Editor: Gấu Gầy
Đám tang của Hàn Nhạc được ấn định vào ngày 17 tháng 12. Đó là thứ bảy.
Sở Giang Lai để ý thấy, trong đám tang, Sở Thu Bạch đứng bên cạnh hắn luôn lơ đãng. Y dường như rất quan tâm đến chiếc quan tài đặt ở giữa linh đường, trên mặt lộ ra vẻ khao khát khiến Sở Giang Lai sợ hãi.
Hôm nay Sở Giang Lai đặc biệt ngoan ngoãn và dịu dàng, khi ra ngoài vào buổi sáng, hắn vẫn nắm lấy chân Sở Thu Bạch mang tất và giày cho y như thường lệ. Sau khi mang xong, hắn đứng dậy, định hôn y thì đột nhiên dừng lại, dân chủ hỏi ý kiến: "Anh Thu Bạch, em có thể hôn anh không?"
Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc, cảm thấy người này có thể là kẻ giả mạo. Nhưng hắn trông giống hệt Sở Giang Lai, ánh mắt chân thành và dịu dàng, vô cùng giống với Bí Đao Nhỏ trong lòng Sở Thu Bạch. Nên y do dự một lúc, cuối cùng nói: "Được."
Quan tài của Hàn Nhạc được đặt làm gấp, chất liệu pha lê đen, do chết thảm, nhà thiết kế tang lễ đã thay nắp quan tài bằng kính trong suốt thành màu xám đen hoàn toàn.
Vợ và con trai của ông đã bay từ nước ngoài trở về, lúc này đang đứng ở nơi rất gần thi thể, trên mặt đều là nỗi buồn và sự mệt mỏi khó giấu.
Phần viếng thi thể bị hủy bỏ, thay vào đó là nghi thức chia tay cúi đầu ba lần trước di ảnh.
Hàn Nhạc rất nổi tiếng, tin ông qua đời nhanh chóng được các phương tiện truyền thông nổi tiếng đưa tin, rất nhiều người muốn đến viếng. Tuy nhiên vì sự tôn trọng đối với người đã khuất và gia đình của ông, đám tang chỉ mời người thân và bạn bè trong phạm vi nhỏ. Nhưng một tuần sau, sẽ tổ chức một buổi lễ chia tay khác mở cửa cho công chúng.
Với tư cách là cháu ruột, Sở Thu Bạch đứng ở hàng đầu tiên của những người đến viếng. Sở Giang Lai trà trộn vào đứng bên phải y, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn y chằm chằm.
Tên giả mạo này rất kỳ lạ, không nghiêm túc tham gia đám tang, không quan tâm đến nỗi đau của gia đình, ngược lại hay nhìn Sở Thu Bạch bằng ánh mắt lo lắng muốn nói lại thôi.
Sở Thu Bạch ban đầu đang lên ý tưởng cho đám tang của mình. Y không muốn tổ chức quá long trọng. Vì cái chết là một chuyện tốt, không cần phải gọi bạn bè, để mọi người tụ tập rồi cùng nhau khóc lớn.
Nhưng y hy vọng Sở Giang Lai có thể vì tình nghĩa mà khiêng quan tài cho y, vì bọn họ quen biết và y đã cho hắn ngủ miễn phí nhiều năm.
Sở Thu Bạch hy vọng, nắp kính quan tài của y trong suốt, như vậy y có thể chứng kiến toàn bộ buổi lễ. Còn Sở Giang Lai sẽ đứng bên phải quan tài của y, giống như vị trí mà vợ của Hàn Nhạc đang đứng.
Đó là vị trí dành cho người yêu.
Sở Thu Bạch tự ý quyết định để trống vị trí đó cho Sở Giang Lai, mặc dù vẫn chưa biết hắn có đồng ý đứng hay không.
Sở Giang Lai là một người không có tình cảm, không hiểu đạo lý.
Nếu hắn từ chối, Sở Thu Bạch không nghĩ ra được lý do nào để thuyết phục hắn.
Sở Giang Lai nắm chắc điểm yếu của Sở Thu Bạch, có thể khống chế ý chí của y, bắt cóc tình cảm của y, độc chiếm tất cả tình yêu và sự yêu thương của y, bao gồm cả hận thù.
Nhưng Sở Thu Bạch không có gì cả, y không bao giờ tìm được điểm yếu của Sở Giang Lai, vì Sở Giang Lai không có điểm yếu.
Ánh mắt của Sở Giang Lai quá chói mắt, khiến Sở Thu Bạch không thể tập trung suy nghĩ tiếp, đành phải dừng việc lên kế hoạch cho đám tang của mình.
Khi người dẫn chương trình đám tang phát lại cuộc đời của Hàn Nhạc, Sở Thu Bạch cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: "Em nhìn anh làm gì?"
"Anh Thu Bạch." Sở Giang Lai dịu dàng nhìn y, trong đôi mắt đẹp toát lên vẻ lo lắng: "Anh sẽ không rời xa em phải không?"
Sở Thu Bạch nhìn lại hắn, rất muốn hỏi hắn có đồng ý khiêng quan tài cho mình hay không, nhưng lại cảm thấy nói những chuyện này trong đám tang của người khác hình như không tốt lắm, nên nhịn xuống, chỉ đáp lại bằng một chữ "Ừm" nhạt nhẽo.
Đám tang kéo dài đến bốn giờ chiều.
Buổi tối, Sở Giang Lai có một bữa tiệc không thể từ chối ở thành phố bên cạnh. Nhưng hắn vẫn cùng tài xế đưa Sở Thu Bạch về nhà trước.
Sở Thu Bạch không thích có quá nhiều người ra vào nhà, nên nhà bọn họ chưa bao giờ có người giúp việc ở lại qua đêm. Sở Giang Lai bảo bảo mẫu sắp xếp đầu bếp đến nhà nấu ăn đúng sáu giờ tối, còn đặc biệt dặn dò, bảo bà ấy phải nhìn Sở Thu Bạch ăn xong rồi mới được rời đi.
Bảo mẫu già đã phục vụ nhà họ Sở ba mươi năm, là người chứng kiến hai người họ lớn lên, gần như là nửa vú em. Nghe Sở Giang Lai dặn dò tỉ mỉ về bữa ăn của anh Thu Bạch, bà không khỏi cười rộ lên, nói qua điện thoại: "Dạo này, rất nhiều người đồn cậu chủ nhỏ và anh Thu Bạch vì tiền mà cãi nhau. Theo tôi thấy, đó đều là những lời nhảm nhí của những người không biết chuyện! Hai cậu chủ đâu có coi trọng những thứ đó! Hơn nữa, cậu chủ nhỏ từ nhỏ đã thích anh Thu Bạch nhất rồi. Chỉ cần anh Thu Bạch vui vẻ, cậu có thể từ bỏ mọi thứ, đúng không?"
Lời của bảo mẫu có phần vượt quá giới hạn, nhưng Sở Giang Lai nghe xong vẫn chân thành mỉm cười: "Bà nói rất đúng."
Sở Giang Lai đưa Sở Thu Bạch về tận cửa nhà.
Trước khi rời đi, Sở Giang Lai đứng ở cửa, do dự muốn xin anh Thu Bạch một nụ hôn.
Kể từ lần trước, vì tự tiện cạy miệng Sở Thu Bạch, làm anh trai khóc còn bị đánh một trận, Sở Giang Lai đã mấy ngày không tự ý hành động.
Hắn đã đọc một số sách về các mối quan hệ thân mật, học được rất nhiều kiến thức lý thuyết từ đó. Biết rằng tình yêu nên được xây dựng trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng.
Sở Giang Lai mơ hồ cảm thấy Sở Thu Bạch dường như đã thu hồi lại tình yêu dồi dào, gần như vô tận mà y dành cho hắn trước đây. Điều này khiến Sở Giang Lai cảm thấy rất bất an.
Hắn chưa bao giờ vội vã muốn học một điều gì đó như vậy, hy vọng mình có thể trở thành chuyên gia về tình yêu chỉ sau một đêm. Sở Giang Lai rất muốn Sở Thu Bạch nhanh chóng hồi phục, nhanh chóng trở lại là người anh trai sẽ cười với hắn, chọc vào trán hắn, thân mật gọi hắn là Bí Đao Nhỏ.
Sau khi đọc rất nhiều sách giáo khoa triết học về tình yêu, Sở Giang Lai đã tổng kết và tinh lọc ra một nguyên tắc quan trọng của tình yêu: "Tình yêu nên ngay thẳng và chính trực, tràn đầy nhiệt tình cho đi, tránh xa sự lừa dối, kiểm soát và tước đoạt." Sau đó, hắn bồn chồn phát hiện ra, nhiều năm qua, mình gần như đã dẫm phải tất cả những khu vực cấm kỵ của tình yêu. Sở Giang Lai mơ hồ cảm thấy, có lẽ mình thật sự đã làm sai, lo lắng rằng Sở Thu Bạch có thể sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn nữa.
Sở Giang Lai đứng ở cửa, nhìn Sở Thu Bạch, nhưng thật lâu vẫn chưa mở lời.
Hắn thật sự rất muốn một nụ hôn. Để xác định xem Sở Thu Bạch còn yêu hắn hay không.
Nhưng Sở Thu Bạch đứng ở cửa ra vào trông rất bình tĩnh, không hề giống Sở Giang Lai đang thấp thỏm bất an, sẽ hoang mang lo sợ vì ánh mắt lạnh lùng của y, sẽ ảo não và bất lực vì cánh cửa bị khóa vào đêm tối.
"Anh Thu Bạch."
"Sao vậy?"
"Anh có thể hôn em không?"
Vẻ mặt Sở Thu Bạch trở nên hồ nghi: "Em nói gì?"
Tim Sở Giang Lai nhói lên, nhưng biểu cảm vẫn như thường, hắn thậm chí còn cười: "Em phải đi làm rồi, em ngoan như vậy, không có nụ hôn chào tạm biệt sao?"
Tên giả mạo này khá ngoan ngoãn, nhưng quá dính người, luôn quấn lấy y xin hôn. Sở Thu Bạch hơi nhíu mày, muốn từ chối, nhưng lại cảm thấy từ chối quá phiền phức, nên tiến lại gần, hôn lên môi hắn, nói với hắn "Đi đường cẩn thận" và "Về sớm nhé".
Trên đường đến Tích Thành, Sở Giang Lai chìm đắm trong niềm vui được anh Thu Bạch bảo về sớm.
Kể từ lần cuối cùng Sở Thu Bạch bảo hắn "Về sớm nhé", đến nay đã tròn nửa năm.
Y vẫn còn yêu hắn.
Sở Giang Lai mừng thầm trong lòng nghĩ.
Tích Thành cách Giang Hỗ hai tiếng lái xe, Sở Giang Lai xuất phát từ Giang Hỗ lúc bốn giờ rưỡi, bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, lẽ ra thời gian rất dư dả.
Nhưng hôm nay, người phụ trách ban tổ chức đứng ở cửa chào đón khách quý, đợi đến tám giờ cũng không thấy bóng dáng Sở Giang Lai.
Năm giờ hai mươi mốt phút chiều, chuông báo động camera giám sát ở nhà đột nhiên vang lên.
Camera giám sát được đặt ở chế độ nhắc nhở nhà trống. Chỉ khi không có ai ở nhà mới được kích hoạt.
Tim Sở Giang Lai thắt lại, cầm điện thoại lên, lạnh lùng xem camera giám sát. Phòng làm việc, phòng ngủ, phòng khách, phòng khách... hắn nhanh chóng lướt qua tất cả những nơi Sở Thu Bạch có thể ở, nhưng không tìm thấy bóng dáng y. Đây không phải là báo động nhầm, trong nhà quả thật không có ai!
Sở Thu Bạch lại bỏ đi mà không nói một lời!
Cơn giận dữ lập tức dâng lên, Sở Giang Lai cắn răng, lập tức liên lạc với đội trưởng đội vệ sĩ.
Điện thoại đổ chuông đến khi tự động ngắt cũng không ai nghe. Hắn u ám gọi lại. Vẫn không ai nghe máy.
Cơn giận của Sở Giang Lai dần dần lắng xuống, trái tim bị nỗi sợ hãi hoang vắng khác bao trùm.
Hắn gọi cho thư ký và nhóm trợ lý, bảo bọn họ lập tức cử người đến nhà xem tình hình.
Sau khi gọi điện thoại xong, hắn lại chuyển điện thoại về phần mềm camera giám sát, xem kỹ tất cả hình ảnh camera giám sát của toàn bộ căn nhà trong một tiếng vừa qua, cố gắng tìm manh mối về tung tích của Sở Thu Bạch.
Trái tim đập chậm rãi và nặng nề, cho đến khi nhìn thấy Tông Minh trong đoạn phát lại camera giám sát, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, trái tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Vị bác sĩ Tông Minh nổi tiếng ở Giang Hỗ này, không nên xuất hiện ở nhà hắn vào lúc đó.
Nói chính xác, Tông Minh đến Đường Thành Tân Giang lúc hai giờ bốn mươi chiều.
Một bệnh nhân khác cũng sống trong khu chung cư này đã tìm anh ta tư vấn vì chứng mất ngủ kinh niên. Bọn họ hẹn gặp nhau lúc ba giờ để điều trị.
Bốn giờ mười ba phút, Tông Minh điều trị xong, đi ra khỏi nhà bệnh nhân đó. Khi đi ngang qua tòa nhà nơi Sở Giang Lai ở, anh ta do dự dừng bước.
Hôm nay là ngày giỗ của em gái anh ta.
Cha mẹ Tông Minh mất sớm, anh ta và em gái Tông Duyệt nương tựa vào nhau.
Ba mẹ để lại cho hai anh em một khoản thừa kế kếch xù, giúp bọn họ có thể sống một cuộc sống sung túc, không bao giờ phải lo lắng về chuyện ăn mặc.
Tông Minh và em gái đã sống hạnh phúc bên nhau nhiều năm. Niềm vui ấm áp nhỏ nhoi này đã đột ngột dừng lại vào ngày này mười năm trước.
Mười năm trước, cũng vào khoảng thời gian này. Tông Minh đang học tiết vật lý, hơi không tập trung, nghĩ xem tan học sẽ đưa Tông Duyệt đi ăn tối ở đâu, thì đột nhiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi.
Giáo viên chủ nhiệm tiếc nuối và thương cảm nói với anh ta: "Em gái em nhảy lầu rồi, xe cấp cứu vừa đưa người đến bệnh viện, em đừng học nữa, mau đến đó đi."
Tông Duyệt vừa mới chuyển trường không lâu. Ở trường cũ, vì công khai thừa nhận thích một nam sinh có ngoại hình nổi bật và điều kiện tốt, cô đã bị một nhóm nhỏ học sinh tẩy chay và chế nhạo.
Vì quá lo lắng cho em gái, Tông Minh đã tự ý làm thủ tục chuyển trường cho cô, chuyển cô đến trường trung học cơ sở của trường mình mà không có sự đồng ý của Tông Duyệt.
Không ngờ, vừa mới chuyển đến chưa đầy một tuần, Tông Duyệt đã xảy ra chuyện.
Tông Duyệt nhảy từ tầng bảy xuống, đầu đập xuống đất, xương sọ vỡ nát, tim ngừng đập và ngừng thở ngay tại chỗ.
Việc cấp cứu chỉ là làm theo quy trình.
Tông Duyệt để lại một bức thư tuyệt mệnh dài, giải thích tình yêu mâu thuẫn, sai lầm và không thể rút lại của mình dành cho cậu bạn đó.
Ở cuối thư, Tông Duyệt viết: "Sở Giang Lai nói em là gián, cậu ấy nói không sai. Em đúng là giống như một con gián, còn cậu ấy giống như miếng pho mát ngon nhất đặt trong tủ kính, được bọc bằng lồng kính trong suốt. Trông ngon lành, tươi mới, tỏa ra ánh sáng hấp dẫn, nhưng không ai ăn được. Cậu ấy lạnh lùng, độc ác, không có chút đồng cảm nào. Nhưng phải làm sao, dù biết những điều này, em vẫn không thể ngừng thích cậu ấy. Dù cậu ấy nói một vạn lần câu "Đừng đến gần tôi", em vẫn sẽ như thiêu thân, bất chấp tất cả lao về phía cậu ấy. Cậu ấy giống như một hố đen, hút hết tình yêu và nhiệt huyết của em, khiến em trở thành một con quỷ xấu xí không cam lòng rồi oán hận. Em hận chính mình, tại sao đến bây giờ vẫn không thể ngừng nghĩ đến cậu ấy, không thể ngừng muốn đến gần cậu ấy. Cậu ấy thật bí ẩn, giống như bí mật cổ xưa nhất của tam giác quỷ Bermuda, tiếc là em không thể giải mã, không bao giờ đoán được đáp án của cậu ấy. Sở Giang Lai không thích em chút nào, cậu ấy thậm chí còn không nhớ tên em. Dù em cầu xin cậu ấy nhìn em thêm một lần, cậu ấy cũng luôn thờ ơ. Vì cậu ấy, em bị bạn học cô lập, chế giễu, nỗi đau như dây leo có gai đâm vào tim em, trói buộc tay chân em, khiến em không thể bước đi, không thể thở được. Anh Thu Bạch, xin lỗi, em thật sự không có dũng khí đối mặt với một cuộc đời hèn mọn phải cầu xin tình yêu nữa. Nên em đã kết thúc nó."
Sau khi nhận tro cốt của em gái, Tông Minh quyết định đi xem thử cậu bạn tên Sở Giang Lai đó trông như thế nào.
Anh ta nhìn thấy hắn trên sân thể dục của trường.
Hắn quả thật rất xuất sắc. Đẹp trai, lạnh lùng, dù chỉ tùy ý đứng trong đám đông cũng nổi bật như hạc giữa bầy gà, tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng hắn đã tàn nhẫn phá hủy tình yêu non nớt của một cô gái, gián tiếp cướp đi sinh mạng trẻ trung của cô ấy.
Tông Minh đã ở trường cũ của em gái hai ngày, tình cờ gặp hắn ở cự ly gần một lần, cố nén đau khổ hỏi: "Bạn học, chào cậu, tôi muốn hỏi một chút, cậu có biết Tông Duyệt không? Cô ấy học lớp nào?"
Sở Giang Lai hờ hững nhìn anh ta, tay trái đút túi quần, lạnh lùng nói "Không biết" và "Đừng chắn đường".
Tông Duyệt nói đúng, người này nhìn người khác, thật sự giống như đang nhìn một con gián.
—----
Gấu Gầy: chỉ còn 10 chương nữa là về đích rồi, mấy bà bình chọn và cmt cho tui có động lực nha
--------