Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 63

Editor: Gấu Gầy

 

Tông Minh biết, anh ta nên giống như mười năm qua, tan làm về nhà sớm, nấu một bàn đồ ăn, đặt ảnh của Tông Duyệt ở chỗ trống bên phải, cùng cô ăn một bữa cơm.

 

Sau đó anh ta đi rửa bát, còn Tông Duyệt thì ngồi ở bàn ăn, yên lặng thêm một lúc nữa.

 

Nhưng nhìn ánh đèn sáng lên ở tầng 33 tòa nhà D, Tông Minh quyết định, hôm nay sẽ không về nhà nữa.

 

Khi cửa lối thoát hiểm được đẩy ra, các vệ sĩ cảnh giác đồng loạt quay người lại.

 

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Tông Minh, vẻ cảnh giác giảm bớt phần nào.

 

"Bác sĩ Tông? Sao hôm nay lại đi cầu thang bộ vậy?"

 

"Trà chiều ăn hơi nhiều, muốn đi cầu thang bộ cho mau tiêu." Tông Minh cười một cách hào phóng, phân phát cà phê trong tay cho mọi người: "Món mới theo mùa, tôi phải nhờ người xếp hàng mới mua được, mọi người uống thử xem."

 

Các vệ sĩ lần lượt cảm ơn. Tông Minh mỉm cười đáp lại "Không cần khách sáo", rồi bấm chuông cửa.

 

Người ra mở cửa là Sở Thu Bạch.

 

Vì vậy, Tông Minh suy đoán Sở Giang Lai không có nhà.

 

Anh ta đã đến đúng lúc.

 

So với tên chó điên lắm mưu nhiều kế đó, Sở Thu Bạch dễ lừa hơn nhiều.

 

"Sở tiên sinh." Tông Minh nói, "Sở tổng vừa gọi điện thoại cho tôi, hy vọng tôi có thể đến đây một chuyến. Nghe nói hôm nay hai người đã tham gia đám tang của Hàn Nhạc tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?"

 

Sở Thu Bạch sững người, y không biết nên trả lời câu hỏi không chuyên nghiệp này như thế nào. Y nên trả lời thế nào đây? Trả lời ổn hay không ổn, đều rất kỳ lạ. Hơn nữa làm sao có thể có người vẫn giữ được tâm trạng tốt sau khi tham gia đám tang của người thân chứ?

 

Có lẽ nhận ra sự do dự của y, Tông Minh không tiếp tục xoáy vào câu trả lời của y nữa, mỉm cười nói: "Xin hỏi, tôi có thể vào trong không?"

 

Sở Thu Bạch nhường đường cho anh ta, nói: "Mời vào."

 

Sở Thu Bạch vừa uống thuốc xong, định ngủ một giấc trước bữa tối.

 

Sự xuất hiện của Tông Minh đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của y.

 

Nhưng không sao, y cũng không buồn ngủ lắm, vừa hay cũng có chuyện muốn nói với Tông Minh.

 

"Bác sĩ Tông."

 

"Hửm?"

 

Hôm nay Tông Minh có vẻ khác thường, trông có vẻ hơi lo lắng. Sở Thu Bạch để ý thấy, anh ta không lấy cuốn sổ ghi chép thường dùng ra, có chút kỳ lạ hỏi: "Hôm nay không cần ghi lại nội dung cuộc trò chuyện sao?"

 

Tông Minh nói: "Ừm, hôm nay không cần." Nụ cười có phần gượng gạo.

 

Sở Thu Bạch không tiếp tục hỏi nữa, nói về chuyện của mình: "Hôm nay tôi có một cảm giác kỳ lạ."

 

"Cảm giác kỳ lạ?"

 

Sở Thu Bạch do dự, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Tôi cảm thấy Sở Giang Lai hiện giờ hình như là giả mạo."

 

Tông Minh nhìn y, ánh mắt đặc biệt chăm chú, hỏi y: "Tại sao anh lại nói như vậy?"

 

"Tôi cũng không biết." Sở Thu Bạch nhíu mày: "Có lẽ vì em ấy quá tốt."

 

Tông Minh lại cười, hỏi: "Anh ấy tốt lắm sao?"

 

Sở Thu Bạch "Ừm" một tiếng, mơ hồ cảm thấy bị nụ cười phản đối của Tông Minh xúc phạm, nói: "Đôi khi em ấy không tốt lắm, nhưng phần lớn thời gian vẫn tốt."

