Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 56

Editor: Gấu Gầy

 

Sở Thu Bạch đang chép kinh văn.

 

Không biết tại sao, cây bút chép kinh văn của y có chút vấn đề, kinh văn đã chép xong, luôn biến mất.

 

Sở Thu Bạch trở nên bồn chồn, vốn dĩ y chép kinh để bình tâm tĩnh khí, nhưng tốc độ chép lại không bao giờ đuổi kịp tốc độ biến mất của kinh văn, thường thì mực chưa khô đã biến mất cả hàng.

 

Sở Thu Bạch nhíu mày đặt bút xuống, trong lòng bất an.

 

Trong hư không, có người đột nhiên cười, giọng nói lạnh lùng vang lên: Sở Thu Bạch, thứ anh thờ phụng không phải là Phật, mà là d*c v*ng của anh. d*c v*ng của anh nằm ở nơi tôi. Cầu Phật, chi bằng cầu tôi.

 

Là ai?

 

Câu trả lời đã rõ ràng.

 

Giọng nói này quá quen thuộc.

 

Trong đêm tối mập mờ, hắn đã từng cười khẽ bên tai Sở Thu Bạch vô số lần.

 

Bị nhìn thấu, Sở Thu Bạch hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy ai.

 

Bức tượng Quan Âm tự tại được làm bằng gỗ đàn hương Ấn Độ, vẫn an nhiên tự tại, từ bi hiền hòa, đứng nhìn từ xa.

 

Trời giúp người tự giúp mình, Sở Thu Bạch tự chấp nhận sa đoạ, dù có là Đại La Kim Tiên đến cũng không thể xoay chuyển được tình thế.

 

"Anh Thu Bạch, tỉnh dậy."

 

Giấc mơ của Sở Thu Bạch bị một tiếng gọi gấp gáp cắt ngang.

 

Y mở mắt ra, hỏi: "Sao vậy?"

 

"Anh ngủ quá lâu, mãi không tỉnh lại, em hơi lo lắng."

 

Sở Giang Lai đang ngồi bên giường y, vẻ lo lắng trên mặt rất rõ ràng.

 

Sở Thu Bạch nhìn hắn, nhất thời không phân biệt được bên nào là mơ.

 

"Anh Thu Bạch, anh không sao chứ?" Sở Giang Lai vừa hỏi vừa đưa tay sờ trán y: "Hình như không còn sốt nữa rồi, anh có đói không?"

 

Sở Thu Bạch không đói. Nhưng y không dám nói, dù đây có phải là mơ hay không, y vẫn nhớ Sở Giang Lai đã từng nói: "Nếu anh không ăn cơm, thì cô Văn sẽ không có một ngụm nước nào."

 

Suy nghĩ một chút, y thận trọng trả lời: "Không đói lắm."

 

Hôm nay, Sở Giang Lai có việc, ra ngoài cả ngày.

 

Sở Thu Bạch ngồi trên ghế sofa, xem một bộ phim mà Sở Giang Lai đã chọn cho y, tên là "Rơi xuống". Y xem rất chăm chú. Trong câu chuyện, hai cô gái cùng nhau đi thám hiểm, leo lên một ngọn hải đăng bỏ hoang sắp bị phá bỏ.

 

Trên đường đi, một người không may bị ngã chết. Người sống sót không thể chấp nhận được, khăng khăng cho rằng bạn mình chưa chết, vẫn luôn sống trong giấc mơ và ảo tưởng tự khích lệ bản thân.

 

Cô cố gắng sống sót, cho đến cuối cùng, cần bạn mình cởi giày ra, dùng để bọc điện thoại ném xuống dưới chân ngọn hải đăng để thử bắt tín hiệu cầu cứu.

 

Cô nói: Cậu cởi giày ra cho tớ.
Bạn cô nói: Không, tớ không thể, cậu biết đấy, nó ở dưới đó.

 

Cô: Không, nó đang ở trên chân cậu.

 

Bạn cô bất lực nói: Phải, nhưng --- Tớ cũng ở dưới đó.

 

Cô gái kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy thi thể bị ngã đến biến dạng của bạn mình dưới chân tháp, và vài con kền kền đang ăn xác cô ấy.

 

Sở Thu Bạch bình tĩnh xem xong, bày tỏ sự thấu hiểu và đồng cảm với cô gái bị k*ch th*ch mạnh nên không phân biệt được hiện thực và giấc mơ.

 

Nhưng nếu đổi lại là y, chắc hẳn y sẽ dễ dàng phân biệt được.

 

Điều tốt là mơ, điều xấu là hiện thực.

 

Sở Thu Bạch cho rằng, hiện tại mình đang ở trong hiện thực.

 

Vì tình hình rất tồi tệ.

 

Y phát hiện cơ thể mình có chút không nghe lời, nhiều cơ quan quan trọng trong cơ thể đều đã xuất hiện tình trạng thối rữa không rõ nguyên nhân.

 

Bộ phận đầu tiên gặp vấn đề, là dạ dày của Sở Thu Bạch.

 

Dạ dày của y đã bị thối rữa vì không thể tiêu hóa thức ăn.

 

Nhưng y phải giả vờ như không biết gì cả, vì nếu y không ăn cơm, Văn Nhân cũng sẽ không có đồ ăn.

 

Cũng may, tốc độ thối rữa của dạ dày rất chậm, sau khi thích nghi thì không còn đau lắm.

 

Tin tốt là, chứng mất ngủ đã hành hạ Sở Thu Bạch nhiều năm đã được khắc phục.

 

Thời gian ngủ của y trở nên cực kỳ dài, chỉ là có chút mộng mị, mỗi giấc mơ đều rất chân thực.

 

Nhưng tình hình xấu đi rất nhanh, không lâu sau, Sở Thu Bạch cũng bắt đầu không phân biệt được giấc mơ và hiện thực.

 

Y như sống trong mơ cả ngày, giữa y và thế giới như có một lớp keo nửa trong suốt ngăn cách.

 

Sở Thu Bạch dần dần mất đi cảm giác sở hữu và kiểm soát cơ thể, linh hồn như tách rời khỏi xác, suy nghĩ cũng không còn tồn tại trong cơ thể, trở thành một người quan sát lạnh lùng.

 

Vì thối rữa, bụng thường xuyên xuất hiện những cơn đau dữ dội không thể giải thích bằng kiến thức y học hiện đại.

 

Sở Thu Bạch là một bệnh nhân mắc bệnh nan y, đáng tiếc là không đủ điều kiện phẫu thuật.

 

Những nụ hôn mà Sở Giang Lai ban phát, chính là thuốc giảm đau trong quá trình điều trị triệu chứng của y. Chúng khiến y bớt đau hơn, đáng tiếc là đắt đỏ, hiệu quả ngắn và gây nghiện, sự khó chịu khi cai nghiện khiến tuổi thọ vốn đã ngắn ngủi càng ngắn hơn.

 

Sở Thu Bạch sắp chết, nên không muốn giãy giụa hay do dự nữa.

 

Y không muốn tiếp tục lừa dối bản thân trước khi chết.

 

Lục phủ ngũ tạng đều bị hoại tử và thối rữa vì vặn vẹo, chỉ cần cử động nhẹ, dịch thối rữa ghê rợn sẽ chảy ra từ đôi mắt cứng đờ. Ngay cả những vết hôn khó phai màu trên xương quai xanh cũng biến thành vết hoại tử.

 

Sở Thu Bạch thèm muốn ánh sáng ấm áp rải rác trong những mảnh kính vỡ, ảo tưởng tìm thấy những ngôi sao trong những mảnh vỡ sắc nhọn, bị thương chảy máu là điều đương nhiên. Nhưng vì trước khi chết, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Sở Giang Lai ở khoảng cách gần, y bằng lòng thối rữa.

 

Giấc mơ và hiện thực bắt đầu chồng chéo lên nhau.

 

Sở Thu Bạch mơ thấy mình bị Sở Giang Lai giam cầm.

 

Sở Giang Lai không cho y ra ngoài, nói rằng sức khỏe y không tốt, muốn y ngoan ngoãn ở nhà xem phim mỗi ngày.

 

Sở Giang Lai nói đúng, sức khỏe của y thật sự không tốt, nhưng tạm thời vẫn chưa thối rữa hoàn toàn, nên phải tranh thủ khi còn khả năng vận động, tiếp xúc nhiều hơn với không khí tự do và ánh nắng rực rỡ bên ngoài.

 

Ác mộng thật sự rất đau khổ, nhưng Sở Thu Bạch đã nhanh chóng học được cách tự tìm niềm vui.

 

Y buông thả bản thân chìm đắm trong đó.

 

Căn phòng vuông vức như một chiếc quan tài, như thể vừa mở cửa ra sẽ có đất vàng ập vào mặt. Nhưng mỗi ngày y đều bình tĩnh mở cửa, bước ra ngoài, sống một cuộc sống bình thường như một cái xác.

 

Trong mơ, Sở Thu Bạch nhiều lần không cam lòng, hỏi Sở Giang Lai rốt cuộc có từng yêu y hay không.

 

Lần nào Sở Giang Lai cũng không trả lời y, hắn lười trả lời.

 

Đúng vậy, làm ra chuyện như vậy, đương nhiên là không có tình yêu, chỉ có sự căm hận.

 

Thế giới này tràn ngập sự phủ nhận đối với Sở Thu Bạch.

 

Phủ nhận hạnh phúc, phủ nhận điều tốt đẹp, phủ nhận sự dịu dàng, phủ nhận hy vọng... Dần dần, bộ não cũng bắt đầu phủ nhận sự tồn tại của Sở Thu Bạch, phủ nhận việc y vẫn còn sống.

 

Sau một khoảng thời gian ngắn tỉnh táo, lại là những cơn ác mộng vô tận.

 

Lần này, Sở Thu Bạch mơ thấy mình bị chìm trong vũng bùn, nhưng không có ai phát hiện.

 

Cơ thể chìm xuống từng chút một, đầu tiên là bàn chân, bùn lầy ngập qua mắt cá chân, sau đó là bắp chân, tiếp theo là eo... Trên bờ, Sở Giang Lai quay lưng về phía y. Nhưng y không thể cầu cứu.

 

Y không thể cầu cứu, thậm chí còn xấu hổ không dám mở miệng, vì không muốn đối phương nhận ra mình đã rơi vào vũng bùn nhơ nhớp như vậy.

 

Hơn nữa, Sở Giang Lai luôn phát ra tiếng cười thích thú, như thể đang đùa cợt, vào những lúc Sở Thu Bạch suy sụp và tuyệt vọng nhất.

 

Hắn dường như lấy việc hành hạ y làm niềm vui, tận hưởng nỗi đau của y.

 

Trái tim đang đập thình thịch cũng bị bàn tay tuyệt đẹp kia nắm lấy, bị nhào nặn trong lòng bàn tay mềm mại. Ngón tay khẽ siết lại, cơ quan đang đập liền bị bóp nghẹt, phun ra máu tươi đặc quánh.

 

Những giấc mơ không đầu không đuôi, luôn kết thúc thống khổ bằng sự im lặng, cái chết hoặc những mảnh vụn của Sở Thu Bạch.

 

Sau đó, Sở Thu Bạch đã có một phát minh vĩ đại.

 

Y phát hiện ra có thể dùng cơn đau để phân biệt hiện thực và giấc mơ.

 

Cơn đau có thể khiến y cảm thấy tỉnh táo. Y cố tình gọt táo đến mức đứt tay, thử dùng lưỡi dao làm mình bị thương. Không giống như trong mơ, cổ tay rất dễ dàng bị rách da, những giọt máu nhỏ li ti đọng lại trên vết thương nông, bị Sở Thu Bạch mặt không cảm xúc rửa trôi bằng nước.

 

Đêm đó, đôi môi của Sở Giang Lai như cánh hoa, là cánh hoa mềm mại nhất trong mùa xuân. Mềm mại hơn trái tim của hắn nhiều.

 

Đôi môi cọ xát vào vành tai y, như một nụ hôn dịu dàng thoáng qua.

 

Sở Thu Bạch không né tránh, y cảm thấy không cần thiết. Người ta không thể vừa làm đ* vừa muốn lập đền thờ trinh tiết. Với Sở Giang Lai, những chuyện thân mật hơn y cũng đã làm rồi, tại sao lại phải từ chối nụ hôn?

 

Không ai quy định hôn là đặc quyền của những người yêu nhau. Bây giờ, y rất cần nụ hôn này để thay thế thuốc an thần, để đảm bảo mình sẽ không chết vì nội tạng bị thối rữa và đau đớn.

 

Sở Giang Lai lại cúi đầu xuống ngậm lấy môi y.

 

Sở Thu Bạch nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ hắn.

 

Y ngoan ngoãn mở miệng, thầm nghĩ: Hôn là nhu cầu thiết yếu.

 

Nếu cần thiết, y cũng có thể hôn một con chó bất cứ lúc nào.

 

Sở Thu Bạch bị chặn miệng một cách kịch liệt, nước bọt từ khóe môi từ từ chảy xuống, nhưng y lại có chút phân tâm, thầm nghĩ, thật ra cũng không khó lắm. Sống trên đời, không có gì là chết một lần không giải quyết được, nếu có, vậy thì chết thêm một lần nữa.

 

...

 

Sau đó, Sở Thu Bạch hoàn toàn không phân biệt được giấc mơ và hiện thực, sự tỉnh táo đổi lấy bằng cơn đau dần dần mất đi hiệu lực. Sở Giang Lai ở khắp mọi nơi, sự giám sát nghiêm ngặt khiến y không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù có tìm được cơ hội lén lút rạch da, chảy một ít máu, cũng khó mà thấy đau.
Tinh thần của con người là một thứ rất kỳ lạ, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng lại có sức tàn phá khủng khiếp mà mắt thường có thể nhìn thấy.

