Editor: Gấu Gầy
"Có thể phản ứng mạnh mẽ với k*ch th*ch từ bên ngoài, điều này chứng tỏ anh ấy đang dần dần hồi phục." Đối mặt với chủ thuê có sắc mặt rất tệ, Tông Minh uyển chuyển nói.
"Nhưng trước đây, anh ấy chưa bao giờ—" Vị đại gia trẻ tuổi cao lớn và đẹp trai ngồi sau bàn làm việc khựng lại, nhíu mày, giọng điệu thẳng thắn nói: "Anh ấy chưa bao giờ động tay với tôi."
Trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn có vài vết bầm tím thảm hại. Vết bầm ở gò má là rõ ràng nhất, tím đến mức gần như đen kịt. Trên cánh tay phải đang để trần có một vết cắn sâu.
Ánh mắt Tông Minh đảo qua vết thương của Sở Giang Lai, trong lòng không hề có chút đồng cảm nào. Nhưng nghĩ đến thù lao gấp mười lần, anh ta vẫn dịu giọng nói: "Sở tổng, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lần đầu tiên tôi đến, trên mặt anh đã có vết thương rồi."
Khi nói những lời này, bác sĩ Tông có vẻ do dự, như đang nói, tôi thấy anh không giống như mới bị đánh lần đầu.
"Tôi đang nói đến trước lần đó." Sở Giang Lai lạnh lùng nói: "Tôi đã sống với anh ấy gần hai mươi năm, trước đó, anh ấy chưa bao giờ nỡ động vào một ngón tay của tôi, những lần đánh tôi đều tập trung vào mấy ngày gần đây. Bác sĩ Tông, anh chắc chắn anh ấy đang hồi phục sao? Chắc chắn thuốc của anh không có tác dụng phụ tiềm ẩn nào chứ?"
Thuốc tôi kê có tác dụng chính là an thần mà! Đại ca! Anh ấy uống xong chỉ muốn ngủ thôi! Làm sao mà muốn tát anh được?!
— Sao mày không nghĩ xem, rốt cuộc mình đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ! Mới khiến cho bệnh nhân đã uống thuốc an thần cũng muốn đánh mày? Tặng mày N cái tát!?
Về nhà tự kiểm điểm bản thân đi! Thằng khốn! Mày là tên cặn bã b**n th** dám giở trò đồi bại với anh trai, máu lạnh vô tình!
Bác sĩ Tông, người đang mắng chửi trong lòng, hít sâu một hơi, giữ nụ cười chuyên nghiệp trên mặt, khóe môi run rẩy nói: "Sở tổng, thuốc của tôi rất an toàn, đã được kiểm chứng lâm sàng nhiều năm. Tình trạng của anh trai anh quả thật đã có chuyển biến tốt."
Mấy ngày này, Tông Minh đều đến mỗi ngày.
Trong thời gian đó, Sở Thu Bạch đã đổi thuốc một lần vì tác dụng phụ của thuốc quá lớn.
Sau khi đổi thuốc mới, bệnh tình của y bắt đầu có chuyển biến tốt rõ rệt.
Y không còn mất ngủ trong thời gian dài, cũng không còn không phân biệt được hiện thực và giấc mơ. Trong quá trình điều trị, y cũng nói nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng còn thảo luận với Tông Minh về trường phái tâm lý học mà anh ta theo đuổi.
Càng giao tiếp với y, Tông Minh càng cảm thấy Sở Thu Bạch uyên bác và hiểu biết rộng, là một người lạnh nhạt nhưng ôn hòa.
Tông Minh đã tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, rất ít người tự công kích bản thân nghiêm trọng, nhưng vẫn giữ được sự đàng hoàng cơ bản trước mặt người ngoài như Sở Thu Bạch.
Y hẳn là rất cố chấp, không muốn để lộ vết thương trước mặt người khác. Cho nên y luôn lạnh lùng, luôn bình thản. Loại người này thường chỉ bộc lộ cảm xúc thật sự của mình trước những người họ yêu thương hoặc căm ghét.
Tóm lại, Tông Minh cho rằng Sở Giang Lai rất có thể đã bị Sở Thu Bạch căm ghét.
Đáng đời hắn.
Sau nhiều lần tiếp xúc, lần duy nhất Tông Minh nhìn thấy Sở Thu Bạch lộ ra vẻ sắc bén, là vào ngày hôm đó.
Hôm đó, Tông Minh hỏi Sở Thu Bạch, có cần anh ta giúp y báo cảnh sát không.
Sở Thu Bạch lạnh lùng nhìn anh ta, lấy điện thoại ra khỏi túi, giơ lên trước mặt anh ta, như một con báo bị x*m ph*m l*nh th*, ánh mắt lành lạnh nói: "Bác sĩ Tông, nếu cần tôi sẽ tự làm." Rồi cảnh cáo anh ta: "Anh chỉ cần lo cho bản thân mình, đừng làm những chuyện dư thừa."
Đêm đó, Tông Minh không ngủ được. Anh ta trằn trọc, cuối cùng phân tích ra rằng, Sở Thu Bạch không cho anh ta báo cảnh sát, chắc là vì lòng tự trọng.
Dù sao, anh em bất hòa, họa từ trong nhà, truyền ra ngoài cũng không hay.
Cánh cửa lớn của căn hộ từ từ mở ra, Tông Minh bước ra ngoài.
Đội trưởng vệ sĩ cao lớn cười với anh ta, chào hỏi: "Bác sĩ Tông, hôm nay về sớm vậy?"
"Ừm." Tông Minh đáp lại bằng nụ cười thân thiện hiền lành: "Hôm nay khá thuận."
"Vậy thì tốt quá." Một vệ sĩ khác có khuôn mặt châu Á cũng tiến lại gần, trên tay cầm một cốc cà phê, cười nói bằng tiếng Trung thành thạo: "Tan làm sớm, có thể về nhà ăn tối sớm. Ồ đúng rồi bác sĩ Tông, cảm ơn cà phê của anh, lần nào đến cũng mang cho chúng tôi, ngại quá! Hôm nào rảnh, mấy anh em chúng tôi cùng nhau mời anh uống rượu nhé!"
"Đừng khách sáo."
Hai vệ sĩ người nước ngoài còn lại cũng mỉm cười với anh ta, giơ cốc đồ uống trên tay lên, bày tỏ lòng biết ơn.
Tông Minh mỉm cười gật đầu với bọn họ, trò chuyện thêm vài câu, đợi thang máy đến mới bước vào thang máy rời đi.
Có người nói, con người là một sợi dây thừng, bắc giữa siêu nhân và cầm thú. Mặc dù chúng ta không thể thoát khỏi những điểm yếu của nhân tính cầm thú, nhưng vẫn đang cố gắng hướng tới siêu nhân cao cả.
Nhưng Tông Minh nghĩ, con người thật ra nên học tập cầm thú một chút, học cách trung thành với những h*m m**n của bản thân, dám nghĩ dám làm, hạ thấp cảm giác đạo đức xuống mức thấp nhất, thì mới không dễ bị hiện thực tàn khốc phụ bạc.
Lý do Sở Giang Lai bị đánh thật ra rất đơn giản.
Vì Sở Thu Bạch an phận mấy ngày đột nhiên bắt đầu khóa cửa khi ngủ.
Sở Giang Lai không muốn cả hai ngay cả việc chung giường chung gối cũng phải dựa vào uy h**p, nhưng lại không yên tâm để Sở Thu Bạch đang bị trầm cảm nặng ngủ một mình, còn "trùng hợp" có một cái chìa khóa vạn năng có thể mở khóa toàn bộ căn nhà.
Đêm đó, Sở Giang Lai trong lúc chật vật giữ chặt nắm đấm của Sở Thu Bạch, lần đầu tiên hối hận, mấy năm trước hắn không nên ép anh Thu Bạch đi học nhiều lớp võ thuật như vậy.
Lúc đó Sở Giang Lai chưa bao giờ nghĩ rằng, tinh hoa của những khóa học này một ngày nào đó sẽ được sử dụng hết trên người mình.
Tình trạng vết thương của Lâm Thiếu Hoa đã có chuyển biến tốt. Sau khi chuyển sang phòng bệnh thường, anh ta bắt đầu chủ động đảm nhận một số công việc kết nối trực tuyến.
Thái độ yêu nghề và tận tụy như người cuồng công việc của anh ta khiến trợ lý Tiểu Trình và các đồng nghiệp khác than thở không thôi. Ông trời ơi! Mau đến thu hồi thần thông đi! Đây là con nghiện công việc từ đâu đến vậy! Nằm trên giường bệnh mà vẫn không quên tham gia cuộc họp video, còn có cho người bình thường sống nữa không!
Chiều nay, Lâm Thiếu Hoa vẫn đăng nhập vào hệ thống trực tuyến như thường lệ, tham gia một cuộc họp video nội bộ.
Cuộc họp không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hơn bốn mươi người tham gia, hầu hết là quản lý cấp cao.
Camera của Tần Hào đã được bật từ sớm, anh ta đeo tai nghe, lười biếng nằm ềnh trước máy tính, tay cầm một cây kẹo m*t cầu vồng.
Người dẫn chương trình gần như đã tắt tiếng của tất cả mọi người trong hội trường, chỉ không dám cấm hai cổ đông lớn. Nên micrô của Tần Hào vẫn đang bật.
Chưa đầy ba phút sau khi cuộc họp bắt đầu, phía Tần Hào đột nhiên vang lên một giọng nam tức giận, khiến người dẫn chương trình đang nở nụ cười chuyên nghiệp trước màn hình cũng run lên.
"Họ Tần! Mày là thằng khốn nạn không biết xấu hổ! Mày đối với tao ưm—"
Tần Hào nhanh tay đưa tay ra ngoài màn hình, như đang bịt miệng ai đó, trên khuôn mặt tinh xảo mềm mại nở nụ cười, nói với ống kính: "Xin lỗi, thuyền vịt nhà tôi bị lật, chú vịt con mới nuôi không vui lắm, làm phiền mọi người rồi."
Vừa nói xong, ống kính tối đen, micrô cũng tắt.
Lâm Thiếu Hoa là một trợ lý dày dặn kinh nghiệm, đã quen với sự tùy hứng và thất thường của Tần Hào. Anh ta nằm nghiêng, điều chỉnh màn hình đến góc độ phù hợp để xem hơn, chờ cuộc họp video bắt đầu.
Nhưng hôm nay dường như định mệnh là sẽ gặp nhiều trắc trở, cho đến khi cuộc họp video kết thúc, màn hình của Sở Giang Lai vẫn tối đen, phần tổng kết dự kiến đương nhiên cũng bị bỏ qua.
Lâm Thiếu Hoa ghi chép lại cuộc họp, gửi cho Sở Giang Lai một tin nhắn quan tâm, nhưng như đá chìm xuống biển. Mãi đến tối, Sở Giang Lai cũng không trả lời.
Lâm Thiếu Hoa hơi lo lắng, vì Sở Giang Lai không phải như Tần Hào, hắn là một người sếp nghiêm khắc với bản thân, chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ cuộc họp nào đã đồng ý tham gia.
Sự vắng mặt của Sở Giang Lai là một điều bất ngờ.
Chiều hôm đó, hắn đã tham gia cuộc họp sớm vài phút, tắt video và micrô, chờ cuộc họp bắt đầu.
Nhưng không lâu sau, điện thoại của Hàn Thụy Cầm gọi đến. Sở Giang Lai suy nghĩ một chút rồi vẫn nghe máy, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Giang Lai, cậu của con bị tai nạn xe hơi qua đời rồi." Giọng Hàn Thụy Cầm nghẹn ngào: "Bây giờ đang ở bệnh viện nơi Thu Bạch làm việc."
Sở Giang Lai trầm mặt đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Anh Thu Bạch đã biết chưa?"
"Mẹ vừa gửi tin nhắn cho nó rồi."
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Sở Thu Bạch vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài, đụng phải Sở Giang Lai đang định đến phòng ngủ tìm y.
"Sở Giang Lai, đưa anh đến bệnh viện!"
Hàn Thụy Cầm khóc đến mức mất hồn ở đầu dây bên kia, Sở Giang Lai cúp điện thoại, túm lấy cánh tay Sở Thu Bạch: "Chờ đã."
"Anh không đi đâu khác! Đến bệnh viện rồi sẽ về ngay!" Sở Thu Bạch khẩn trương đảm bảo: "Cậu xảy ra chuyện rồi! Bây giờ mẹ đang ở bệnh viện một mình, anh phải đến đó, em đi cùng anh, ngoài bệnh viện ra anh sẽ không đi đâu khác!"
Y nói rất chắc chắn, chỉ thiếu nước cắn máu ăn thề. Nhưng Sở Giang Lai vẫn nắm chặt tay y không buông, ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn vào mắt cá chân tr*n tr** của y, hỏi: "Tất của anh đâu?"
Bị nắm chân đi tất, cho đến khi ngồi vào trong xe, Sở Thu Bạch vẫn không có cảm giác chân thật.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, mây đen giăng kín. Theo dự báo thời tiết, Giang Hỗ đã bước vào ngày ô nhiễm không khí nặng nhất trong năm.
Bầu trời như được phủ một lớp sơn màu xám chì, vài đám mây đen mờ mịt treo lơ lửng ở chân trời, như sắp rơi xuống.
Trên đường đi, Hàn Thụy Cầm lại gọi điện đến một lần nữa, vừa khóc vừa hỏi bọn họ đến đâu rồi.
Cậu của Sở Thu Bạch tên là Hàn Nhạc, lớn hơn Hàn Thụy Cầm mười lăm tuổi, từng là kiến trúc sư nổi tiếng ở Hỗ Thượng*, chuyên về tu sửa các công trình kiến trúc được bảo tồn theo trường phái Hỗ Thượng. Nhiều công trình kiến trúc lịch sử được bảo tồn trong thành phố Giang Hỗ đều do ông tu sửa hoặc phục hồi. Những ngôi nhà cổ mà ông đã từng tham gia tu sửa đều có giá trị liên thành, nổi tiếng trong giới kiến trúc Hỗ Thượng, ai cũng biết.
*Hỗ Thượng (沪上) dùng để chỉ Thượng Hải.
Mấy năm trước, Hàn Nhạc bị bệnh nặng, sau khi hồi phục đã định cư ở Đức cùng vợ con, rất ít khi về nước. Lần này trở về là để tham gia Hội nghị thượng đỉnh các nhà thiết kế toàn cầu lần thứ hai mươi tư được tổ chức tại Giang Hỗ.
Thầy hướng dẫn của Hàn Nhạc – Dương Chí, là con trai ruột của Dương Đình, một trong bốn nhân vật kiệt xuất về kiến trúc trong lịch sử cận đại của Trung Quốc. Nhiều năm qua, với tư cách là học trò cuối cùng của ông, Hàn Nhạc rất biết ơn thầy của mình. Mặc dù sống ở nước ngoài, nhưng hai thầy trò vẫn luôn giữ liên lạc. Cách đây không lâu, Dương Chí đã nhắn tin cho ông, mời ông đến tham gia hội nghị thượng đỉnh. Không ngờ không lâu sau khi nhắn tin, vị giáo sư già đã đột ngột qua đời vì bệnh nặng.
Hàn Nhạc coi lời mời này như di ngôn của thầy mình, vô cùng coi trọng, vượt đường xa trở về quê hương. Nhưng không ngờ, trên đường từ sân bay đến hội trường đã gặp phải một vụ tai nạn xe hơi liên hoàn nghiêm trọng, không may chết ngay tại chỗ.
Khi nhận được điện thoại của Hàn Thụy Cầm, Sở Thu Bạch vẫn còn một chút hy vọng, nghĩ rằng mình cũng coi như là trụ cột trong giới y tế Giang Hỗ hiện nay, dù sao cũng nên cố gắng hết sức để cứu cậu của mình.
Nhưng không ngờ, số phận đã không cho y cơ hội này.
Việc Hàn Nhạc chết ngay tại chỗ không có gì đáng ngạc nhiên. Đầu ông bị chiếc xe tải chạy ngược chiều cán nát, phần đầu còn lại gần như tách rời khỏi cổ.
Trong bệnh viện, Hàn Thụy Cầm khóc đến mức ngã quỵ xuống đất. Sở Thu Bạch nhìn thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay ra đỡ bà, nhưng lại bị bà vừa khóc vừa đẩy ra: "Sở Thu Bạch! Con làm bác sĩ có tác dụng gì chứ! Cuối cùng ngay cả cậu của mình mà con cũng không cứu được!"
Mặc dù Hàn Nhạc là cậu ruột của Sở Thu Bạch, nhưng y chỉ thỉnh thoảng gặp ông trong các buổi họp mặt gia đình. Nhiều năm như vậy, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên y không có tình cảm nhiều.
Nhưng nhìn mẹ khóc thảm thiết như vậy, sắc mặt y cũng không khỏi tái nhợt. Y biết Hàn Thụy Cầm vì quá đau lòng mà nổi giận, không phải nhằm vào mình, nên không cãi lại. Y im lặng đứng sang một bên, định chờ bà khóc xong rồi mới đưa tay đỡ.
Nhưng không ngờ, tuy y không muốn truy cứu, nhưng có người luôn muốn vượt quá chức phận xen vào.
"Mẹ à, anh Thu Bạch là bác sĩ, chứ không phải thầy bói." Sở Giang Lai thô bạo đỡ Hàn Thụy Cầm dậy: "Người chết không thể sống lại, mẹ cũng nên nén bi thương. Diêm vương muốn người chết vào canh ba, ai có thể giữ họ đến canh năm chứ? Anh Thu Bạch cũng không biết chuyện này sẽ xảy ra, đầu cũng không còn, mẹ muốn anh ấy cứu thế nào? Biến ra một cái đầu khác rồi lắp vào sao? Mẹ muốn khóc thì cứ khóc đi, nhưng đừng trút giận lên anh con."
Hàn Thụy Cầm rưng rưng nước mắt trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Giang Lai, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Con! Con!"
"Con làm sao? Con nói sai chỗ nào?"
Tên nhóc chó này không biết đồng cảm nên đương nhiên sẽ không hiểu nỗi đau tột cùng khi mất đi người thân của người khác.
Thấy Hàn Thụy Cầm vừa đau lòng vừa tức giận như sắp ngất đi, Sở Thu Bạch vội vàng kéo tay hắn ra, bảo hắn im miệng: "Sở Giang Lai, em không biết nói chuyện thì đừng nói nữa. Anh biết em không phải người câm."
Nếu cứ để hắn nói tiếp, đừng nói cậu không cứu được, y còn phải mất thêm một người mẹ bị Sở Giang Lai làm cho tức chết.
—---