 

"Thật sao?"

 

"Thật." Thấy Tông Minh có vẻ không tin, Sở Thu Bạch nghiêm túc giải thích: "Bỏ qua những lúc làm chuyện xấu, thật ra em ấy khá ngoan."

 

Đặc biệt là hôm nay Sở Giang Lai quả thật rất ngoan, trước khi hôn còn biết xin phép y. Giá mà ngày nào hắn cũng ngoan như vậy thì tốt biết mấy.

 

Hai~, cũng không tốt. Nếu Sở Giang Lai ngày nào cũng ngoan như vậy, Sở Thu Bạch sẽ không nỡ chết.

 

Sở Thu Bạch đã uống thuốc, không thể tập trung, ngẩn người một lúc, khi hoàn hồn, đột nhiên phát hiện Tông Minh đã đứng dậy, đứng ở nơi rất gần y.

 

"Bác sĩ Tông?" Y kỳ quái ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu lại.

 

Tông Minh vẫn mặc chiếc áo khoác dày, tay để trong túi áo, từ cơ bắp trên cánh tay nhìn xuống, hình như anh ta đang nắm chặt cái gì đó.

 

Sở Thu Bạch lập tức cảnh giác, bình thản đứng dậy hỏi: "Sao đột nhiên lại đứng lên vậy? Muốn đi vệ sinh sao?"

 

Tông Minh nở nụ cười xấu hổ và áy náy, nói: "Đúng vậy, thật xin lỗi, có lẽ là do uống cà phê đá vào buổi chiều nên bị đau bụng, hy vọng anh đừng để ý."

 

"Con người có ba việc gấp, tôi không ngại." Sở Thu Bạch chỉ đường cho anh ta: "Nhà vệ sinh ở cánh cửa thứ hai bên phải hành lang."

 

"Được, cảm ơn."

 

Tông Minh lịch sự cảm ơn y, rồi vội vàng đi về phía nhà vệ sinh.

 

Sở Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn nghi ngờ, lấy điện thoại ra do dự có nên gọi điện thoại cho Sở Giang Lai hay không. Hôm nay, cái tên Sở Giang Lai giả mạo ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, ngay cả khi hôn cũng xin phép y trước, làm sao có thể không báo cho y biết mà lại để người ngoài đến nhà chứ?

 

Nghĩ vậy, ngón tay di chuyển đến nút gọi.

 

Ngay khi Sở Thu Bạch định nhấn nút gọi nhanh để gọi cho Sở Giang Lai, bỗng nhiên có tiếng động nặng nề vang lên từ cửa ra vào.

 

Hình như là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

 

Y tò mò bước về phía trước hai bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng thoáng qua một cơn gió mạnh.

 

Sở Thu Bạch theo bản năng né tránh, đầu kim lạnh lẽo lướt qua gáy y, cánh tay đang vung vẩy phía sau đột ngột đổi hướng, vung mạnh một cái. Sở Thu Bạch theo bản năng giơ tay lên đỡ, đầu kim sắc nhọn đâm vào vai y. Đầu kim không quá to, nhưng động tác thô bạo của Tông Minh khi đẩy hết thuốc vào trong một lần vẫn khiến Sở Thu Bạch đau đến mức nhíu chặt mày.
Vị bác sĩ tâm lý đột nhiên động thủ này đưa tay ra muốn túm lấy cánh tay y, nhưng khi tập trung, tốc độ của Sở Thu Bạch nhanh hơn anh ta nhiều. Y lập tức né tránh bàn tay muốn bắt mình, tay phải đang mở ra của y bấu lên xương bả vai của Tông Minh dọc theo cánh tay anh ta, ấn mạnh vào khớp xương rồi vặn mạnh ra sau, rắc— một tiếng, khớp xương bả vai của Tông Minh bị y dễ dàng bẻ trật khớp.

 

Dùng lực ở tay trái và chân cùng lúc, Sở Thu Bạch thành thạo thực hiện một cú ném qua vai, vật mạnh anh ta xuống sàn.

 

Gương mặt của Tôn Minh vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, không ngừng lăn lộn trên sàn nhà.

 

Điện thoại của Sở Thu Bạch bị rơi xuống đất do động tác quá mạnh, màn hình bị vỡ, may mà vẫn sáng, chắc là chưa tắt máy.

 

Sở Thu Bạch không biết Tông Minh đã tiêm gì cho y, nhưng trước mắt y dần dần xuất hiện bóng mờ, tầm nhìn trở nên mờ mịt.

 

Cơ thể rất nặng nề, hai chân cũng trở nên mềm nhũn vì tác dụng của thuốc, không thể tiếp tục chống đỡ trọng lượng của toàn bộ cơ thể. Y loạng choạng bước vài bước, cuối cùng vẫn ngã xuống sàn nhà.

 

Sở Thu Bạch thở hổn hển, duỗi thẳng tay ra cố gắng với lấy chiếc điện thoại bị vỡ.

 

Chiếc điện thoại màu đen biến thành sáu bảy cái bóng mờ trong mắt y, may mắn là, cánh tay y đủ dài, lòng bàn tay tê dại có chút cảm giác khi chạm vào vỏ điện thoại lạnh lẽo.

 

Ngón tay run rẩy, di chuyển đến nút gọi nhanh.

 

Mắt Sở Thu Bạch bắt đầu mất tiêu điểm, tay run rẩy mấy lần đều ấn sai. Nút gọi màu xanh lá cây rõ ràng ngay bên cạnh ngón tay, nhưng lại không thể ấn trúng. Y không chút do dự cắn vào đầu lưỡi, cơn đau và mùi máu tanh khiến y tỉnh táo hơn một chút. Ngón trỏ tay phải cong lại run rẩy như lá rụng trong gió, chậm chạp và trì trệ ấn xuống, cuối cùng cũng ấn trúng nút gọi.

 

Giao diện cuộc gọi sáng lên. Trái tim đang chìm xuống nổi lên một chút, nhưng tầm nhìn lại càng mơ hồ hơn.

 

Ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình sáng, thời gian trở nên dài vô tận, y lo lắng chờ đợi rất lâu, dài như một thế kỷ. Nhưng thực tế chỉ chưa đầy nửa giây, điện thoại vẫn chưa được kết nối, ngay cả nhạc chuông cũng chưa kịp vang lên.

 

Nhịp tim chậm đến mức khó tin, như bị tua chậm 0.1 lần. Các giác quan khác ngoài thị giác trở nên đặc biệt nhạy cảm, mọi âm thanh trên thế giới đều chậm rãi và rõ ràng, chỉ có hình ảnh trước mắt càng ngày càng mờ đi.

 

Sở Thu Bạch cảm thấy có người từ phía sau vươn tay ra, với qua người y, ấn nút kết thúc cuộc gọi, rút điện thoại ra khỏi bàn tay đang nắm hờ của y.

 

Mảnh kính vỡ cứa vào lòng bàn tay, vết thương lập tức chảy máu.

 

Nhưng cơn đau ở mức độ này hoàn toàn không thể khiến y tỉnh táo lại.

 

Tiếng tút tút báo hiệu điện thoại bị ngắt kết nối, khiến đầu óc đang mơ màng căng thẳng trong giây lát.

 

Nhưng cũng chỉ trong giây lát.

 

Tầm nhìn như một chiếc hộp không ngừng thu nhỏ lại, bóng tối chen chúc nhau ập đến từ bốn phía. Sở Thu Bạch từ từ nhắm mắt lại, rơi vào bóng tối vô tận.

 

...

 

"Quay đầu xe."

 

Khi chỉ còn cách bữa tiệc sáu mươi km, Sở Giang Lai đột nhiên yêu cầu quay trở lại.

 

Sắc mặt hắn khó coi chưa từng thấy, tài xế không dám hỏi nhiều, lập tức rẽ xuống lối ra cao tốc gần nhất, hiệu suất cao quay đầu xe về Giang Hỗ.

 

Sở Giang Lai nôn nóng cúi đầu, tiếp tục xem đoạn ghi hình camera giám sát tiếp theo, khi nhìn thấy Tông Minh đột nhiên đứng dậy, điện thoại đột nhiên vang lên.

 

Hắn tức giận chửi thề một câu, nhấn nút nghe máy.

 

Ở đầu dây bên kia, giọng bảo mẫu lo lắng, nghẹn ngào nói: "Cậu chủ nhỏ! Cậu chủ lớn không có nhà! Bốn vệ sĩ ở cửa đều ngủ gục, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh! Có phải đã xảy ra chuyện rồi không! Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

 

Hai bên thái dương Sở Giang Lai giật giật, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén cơn bốc đồng muốn giết người đang dâng trào trong cơ thể. Yết hầu trên chiếc cổ thon dài run lên dữ dội.

 

Nếu nói Sở Giang Lai là thanh kiếm sắc bén giết người, thì Sở Thu Bạch chính là vỏ kiếm duy nhất trên đời có thể trói buộc hắn, kiềm chế sát khí của hắn. Nhưng bây giờ có kẻ không biết sống chết, đã đánh cắp vỏ kiếm cân bằng hắn.

 

Trong đầu hắn lướt qua vô số tưởng tượng đáng sợ.

 

Sở Giang Lai không sợ máu tanh, cũng rất ít khi sợ hãi. Nhưng những phân cảnh bình thường trong phim hình sự, chỉ cần liên quan đến Sở Thu Bạch, đều khiến hắn phải rùng mình.

 

Quinn là một kẻ cực đoan, nghe nói hắn chưa bao giờ có tù binh, vì Quinn không có thói quen bắt sống, thích xử lý tại chỗ.

 

Lúc này, Sở Giang Lai vô cùng hy vọng tin đồn là sự thật.

 

Tông Minh bắt cóc Sở Thu Bạch vì mục đích khác.

 

Việc đánh thuốc mê vệ sĩ rồi bắt cóc người đi, chứng tỏ tên bác sĩ điên này không muốn làm hại tính mạng của Sở Thu Bạch.

 

Trong những tưởng tượng hỗn loạn và vô ích, Sở Giang Lai lần đầu tiên nếm trải mùi vị của nỗi sợ hãi tột độ.

 

Trong lúc im lặng, điện thoại lại rung lên hai lần.

 

Hắn nhìn màn hình:

 

"Không muốn nó chết thì đừng báo cảnh sát. Tao sẽ cho mày biết phải làm gì. Tông Minh"

 

Ở đầu dây bên kia, bảo mẫu khóc rất dữ dội, giục Sở Giang Lai: "Cậu chủ nhỏ, báo cảnh sát đi!"

 

Sở Giang Lai cắn chặt răng, như con sói bị con thỏ cắn chặt cổ họng, khàn giọng nói: "Đừng báo cảnh sát vội." Hắn dùng chút lý trí còn sót lại gian nan suy nghĩ, phải cực lực kiềm chế mới không mất kiểm soát nhào lên phía trước, giật lấy vô lăng từ tay tài xế, đạp ga hết cỡ, đụng bay tất cả những chiếc xe đang chắn trước trạm thu phí cao tốc.

 

Điện thoại của Tông Minh vẫn trong trạng thái không ai nghe máy.

 

Cho đến trước khi về đến nhà, Sở Giang Lai đã gọi cho anh ta tổng cộng bảy trăm ba mươi chín cuộc.

 

Nhóm thư ký và trợ lý đã cử hai trợ lý đến nhà ông chủ.

 

Trước khi Sở Giang Lai đến Đường Thành Tân Giang, trợ lý đã gọi xe cấp cứu ngay lập tức. Các vệ sĩ ở trước cửa đều được khiêng đi kịp thời, may mắn thoát khỏi cơn thịnh nộ của Sở Giang Lai.

 

Trên sàn nhà phòng khách có một chiếc điện thoại bị vỡ màn hình, vết nứt như mạng nhện từ chính giữa màn hình lan ra. Những vết nứt nhỏ như xúc tu của côn trùng độc phủ kín toàn bộ màn hình.

 

Vết nứt chẳng lành khiến tim Sở Giang Lai thắt lại.

 

Hắn nhặt điện thoại lên, phát hiện trên đó còn dính máu.

 

Cổ họng nóng rực như bị ai đó bóp chặt, Sở Giang Lai thở không nổi.

 

Không ai có mặt dám lên tiếng. Bởi vì sắc mặt của Sở Giang Lai thật sự quá tệ.

 

Hắn giống như một vị vua sở hữu giang sơn vạn dặm, nhưng lại bất ngờ mất đi người mình yêu trong trận chiến chinh phạt, trở nên cô đơn và giận dữ, cứ đứng im lặng trước ngai vàng của mình.

 

Ai dám nói một lời, sẽ lập tức bị tru di.

 

Lý trí của hắn đã chết, chỉ còn lại bản năng bạo ngược chảy xuôi theo từng ngõ ngách trong cơ thể, thiêu đốt đôi mắt, khơi dậy sự tàn bạo của hắn. Chỉ cần Sở Thu Bạch một ngày chưa trở về, lý trí quý giá của Sở Giang Lai sẽ không bao giờ sống lại.

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment