Editor: Gấu Gầy
"Em lừa anh?"
Cuộc làm hòa thế kỷ mà Sở Giang Lai tưởng tượng đã không xảy ra.
Sau khi tiễn cảnh sát đi, sắc mặt Sở Thu Bạch trở nên u ám hơn cả lúc ban đầu.
"Anh Thu Bạch, anh nghe em giải thích." Sở Giang Lai nhẹ nhàng và vô hại tiến về phía y, chịu thua nói: "Em biết mình sai rồi, anh đừng giận nữa, hự—" Hắn vừa mới đi đến bên ghế sofa, còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị Sở Thu Bạch túm lấy cổ áo.
Người anh trai luôn ôn hòa và nho nhã đột nhiên cắt ngược hai tay hắn. Sở Giang Lai còn chưa kịp phản ứng đã bị túm tóc ấn mạnh vào ghế sofa, mặt úp xuống.
Hai chân dài thẳng tắp lộ ra dưới áo choàng ngủ vì động tác quá mạnh. Sở Thu Bạch hở chân ngồi lên người hắn, một chân đặt trước mặt hắn, chân còn lại co lên, đầu gối chống vào thắt lưng hắn, lòng bàn tay vững vàng ấn chặt cánh tay hắn, lạnh lùng tra hỏi: "Tại sao phải nói dối những chuyện nhảm nhí như vậy?"
Sở Giang Lai bị cái chân dài tr*n tr** đang buông thõng bên cạnh làm choáng váng, nhất thời không nói nên lời.
Đây là phúc lợi siêu cấp gì vậy? Hình thức tra khảo này quả thực là phúc âm của tội phạm!
Biết trước sẽ bị anh Thu Bạch cưỡi lên người "ép cung", hắn nên để cảnh sát đến sớm hơn mới phải!
"Em không lừa anh mà." Sở Giang Lai chân thành hy vọng mình sẽ không chảy máu mũi, để tránh phá hỏng hình tượng đẹp trai trong lòng anh trai yêu dấu của mình, đồng thời dùng âm thanh rất ấm ức nói: "Rõ ràng anh Thu Bạch tự mình hiểu lầm. Em đã nói từ lâu là em không làm, nhưng anh không tin."
Mặc dù bị trói tay chân, buộc chặt răng nanh, bị ép nằm sấp, nhưng tên nhóc chó vẫn nhớ rõ phải dỗ dành chủ nhân vui vẻ dù trong bất cứ tình huống nào, hạ giọng nói: "Anh Thu Bạch... Thân thủ của anh thật tốt, chân thật dài!"
Nhưng nếu anh tiếp tục nắm lấy cánh tay em như vậy, tiếp tục dùng mông cọ xát vào thắt lưng em, thì em không thể đảm bảo hôm nay anh có thể an toàn xuống khỏi ghế sofa.
Mẹ kiếp, đôi chân đẹp quá! Thật muốn để nó mềm mại treo trên khuỷu tay...
"Anh Thu Bạch..."
"Đừng nói nhảm!"
Cánh tay Sở Giang Lai nhất thời bị siết chặt hơn, hắn vùi mặt vào ghế sofa nở nụ cười phấn khích, nhưng giọng nói lại càng ấm ức hơn: "Rõ ràng anh đã đổ oan cho em, em mới là nạn nhân mà..."
"Vậy còn quả bom đó thì sao?"
Con người phải có lương tâm. Vì có lương tâm, mới có thể tìm được lý do và cớ đường hoàng cho sự vô liêm sỉ của mình. Nhưng rõ ràng Sở Giang Lai không có thứ đó.
Nhắc đến "trò đùa ác ý" có bằng chứng xác thực kia, hắn không hề tỏ ra chột dạ hay xấu hổ, bờ vai đang gập ra sau khẽ run lên, tiếng cười nhẹ nhàng từ khuôn mặt chôn vùi trên ghế sofa tràn ra: "Được rồi, được rồi, chuyện quả bom, coi như là em làm đi. Nhưng người phụ nữ đó tự ý xuất hiện bên cạnh anh, làm cản trở tầm mắt của em! Em chỉ dọa cô ta thôi, đâu có thật sự giết cô ta, có vấn đề gì sao?"
Không nhận thức được vấn đề, chính là vấn đề lớn nhất của hắn.
Lần này, thuốc mà Tông Minh kê không tệ, khá hiệu quả. Dược lực đột nhiên phát huy tác dụng, Sở Thu Bạch cảm thấy hơi buồn ngủ, không muốn nói nhảm với hắn nữa. Y buông tay ra, lạnh lùng quay về phòng ngủ trước ánh mắt ngỡ ngàng của Sở Giang Lai. Lần này, y nhớ khóa cửa.
Bốn mươi lăm phút sau, Sở Thu Bạch ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng.
Sở Giang Lai vẫn ngồi trên ghế sofa, trên đùi đặt máy tính xách tay, như đang làm việc.
Thấy Sở Thu Bạch ăn mặc chỉnh tề, hắn lập tức đặt máy tính xuống, đứng dậy, nhíu mày hỏi: "Anh muốn ra ngoài sao?" Hắn thản nhiên nói: "Đi đâu? Em có thể lái xe đưa anh đi."
Sở Thu Bạch không để ý đến hắn, cầm điện thoại đi thẳng đến cửa ra vào.
Sở Giang Lai đuổi theo túm lấy cánh tay y, giọng nói hơi gấp gáp: "Anh Thu Bạch."
"Tôi không phải." Sở Thu Bạch hất tay hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: "Cậu biết rõ, tôi không phải anh trai của cậu."
Bị y lạnh lùng nhìn, Sở Giang Lai cảm thấy tim mình như bị treo lên: "Sao lại không phải?"
Sở Thu Bạch cười lạnh: "Ai lại lên giường với anh trai của mình?"
"Em này." Sở Giang Lai không những không thấy xấu hổ mà còn thấy tự hào, nắm chặt cánh tay y không buông: "Anh đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm, anh muốn đi đâu, nói cho em biết, em sẽ đi cùng anh."
"Tên người Mexico đó muốn giết cậu, chứ không phải tôi. Tại sao tôi không thể ra ngoài chứ?" Sở Thu Bạch hất tay hắn ra: "Tôi đi cùng cậu, vậy chẳng phải tôi sẽ là Lâm Thiếu Hoa tiếp theo sao?"
Sao y có thể là Lâm Thiếu Hoa tiếp theo chứ?
Lâm Thiếu Hoa hiện tại vẫn đang nằm viện, nếu là Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai nhất định sẽ bảo vệ y đến chết.
"Đừng nói như vậy." Tránh nói những điều xui xẻo là trí tuệ của tổ tiên, không thể nói bậy, lỡ như ứng nghiệm, thì đúng là họa từ miệng mà ra.
Sở Giang Lai kiên trì đưa tay giữ chặt y, đáng thương ngăn cản: "Anh Thu Bạch, đừng đi."
"Buông ra."
"Em không buông." Sở Giang Lai nhìn chằm chằm khuôn mặt y, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ lạnh lùng không phù hợp với vẻ mặt đáng thương: "Anh Thu Bạch, đừng giỡn với em. Bây giờ anh không thể hành động một mình..."
"Tại sao không thể?"
"Bên ngoài rất nguy hiểm."
"Vậy còn cậu? Cậu an toàn sao?" Trên mặt Sở Thu Bạch lại xuất hiện vẻ mỉa mai lạnh lùng có thể dễ dàng đâm vào tim Sở Giang Lai: "Sở Giang Lai, cậu an toàn như vậy, sao tôi lại bị bắt cóc, bị lột đồ, bị ấn trên giường như một con chó chứ?" Y cười, trái tim như tê liệt, kiên quyết và lạnh lùng rút cánh tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Sở Giang Lai: "Chúng ta đừng tự lừa mình dối người nữa. Sở Giang Lai, cậu còn nguy hiểm hơn những kẻ bên ngoài nhiều, tôi thà chết ở bên ngoài, cũng không muốn tiếp tục ưm—"
Đôi môi bị hung hăng chặn lại, những lời cay nghiệt không ngừng tuôn ra từ miệng y bị chặn lại nguyên vẹn.
Đừng nói nữa.
Xin anh đấy.
Tim Sở Giang Lai co thắt, như bị lưỡi dao cứa vào những vết thương nhỏ, đau âm ỉ.
Hắn hôn lên đôi môi trước mặt một cách mất kiểm soát, hy vọng có thể chặn lại những lời chỉ trích lạnh lùng không chút lưu tình.
Chát—
Khuôn mặt tuấn mỹ bị đánh lệch sang một bên vì lực mạnh bất ngờ.
Cái tát mạnh này, như món quà cuối cùng mà Sở Thu Bạch dành cho hắn.
"Cút!"
Y dùng một chữ đầy phẫn nộ, tuyên bố mối quan hệ của bọn họ đến đây là kết thúc.
Giấc mơ đẹp mà dù đã làm gì, phạm phải sai lầm gì, chỉ cần xin lỗi một cách qua loa, tỏ ra hối hận chân thành là có thể được tha thứ, cuối cùng cũng tan vỡ.
Sở Giang Lai quay mặt lại, từ từ dùng tay che má bị anh Thu Bạch đánh sưng lên, mở to mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Thu Bạch.
Trong tai ù đi.
Y sắp đi rồi, hắn sắp không giữ được y nữa rồi.
Nhanh nghĩ cách gì đó! Nghĩ cách mau! Để anh ấy đừng đi! Ở lại!
Cánh tay lại bị nắm chặt, Sở Thu Bạch quay đầu, đôi mắt ngập tràn tơ máu nhìn chằm chằm Sở Giang Lai đang kinh ngạc.
Y rất muốn đóng sầm cửa mà đi, nhưng không biết tại sao, khi nhìn vào đôi mắt mất mát đau thương của Sở Giang Lai, đột nhiên lại cảm thấy khó mà nhích bước.
Trong căn nhà này, dường như còn sót thứ gì đó quan trọng nhất của y. Đó là một phần không thể tách rời trên cơ thể Sở Thu Bạch, y buộc phải để lại nó ở đây, giả vờ thoải mái bước ra ngoài. Nhưng không có nó, Sở Thu Bạch sẽ chết không toàn thây.
Không sao cả, chỉ là một cái xác thôi mà, có toàn thây hay không cũng chẳng quan trọng, Sở Thu Bạch, đừng mê tín.
Y cố gắng nhấc chân lên, rút tay ra, từng bước đi ra ngoài. Không hề lưu luyến bỏ lại Sở Giang Lai đang ngây người như kẻ ngốc ở phía sau, mặc kệ hắn nắm giữ trái tim tàn tạ và tan vỡ của mình.
Chỉ là một trái tim thôi, mất thì mất.
Có gì to tát đâu.
Nói cho cùng, cũng chỉ vài lạng thịt, không đáng giá bao nhiêu.
Sở Giang Lai đưa ra lần nữa nhưng lại nắm vào khoảng không. Trái tim chấn động, nỗi sợ hãi xa lạ như dòng điện chạy qua sống lưng, để lại cảm giác tê dại trên da.
Lý trí đã chết, tất cả những kỹ năng đàm phán học được trong quá khứ đều tan thành mây khói, cùng với lý tính đang hấp hối suy yếu dần.
Anh Thu Bạch, đừng đi, ở lại, ở lại bên em. Xin anh đấy...
Sở Giang Lai gào thét trong lòng.
Nhưng hắn luôn luôn miệng nói trái lòng.
Dù bị đánh, bị cắt thịt, bị nhốt trong cầu thang tối tăm và chật hẹp, chịu đựng đói khát và nỗi sợ xâm nhập, cũng không bao giờ chân thực nói ra cảm xúc trong lòng mình...
Hắn đã quen với việc miệng nói trái lòng, quen với việc không đau cũng nói đau, không sợ cũng nói sợ, dù đói cũng nói không sao, dù lạnh cũng ráng chịu đựng.
Sở Giang Lai giỏi mưu tính, giỏi nói dối, giỏi nói những lời xin lỗi qua loa để đạt được mục đích.
Cái gì hắn cũng biết, chỉ không biết yêu người khác.
Thế giới này ồn ào, lầy lội, u ám trăm bề, vạn phần ô trọc.
Hắn chưa từng yêu ai, thậm chí còn không yêu chính mình.
Cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lồng ngực, ngưng tụ thành một luồng khí nóng khổng lồ chặn ngay cổ họng, khiến hắn nghẹn ngào, khiến hắn câm lặng, khiến hắn phải dùng hết sức lực, mới có thể nói bằng giọng khàn khàn và khó nghe: "Anh Thu Bạch, nếu cảnh sát biết, là mẹ đã bắt cóc Văn Nhân, anh nói xem, bọn họ sẽ làm gì?"
Bước chân Sở Thu Bạch khựng lại, y đột ngột quay người, oán hận nhìn hắn: "Ý cậu là gì?"
Y dừng lại rồi!
Vì câu nói của Sở Giang Lai, Sở Thu Bạch cuối cùng cũng không chạy trốn nữa, chủ động quay người lại, một lần nữa trở về bên cạnh hắn, trở về nơi Sở Giang Lai chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào mặt y.
Chỉ cách hắn một khoảng rất gần.
Sở Giang Lai đưa tay lên, dùng ngón tay cọ cọ vào mặt y: "Bảo bối, đừng dùng vẻ mặt đó nhìn em. Văn Nhân quả thật không ở trong tay em, em cũng không giết người. Nhưng anh vẫn phải ngoan một chút. Nếu không muốn mẹ đi tù..."
Sở Thu Bạch có chút mơ hồ, y cảm thấy mất trọng lượng, đầu nặng chân nhẹ.
Tác dụng phụ của thuốc mà Tông Minh kê nhất định rất lớn, chúng khiến y buồn ngủ, khiến y bình tĩnh, khiến y tê liệt, nhưng cũng khiến y run tay, hồi hộp, đau đầu, buồn nôn và chóng mặt. Khiến y nhìn khuôn mặt Sở Giang Lai, cũng cảm thấy toàn thân run rẩy, chóng mặt buồn nôn.
Hơi thở gấp gáp, trần nhà lắc lư, đầu óc trống rỗng và đôi mắt nóng ẩm...
Tất cả cảm giác bị khuấy trộn lại, quấn vào nhau thành nỗi đau của tình yêu và sự ngứa ngáy của d*c v*ng, hòa quyện với nhịp tim hỗn loạn, biến thành giấc mộng ban ngày của Sở Thu Bạch.
"Anh Thu Bạch, nói cho em biết, anh yêu em, sẽ không đi, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, mãi mãi ở bên em."
"..."
"Mẹ đã làm phu nhân cả đời, e rằng ngay cả nấu mì ăn liền cũng không biết, nghe nói cải tạo lao động bên trong phải đạp máy may. Kim máy may sắc nhọn như vậy, nếu không cẩn thận đâm vào tay sẽ chảy bao nhiêu máu nhỉ? Anh Thu Bạch, anh không muốn mẹ như vậy chứ?"
"Sở Giang Lai! Ưm—"
"Ừm, em đây." Hắn lại hôn lên môi y, trên khóe môi đẹp treo nụ cười tàn nhẫn: "Nói đi, gọi tên em, nói anh yêu em, sẽ không rời xa em."
"Sở Giang Lai." Sở Thu Bạch nắm chặt cánh tay hắn như đang chết đuối, khàn giọng gọi tên hắn.
Âm thanh đó như biến thành thực thể, biến thành móng vuốt xuyên qua lồng ngực, tóm lấy trái tim hắn.
Trái tim của Sở Giang Lai bị siết chặt, ánh mắt đóng đinh vào khuôn mặt đỏ bừng tuyệt vọng của Sở Thu Bạch.
Sở Thu Bạch nhíu mày, ánh mắt xuyên qua hắn, rơi vào hư không, đôi môi mím chặt máy móc mở ra, đôi mắt trống rỗng đột nhiên nhắm chặt lại.
Y bị nỗi đau như thuỷ triều nhấn chìm, đôi mắt biến thành hai cái ao nước chứa quá nhiều nước, không thể chịu đựng thêm nữa, cho nên nhắm lại để trốn tránh: "Anh... yêu em, sẽ không bao giờ rời xa em."
"Trong lòng anh, Sở Giang Lai quan trọng hơn Văn Nhân, hơn Hàn Thụy Cầm, hơn tất cả mọi người trên thế giới cộng lại! Anh Thu Bạch ngoan nào, nói đi, nói cho em nghe..."
"Trong lòng anh... Sở Giang Lai quan trọng hơn Văn Nhân... hơn Hàn Thụy Cầm... ưm... quan trọng hơn tất cả mọi người trên thế giới cộng lại!"
"Cả đời này, Sở Thu Bạch chỉ yêu một mình Sở Giang Lai."
"Cả đời này... Sở Thu Bạch... chỉ yêu một mình Sở Giang Lai..."
Yêu đến mức trái với luân thường đạo lý, hận đến mức máu thịt bê bết.
Chữa căn bệnh này, vốn đã có phương thuốc từ lâu, là do y không chịu khỏi, cứ kéo dài thành bệnh nan y khó nói.
Sở Giang Lai giả dối, xảo quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn, giỏi lừa gạt...
Nhưng mà, Bí Đao Nhỏ của anh à, tuy em đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa em, sẽ không bỏ rơi em, mãi mãi yêu em, chỉ yêu em, trung thành với em, mãi mãi làm nô lệ chỉ thần phục một mình em, mãi mãi ở bên cạnh em.
Anh nguyện làm tảng đá dưới ngai vàng của em, làm khúc gỗ trên cây quyền trượng.
Làm chân tay giả của em, làm tín đồ của em, làm bộ xương mang lại niềm vui sướng cho em, tự nguyện lưu lạc giữa nhân gian không chịu rời đi, không cam lòng nguội lạnh.
Bí Đao Nhỏ, anh đã không thể rời xa em từ lâu rồi.
Thứ duy nhất có thể chia cắt chúng ta, chỉ có cái chết.
Sở Thu Bạch bị tình yêu cướp đi tất cả đang mong chờ, từng giây từng phút đều mong chờ, cái chết công bằng có thể nhanh chóng hoàn toàn phủ xuống.
Cái chết vĩnh hằng, yên tĩnh, tàn nhẫn và nhân từ, đại diện cho sự giải thoát, chỉ cách y một bước.
—----