Editor: Gấu Gầy
Vị bác sĩ tâm lý vượt qua vòng phỏng vấn họ Tông, là một người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã, trông lớn hơn Sở Thu Bạch vài tuổi.
Sở Giang Lai tỉ mỉ xem xét anh ta.
Bác sĩ Tông rất chuyên nghiệp, lý lịch cũng rất đẹp, anh ta là chuyên gia về bệnh trầm cảm nổi tiếng ở Giang Hỗ, thời gian rảnh còn tích cực tham gia phổ cập kiến thức về sức khỏe tâm thần cho thanh thiếu niên, đã có những đóng góp xuất sắc trong việc giảm tỷ lệ tự tử của thanh thiếu niên đang đi học ở Giang Hỗ.
Lúc này, Sở Giang Lai rất cáu kỉnh, nhạy cảm và đa nghi.
Giống như một con sói bảo vệ thức ăn, hắn cẩn thận quan sát từng người sắp tiếp cận Sở Thu Bạch.
Vị bác sĩ trẻ tuổi trước mặt là chuyên gia thứ mười bốn mà Sở Giang Lai đích thân phỏng vấn.
Anh ta có khuôn mặt hiền lành, khí chất ôn hòa. Ngoài việc hơi sững sờ khi vừa bước vào cửa căn biệt thự số một Giang Hỗ trong truyền thuyết, anh ta không hề nhìn đông ngó tây hay làm những hành động ngu ngốc khiến Sở Giang Lai khó chịu.
Xem ra coi như có thể dùng.
Sau một thoáng sững sờ, bác sĩ Tông nhanh chóng điều chỉnh sang trạng thái chuyên nghiệp, cúi người đưa danh thiếp của mình.
Sở Giang Lai nhìn danh thiếp:
"Tông Minh – Trưởng khoa nghiên cứu Trung tâm Sức khỏe Tâm thần Giang Hỗ".
Thông qua lời thuật lại, bác sĩ Tông đã có hiểu biết cơ bản về tình trạng của Sở Thu Bạch.
Sở Giang Lai cẩn thận hỏi anh ta rất nhiều câu hỏi, cuối cùng đồng ý để anh ta gặp bệnh nhân, nhưng yêu cầu được tham gia điều trị.
Bác sĩ Tông không đồng tình lắm: "Như vậy không thể đảm bảo sự riêng tư của bệnh nhân."
Vị khách hàng trẻ tuổi giàu có có vẻ mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng, nói ra những lời rất vô lý: "Ở đây, anh ấy không cần sự riêng tư."
Trong căn nhà này, mọi ngóc ngách đều được lắp camera giám sát, đèn tín hiệu nhấp nháy như mắt quái vật, theo dõi sát sao nhất cử nhất động của người trong nhà.
Thật sự có người lắp hàng trăm camera trong nhà sao?
Vì sự nhạy cảm nghề nghiệp, bác sĩ Tông thậm chí còn hơi nghi ngờ, Sở Giang Lai, người đã trả gấp mười lần phí khám chữa bệnh để mời anh ta đến, mới là bệnh nhân.
Khám bệnh khó khăn hơn tưởng tượng.
Vì bản thân Sở Thu Bạch cũng là bác sĩ, y không cho rằng mình bị bệnh, khăng khăng nói rằng mình chỉ đang nằm mơ. Ai cũng sẽ mơ, mơ thì tính là bệnh gì chứ? Cùng lắm chỉ là mất ngủ.
Đối phó với chứng mất ngủ, Sở Thu Bạch có rất nhiều kinh nghiệm.
"Cứ kê cho tôi một ít thuốc Zolpidem hoặc Diazepam là được."
Sở Giang Lai ngồi bên cạnh y, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh thức y: "Uống thuốc chỉ là một phần, giao tiếp với bác sĩ cũng quan trọng không kém."
Tông Minh không biểu lộ cảm xúc, nhìn người đã thuê mình như biến thành một người khác, khúm núm dỗ dành: "Anh Thu Bạch, chúng ta hợp tác một chút được không? Chỉ là trò chuyện đơn thuần thôi."