 

Lúc ăn trưa, Sở Thu Bạch vô tình làm vỡ ly rượu sâm panh, những mảnh vỡ pha lê văng đầy đất. Sở Giang Lai còn chưa kịp ngăn cản, y đã ngây ngốc cúi người xuống dùng tay nhặt.

 

Y vốn dĩ không biết làm việc nhà.

 

Những mảnh vỡ trong suốt lập tức dính máu đỏ tươi, trở nên chói mắt.

 

Sở Giang Lai sắc mặt khó coi đi lấy hộp thuốc, khi quay lại thì Sở Thu Bạch vẫn đang dọn dẹp đống mảnh vỡ đó.

 

Y không để ý đến vết thương nhỏ trên đầu ngón tay, ngẩng đầu lên, lo lắng nói với Sở Giang Lai: "Hỏng rồi, ngón tay của anh vừa chạm vào rượu sâm panh, sắp tan chảy rồi."

 

Sở Giang Lai run rẩy, cẩn thận giúp y làm sạch những mảnh vụn nhỏ trên vết thương, mặt mày hung tợn bảo trợ lý nhanh chóng tìm một bác sĩ tâm lý đáng tin cậy.

 

Vào những ngày đầu tiên sau khi hai người đạt được sự đồng thuận "không cãi nhau nữa", Sở Giang Lai cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.

 

Thái độ của Sở Thu Bạch ngày càng mềm mỏng, hoàn toàn không còn kháng cự sự thân mật của Sở Giang Lai, đôi khi còn chủ động tiến lại gần hôn hắn.

 

Mọi thứ như trở lại thời điểm thân mật nhất của hai người trước đây.

 

Nhưng rất nhanh, Sở Giang Lai cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Sở Thu Bạch dịu dàng và ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, nhưng lại thường xuyên nói những lời linh tinh.

 

"Tay trái của anh tan chảy trong nhà vệ sinh, chân phải rớt trên ghế sofa ở phòng khách."

 

Y không chịu đi tắm, nói rằng điều đó sẽ khiến y thối rữa nhanh hơn. Và sau khi bị ép tắm, y đã nghiêm túc thảo luận với Sở Giang Lai về việc một phần mô cơ thể của y có thể đã tan trong nước rồi bị cuốn trôi xuống cống.

 

"Có thể sẽ gây tắc nghẽn." Y nói, "Nhưng em chỉ cần bảo người ta đến thông là được."

 

Việc mất đi mô cơ thể khiến Sở Thu Bạch cảm thấy không vui, tuy y không cảm thấy đau, nhưng không còn nguyên vẹn nữa.

 

Sở Thu Bạch ngoan ngoãn nhưng lại bất thường, Sở Giang Lai không muốn thừa nhận nhưng buộc phải đối mặt với vấn đề. — Tình trạng của y chẳng những không khá hơn, mà ngày càng chuyển biến xấu.

 

Bác sĩ tâm lý phù hợp không dễ tìm, Sở Thu Bạch từ chối nói chuyện với người lạ.

 

Y đã chết hàng ngàn lần trong mơ, nhưng luôn sống lại vào đêm hôm sau.

 

Cuối cùng cũng có một ngày, Sở Thu Bạch thật sự nhận ra mình đã chết hẳn.

 

Vào một đêm nào đó sau khi "giao tiếp sâu sắc" với Sở Giang Lai bằng cơ thể, y vẫn chưa hết th* d*c, ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Giang Lai, đột nhiên cẩn thận đưa ra một yêu cầu: "Bí Đao Nhỏ, khi mai táng anh, có thể đừng hỏa táng được không, anh sợ nóng, vẫn là chôn cất thì tốt hơn." Y suy nghĩ một chút rồi lại thở dài: "Nhưng hình như chôn cất có nguy cơ vi phạm pháp luật. Thôi, em cứ thiêu anh đi."

 

Sở Giang Lai đột nhiên cứng đờ. Hắn sững sờ, kinh ngạc nhìn y, vẻ mặt kinh hãi.

 

Sở Thu Bạch đợi rất lâu mà không nghe hắn trả lời, ngẩng đầu lên, thương lượng với hắn: "Em tự tay thiêu anh, được không?"

 

Sở Giang Lai nắm chặt tay, môi run rẩy hôn l*n đ*nh đầu mềm mại của y: "Đừng nói những điều ngốc nghếch."

 

Giọng điệu của hắn rất dịu dàng, nhưng Sở Thu Bạch nghe xong lại cảm thấy rất buồn: Gần đây y đã qua đời, nhưng Sở Giang Lai lại từ chối mai táng y.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment