Editor: Gấu Gầy
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cơn, Sở Thu Bạch mơ hồ cảm thấy những mạch máu mỏng manh màu xanh nhạt của mình đang bị người ta nắm trong tay, mỗi nhịp tim đều ẩn chứa sự run rẩy bị kiểm soát. Thân nhiệt người đó hơi thấp, hắn dùng đầu ngón tay mềm mại và mịn màng v**t v* y, hết lần này đến lần khác nhắc nhở rằng, y là vật trong tay hắn.
Y mơ màng rơi vào giấc mơ, mơ thấy Sở Giang Lai sắp kết hôn. Sở Thu Bạch rất muốn nói chuyện với hắn, nhưng trong mọi trường hợp, Sở Giang Lai đều tránh mặt y.
Sở Thu Bạch đành phải tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn bất chấp dầm mưa chạy đến chặn hắn lại. Hỏi hắn tại sao lại đột ngột kết hôn, khúm núm thương lượng với hắn nếu thật sự muốn kết hôn, có thể trả lại cho Sở Thu Bạch thứ quý giá nhất mà y đã tặng cho hắn hay không.
Sở Giang Lai vẫn đẹp trai và lịch lãm, Sở Thu Bạch vất vả lắm mới tìm được hắn lại giống như một con gà rớt xuống nước ướt sũng. So với người bạn gái mặc bộ đồ công sở xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, y trông rất thảm hại.
Bọn họ đang ở buổi công chiếu phim, phim đã chiếu xong, tên phim từ từ hiện lên trên màn hình đen kịt. --- "Hận là tro tàn của tình yêu".
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Thu Bạch ướt sũng cả người, mặt dày nắm chặt lấy cánh tay đang liên tục rụt lại của Sở Giang Lai, đòi thứ đó: "Làm ơn trả lại cho anh."
Sở Giang Lai lộ vẻ chán ghét, liên tục né tránh, nhưng vẫn bị y nắm lấy cổ tay, đành phải xòe lòng bàn tay đang nắm chặt ra, lạnh lùng nói: "Không còn nữa, nên không thể trả lại."
Sở Thu Bạch nhìn lòng bàn tay trống rỗng của hắn, như rơi xuống hầm băng, nước mưa theo tóc chảy vào mắt, giọng nói nghẹn ngào không còn chút tự trọng nào, gần như cầu xin lặp lại: "Trả lại cho anh."
Sở Giang Lai khinh thường liếc nhìn y, nói: "Đã cho tôi rồi thì là của tôi."
"Một trái tim ngu ngốc như vậy, tôi không thích chút nào, chơi đùa vài lần là chán rồi, đã vứt đi từ lâu, lấy gì mà trả?"
Sở Thu Bạch đứng trước mặt hắn, do dự rất lâu, mới mặt dày hỏi: "Vậy còn tình yêu của em thì sao?"
Trong câu chuyện kể rằng, chỉ cần đủ may mắn và kiên trì với trái tim chân thành, thì cuối cùng cũng sẽ có được tình yêu rực rỡ và quý giá.
Nhưng Sở Thu Bạch rõ ràng không có vận may này.
Bạn gái của Sở Giang Lai nhỏ giọng thúc giục: "Giang Lai, xong chưa? Chúng ta đi thôi."
Sở Thu Bạch nắm chặt tay hơn, ngón tay co giật bấu vào chất liệu vải đắt tiền của bộ vest, bị Sở Giang Lai lạnh lùng hất ra.
"Tôi không còn tình yêu nào khác để cho anh, chỉ còn lại tro tàn." Hắn xòe tay ra, trong lòng bàn tay quả nhiên có một chiếc nhẫn dính đầy tro tàn.
Sở Thu Bạch đương nhiên biết, cả đời này bọn họ không thể kết hôn. Nhưng không phải chưa từng tưởng tượng có lẽ sau này sẽ mua một cặp nhẫn.
Nếu đối tượng là Sở Giang Lai, thật ra không kết hôn cũng không sao, chỉ cần lời thề xuất phát từ trái tim, cũng không nhất thiết phải được pháp luật công nhận.
Pháp luật chỉ là xiềng xích, dùng để ràng buộc những lời thề đã biến chất, đề phòng hai bên phá vỡ hợp đồng.
Chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay Sở Giang Lai rất giống với chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu và lời thề trong tưởng tượng của Sở Thu Bạch. Mặt nhẫn bạch kim trơn, bên trong vòng nhẫn được khắc chữ cái đầu tiên trong tên của y và Sở Giang Lai. Nhưng khi đeo nó lên, chỉ có thể nhận được sự căm hận sâu sắc của Sở Giang Lai.
Hắn không ngại đường xa, đến tham dự một cuộc tàn sát.
Sự căm hận thích hợp làm hung khí hơn cả con dao, tàn sát cả trái tim.
Sở Thu Bạch do dự, y không muốn hận thù, nhưng lại cảm thấy có hận thù còn tốt hơn là không có gì. Lòng tự trọng cuối cùng, khiến y không thể đưa tay ra. Y luôn thà thiếu chứ không chọn đại, sao có thể đưa tay ra nắm lấy một sự hận thù vốn không đáp ứng được yêu cầu để lấp vào chỗ trống.
Sở Giang Lai thấy y do dự, cảm thấy phiền nên rụt tay lại, cất luôn cả chiếc nhẫn chứa đầy sự căm ghét.
"Không cần thì thôi."
Mưa bên ngoài quá lớn, chắc hẳn trong đầu Sở Thu Bạch đã úng nước, cho nên mới nắm chặt lấy hắn, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, cầu xin: "Anh cần. Cho anh."
Y đỏ mặt vì sự tham lam không có giới hạn của mình, trên mặt lộ rõ sự đau khổ và xấu hổ tột cùng.
Sở Giang Lai nhếch môi cười khinh bỉ: "Nhưng tôi không rảnh để cho anh."
"Anh có thể đợi."
Sở Thu Bạch hẹn gặp hắn vào ngày 31 tháng 11, để lấy tro tàn và hận thù của mình.
Nhưng mãi đến phút cuối cùng của ngày 30 tháng 11, Sở Thu Bạch đang canh lịch trơ mắt nhìn lịch nhảy từ tháng 11 sang tháng 12 mới nhớ ra, tháng 11 không có ngày 31.
Ngay cả hận thù y cũng không có được.
Lời thề, tình yêu, tro tàn, tất cả đều không có.
...
Trong bóng tối, Sở Thu Bạch đột nhiên mở mắt. Như thể mắc phải căn bệnh tim ác tính, y ôm ngực há miệng th* d*c, một lúc lâu sau mới dần dần hồi phục.
Tim đập thình thịch, đầu choáng váng đến mức ngay cả màn đêm đen kịt cũng xoay vòng. Y chóng mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại, lại rơi vào giấc mơ đáng sợ.
Giấc mơ lần này còn kỳ lạ hơn. Y mơ thấy Sở Giang Lai tám mươi tuổi đột nhiên gửi thư nói với y rằng, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông suốt, bằng lòng ly hôn với người kia, muốn Sở Thu Bạch đến cổng Cục dân chính lúc ba giờ chiều để đợi.
Sở Thu Bạch tám mươi lăm tuổi vẫn lẻ bóng một mình, dù đã cắt đứt liên lạc từ lâu, nhưng y luôn hài lòng khi nghe được từ những người bạn quen biết rằng, Sở Giang Lai sống rất tốt, gia đình hạnh phúc, con cháu đầy đàn.
Y nhận được thư vào một ngày mùa đông, tuyết rơi dày đặc, khắp nơi đều phủ một màu trắng xóa. Cây cối hai bên đường và mặt đường đều bị tuyết phủ kín, mặt đường trắng xóa trải dài vô tận.
Sở Thu Bạch xem đi xem lại bức thư và chữ ký của Sở Giang Lai, nhưng cuối cùng cũng không hồi âm. Nhỏ giọng mắng hắn: Tên bí đao thối này, đầu óc như có bệnh, tám mươi tuổi rồi mà vẫn giống như mười tám tuổi, chỉ biết nghĩ linh tinh, chỉ biết làm loạn.
Tuy mắng như vậy, nhưng y vẫn lấy gậy, không chút do dự mở cửa ra, nặng nhọc bước ra ngoài.
Trên đường không có một chiếc xe nào, Sở Thu Bạch đi rất lâu, cuối cùng cũng đến cổng Cục dân chính. Nhân viên Cục dân chính nói với y, hôm nay tuyết rơi quá dày, bọn họ nghỉ làm, không mở cửa, không xử lý bất kỳ công việc nào.
Nhưng Sở Thu Bạch vẫn kiên trì đợi ở cửa, Sở Giang Lai đã hẹn y lúc ba giờ, mà bây giờ đã hai giờ rưỡi.
Y đợi mãi, đợi từ chiều cho đến lúc hoàng hôn, đợi đến khi trời tối hẳn. Khi tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, Sở Thu Bạch lạnh cóng mới đột nhiên nhớ ra, tuy Sở Giang Lai thật sự đã hẹn y lúc ba giờ, nhưng lại không nói rõ ngày cụ thể.
Nhìn bầu trời đêm không có một ngôi sao nào, trong lòng Sở Thu Bạch vô cùng bình tĩnh.
Y đã đợi cả đời rồi, không ngại đợi thêm một chút nữa.
Nhân viên Cục dân chính tốt bụng khuyên y: Về đi, trời lạnh lắm rồi, muộn như vậy rồi, còn ai đến nữa chứ? Đi đi, về nhà đi, người anh đợi sẽ không đến đâu.
Nhưng Sở Thu Bạch không thể quay về. Con đường y đã đi qua quá dài, y đã dùng hết sức lực và dũng khí cả đời, đã không thể quay đầu lại.
Tình yêu của y như một con tàu bị lật úp giữa một vùng biển vô danh, toàn quân bị diệt, không ai sống sót. Vì vậy không ai biết, sự kiên cường và dũng cảm trong cơn bão tố đó thảm khốc đến cỡ nào.
Y cũng từng có dũng khí đi ngược lại với mọi ràng buộc luân lý, từng cố chấp phạm sai lầm, kiên quyết và nông cạn.
Giữa trời gió tuyết, Sở Thu Bạch nhớ lại, khi hai mươi mấy tuổi, Sở Giang Lai đã làm một việc kỳ lạ.
Hắn dùng sự an toàn của người vợ trên danh nghĩa của Sở Thu Bạch và đứa con trong bụng cô ấy để uy h**p y, ép y thừa nhận chỉ yêu mình hắn.
Sở Thu Bạch không chịu nói một lần nào, nhưng trong lòng luôn nghĩ, thật ra, hắn không cần phải làm vậy.
Sở Giang Lai không cần phải làm những việc này, cũng có thể nhận được câu trả lời hài lòng. Có một số câu hỏi, sự im lặng chính là câu trả lời. Sự dịu dàng là câu trả lời, sự chủ động là câu trả lời, sự nuông chiều và nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác đều là câu trả lời.
Trước đây, dù có đau đớn đến đâu, Sở Thu Bạch vẫn luôn ở yên tại chỗ chờ đợi, dù có thương tích đầy mình cũng chỉ dám chạy đến một nơi không quá xa Sở Giang Lai, tự mình l**m láp vết thương.
Không cần ai uy h**p dụ dỗ, trong lòng Sở Thu Bạch chôn giấu một câu trả lời mà dù y có đau khổ thế nào, do dự ra sao, muốn sửa chữa đến đâu, cũng luôn bất lực, không thể thay đổi.
Ngay từ khi mười mấy tuổi, lần đầu tiên mở cửa phòng cho Sở Giang Lai đang đi chân trần, Sở Thu Bạch chưa bao giờ mở không gian riêng tư cho bất kỳ ai đã biết rằng, mình đang phạm phải một sai lầm không thể hối cải, không thể tránh né, mang theo cảm giác định mệnh.
Sở Thu Bạch lặng lẽ ngồi ở cổng Cục dân chính một ngày một đêm.
Đến khi trời tờ mờ sáng, có một người tốt bụng đến, đưa cho y một ly sữa yến mạch, thương hại nói: Uống đi.
Uống xong thì anh sẽ không cần phải chờ đợi, cũng không còn mong chờ và đau khổ nữa.
Sở Thu Bạch lập tức nói: Tôi không hề đau khổ.
Người đó ôn hoà nhìn y, như nữ thần săn bắn Artemis giáng trần, hào phóng ban cho thế gian hy vọng và sự tái sinh.
Đối mặt với thần linh, Sở Thu Bạch không muốn nói dối nữa. Y ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, cảm thấy có lẽ mình thật sự không thể chờ đợi được nữa, bình tĩnh hỏi: Đây là gì?
Đứa trẻ, là sữa yến mạch pha một chút thạch tín.
Sở Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, ồ, hóa ra chỉ là thạch tín.
Vừa hay y hơi đói.
Người ta không thể vì đói mà ăn thạch tín, nhưng Sở Thu Bạch có thể, y đã không muốn sống nữa rồi.
Y đã chịu đựng đủ nỗi đau, chịu đựng đủ sự chờ đợi, chịu đựng đủ sự ghen tị, chịu đựng đủ việc đối mặt với những khao khát trong lòng nhưng lại phải cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn ôm.
Chịu đựng nỗi đau và kiềm chế tình yêu đều quá khó khăn, mà chờ đợi trong vô vọng thì thà chết còn nhanh hơn.
Chết, là quyết định đơn giản nhất mà con người có thể đưa ra. Bỏ qua mọi khúc khuỷu quanh co, rõ ràng và đơn giản. Nếu cuối cùng trăm sông vẫn đổ về biển, vậy tại sao còn phải cố gắng sống, chịu đựng những đau khổ không cần thiết.
Y nhận lấy ly, uống cạn một hơi trong lời chúc phúc và khen ngợi.
Thời gian lùi lại trong gió tuyết, Sở Thu Bạch bất ngờ nổi lên, như một chiếc bè đơn độc trôi theo dòng thời gian, lạc đến một giấc mơ khác.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có người ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường, đeo mặt nạ, trên tay cầm một cây bút xăm đang rung lên vo vo.
Sở Thu Bạch hai mươi bốn tuổi bị ép quỳ trên giường, đau đớn toát mồ hôi, một bông hồng lớn màu nâu đỏ rực rỡ và yêu dị trải dài từ eo xuống dưới, mang theo vẻ đẹp u buồn và quyến rũ khó tả.
Giữ nguyên tư thế quá lâu, y quỳ đến mức chân tê rần, đầu gối run rẩy, không quỳ vững nên đã lắc lư vài lần, lập tức bị người ta giữ chặt gáy, như con chó bị kéo dây xích, bị bóp chặt vào chỗ hiểm, buộc phải khuất phục.
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, đánh giá y: Sở Thu Bạch, anh thật vô dụng.
Giọng nói rất quen thuộc, là Sở Giang Lai.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, đôi mắt ngấn nước vì chịu đựng của Sở Thu Bạch hơi mở to.
Lúc đó, y như thể không cần phải tiếp tục sống nữa, vì Sở Giang Lai đang ở phía sau y, y không còn vội vàng muốn gặp ai lần cuối nữa.
Y có thể chết rồi.
Không cần phải tiếp tục để mặc người ta xâu xé, Sở Thu Bạch lật người lại, nắm lấy cây kim xăm đang rung và một lưỡi dao không biết từ đâu ra, cứa mạnh vào cổ tay mình.
Nhưng cảnh máu chảy đầm đìa như dự đoán đã không xảy ra. Điều này thậm chí còn đáng sợ hơn cả cái chết. Lưỡi dao trong tay đột nhiên biến thành một đám bông mềm mại, rồi cứ thế biến mất không dấu vết.
Sở Giang Lai tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười, chế nhạo nhìn y, hỏi: Anh Thu Bạch, cắt cổ tay vui lắm à?
Muốn chết phải không? Vậy thì chết trên giường của em đi, đối với anh, chết bên cạnh gối của em mới gọi là có ý nghĩa.
Trên cổ tay Sở Thu Bạch đột nhiên mọc ra dây xích giống như dây leo trói chặt y, khiến y không thể trốn thoát, cũng không thể né tránh.
Nụ cười khinh bạc của Sở Giang Lai còn rực rỡ hơn cả hoa anh túc, còn độc hơn cả thạch tín.
Còn bông hoa khổng lồ kỳ dị trên lưng Sở Thu Bạch chính là hình ảnh phản chiếu tâm hồn y. Trong trái tim tưởng chừng bình lặng của y, ẩn giấu một bông hồng còn rực rỡ và độc hại hơn cả hoa anh túc.
Sở Thu Bạch vì yêu chiều vẻ đẹp của nó, buông thả sự oán hận của nó, cam tâm tình nguyện vì nó mà hủy hoại bản thân.
Cứu rỗi cũng được, tê liệt cũng được. Ai có thể cho y một cái kết thống khoái.
Y chỉ là còn sống, nhưng sống không tốt lắm. Rốt cuộc đã phạm tội gì? Ông trời lại phạt y hình phạt tàn khốc nhất — Bị người em trai yêu dấu của mình ấn mặt vào gối, xóc nảy đến mức xương cốt toàn thân muốn rã rời.
Sở Giang Lai nhìn xuống y từ trên cao, vẻ mặt khinh bạc và oán hận.
Trong cơn xóc nảy không ngừng, Sở Thu Bạch cố gắng thoát khỏi sự trói buộc. Y đưa tay ra, s* s**ng cây kim xăm mới sắc nhọn bên giường, dùng hết sức lực đâm kim vào cổ tay, đâm kim vào mạch máu, muốn chọc thủng toàn bộ tĩnh mạch, tốt nhất là có thể chặt đứt cả bàn tay.
Nhưng không biết tại sao, không có một giọt máu nào chảy ra. Da rất mỏng, mạch máu màu xanh tím trên cổ tay rõ ràng có thể nhìn thấy được, Sở Thu Bạch cố gắng dùng đầu kim rạch rất lâu, nhưng vẫn không thể cắt đứt, không thể đâm thủng.
Tiếng cười khinh bạc lại vang lên, Sở Giang Lai khoanh tay, thong thả nhìn y.
Xem y diễn trò, chờ y tự sát.
Ánh mắt nóng bỏng thích xem kịch vui chứa đầy ý cười, khiến Sở Thu Bạch đang cầm kim xăm không khỏi run rẩy, y sợ đối phương hỏi tại sao y không chết.
Đường đường là một trưởng khoa ngoại, "con dao mổ số một" của thành phố Giang Hỗ, sao lại không thể cắt đứt một mạch máu nhỏ trên cổ tay.
Nếu y thật sự muốn chết, tại sao không dứt khoát một chút, trực tiếp vung dao cắt đứt động mạch cảnh. Cứ lề mề mãi trên tĩnh mạch cổ tay, giả vờ giả vịt, làm cả buổi trời cũng không thấy máu.
Chắc là y không muốn chết.
Sự sống sót của y chính là bằng chứng cho thấy y không muốn chết.
Cầm kim xăm trên tay, dù có tự tổn thương chính mình thế nào cũng không chảy máu, Sở Thu Bạch không thể chết ngay lập tức bị sự áy náy và lo lắng ăn mòn, trái tim như một khúc gỗ khô nứt toác từ dưới lên trên, mọi thứ đều tan tành trong phút chốc.
Sở Giang Lai cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, hắn đứng dậy, khoanh tay, cúi đầu xuống, cười ác ý nói với y: Không phải muốn chết sao? Được thôi, chết nhanh cho em xem.
...
Giấc mơ nghẹt thở kết thúc tại đây, Sở Thu Bạch đột nhiên ngồi bật dậy.
Sở Giang Lai đang ngủ bên cạnh cũng giật mình tỉnh giấc, sờ thấy lưng y nóng hỏi ướt đẫm mồ hôi, lập tức bật đèn.
Nhìn y bằng vẻ mặt lo lắng.
Ánh đèn cam ấm áp khiến khuôn mặt Sở Giang Lai trông rất dịu dàng. Hắn nhíu mày, nửa tỉnh nửa mê hỏi: "Làm sao vậy?"
Sở Thu Bạch không thể nào giải thích được, y không thể phân tích tại sao vừa rồi mình không thể cắt đứt cổ tay, chỉ có thể cứng đờ ngồi đó, một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi, Sở Giang Lai. Anh không chết được."
Cơn buồn ngủ dày đặc, tan biến không còn một mảnh.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt đang lúng túng xin lỗi vì mình vẫn còn sống, Sở Giang Lai như bị sét đánh, trong lòng dâng lên một sự trống rỗng và chua xót chưa từng có.
Vẻ mặt áy náy của Sở Thu Bạch khiến hắn lo sợ đến mức toát mồ hôi, lòng bàn tay lạnh và ẩm ướt, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu đều tê dại.
Nhịp tim từ bảy mươi lăm nhịp mỗi phút tăng vọt lên một trăm năm mươi nhịp.
Sở Giang Lai không dám tin, Sở Thu Bạch chỉ bằng một câu nói, lại có thể khiến hắn mắc bệnh tim.
—---