Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 54

Editor: Gấu Gầy

 

Gặp ác mộng là chuyện rất bình thường. Bản thân Sở Giang Lai cũng thường xuyên gặp ác mộng.

 

Khi còn nhỏ, hắn thường mơ thấy Thẩm Mạn Văn dùng dao cắt tay hắn, không cho hắn ăn cơm uống nước, dùng thước kẻ bằng mây đánh mạnh vào chân hắn. Nhưng những điều này đối với Sở Giang Lai mà nói đều là chuyện rất bình thường.

 

Hắn đã không còn nhớ rõ, mình bắt đầu không còn gặp ác mộng từ khi nào.

 

Chỉ mơ hồ cảm thấy, hình như là từ một đêm mưa nào đó.

 

Sở Giang Lai nhớ rất rõ, đêm đó hắn tỉnh dậy sau cơn ác mộng, tình cờ phát hiện phòng Sở Thu Bạch vẫn còn sáng đèn, nên hắn đi qua, thử gọi y: "Anh Thu Bạch."

 

Sở Giang Lai đã đọc một số sách về tâm lý học từ rất sớm, biết rằng bộ não con người rất giỏi trong việc đặt mình vào vị trí của người khác. Mà người anh trai này, người khiến hắn cảm thấy như thể mình may mắn gặp được một cái bánh từ trên trời rơi xuống, lại rất nhân từ.

 

Theo quan sát của Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch rất giỏi bổ sung những việc hoàn thiện những câu chuyện thiếu sót theo hướng mềm mại và đầy lòng trắc ẩn.

 

Hắn biết lúc này trông mình nhất định rất kinh hãi và sợ hãi, ôm gối đứng ngoài cửa, mở to mắt nhút nhát nhìn vào trong phòng.

 

Như một con bọ đáng thương không có nhà.

 

Sở Thu Bạch ăn mềm không ăn cứng, rất thích dáng vẻ tội nghiệp này của hắn.

 

Ngoại trừ việc gọi một tiếng "Anh Thu Bạch" ra, Sở Giang Lai không nói thêm gì nữa.

 

Sở Thu Bạch quả nhiên mắc bẫy, y đi tới, mở cánh cửa chỉ hé mở một khe hở ra, nhíu mày hỏi hắn: "Sao vậy?"
Thấy hắn không trả lời, lại hỏi: "Có phải nghe thấy tiếng sấm nên gặp ác mộng không?"

 

Sở Giang Lai đang thiếu một câu chuyện về kẻ đáng thương, thấy Sở Thu Bạch chủ động đưa ra, liền gật đầu lia lịa, nhỏ giọng nói: "Vâng, em sợ. Anh Thu Bạch, em sợ."

 

Hắn sợ anh Thu Bạch không mắc bẫy, sợ anh Thu Bạch không cho hắn vào cửa.

 

"Đừng sợ." Sở Thu Bạch an ủi hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một tia dịu dàng khó nắm bắt, "Vào đi, anh ngủ cùng em. Sau này đừng đi chân trần nữa, lạnh lắm."

 

Sở Giang Lai đã gặp rất nhiều người, đa phần nói hay hơn hát, nhưng làm còn ác hơn nghĩ.

 

Còn Sở Thu Bạch thì khác, y không giống những người hắn đã gặp.

 

Vẻ lạnh lùng và khó gần của y rất rõ ràng, nhưng sự dịu dàng lại ẩn vào bên trong.

 

Sự dịu dàng của Sở Thu Bạch không dễ nhận ra, nhưng Sở Giang Lai dường như sinh ra đã có tài năng nắm bắt. Hắn đã sớm nhận ra anh Thu Bạch của hắn ngoài cứng trong mềm, tuy có bộ não thông minh có thể giải nhanh những bài toán khó hiểu và hóc búa, nhưng lại rất dễ bị lừa.

 

Y chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại mềm mại và ấm áp, chỉ cần có thể cạy mở lớp vỏ cứng là hắn có thể độc chiếm cả miếng thịt tươi ngon, mọng nước.

