bên ngoài.
Khi trợ lý Tiểu Trình đi qua, tình cờ nghe thấy vài câu, hình như anh ta đang thúc giục ai đó nhanh chóng về Giang Hỗ dọn đồ.
Lâm Thiếu Hoa không có ở đó, Tiểu Trình cùng với nhóm thư ký của Sở Giang Lai đảm nhận trách nhiệm chỉnh lý và ghi chép.
Khi báo cáo đang diễn ra đến giữa chừng, Sở Giang Lai đang gõ nhanh trên điện thoại đột nhiên cắt ngang trưởng nhóm, ngẩng đầu lên, không biểu cảm hỏi anh ta: "Chi phí bảo trì phần cứng quý ba là bốn trăm triệu đô?"
Trưởng nhóm báo cáo là một người da trắng tóc nâu xoăn tự nhiên, tuổi cũng không lớn, gần đây đang cãi nhau với bạn gái nên đối với công việc có phần không tập trung. Bị Sở Giang Lai hỏi, anh ta lập tức toát mồ hôi, hoảng hồn lật bảng báo cáo về phía trước.
Tần Hào nằm dài trên bàn, dường như vẫn đang mơ, lười biếng nói: "Tôi đã xem qua, là bốn mươi mốt triệu đô, anh đã gõ thêm một số không."
Trợ lý Tiểu Trình ấn tượng sâu sắc với chuyện này, lúc đó cậu đã cảm thấy Sở Giang Lai rất lợi hại, có thể vừa làm nhiều việc cùng lúc vừa tìm ra lỗi một cách chính xác từ bản báo cáo chứa đầy số liệu.
Tiểu Trình, Lâm Thiếu Hoa và một nhóm đồng nghiệp khác theo chân Sở Giang Lai bay khắp thế giới. Công việc này đã giúp cậu học hỏi được rất nhiều điều. Cậu luôn có sự kính trọng không thể diễn tả đối với cấp trên xấp xỉ tuổi mình.
Còn hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Giang Lai đến mở cửa, Tiểu Trình kinh ngạc đến mức há hốc mồm, suýt chút nữa thì rớt cả cằm.
Sở Giang Lai mở cửa, từ sau cánh cửa gỗ chạm khắc sang trọng đắt tiền lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.
Đáng tiếc là, trên gò má và cằm của hắn đều có những vết bầm tím rất rõ ràng, nhìn kỹ, dường như trên xương mày thanh tú cũng có vết thương, giống như bị ai đó hung hăng đánh một trận.
Cấp trên là người siêu giàu* trẻ tuổi nhất thế giới, bị đánh thành như vậy, nhưng tâm trạng dường như rất tốt.
*Chỗ này tui không biết nên gọi là triệu phú hay tỷ phú.
Hắn rất không hài lòng với hiệu suất làm việc của Tiểu Trình, nhưng cũng chỉ nói nhẹ nhàng nói một câu "Sao lại chậm thế?" rồi đóng sầm cửa lại, đi vào nhà.
Trợ lý Tiểu Trình cứ tưởng mình sẽ bị mất việc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc xuống thang máy, cậu vừa nghĩ đến vết thương trên mặt Sở Giang Lai, vừa lẩm bẩm niệm thầm A Di Đà Phật.
Vị Bồ Tát sống đã phù hộ cho Tiểu Trình bị sốt rất cao, toàn thân nóng bừng, đệm chăn cũng muốn bốc khói, sau khi ký xong, y kiệt sức nên ngủ thiếp đi.
Vết thương trên mặt và tâm trạng đột nhiên vui vẻ của Sở Giang Lai đều là nhờ y ban tặng.
Trong cơn mê man, một bàn tay đặt lên trán y, nhiệt độ cơ thể rất thấp, như cơn mưa làm tắt ngọn lửa dữ dội. Sở Thu Bạch rên lên một tiếng, liền bị người ta chặn môi, đôi môi khô khốc bỗng trở nên ẩm ướt, một viên thuốc hòa lẫn với một ít nước cạy mở hàm răng, đưa vào đầu lưỡi.
"Nuốt xuống."
Giọng nói của đối phương mơ hồ nhưng dịu dàng, Sở Thu Bạch vô thức làm theo.
Hắn lập tức cười, khen ngợi: "Ngoan lắm."
Uống thuốc xong, sốt vẫn chưa hạ. Trong bóng tối, Sở Thu Bạch mơ hồ nhắm mắt lại, cảm thấy như có một tấm sắt nung đỏ đang đốt mắt mình, cảm nhận được trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, trong ngực như có một con quỷ luôn thích gõ cửa vào nửa đêm. Tiếng tim đập dồn dập khiến y tê dại toàn thân, trong lòng hoảng loạn, nhưng đầu óc lại mơ màng.
Tay chân mềm nhũn, y nhắm mắt nằm đó, không biết qua bao lâu, lại từ từ ngủ thiếp đi.
—---