Nhưng Sở Thu Bạch không muốn trò chuyện.
Bác sĩ Tông cười thân thiện, đứng dậy, cởi áo blouse trắng, lộ ra bộ đồ thường ngày bên trong, thuận theo lời Sở Giang Lai nói: "Phải đấy, Sở tiên sinh, chúng ta có thể trò chuyện một cách thoải mái như bạn bè."
Tông Minh là bác sĩ tâm thần giàu kinh nghiệm, biết bệnh tâm thần khác với những bệnh khác, không ít bệnh nhân không muốn thừa nhận mình bị bệnh.
"Chỉ là mơ thôi, có gì đâu mà nói." Sở Thu Bạch nhẹ nhàng đáp.
"Vậy thì kể một chút về nội dung giấc mơ cũng được..."
Đây là một yêu cầu vô lý. Sở Thu Bạch nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ sự kháng cự. Ai lại muốn chia sẻ những giấc mơ hoang đường và trái luân thường đạo lý với người lạ chứ? Anh ta thật sự cho rằng y bị điên rồi sao?
Tông Minh không bị sự từ chối của y làm nản lòng, áy náy nói: "Xin lỗi, là tôi đường đột. Vậy chúng ta hãy nói về cảm nhận của anh trong mơ được không? Không cần quá chi tiết, có thể chỉ là những tính từ đơn giản, ví dụ như vui vẻ, sợ hãi hoặc bất lực, những điều đó đều được."
Sở Thu Bạch không nói gì, trên khuôn mặt gầy gò và điển trai toát lên vẻ xa cách khó gần. Y giống như một bức tượng thạch cao kiêu ngạo và im lặng, có cấu trúc xương vượt trội và những đường nét lạnh lùng sắc sảo vừa vặn.
Tông Minh lặng lẽ quan sát bệnh nhân của mình, y rất anh tuấn, cũng rất cứng đầu, có sự dè dặt, khó gần và kín đáo đặc trưng của người thượng lưu.
Ngồi im lặng rất lâu, Sở Thu Bạch vẫn không nói gì.
Cho đến khi Sở Giang Lai nói: "Anh Thu Bạch, hình như anh cũng chưa bao giờ nói với em về giấc mơ của anh."
Sự cứng đầu im lặng của y mới có chút dao động, y nhíu mày hỏi: "Em rất muốn biết sao?"
"Phải đấy, em rất muốn biết. Em muốn hiểu tất cả mọi thứ về anh."
"Thật sao?" Sở Thu Bạch cười rất khẽ, sự im lặng cực đoan bị phá vỡ, như vết thương bị mưng mủ cuối cùng cũng vỡ ra, chảy ra dịch mủ, y nhỏ giọng nói: "Giấc mơ có rất nhiều loại."
Tông Minh dùng ánh mắt khuyến khích Sở Giang Lai tiếp tục hỏi.
Nhưng Sở Giang Lai không nhìn anh ta, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Sở Thu Bạch, ngồi xổm xuống nhìn người anh trai của mình: "Có thể chọn một loại để nói không?"
Sở Thu Bạch lại im lặng một lúc, nhắm mắt lại, sau khi hạ quyết tâm rất lớn mới nói: "Chủ yếu chia làm hai loại, loại anh thích và loại anh không thích."
Sở Giang Lai: "Có thể nói về loại anh thích trước được không?"
"Được." Sở Thu Bạch nói, "Anh thích những giấc mơ bình yên và ấm áp, ví dụ như bây giờ."
Sở Giang Lai cười khổ "Ồ" một tiếng, lộ ra vẻ không bình tĩnh mà Tông Minh tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy trên mặt hắn. Đôi môi mỏng mím chặt, hai má giật giật, như đang cố gắng chịu đựng nỗi đau.
Một lúc lâu sau mới nói: "Thật sao? Vậy bây giờ là một giấc mơ như thế nào? Anh mơ thấy gì?"
Sở Thu Bạch cúi đầu xuống suy nghĩ một chút, nói: "Anh mơ thấy, chúng ta* đang yêu nhau."
*我们 có thể hiểu là "chúng ta" hoặc "chúng tôi". Lúc này Sở Giang Lai hiểu là "chúng ta", còn Tông Minh thì hiểu là "chúng tôi".
Đây đã là một giấc mơ đẹp hiếm có rồi. Mặc dù có người lạ kỳ quái xuất hiện, nhưng ánh nắng rất đẹp, ánh sáng rực rỡ chiếu rõ khuôn mặt trắng trẻo và tuấn mỹ của Sở Giang Lai.
Phần lớn thời gian, giấc mơ của y đều có tông màu u ám, nền màu xanh đen, xám xịt, mù mịt.
"Thật vinh dự khi được xuất hiện trong giấc mơ của anh." Tông Minh nói.
Sở Thu Bạch liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thông thường người trong mơ sẽ không biết mình đang ở trong mơ, vị khách không mời mà đến này khá thông minh.
Thấy Sở Thu Bạch nhìn mình, Tông Minh lập tức mỉm cười ôn hoà với y, tiếp tục nói: "Lần đầu tiên đến tôi đã may mắn được ghé thăm giấc mơ đẹp của anh. Nhưng tôi vẫn rất tò mò, ác mộng của anh trông như thế nào? Có lẽ lần sau, tôi sẽ có cơ hội cùng đi xem."
Sở Thu Bạch im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Anh sẽ không muốn xem đâu."
"Ác mộng là màu sắc của đêm đen."
Đó là thứ mà ngay cả trong giấc mơ đẹp cũng không thể nhắc đến, thà mất trí nhớ cũng hy vọng có thể quên đi, không bao giờ muốn nhớ lại, thật sự rất buồn nôn và kinh tởm.
Giấc mơ đẹp thường giống nhau. Còn ác mộng lại muôn hình muôn vẻ.
Đôi khi nó thậm chí còn khoác lên mình lớp vỏ bọc của giấc mơ đẹp, lừa Sở Thu Bạch mất cảnh giác, đợi y chìm đắm trong đó, không hề phòng bị, rồi mới giáng cho y một đòn chí mạng.
Nhưng bây giờ, Sở Thu Bạch đã không còn sợ những giấc mơ đó nữa, cái chết khiến trái tim y trở nên bình tĩnh, dù nỗi đau chỉ tăng chứ không giảm.
Về cái chết, Sở Thu Bạch có rất nhiều cảm nhận. Trước đây y đã nhầm, tưởng rằng sau khi chết, con người sẽ được phân chia đến thiên đường hoặc địa ngục dựa theo công lao và tội lỗi khi còn sống. Nhưng bây giờ y đã biết, linh hồn sau khi chết không đi đến bất kỳ nơi nào, không lên trời cũng không xuống đất, chỉ như rơi vào trong mộng.
...
"Trầm cảm kèm theo suy nhược thần kinh nghiêm trọng."
Sau một giờ trò chuyện, bác sĩ Tông đã có phán đoán sơ bộ, "Tình trạng của anh ấy không tốt lắm, ngoài việc không phân biệt được hiện thực và giấc mơ, còn có triệu chứng nào khác không?"
"Anh ấy thường cảm thấy nội tạng của mình tan chảy hoặc thối rữa." Sở Giang Lai mệt mỏi dùng tay chống trán, lạnh lùng bổ sung: "Đôi khi còn cảm thấy mình đã chết, thảo luận với tôi về cách mai táng anh ấy."
Biểu cảm của Tông Minh càng trở nên nghiêm trọng, gần đây anh ta đang viết luận án tiến sĩ. Đề tài nghiên cứu là những căn bệnh tâm lý hiếm gặp, trong đó có một loại bệnh gọi là hội chứng Cotard. Các triệu chứng khi phát bệnh rất giống với tình trạng của Sở Thu Bạch.
"Sở tiên sinh đã từng gặp phải chấn thương tinh thần nào chưa?"
Sở Giang Lai không thích câu hỏi này, nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: "Ừm, tai nạn xe hơi, mù mắt và bị bắt cóc. Nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước rồi."
Đường Thành Tân Giang là khu biệt thự số một mà ai cũng biết ở Giang Hỗ, chủ sở hữu ở đây đều là người giàu có hoặc quyền quý. Nhưng chỉ cần nghe qua những trải nghiệm này, không ai có thể phủ nhận sự bất hạnh của Sở Thu Bạch, bao gồm cả Tông Minh.
Anh ta thở dài: "Vậy thì, trước tiên tôi sẽ kê một ít thuốc chống trầm cảm, cũng có thể giúp ích cho giấc ngủ..."
Sở Giang Lai: "Anh ấy cần phải uống thuốc sao?"
Trong một khoảng thời gian dài, Sở Thu Bạch đã quá phụ thuộc vào thuốc ngủ, Sở Giang Lai rất phản cảm với việc tiếp tục tăng liều.
Tuy là anh em, nhưng Tông Minh cảm thấy Sở Giang Lai và Sở Thu Bạch hoàn toàn khác nhau.
Dù đang bị bệnh, Sở Thu Bạch vẫn toát lên vẻ ôn hòa như ngọc, còn Sở Giang Lai chỉ giả vờ hiền lành và vô hại trước mặt Sở Thu Bạch, vừa quay người lại là liền lập tức lộ ra bộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
Hắn độc đoán chuyên quyền, lắp đầy camera giám sát trong nhà, có h*m m**n kiểm soát rất mạnh, nói rằng xem anh trai như vật sở hữu cá nhân cũng không quá.
Nhưng hắn lại nửa quỳ trước mặt Sở Thu Bạch, bày ra tư thái thần phục, dịu dàng nhỏ nhẹ nói chuyện với y, mềm mỏng gọi y là anh Thu Bạch... Trong khi Sở Thu Bạch nói, chúng tôi đang yêu nhau.
Nhớ đến những người xung quanh mình yêu mà không được, Tông Minh không khỏi đồng cảm với Sở Thu Bạch.
Trên đời muôn vạn kiểu người, trải qua muôn vạn cuộc đời khác nhau.
Tông Minh chỉ là một bác sĩ được trả tiền để khám bệnh, không có cách nào và cũng không có hứng thú làm vị cứu tinh.
Nhưng xét đến tình trạng tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ của Sở Thu Bạch, anh ta vẫn chấp nhận áp lực, kiên trì thuyết phục việc dùng thuốc, đồng thời còn đề nghị cho bệnh nhân làm một cuộc kiểm tra chi tiết não bộ, để đảm bảo không có thay đổi về mặt hữu cơ.
Lúc chia tay, Tông Minh cảm ơn Sở Giang Lai vì số tiền khám bệnh hào phóng vượt xa giá thị trường, cân nhắc lời lẽ nói: "Chăm sóc bệnh nhân không phải là chuyện dễ dàng. Sở tiên sinh, trông anh cũng rất mệt mỏi, nếu cần, tôi có thể khám riêng cho anh miễn phí."
"Không cần đâu." Sở Giang Lai nói: "Tôi có chuyên gia tư vấn riêng."
"Chuyện của anh Thu Bạch, làm phiền anh rồi."
Bị từ chối, Tông Minh lịch sự gật đầu với hắn, hứa hẹn: "Cảm ơn sự tin tưởng của anh, tôi sẽ dốc hết sức mình."
Kết quả chụp não nhanh chóng được đưa ra, não bộ của Sở Thu Bạch hoàn toàn bình thường.
Nhưng Sở Giang Lai vẫn không thể yên tâm.
Thuốc mà Tông Minh kê quả thật đã khiến Sở Thu Bạch ngủ nhiều hơn, nhưng y vẫn ăn rất ít, không biết đói.
Theo số lần khám bệnh tăng lên, Tông Minh càng hiểu rõ hơn về các triệu chứng và thông tin. Sau nhiều lần hội chẩn với các chuyên gia, họ xác định Sở Thu Bạch mắc hội chứng Cotard.
Đây là một căn bệnh tâm lý rất hiếm gặp, thường gặp ở những người bị trầm cảm nặng, là một bệnh đi kèm, nhưng không phải không thể chữa trị. Nói chung chỉ cần bệnh trầm cảm thuyên giảm, hội chứng Cotard cũng sẽ khỏi theo.
Nhưng tiến độ hồi phục của Sở Thu Bạch không được lý tưởng. Sau vài lần điều trị liên tiếp, Tông Minh buộc phải khéo léo đề nghị rằng, anh ta hy vọng Sở Giang Lai có thể tạm thời tránh mặt trong quá trình khám bệnh.
"Có người thứ ba ở đây, có những lời bệnh nhân chưa chắc đã chịu nói."
Sở Giang Lai dĩ nhiên không nghĩ mình là người thứ ba.
Nhìn vẻ mặt u ám của hắn, Tông Minh Tôn Minh nhẹ nhàng nhưng kiên định khuyên nhủ: "Anh can thiệp quá nhiều, e rằng sẽ không có lợi cho việc điều trị của anh ấy."
Khi khuyên nhủ, Tông Minh thật ra không mong đợi người đàn ông độc đoán và chuyên quyền này có thể nghe lọt tai ngay lập tức, nhưng đến lần khám bệnh tiếp theo, anh ta vậy mà chỉ nhìn thấy một mình Sở Thu Bạch.
"Em ấy có việc." Thấy anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, Sở Thu Bạch nói như vậy.
"Thật sao? Sở tổng chắc là ngày nào cũng bộn bề công việc." Tông Minh đặt sổ ghi chép xuống, làm ra vẻ trò chuyện bình thường, giọng điệu bình thản nói: "Còn trẻ như vậy đã thành công, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý."
"Ừm."
Sở Thu Bạch hôm nay dường như biết đây không phải là mơ. Lần này, y không mặc áo choàng ngủ, mà mặc một chiếc áo phông đơn giản, đứng trước cửa sổ sát đất có tầm nhìn rộng.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, bầu trời trong xanh. Thời gian gặp mặt khám bệnh là hai giờ chiều, ánh nắng vừa vặn, những tia nắng vàng xuyên qua tấm kính lớn chiếu vào người y, khiến Sở Thu Bạch có khí chất lạnh lùng thoạt nhìn vô cùng nổi bật. Y có khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, chỉ cần tuỳ tiện đứng một chỗ cũng giống như một đoạn quảng cáo về cuộc sống thành công mà giới tinh anh thích xem.
"Tình cảm của hai người rất tốt phải không?" Tông Minh không nhịn được hỏi.
"Hửm?" Sở Thu Bạch quay người lại, trên tay cầm cốc sữa yến mạch mà Sở Giang Lai đã tự tay pha cho y trước khi đi.
Bác sĩ Tông như một người bạn cũ, thiện ý nói: "Anh ấy bận rộn như vậy, nhưng mấy lần điều trị trước vẫn luôn đồng hành, điều này chứng tỏ anh ấy rất coi trọng sức khỏe của anh."
Sở Thu Bạch dường như không muốn nói nhiều, chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, đi qua, đặt cốc lên bàn, tùy ý ngồi trên sofa đối diện.
Tông Minh quan sát y, Sở Thu Bạch thật ra rất cao, vai rộng eo hẹp, ngay cả khi mặc trang phục bình thường cũng không thể che khung xương cân đối như móc treo quần áo. Hai tay y đan vào nhau gần phần thân trên, không dùng sức, nên cơ bắp trên cánh tay chỉ hơi phồng lên, nhìn đường nét cơ bắp thì y tuyệt đối không phải là một thư sinh yếu đuối bình thường, đôi chân dài gập lại trước ghế sofa, nhưng lưng không dựa vào đệm.
Người đàn ông anh tuấn đối diện cảnh giác ngồi thẳng người trên ghế sofa mềm mại. — Đó tư thế đề phòng và không tin tưởng.
Trong trường hợp này, muốn giao tiếp thuận lợi e rằng sẽ khó khăn.
Tông Minh lặng lẽ dựa lưng vào ghế, bày ra tư thái lắng nghe, thoải mái hỏi: "Hôm nay, anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Sở Thu Bạch nâng mí mắt đang rũ xuống lên, liếc nhìn anh ta, ánh mắt thẳng thắn sắc bén, nói là bình tĩnh thì không bằng nói là lạnh nhạt.
Vị bác sĩ họ Tông này y chỉ gặp một lần, nhưng đã mơ thấy hai lần, là một người không có ác ý nhưng hơi phiền phức.
Trong mơ, anh ta luôn giúp Sở Giang Lai dò hỏi chuyện riêng tư của Sở Thu Bạch, khiến y cảm thấy xấu hổ và bối rối.
Gặp anh ta một mình trong hiện thực, tâm trạng của Sở Thu Bạch rất phức tạp.
Lúc còn sống y đã không thích và không giỏi giao tiếp, bây giờ chết rồi cũng khó mà quen với việc phân tích nội tâm của mình với các chuyên gia.
Nhưng trước khi đi, Sở Giang Lai đã dặn dò y: "Lát nữa Tông Minh sẽ đến, anh hợp tác với anh ta trò chuyện khám bệnh một chút, ngoan."
Sở Thu Bạch không muốn hợp tác, nhưng lại phải "ngoan".
Sở Giang Lai có lẽ đã nhìn ra, Sở Thu Bạch không muốn gánh thêm một mạng người nữa trên lưng, nên thường xuyên dùng sự an nguy của Văn Nhân để uy h**p y, khiến Sở Thu Bạch vẫn còn tồn tại dưới hình dạng cái xác cũng phải nghe lời, trở nên ngoan ngoãn.
"Hôm qua ngủ thế nào?" Thấy y im lặng, bác sĩ Tông chủ động hỏi: "Có mơ không?"
Sở Thu Bạch hôm qua hiếm khi không mơ, việc ứng phó với Sở Giang Lai quá dính người khiến y cảm thấy rất mệt mỏi, bọn họ đã "giao tiếp" bằng cơ thể quá nhiều lần vào ban đêm, rất tốn sức.
Sở Thu Bạch cảm thấy mình có thể là một kỳ tích y học, rõ ràng lục phủ ngũ tạng đều đã thối rữa, nhưng vẫn có thể hoạt động tự do, vẫn còn giữ lại một đoạn "đường hầm" tươi mới, để Sở Giang Lai tham lam vô độ sử dụng thỏa thích.
Nhưng những điều này đều không phải là chuyện có thể chia sẻ với người khác, nên y chỉ trả lời mơ hồ "Cũng được" và "Không có".
Dường như không hài lòng với cuộc trò chuyện chỉ kết thúc bằng bốn chữ, Tông Minh lại mở lời, hỏi một câu hỏi khiến Sở Thu Bạch bất ngờ.
"Anh và vợ cũ tình cảm thế nào?"
Thật ra, trong lần khám bệnh trước, Tông Minh đã từng hỏi câu hỏi tương tự, nhưng Sở Giang Lai lập tức sầm mặt lại, ngăn cản anh ta: "Đừng hỏi những câu hỏi nhàm chán như vậy, anh trai tôi vừa mới ly hôn."
Nhưng Tông Minh nhớ rằng, trong lần khám bệnh đầu tiên, Sở Thu Bạch đã từng miêu tả giấc mơ của mình lúc đó, nội dung là "chúng tôi đang yêu nhau". Đó là một giấc mơ đẹp.
Giấc mơ đẹp là những điều tốt đẹp mà tiềm thức con người hy vọng sẽ xảy ra. Sở Thu Bạch hiếm khi nói về giấc mơ cụ thể của mình, nhưng từ "yêu nhau" ám chỉ mối quan hệ thân mật, Tông Minh không muốn bỏ lỡ đột phá này, vẫn luôn muốn tiếp tục trò chuyện với y.
Anh ta biết Sở Thu Bạch đã từng có một cuộc hôn nhân cực kỳ ngắn ngủi, vừa mới ly hôn với vợ cũ cách đây không lâu, thời gian này rất gần với thời điểm y phát bệnh.
Tông Minh suy đoán, chắc là Sở Thu Bạch rất yêu vợ cũ của mình.
Nhưng lúc này khi nhắc đến người cũ, Sở Thu Bạch lại tỏ vẻ thờ ơ, chỉ nói: "Chúng tôi chia tay trong hòa bình."
Tông Minh có chút không chắc chắn về việc biểu mặt không có cảm xúc của y có phải là do đang kiềm chế hay không, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Vậy ai là người chủ động đề nghị chia tay?" Lo lắng Sở Thu Bạch sẽ cảm thấy bị xúc phạm, anh ta lập tức bổ sung: "Đương nhiên, nếu anh thấy phiền, có thể không trả lời."
Sở Thu Bạch không thấy phiền.
Y nhớ Sở Giang Lai đã dặn dò nhất định phải uống hết sữa yến mạch trước khi hắn quay lại, nên do dự đưa tay ra, bưng cốc sữa vẫn còn hơi ấm lên, dùng thìa khuấy yến mạch đã được ngâm mềm, nói: "Là tôi."
"Tôi có thể hỏi lý do được không?"
"Chúng tôi vốn dĩ không có tình cảm." Múc một thìa yến mạch, nhai nuốt như đang hoàn thành nhiệm vụ, "Ly hôn tốt cho cả hai."
Tệ thật, nếu toàn bộ cơ quan trong hệ tiêu hóa đều đã thối rữa thì thức ăn sau khi ăn vào sẽ được tiêu hóa bằng cách nào đây? Chẳng lẽ sẽ trực tiếp chảy ra ngoài sao.
Sở Thu Bạch hơi lo lắng, sợ tối nay khi Sở Giang Lai "sử dụng" y, có thể sẽ chạm phải sữa yến mạch đã hỏng.
Tông Minh nhìn y ăn uống một cách khó khăn như nuốt thuốc độc, suy nghĩ về những lời y vừa nói.
Nếu không có tình cảm với vợ cũ, vậy rốt cuộc Sở Thu Bạch đang yêu ai trong mơ? Tông Minh vừa nghĩ vừa quan sát động tác ăn chậm rãi và vẻ mặt vất vả của người đối diện.
Tuy chỉ là một cốc sữa yến mạch đơn giản, nhưng ưu điểm là nguyên liệu tươi ngon và phong phú, trông không khó nuốt. Nhưng biểu cảm của Sở Thu Bạch lại quá chật vật, y hoàn toàn không giống như đang ăn, mà đau khổ như đang biểu diễn nuốt mảnh kính vụn.
Yết hầu di chuyển lên xuống một cách khó khăn trên cổ họng, khiến Tông Minh đang ngồi đối diện cũng bắt đầu cảm thấy chuyện ăn uống biến thành một việc khiến người ta nghẹt thở.
Tông Minh cảm thấy da đầu tê dại, vừa định dời mắt khỏi cái cổ đối diện, bỗng thấy bên cổ của Sở Thu Bạch, gần cổ áo phông có một vết bầm màu sắc tươi mới.
Đây là? Mắt Tông Minh hơi mở to, dấu hôn?
—----
Gấu Gầy: dù Tông Minh lớn tuổi hơn Sở Thu Bạch và Sở Giang Lai, nhưng anh ta xưng tôi gọi anh, vì trong raw sử dụng kính ngữ "您" (nghĩa là ngài, ông, anh).
-------