 

Giờ ăn trưa, Sở Giang Lai nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự kiến.

 

Luật sư tư vấn mà hắn thuê thảo luận với hắn qua điện thoại, nói về vụ án Trương Thạc Cương gây rối trật tự công cộng, cố ý gây thương tích và tống tiền bất thành, gia đình của tên tội phạm hy vọng có thể nói chuyện với nạn nhân thông qua luật sư, muốn xin nạn nhân tha thứ, để được giảm nhẹ hình phạt.

 

"Anh mới đi làm ngày đầu tiên à?"

 

"Sở tổng, là thế này, vợ của nghi phạm đang mang thai, cô ấy đến văn phòng luật của chúng tôi mỗi ngày, bây giờ còn đang quỳ ở ngoài cửa, vì lý do nhân đạo—"

 

"Tôi không muốn lãng phí thời gian nghe anh nói những lời vô nghĩa." Sở Giang Lai lạnh lùng cắt ngang, "Tôi trả tiền luật sư không phải để anh xin xỏ cho đối phương, đừng làm chuyện ngu ngốc. Về bồi thường dân sự, chi phí y tế, tổn thất tinh thần, tổn thất thu nhập mà tôi yêu cầu đều nằm trong phạm vi hợp lý, thiếu một xu cũng không được."

 

Đang nói, hắn liếc thấy Sở Thu Bạch đang ngồi đối diện cầm thìa ngẩn người, không biết đang nghĩ gì.

 

Sở Giang Lai khẽ nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa không?"

 

Đầu dây bên kia liên tục xin lỗi, nhưng cũng không thể cứu vãn tâm trạng ngày càng tồi tệ của hắn.

 

Sở Giang Lai cúp máy, cố gắng bình tĩnh hỏi Sở Thu Bạch: "Sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị à?" Thấy y không trả lời, lại giải thích: "Anh vẫn còn bệnh, nên em đã đặc biệt bảo người ta chuẩn bị đồ ăn thanh đạm."

 

Sở Thu Bạch đặt thìa xuống, nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: "Tôi có thể viết đơn xin giảm nhẹ hình phạt."

 

Y vẫn mềm lòng như hồi nhỏ.

 

Sở Giang Lai mỉm cười, kiên nhẫn nhưng kiên quyết bày tỏ sự phản đối: "Em thấy không được."

 

Sở Thu Bạch: "Tại sao?"

 

Sở Giang Lai: "Người tốt làm việc xấu, anh không cần phải trừng phạt hắn, vì lương tâm của hắn sẽ trừng phạt hắn. Còn kẻ xấu làm việc xấu, anh nhất định phải trừng phạt hắn, vì hắn không có lương tâm."

 

"Sao em biết?"

 

Sở Giang Lai bình tĩnh nói: "Vì em cũng là kẻ xấu."

 

Sở Thu Bạch cúi đầu xuống, không nói gì nữa.

 

Đối diện gắp một miếng sườn đã hầm nhừ cho y, nói: "Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi, anh quá tốt bụng."

 

Vì sốt, mấy ngày nay, Sở Thu Bạch ngủ rất nhiều vào ban ngày, chiêm bao nối tiếp chiêm bao.

 

Đến đêm thì dễ mất ngủ. Trước đây vào khung giờ này, y đều sẽ uống thuốc. Nhưng Sở Giang Lai không cho y đi, nên gần đây y đều không thể uống thuốc.

 

Đó là thuốc điều trị cảm xúc và chứng mất ngủ của y, hiệu quả rất bình thường, uống đúng giờ nhưng vẫn không thấy đỡ, nhưng một khi không uống, nó sẽ lập tức thể hiện tác dụng của mình.

 

Sở Thu Bạch sợ mất ngủ, thường nằm trên giường giả vờ ngủ, nằm một lúc thì mơ màng. Y thường nghi ngờ mình là một bệnh nhân còn sống nằm trong quan tài, nhưng bất ngờ bị chôn sống.

 

Y sợ mất ngủ, nhưng cũng sợ ngủ. Những cơn ác mộng triền miên khiến y bắt đầu cảm thấy may mắn vì ngủ ít. Bởi vì thời gian ngủ càng ngắn thì thời gian gặp ác mộng cũng càng ngắn.

 

Trước đây vào những tháng gặp nhiều ác mộng nhất, bác sĩ tâm lý của Sở Thu Bạch đã từng khuyên y nên cố gắng làm cho mình bận rộn hơn.

 

Ở nhà lâu ngày không có việc gì làm, rõ ràng là không tốt cho sức khỏe tâm thần của y.

 

Sở Thu Bạch rất muốn ra ngoài làm việc, nhưng Sở Giang Lai khăng khăng nói rằng sức khỏe của y không tốt, muốn y ở nhà tĩnh dưỡng.

 

"Đừng rời xa em." Hắn luôn nói như vậy. "Bây giờ anh làm em cảm thấy rất sợ hãi, rất bất an, giống như chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ bỏ rơi em, lại lén lút trốn ra ngoài."

 

"Gần đây em đã chọc giận một con chó điên, anh không biết, hôm đó anh ra ngoài mà không nói với em, em đã lo lắng đến mức nào đâu."

 

"Anh Thu Bạch, anh làm em sợ chết khiếp."

 

Sở Thu Bạch thờ ơ, nhìn hắn diễn cực kỳ sống động, nghĩ đến chiếc áo dính máu, nghĩ đến sự cướp đoạt ngang ngược của hắn.

 

"Tai họa thường lưu lại nghìn năm, yên tâm, em không dễ chết như vậy đâu."

 

Sở Giang Lai dường như bị y chọc cười, lộ ra hàm răng dễ thương và đôi mắt cong cong, giọng nói đầy dụ dỗ: "Anh nói đúng, em là tai họa. Anh Thu Bạch, nếu anh có thể sống đến tám mươi tuổi, thật ra cũng chỉ còn lại năm mươi năm nữa thôi. Năm mươi năm sẽ trôi qua rất nhanh, anh cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh em, đừng để em đi gây họa cho người khác, được không?"

 

Sở Thu Bạch thầm sửa lời hắn, không phải tám mươi, mà là tám mươi lăm.

 

Y biết mình có thể thuận lợi sống đến tám mươi lăm tuổi, rồi chết trong một ngày đông rất lạnh, rất tuyệt vọng.

 

Đêm đó, Sở Thu Bạch đã có một giấc mơ tương đối ấm áp.

 

Nhờ giấc mơ đó, y hoàn toàn nhớ lại tâm trạng của mình sau khi phát hiện ra mình bị bắt cóc.

 

Sở Thu Bạch phát hiện ra mình bị bắt cóc, khi tỉnh dậy, điều đầu tiên y nghĩ đến là, may mà Sở Giang Lai không đi cùng xe với mình, thật là may mắn.

 

Khoảng thời gian vừa mới về nhà, Sở Giang Lai trở nên dính người hơn trước.

 

Sở Thu Bạch sa sút tinh thần, không muốn nói chuyện, hắn liền ở phòng y cả ngày, ở trong tầm mắt của y.

 

Sự hiện diện của hắn quá mạnh mẽ, Sở Thu Bạch ngẩn ngơ, ánh mắt cũng vô thức bị hắn thu hút.

 

Sở Giang Lai không phải là người yên tĩnh, thậm chí còn hơi ồn ào. Khi Sở Thu Bạch chỉ muốn im lặng, hắn cứ quấn lấy y nói chuyện.

 

Lúc mới về nhà, Sở Thu Bạch không thể tập trung tinh thần, y không hiểu người khác đang nói gì. Chỉ có Sở Giang Lai thẳng thắn, rõ ràng, như một cuốn sách có nhiều hình minh họa hơn chữ viết, ấm áp và chữa lành như sách thiếu nhi. Đẹp như một câu chuyện cổ tích.

 

Sự tươi sáng và lạc quan của hắn thường khiến Sở Thu Bạch cảm thấy hổ thẹn.

 

Sở Giang Lai rất thích tạo bất ngờ cho y, thích tấn công bất ngờ. Hắn rất tốt, là Sở Thu Bạch quá tệ, luôn phá hỏng mọi thứ bằng sự kháng cự và tiếng hét.
Nhưng Sở Giang Lai rất kiên nhẫn, cũng rất dịu dàng, không bao giờ tức giận với y. Dù bị đẩy mạnh ra, hắn vẫn tiếp tục quấn lấy y, lồng ngực ấm áp áp sát vào tấm lưng đang căng thẳng và run rẩy của y.

 

Rồi nhẹ nhàng nói, anh Thu Bạch đừng sợ, là em.

 

Sự rộng lượng và trưởng thành của hắn thường khiến Sở Thu Bạch đang tan nát cõi lòng cảm thấy an ủi.

 

Không biết từ khi nào, quả bí đao nhỏ xíu như giá đỗ cần anh Thu Bạch ra mặt mới có thể xả giận ở cổng trường đã trưởng thành.

 

Lần đầu tiên biết mình có thêm một người em trai, là khi Sở Thu Bạch mười hai tuổi.

 

Lúc đầu chỉ cảm thấy mới mẻ, trong nhà đột nhiên có thêm một đứa nhỏ xinh xắn nhưng nhút nhát trạc tuổi mình. Sau đó sự mới mẻ biến thành yêu thích, cuối cùng biến thành d*c v*ng không thể nào dứt ra được.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, hết thảy đều không hay không biết. Rất nhiều chuyện đã thay đổi, điều duy nhất không thay đổi là Sở Thu Bạch vẫn thích Sở Giang Lai, càng ngày càng thích hơn.

 

Anh nhớ lại khi mình hơn hai mươi tuổi, đã từng viết trong nhật ký:

 

"Mỗi ngày, anh đều yêu em hơn ngày hôm qua."

 

Sở Thu Bạch hai mươi mốt tuổi viết xong, đầu óc nóng lên, đã vẽ chín mươi chín quả bí đao ở mặt sau của câu này.

 

Những quả bí đao nhỏ trường tồn.

 

Cho dù không thể công khai, y cũng sẽ mãi mãi yêu hắn.

 

Trong giấc mơ tràn ngập ấm áp này, Sở Giang Lai luôn đối xử với y rất tốt.

 

Bọn họ yêu đương thuận lợi, vào năm Sở Thu Bạch ba mươi ba tuổi, Sở Giang Lai hai mươi tám tuổi đã cầu hôn y trong thư phòng.

 

Hắn quỳ một chân, cầm một chiếc hộp nhung đen, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa chân thành.

 

"Anh Thu Bạch, hứa với em, anh sẽ mãi mãi ở bên em."

 

Sở Thu Bạch kinh ngạc, cười bảo hắn đứng lên. Ánh mắt y lướt qua kệ sách phía trên tủ, trên đó không có ảnh chụp chung, chỉ có một chiếc cúp mà Sở Thu Bạch đã giành được trong cuộc thi cưỡi ngựa năm mười bảy tuổi.

 

Để xem y thi đấu, Sở Giang Lai đã từ bỏ suất thi đấu của mình, còn bị đàn anh khóa trên ghi hận xé vở bài tập.

 

Giấc mơ rất chân thật, rõ ràng đến từng chi tiết, Sở Thu Bạch thậm chí còn có thể nhìn thấy từng sợi lông ngắn và mềm mại trên miếng đệm lông nhung dưới đế nhẫn trong hộp nhung.

 

Chiếc nhẫn đó, có vẻ quen thuộc. Sở Thu Bạch cảm thấy quen mắt, liền cầm lên xem xét kỹ lưỡng, phát hiện đó chính là chiếc nhẫn "hận thù" mà Sở Giang Lai không đưa cho y trong cơn ác mộng cách đây không lâu.

 

Sở Giang Lai vẫn đang quỳ trên mặt đất cẩn thận quan sát sắc mặt y, hỏi: "Sao anh không vui?"

 

"Không có." Sở Thu Bạch nói, "Trước đây anh đã từng có một giấc mơ rất kỳ lạ."

 

"Mơ?"

 

"Ừm. Anh mơ thấy, em sắp kết hôn với người khác." Sở Thu Bạch nói không tỉ mỉ: "Anh đòi lại thứ anh đã tặng cho em, em không chịu trả, muốn dùng một chiếc nhẫn để đổi, chiếc nhẫn đó cũng giống như vầy."

 

"Ầy?" Sở Giang Lai giật mình: "Em trong mơ thật là keo kiệt."

 

Sở Thu Bạch cười: "Ừ, em trong mơ cuối cùng cũng không cho anh chiếc nhẫn đó, đúng là keo kiệt."

 

"Vậy anh đừng thích hắn ta nữa!" Sở Giang Lai tinh nghịch nháy mắt với y, làm nũng ôm lấy y, nói: "Vẫn là thích em đi! Em ngoan lắm."

 

Sở Thu Bạch v**t v* mái tóc bồng bềnh của hắn, trong lòng ấm áp và mềm mại, "Ừ, em ngoan lắm."

 

Sở Giang Lai vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, Sở Thu Bạch sợ hắn quỳ đau đầu gối, cười nói: "Đừng chúc Tết nữa, anh đây không có tiền lì xì đâu."

 

Sở Giang Lai cũng cười theo y, định đứng dậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

 

"Sao vậy?"

 

Trong lòng Sở Thu Bạch có dự cảm không lành.

 

Nhưng Sở Giang Lai chỉ lắc đầu, bất lực nói: "Quỳ lâu quá, tê chân."

 

Sở Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra kéo hắn, cười nói: "Đã bảo em đừng—"

 

Câu nói mang theo nụ cười còn chưa nói hết, bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng. Y nhìn thấy hai cánh tay mà mình đang đỡ Sở Giang Lai đột nhiên đứt lìa khỏi cơ thể.

 

Cánh tay đứt lìa như miếng thịt khô bị xé rách, hoặc một tờ giấy bị gấp vô số lần, nếp gấp mỏng manh, trong tư thế đỡ gần như ôm ấp, dễ dàng bị xé ra khỏi cơ thể.

 

Những ngón tay tái nhợt vẫn còn nắm chặt lấy cánh tay Sở Thu Bạch, nhưng đã nhanh chóng mất máu, chỉ trong vài giây đã trở nên cứng đờ, xuất hiện vết đốm tượng trưng cho sự thối rữa và cái chết.

 

Sở Thu Bạch mất đi hai cánh tay, kinh hãi và hoang mang đứng tại chỗ.

 

Rồi lại một lần nữa, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân ướt đẫm, tỉnh dậy từ một giấc mơ đẹp hiếm hoi.

 

Thật là một giấc mơ đẹp. Nằm trong bóng tối mở mắt ra, Sở Thu Bạch thầm nghĩ.

 

Thật ra y đã mơ hồ nhận ra đó chỉ là một giấc mơ từ lâu rồi.

 

Khi gặp ác mộng, Sở Thu Bạch thường không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật. Nhưng khi gặp giấc mơ đẹp, y sẽ lập tức tỉnh táo nhận ra rằng, đó chỉ là một giấc mơ.

 

Bởi vì vận may của Sở Thu Bạch thật sự rất kém, chuyện tốt luôn là giả, chuyện xấu mới là thật.

 

Trong giấc mơ đẹp vừa rồi, Sở Giang Lai thật sự rất ngoan ngoãn, yêu Sở Thu Bạch bằng cả trái tim.

 

Nhưng trong hiện thực, hắn chỉ chân thành và nhiệt tình bề ngoài, thực chất lại lạnh lùng quái gỡ, chưa bao giờ mở lòng với ai. Hắn không thật sự yêu ai, chỉ bỏ ra một chút nhiệt tình ít ỏi để đổi lấy nhiều ấm áp, giống như một kiểu câu cá.

 

Còn Sở Thu Bạch chính là con cá si tâm vọng tưởng, trăm phương ngàn kế, cam tâm tình nguyện là người cắn câu.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment