Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 58

Editor: Gấu Gầy

 

Theo như Tông Minh được biết, Sở Thu Bạch đã lâu không ra ngoài. Một người đàn ông vừa mới ly hôn, ở nhờ nhà em trai, trên người không nên xuất hiện loại dấu vết mới mẻ, đại diện cho t*nh d*c đó.

 

Nhìn Sở Thu Bạch đang cố gắng hấp thụ dinh dưỡng, khó khăn nuốt thức ăn, một ý nghĩ kỳ lạ dần dần xuất hiện trong đầu Tông Minh.

 

Căn nhà này vô cùng tráng lệ, có quản gia riêng 24/24, trên hành lang phòng khách treo đầy những bức tranh quý giá chỉ có thể thấy trong buổi triển lãm của các nhà đấu giá hàng đầu. Từ bất kỳ cửa sổ nào nhìn ra cũng có thể thấy cảnh sông đắt đỏ và hiếm có nhất ở thành phố Giang Hỗ, quả thực thỏa mãn trí tưởng tượng của hầu hết mọi người về một gia đình giàu có. Đây là một trong những ngôi nhà tốt nhất trên thế giới, đại đa số người trên thế giới, dù có cố gắng cả đời cũng không thể trả nổi cái giá cao ngất ngưởng của nó.

 

Nhưng chính một nơi xa hoa như vậy, lại có bốn vệ sĩ cao to lực lưỡng đứng ở cửa, trên trần nhà lắp đầy camera.

 

Nơi này căn bản không phải là nhà, mà là một chiếc lồng được thiết kế đặc biệt bằng vàng, được nạm phỉ thuý, mã não, đồi mồi và các loại châu báu khác, để nuôi chim hoàng yến quý giá.

 

Là một gia đình giàu có nổi tiếng xa gần, mặc dù nhà họ Sở hết sức kín tiếng, nhưng những tin tức liên quan đến đời tư của các thành viên trong gia đình vẫn thường xuyên xuất hiện trên báo. Để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người đối với giới nhà giàu, phong cách viết bài của giới truyền thông thường rất táo bạo. Dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhất, sau khi được phóng viên thêm mắm dặm muối, cũng lập tức trở nên sinh động.

 

Tông Minh vẫn luôn rất quan tâm đến tin tức của nhà họ Sở, anh ta đương nhiên biết chuyện hai anh em Sở Thị tranh giành tài sản ngầm. Chỉ là không ngờ, Sở Giang Lai lại làm đến mức này, thật sự khiến người ta rùng mình.

 

Nếu sự việc thật sự như anh ta nghĩ, vậy thì, một công tử nhà giàu có địa vị và sự nghiệp như Sở Thu Bạch, sau khi thất bại trong việc tranh giành tài sản, bị đứa em nuôi đùa giỡn, phát điên cũng không có gì lạ.

 

"Sở tiên sinh." Tông Minh do dự đứng dậy.

 

Sở Thu Bạch đối diện ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn anh ta.

 

Bây giờ bọn họ ở gần nhau hơn, nhìn từ góc độ này, Tông Minh thậm chí còn có thể nhìn thấy nhiều vết tích t*nh d*c mờ ám và quyến rũ hơn sau tai Sở Thu Bạch.

 

Anh ta cắn răng, cúi người xuống, nhẹ nhàng ghé sát đầu lại gần, đôi môi dừng lại ở vị trí rất gần tai Sở Thu Bạch, hỏi bằng giọng cực nhỏ: "Có cần tôi giúp anh báo cảnh sát không?"

 

...

 

"Anh ta đã nói gì với anh?"

 

"Kỹ thuật ghế trống."

 

"Kỹ thuật gì mà phải đến gần như vậy?"

 

"Anh ta nghi ngờ anh bị rối loạn tiếp xúc cơ thể, muốn kiểm tra phản ứng của anh khi cơ thể người đột nhiên đến gần."

 

"Chuyện đó cũng không đến lượt anh ta kiểm tra!" Sở Giang Lai lạnh mặt ngồi dậy, trên lưng trần đầy những vết cào đỏ tươi.

 

Sở Thu Bạch nhìn lưng hắn, đột nhiên cười: "Vậy ai đến kiểm tra giúp anh? Em sao?" Trên môi y vẫn còn dấu vết ẩm ướt của nụ hôn, khóe môi vừa mới lành lại bị rách, nửa dựa vào đệm mềm đầu giường, nghiêng mặt, trên mặt là nụ cười nhạt mà Sở Giang Lai không đành lòng phá hỏng nhất.

 

"Có gì không được chứ?" Sở Giang Lai tiến lại gần, hôn lên tai y: "Em rất giỏi kiểm tra."

 

Giọng nói trầm thấp, giống như điện giật, dòng điện nhỏ chạy qua toàn thân, khiến Sở Thu Bạch đến ngón tay cũng tê dại.

 

Kỹ thuật ghế trống là một trong những kỹ thuật thường được sử dụng nhất của trường phái Gestalt, trong tâm lý học, kỹ thuật này được chia thành ba hình thức. Và hình thức mà Tông Minh dạy là bộc lộ và giải tỏa.

 

Bác sĩ tâm lý đặt một chiếc ghế trống trước mặt bệnh nhân, giả định có người đang ngồi trên chiếc ghế đó, bệnh nhân có thể nói ra những lời muốn nói với người đó nhưng chưa kịp nói, từ đó bộc lộ những gì đã nội hóa ra bên ngoài.

 

Bản thân Tông Minh cũng thường xuyên sử dụng kỹ thuật này, tưởng tượng mình đang nói chuyện với người thân đã khuất, bày tỏ sự tiếc nuối, áy náy và tức giận với chiếc ghế trống.

 

Đêm đó, Sở Thu Bạch mơ thấy mình đang ngồi trên ghế, còn trên ghế sofa đối diện, là Sở Giang Lai mặt không cảm xúc.

 

Y hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

Điều này không có gì sai, chiếc ghế trống vốn dĩ nên do dành cho người đã khuất.

 

Khác với kỹ thuật mà Tông Minh nói, người ngồi trên "ghế trống" hôm nay, là chính Sở Thu Bạch. Y chết không nhắm mắt, cứ lang thang ở nhân gian không chịu rời đi, cầu xin Bồ Tát cho y sống lại để gặp Sở Giang Lai lần cuối.

 

Bồ Tát từ bi cảm động trước phúc báo của y, thương hại y chấp niệm quá sâu, tự cam sa đoạ làm cô hồn dã quỷ thật đáng thương, liền thật sự cho y quay lại.

 

Nhưng dù sao cũng là âm dương cách biệt, người quỷ khác nhau, y chỉ được phép nói một câu với Sở Giang Lai.

 

Sở Giang Lai ngồi cách y không xa, biểu cảm trên mặt cực kỳ không kiên nhẫn, hỏi y: Anh còn muốn nói gì nữa không? Nói nhanh lên, tôi còn có việc.

 

Sở Thu Bạch nhìn khuôn mặt trẻ trung và tuấn mỹ của hắn, thấy hắn không hề đau khổ và áy náy vì cái chết của mình, cảm thấy vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm, chút cay đắng nhỏ nhoi trong lòng so với niềm vui to lớn, quả thực không đáng kể.

 

Không có y, Sở Giang Lai vẫn sống tốt. Hắn đã báo được thù, trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.

 

Thấy y không nói gì, Sở Giang Lai càng lúc càng cáu kỉnh, việc bị ép ở cùng một không gian với Sở Thu Bạch khiến hắn cảm thấy khó chịu, liên tục nhìn đồng hồ.

 

Cũng đúng, ai lại muốn ở cùng một con ma chết không nhắm mắt chứ?

 

Ngay cả Sở Thu Bạch cũng thấy xui xẻo thay hắn, muốn giúp hắn đốt than, bảo hắn bước qua chậu than một trăm lần.

 

Rốt cuộc anh muốn nói gì? Sở Giang Lai bực bội đứng dậy: Nếu không nói thì em đi đây.

 

Sở Thu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lưu luyến không rời, nhưng trong lòng lại lo lắng và cẩn trọng.

 

Y chỉ có hạng mức một câu, nhưng lại có ngàn vạn câu muốn nói.

 

Đối mặt với Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch luôn không thể kiềm chế mà trở nên tham lam, cái gì cũng muốn, không biết chọn cái nào, cuối cùng cái gì cũng không có được.

 

Lại qua một lúc, vẻ mặt Sở Giang Lai từ không kiên nhẫn biến thành tàn nhẫn, từ trên cao nhìn xuống Sở Thu Bạch bằng ánh mắt lạnh lùng, cười khẩy một tiếng mỉa mai hỏi: Đến nước này rồi, không phải anh còn muốn cầu xin sự tha thứ của tôi chứ?

 

Sở Thu Bạch nhìn hắn, rất muốn giải thích, nhưng lại không dám mở miệng, đành phải im lặng nghe hắn tiếp tục nói: Sở Chấn Thiên đã hại chết ba tôi, còn khiến tôi không thể ở bên mẹ từ nhỏ! Tôi đã chịu đựng anh bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng đợi được đến ngày các người chết hết! Làm sao mà tha thứ được chứ? Nói thật cho anh biết, những năm qua, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều muốn ói, những gì nhà họ Sở đã làm với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên! Biến nhanh đi, khuôn mặt này của anh, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến tôi ghê tởm!

 

Uầy? Không quên thì làm sao? Sở Thu Bạch chính vì không thể quên, không nỡ buông bỏ, nên mới mãi mãi đau khổ, ngay cả làm ma cũng không được thoải mái.

 

Y không muốn Sở Giang Lai đau khổ. Y là người mong Sở Giang Lai có thể hạnh phúc nhất trên đời.

 

Đến hôm nay, Sở Thu Bạch đã không còn dám mơ tưởng tình yêu của hắn nữa, nhưng cũng không nỡ tiếp tục giữ lại sự hận thù của hắn.

 

Nhìn gương mặt đầy sự căm ghét coi mình như bùn nhão thịt ôi của Sở Giang Lai, trong lồng ngực không còn nhịp đập của y lại dâng lên một cơn đau dữ dội.

 

Không ngờ, lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, vẫn phải kết thúc bằng hận thù.

 

Sở Thu Bạch bất lực cười khổ, may mà mọi chuyện đều đã kết thúc.

 

Y cẩn thận sử dụng "một câu" quý giá cầu xin được trước Phật, cân nhắc mở miệng, nói ra đoạn cuối của cuộc đời mình.

 

Giọng nói không lớn, nhẹ nhàng như bông tuyết rơi bên tai: Phải, nhà họ Sở quả thật có lỗi với em, nhưng anh đã thay ba trả rồi. Anh đã bồi thường cho em tất cả niềm vui, tình yêu, ước mơ và khát vọng của anh. Nếu vẫn chưa đủ, anh sẽ cho em cả mạng của mình. Sở Giang Lai, chuyện trước kia, em hãy cho qua, chúng ta xoá bỏ, quên hết đi nhé.

 

Quên đi?

 

Khuôn mặt tuấn mỹ trong tầm mắt trở nên méo mó, Sở Giang Lai nổi giận gầm lên với y: Anh cho rằng như vậy là xong sao? Anh chỉ cần chết nhẹ nhàng như vậy là muốn xoá bỏ mọi chuyện với tôi sao? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu! Sở Thu Bạch! Tôi nói cho anh biết! Những gì anh nợ tôi, cả đời này cũng không trả hết! Kiếp sau anh phải làm trâu làm ngựa để trả cho tôi! Chúng ta kiếp sau gặp lại!

 

Kiếp sau? Chẳng lẽ kiếp này còn chưa đủ sao?

 

Sở Thu Bạch kinh ngạc nhìn khuôn mặt giận dữ của người trước mặt. Nếu kiếp sau phải gặp lại cái tên nhóc chó "chẻ xương hút tuỷ" này, vậy thì y không cần kiếp sau nữa.

 

Làm người thật vất vả, yêu cũng đau mà hận cũng đau. Chi bằng làm một tảng đá, làm một giọt nước trong sông Vong Xuyên, làm một nắm đất trên đường Hoàng Tuyền, hoặc làm một đám mây nào đó.

 

Cái gì cũng được, thế nào cũng được, miễn là không cần phải gặp lại Sở Giang Lai.

 

Không cần phải nghe những lời độc ác, không cần phải nhìn thấy khuôn mặt căm ghét của hắn.

 

Đừng có kiếp sau nữa.

 

Đừng.

 

...

 

Sở Giang Lai rất ít khi tiếp khách ở nhà, hôm nay, có một vị khách không mời mà đến.

 

Gần cuối năm, bắt đầu từ cuối tháng mười một, lịch trình của Sở Giang Lai có vô số hoạt động và tiệc chiêu đãi thương mại. Để có thể ở bên Sở Thu Bạch nhiều nhất có thể, hắn đã từ chối hầu hết các hoạt động, chỉ giữ lại một số lịch trình cần thiết để tham dự.

 

Khi khách đến, Sở Giang Lai không có nhà.

 

Sở Thu Bạch ra mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Hàn Thụy Cầm.

 

Đã nhiều ngày không gặp, Hàn Thụy Cầm dường như gầy đi. Nhìn thấy y, vẻ mặt lạnh lùng cũng không hề dịu lại.

 

"Mẹ?" Sở Thu Bạch đêm qua ngủ không ngon, cứ lo lắng chân trái của mình bị Sở Giang Lai bẻ gãy khi hắn ấn y vào tường nhà tắm.

 

Biết được nỗi lo lắng của y, Sở Giang Lai lập tức nửa quỳ xuống, dùng lòng bàn tay ấm nóng xoa bóp đùi y, dỗ dành: "Đừng sợ, em đã lắp lại cho anh rồi, sau này nhẹ nhàng một chút, sẽ không làm anh bị thương nữa."

 

Sở Thu Bạch nghi ngờ hắn đang nói dối, nhưng nhìn kỹ thì chân trái quả thật vẫn đang dính chặt vào người.

 

"Sức khỏe khá hơn chút nào chưa? Sao sắc mặt lại kém thế?" Vệ sĩ ở cửa không dám cản Hoàng thái hậu nhà họ Sở, tự giác nhường đường cho bà.

 

Hàn Thụy Cầm thản nhiên bước vào cửa, nhíu mày quay người lại: "Giang Lai cũng vậy, bày đặt để một đống người đứng trước cửa làm gì?"

 

Sở Thu Bạch vô thức bênh vực hắn: "Gần đây hình như em ấy đã đắc tội với một số người."

 

"Ồ." Thương trường như chiến trường, Hàn Thụy Cầm là người từng trải, nghe Sở Thu Bạch nói vậy thì không tiếp tục hỏi nữa. Bà đi đến sofa trong phòng khách ngồi xuống, tao nhã đặt túi xách lên bàn trà, rồi mới chậm rãi nói: "Đúng rồi, Văn Nhân đã trở về."

 

"Trở, trở về rồi sao?"

 

"Ừm." Hàn Thụy Cầm nói, "Tự mình trở về, nhà họ Văn đã đưa nó đến đồn cảnh sát—"

 

Trái tim đã thối rữa một nửa, chỉ còn lại chút sức sống nhỏ nhoi đột nhiên đập mạnh: "Bắt được bọn bắt cóc rồi à?"

 

"Không có." Hàn Thụy Cầm nhíu mày: "Người đã trở về rồi, không bị thương cũng không có tổn thất gì khác, chắc là đến để kết án."

 

"Cô ấy có sao không?"

 

"Không sao, bị hoảng sợ một chút, nhưng không có gì đáng ngại." Thấy y cứ đứng mãi, Hàn Thụy Cầm càng nhíu mày hơn, ngẩng đầu lên quan sát y vài lần, hỏi: "Con làm sao vậy? Nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày rồi, sao trông còn tiều tụy hơn vậy?"

 

"À, xem phim kinh dị, ngủ không ngon giấc."

 

"Đừng có xem mấy thứ đó nữa."

 

Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, Hàn Thụy Cầm mặc áo khoác dày không chịu được nên cởi ra, vắt lên tay vịn ghế sofa.

 

Bà dường như có chuyện muốn nói, định ở lại lâu, sai Sở Thu Bạch đi rót cho mình một tách trà.

 

"Thu Bạch." Tách trà được đặt trên bàn, nhưng Hàn Thụy Cầm không động vào, sắc mặt u sầu gọi tên Sở Thu Bạch.

 

"Sao vậy mẹ?" Sở Thu Bạch lấy một đĩa trái cây, đây là nhiệm vụ mà Sở Giang Lai đã giao cho y trước khi đi, hắn nói "Không ăn hết thì tối nay đừng hòng ngủ".

 

"Mẹ có muốn ăn trái cây không?" Ăn đồ ăn như bị tra tấn, Sở Thu Bạch hy vọng Hàn Thụy Cầm có thể giúp y chia sẻ một chút, nên chào hàng: "Giang Lai cắt đấy, nói là rất ngọt."

 

Trong đĩa trái cây là dưa lưới, dâu tây và xoài đã được cắt sẵn, bên cạnh còn có vài quả vải Úc đã được bóc vỏ. Hàn Thụy Cầm lấy một quả vải, vừa ăn vừa nói: "Nó còn biết cắt trái cây sao?"

 

Hàn Thụy Cầm làm phu nhân cả đời, số lần động vào dao gọt trái cây chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

"Vâng."

 

"Vậy thì cũng khá là giỏi." Bà nhả hạt vải vào dĩa, vuốt tóc, quay lại vấn đề chính, nghiêm túc nói: "Thu Bạch, mẹ đến đây lần này là hy vọng con có thể nhanh chóng ly hôn với Văn Nhân."

 

"Ly hôn?" Sở Thu Bạch hơi bất ngờ: "Tại sao?"

 

Hôn nhân đâu phải trò đùa, mình và Văn Nhân mới kết hôn được bao lâu? Hết người này tới người nọ lại cứ hối mình ly hôn?

 

"Đứa bé trong bụng nó..." Hàn Thụy Cầm nhíu chặt mày, như có gì đó mắc ở cổ họng, biểu cảm khó mà mở miệng, nghẹn một hồi lâu mới nói: "Hai~, mẹ đã sớm nhắc nhở con rồi, cái bụng của nó không bình thường, hoàn toàn không giống tuổi thai tháng này."

 

"Không phải đã nói là sinh đôi rồi sao?"

 

"Hoàn toàn không phải." Hàn Thụy Cầm nghiêm mặt: "Con đừng bênh vực nó nữa, mẹ đã điều tra rồi, đứa bé trong bụng nó hoàn toàn không phải là con của con."
"Sao mẹ điều tra được?"

 

"Chuyện này con không cần quan tâm." Hàn Thụy Cầm tránh nặng tìm nhẹ, khuyên nhủ: "Thu Bạch, nghe lời mẹ, loại phụ nữ này phải ly hôn ngay! Nó tưởng nhà họ Sở chúng ta là cái gì chứ? Vậy mà dám có chửa, mang theo đứa con hoang vào cửa nhà chúng ta! Nếu ba con còn sống, nhà họ Văn sau này tuyệt đối đừng hòng sống yên ổn ở Giang Hỗ!"

 

"Mẹ chỉ vì nể mặt con, không muốn làm lớn chuyện, nên mới không nói với Giang Lai. Nếu không dựa theo tính cách và thủ đoạn của nó, mấy cái bệnh viện của nhà họ Văn đừng hòng hoạt động yên ổn! Giang Lai luôn bảo vệ con, nếu biết đứa bé của Văn Nhân không phải con của con, chắc chắn sẽ tức chết!"

 

Không đâu.

 

Nếu biết đứa bé trong bụng Văn Nhân không phải con của mình, biết mình và Văn Nhân chỉ là diễn kịch, thì tên nhóc chó kia nhất định sẽ rất vui mừng.

 

Hắn sẽ không tức chết, mà chỉ vui chết thôi.

 

Hơn nữa...

 

Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn camera đối diện ghế sofa.

 

Có lẽ hắn đã biết rồi.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment