Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 55

Editor: Gấu Gầy

 

Sở Thu Bạch đã hai ngày không ăn cơm. Y chỉ uống một ít nước và canh.

 

Sở Giang Lai bưng bát cháo đã ninh trên lửa nhỏ bốn tiếng đồng hồ đến trước mặt y, nhẹ nhàng dỗ dành y: "Vừa mới hạ sốt sẽ rất khó chịu, nhưng dù có không muốn ăn đến mấy thì cũng phải ăn một chút."

 

Sở Thu Bạch nghi ngờ nhìn hắn, thầm đánh giá xem đây rốt cuộc là mơ hay là thật.

 

Ánh nắng rất đẹp, Sở Giang Lai mặc bộ đồ ngủ mà bọn họ đã cùng nhau mua ở trung tâm thương mại, trên thắt lưng còn cài chiếc kẹp tóc hình quả bí đao mà Sở Thu Bạch đã mua.

 

Sở Thu Bạch có ấn tượng rất sâu sắc với chiếc kẹp tóc này. Đây là thứ y đã mua ở ven đường với giá ba mươi tệ vào Giáng sinh năm ngoái.

 

Hôm đó, Sở Giang Lai đến bệnh viện đón y từ rất sớm, hai người cùng nhau ăn tối xong, sóng vai đi ra khỏi nhà hàng. Ngày lễ người rất đông, xe đậu hơi xa, bọn họ ra sớm nên đành phải đứng ở cửa chờ nhân viên phục vụ lái xe đến.

 

Trong lúc chờ đợi, một bà cụ xách giỏ đi ngang qua, trong giỏ của bà có rất nhiều kẹp tóc, đều được đan bằng len, đủ màu sắc, thủ công thô sơ.

 

Thấy bọn họ ăn mặc sang trọng, bà cụ dừng lại, do dự có nên bắt chuyện hay không.

 

Hôm nay xung quanh có rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi, bà cụ lang thang ở thành phố lớn quanh năm, cũng học được cách nhìn người, rất hiểu làm thế nào mới có thể tìm được người mua. Bà đi đi lại lại một cách vô định, nhưng cũng rất có mục đích, luôn dừng lại ở cửa các nhà hàng sang trọng, bắt chuyện với những người trẻ tuổi ăn mặc đắt tiền.

 

Tối nay, bà mang theo rất nhiều kẹp tóc len chủ đề Giáng sinh, chuyên bán cho các cặp nam nữ trẻ tuổi đi hẹn hò.

 

Các chàng trai trẻ thường không hỏi giá cả, thậm chí còn không cần tiền thừa, để thể hiện lòng thương người và tình yêu trước mặt bạn gái.

 

Bà cụ cẩn thận quan sát hai người trẻ tuổi trước mặt.

 

Bọn họ đứng cạnh nhau, rất gần, ngoại hình và khí chất đều rất nổi bật, hơn nữa còn ăn mặc rất sang trọng, là những người mua tốt.

 

Điều duy nhất không hoàn hảo là, hai người không phải là một cặp tình nhân.

 

Bà cụ vì vậy mà do dự.

 

Ngay khi bà đang phân vân có nên mở lời hay không, người trẻ tuổi trông lạnh lùng hơn trong hai người đã chủ động mở lời, hỏi bà: "Bà ơi, trời lạnh như vậy, sao bà vẫn chưa về nhà?"

 

"À, bán hết rồi mới về." Bà cụ trả lời.

 

Người trẻ tuổi lạnh lùng nhưng anh tuấn đó mỉm cười không rõ ràng với bà, nhẹ nhàng hỏi: "Những thứ này đều do bà tự làm sao?"

 

"Phải, tôi già rồi, không làm được việc nặng. Nhưng việc thủ công không nặng, nên tôi có thể làm được."

 

"Làm rất đẹp." Nói xong, y tiến lại gần, nhìn vào trong giỏ rồi chân thành hỏi giá: "Những thứ này bán thế nào ạ?"

 

Bà cụ lập tức đưa giỏ lên: "Ba mươi tệ một cái, đều là đồ thủ công, cậu cứ tùy ý chọn."

 

Người trẻ tuổi anh tuấn đó dường như không giỏi chọn những thứ này, nhưng có lẽ sợ bà cụ cầm giỏ sẽ ngại, nên vẫn đưa tay ra, dùng những ngón tay thon dài cẩn thận lựa chọn, nói nhỏ: "Con có một em gái, rất thích những thứ này."

 

Bà cụ lập tức phụ họa: "Thích thì mua nhiều một chút, không đắt đâu." Bà bổ sung: "Cùng một món đồ, ở lối đi ngầm của trung tâm thương mại bên kia, đều bán sáu mươi tệ một cái—"

 

"Không phải là đồ thủ công do bà tự làm sao?" Người trẻ tuổi còn lại vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, hắn cao hơn, rất trắng, ngũ quan cũng tinh xảo và đẹp hơn, nhưng giọng điệu nói chuyện có chút cay nghiệt, hỏi trúng tim đen: "Bà tự làm, sao bên kia lại có hàng giống hệt để bán?" Nói xong, cười cười hiểu rõ, không chút lưu tình vạch trần bà: "Là lấy sỉ cùng một chỗ phải không."

 

"Giang Lai." Người trẻ tuổi đang chọn kẹp tóc bất lực gọi hắn.

 

"Ầy, mấy thứ này đều là lừa đảo, mua về làm gì? Anh Thu Bạch, anh có em gái nào thích kẹp tóc sao? Sao em lại không biết?"

 

Đây không phải là một cặp đôi, mà là một cặp anh em.

 

Bà cụ đã sống hơn nửa đời người, rất giỏi nhìn người. Bà chắc chắn anh Thu Bạch trẻ tuổi muốn mua kẹp tóc của bà vô cùng tốt bụng. Bà bán đồ ở gần đây cả ngày, đã gặp rất nhiều chàng trai muốn thể hiện bản thân.

 

Tuy bọn họ hào phóng rút tiền, nhưng trong thái độ hòa nhã đều ẩn chứa sự kiêu ngạo không rõ ràng, trong ánh mắt có một loại cảm giác ưu việt mơ hồ, như thể mua vài chiếc kẹp tóc của bà thì lập tức trở thành người mẫu mực.

 

Nhưng người trẻ tuổi này thì khác, y giả vờ là một người anh trai muốn mua món đồ yêu thích cho em gái, cố gắng làm một người mua bình thường, chứ không phải là người ban ơn cao cao tại thượng.

 

Đôi mắt của bà cụ rất tinh tường, bà cũng rất giỏi buôn bán. Bà biết ai mềm lòng, cũng biết ai là người quyết định trong hai anh em. Nên bà không nói chuyện với tên nhóc đẹp trai nhưng cay nghiệt đó nữa, mà quay sang nhìn anh Thu Bạch bằng đôi mắt đục ngầu vì tuổi tác: "Cậu ơi, nếu không thích thì có thể không mua. Đồ thủ công luôn thô sơ hơn một chút. Không được lòng người trẻ tuổi. Hai~, già rồi, không theo kịp thời đại, không biết thứ gì mới có thể khiến người ta thích."

 

Cuối cùng, Sở Thu Bạch đã mua hết tất cả kẹp tóc của bà.

 

Sở Giang Lai cảm thấy rất khó hiểu, phàn nàn nói: "Mấy cái này trông đâu giống đồ bà cụ đó tự làm, rõ ràng là đồ lấy sỉ mà! Còn nói là đồ thủ công tự làm, nói cứ như thật ấy!"

 

"Cũng có bao nhiêu tiền đâu." Sở Thu Bạch tìm thấy một con tuần lộc trong đống kẹp tóc, rồi lại bất ngờ phát hiện ra một quả bí đao màu xanh lá cây.

 

"Bí Đao Nhỏ!" Y cười, kẹp quả bí đao và con tuần lộc lên tóc mái của Sở Giang Lai: "Cái này rất hợp với em đấy!"

 

Sở Giang Lai đang lái xe, cố tình hỏi: "Không phải nói là mua tặng em gái sao?"

 

Sở Thu Bạch giả vờ ngốc nghếch với hắn, hỏi: "Từ khi nào em lại biến thành em gái rồi?" Nói xong, tinh nghịch tiến lại gần, cười nói: "Là em gái cũng tốt. Bí Đao Nhỏ, em đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều chàng trai theo đuổi."

 

Tối hôm đó, Sở Giang Lai đã dùng hành động thực tế để chứng minh với Sở Thu Bạch rằng, hắn không phải là em gái sẽ được nhiều chàng trai theo đuổi, mà là một người em trai yêu anh trai, và rất có năng lực.

 

Những chiếc kẹp tóc khác đã không biết đi đâu, chỉ còn lại chiếc kẹp tóc hình quả bí đao bằng len này.

 

Sở Thu Bạch đặt nó trong phòng thay đồ, người sắp xếp đồ đạc đã cất nó cùng với đồng hồ và khuy măng sét của Sở Giang Lai.

 

Không biết tại sao, món đồ nhỏ này lại đột nhiên xuất hiện trên thắt lưng của Sở Giang Lai.

 

Sở Thu Bạch nhìn chiếc kẹp tóc, rồi lại nhìn khuôn mặt dịu dàng của Sở Giang Lai, không khỏi thở dài nhẹ. Điều này không hợp lý. Xem ra vẫn là một giấc mơ.

 

Nhìn vẻ mặt mơ màng và dịu dàng của y, Sở Giang Lai đang bưng cháo đột nhiên cảm thấy, việc cố tình đeo chiếc kẹp tóc ngốc nghếch này dường như là một hành động sáng suốt.

 

Sở Thu Bạch đã lâu không gọi hắn là Bí Đao Nhỏ rồi. Sáng nay, Sở Giang Lai tình cờ nhìn thấy chiếc kẹp tóc hình quả bí đao này trong phòng thay đồ, nhất thời nổi hứng nên kẹp nó lên thắt lưng.

 

Từ khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc này, Sở Thu Bạch dường như đã thoải mái hơn một chút.

 

Y không còn từ chối cháo của hắn nữa, mà bưng bát lên, ăn từng miếng nhỏ.

 

"Anh Thu Bạch."

 

"Hửm?"

 

"Sao tự nhiên anh lại ngoan như vậy?"

 

Sở Thu Bạch đã biết mình đang mơ ngẩng đầu lên, mỉm cười với Sở Giang Lai dịu dàng nhưng giả dối, người chỉ sống trong tưởng tượng của y, ở phía đối diện: "Anh không ngoan hồi nào? Là em không ngoan mới đúng chứ? Sở Giang Lai?"

 

"Đừng gọi cả họ lẫn tên của em mà." Hắn nghiêm túc phản đối, khuôn mặt đẹp trai xịu xuống: "Gần đây sao anh không gọi em là Bí Đao Nhỏ nữa?"

 

Vì là mơ, nên Sở Thu Bạch thoải mái đặt thìa xuống, chống cằm ghét bỏ đánh giá hắn: "Em lớn rồi, hơn nữa còn không ngoan, không còn là Bí Đao Nhỏ ngoan ngoãn như trước nữa."

 

Sở Giang Lai vốn tưởng rằng, cả đời này mình sẽ không bao giờ nhìn thấy biểu cảm thoải mái và sinh động như vậy trên khuôn mặt anh Thu Bạch nữa, trong lòng chợt rung động, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã đứng dậy, đi tới ôm y, áp môi lên trán y, chịu thua nói: "Anh Thu Bạch, sau này em sẽ ngoan, chỉ nghe lời một mình anh. Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?"

 

Sở Thu Bạch không đẩy hắn ra, cũng không cứng đờ, để mặc hắn ôm.

 

"Chúng ta vốn dĩ không cãi nhau."

 

Trong giấc mơ đẹp của Sở Thu Bạch, bọn họ chưa bao giờ cãi nhau.

 

Sở Giang Lai hiền lành và dịu dàng, giống như từ một con sói con ăn thịt sống biến thành một con nai nhỏ chỉ ăn chay.

 

"Em có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh đừng giận em."

 

Trong giấc mơ đẹp, Sở Giang Lai cái gì cũng tốt. Khuyết điểm duy nhất là giấc mơ quá ngắn, luôn phải tỉnh lại.

 

"Anh Thu Bạch, mấy hôm trước em thực sự rất lo lắng, sợ mình làm quá, sẽ khiến anh giận thật, sau này anh sẽ không còn yêu em nữa."

 

Trong giấc mơ đẹp, Sở Giang Lai luôn dịu dàng và chu đáo, sẽ trở nên cẩn thận dè dặt vì phạm một chút sai lầm.

 

Thật là một giấc mơ đẹp.

 

Sở Thu Bạch bao dung đưa tay ra, nhẹ nhàng v**t v* gáy hắn, an ủi nói: "Sẽ không đâu. Anh không giận." Ngẩng đầu lên, y thành kính như đối diện với Phật Tổ, nhẹ nhàng hứa hẹn.

 

"Sở Giang Lai, anh mãi mãi yêu em."

 

Mười một giờ hai mươi phút tối, hệ thống sưởi dưới sàn trong phòng ngủ được điều chỉnh rất cao, điều hòa cũng đang bật.

 

Giấc mơ hôm nay của Sở Thu Bạch đặc biệt dài, cũng rất chi tiết.

 

Sở Giang Lai đang nằm trên người y ôm y nhẹ nhàng cọ xát, vẻ mặt thỏa mãn, giống như một con mèo tham lam.

 

Hắn cười cười yêu cầu y: "Anh Thu Bạch, nói 'anh yêu em' đi, nói cho em biết rằng 'anh cũng muốn'."

 

Sở Thu Bạch mơ màng mở to mắt, khó khăn mở miệng, "Anh yêu em."

 

Sở Giang Lai ôm y chặt hơn, vẻ mặt rất vui vẻ: "Còn nửa câu sau nữa? Anh cũng nuốt mất rồi sao? Hửm?"

 

Hắn quá tốt, phù hợp với mọi hình dung hoàn hảo của Sở Thu Bạch.

 

Sở Thu Bạch rất muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của người trước mặt, nhưng dù là trong mơ, y cũng khó mà nói ra những câu xấu hổ như vậy.

 

"Thế nào? Không nói ra được sao? Anh Thu Bạch, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Là vì xấu hổ à?" Sở Giang Lai nhìn xuống y, biểu cảm nửa trêu tức nữa đùa cợt: "Nhưng mà 'muốn' là chuyện rất bình thường mà! Em bé cũng sẽ muốn bú sữa!" Rồi lại cáo buộc y: "Anh Thu Bạch, chắc chắn anh đã lén nghĩ đến những điều không phù hợp cho trẻ em phải không! Anh thật là d*m đ*ng!" Nói xong, hắn cúi người xuống, giả vờ sẽ hôn lên môi y.

 

Sở Thu Bạch hoang mang nhìn hắn.

 

Nụ hôn chậm chạp không đến, như lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng trên cổ.

 

Y đợi một lúc, đợi không được nữa liền tiến đến gần, chủ động hôn hắn.

 

Sở Giang Lai trong giấc mơ đẹp cũng cười khẽ, cười y tự chui đầu vào rọ.

 

Sở Thu Bạch vòng tay qua cổ hắn, áp sát vào, đầu lưỡi đỏ tươi chủ động thò ra, khát khao nụ hôn một cách mềm mại và gấp gáp.

 

Tình yêu nặng nề không thể chịu đựng, giống như lễ rửa tội, lại càng giống như hiến tế. Y tự cắt thịt rỉ máu, như một con cừu non giác ngộ tự mình bước lên tế đàn.

 

Hoặc có lẽ không phải là giác ngộ, mà chỉ thuần túy đi tìm cái chết.

 

Trong mắt Sở Giang Lai bùng lên một ngọn lửa khiến ngón tay Sở Thu Bạch tê dại, toàn thân y mềm nhũn bất lực, buông tay ngã xuống giường.

 

"Sao không tiếp tục nữa?"

 

Sở Thu Bạch không còn sức lực, trơ mắt nhìn đối phương nở nụ cười xấu xa.

 

Sở Giang Lai áp sát lại, đầu lưỡi lướt qua đôi môi đang run rẩy, l**m láp như đang thưởng thức món ngon, cười với y một cách ngây thơ vô số tội: "Ngọt lắm."

 

Nói xong, lại hôn lên lông mày đẫm mồ hôi của y.

 

Những giọt mồ hôi mỏng manh dễ dàng bị nghiền nát mà không cần tốn sức, ướt át dính trên môi, đôi môi đỏ tươi như máu, giống như vừa mới nghiền nát một trái tim đang sống.

 

Dù biết là mơ, biết rõ tất cả đều là giả, nhưng Sở Thu Bạch vẫn không nhịn được chìm đắm, trong lòng mong giấc mơ này có thể dài hơn một chút, dài hơn một chút.

 

Trong mơ, y có thể hôn một cách tự do và ôm một cách không kiêng dè.

 

Y khao khát đưa tay ôm lấy Sở Giang Lai, khao khát nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và sự dịu dàng hư ảo của hắn.

 

Nếu có thể, Sở Thu Bạch hy vọng mình có thể mãi mãi sống trong ánh mắt dịu dàng của Sở Giang Lai.

 

Hoặc là, chết ở đó.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment