Mí mắt nặng trĩu, rất choáng.
Tiếng hít thở vừa nặng nề vừa kéo dài, như lưỡi dao cạo cứa vào màng nhĩ.
Đột nhiên mở mắt ra, trước mắt Sở Thu Bạch tối đen một giây, sau đó ánh sáng mờ ảo đột ngột xuyên qua đồng tử, chiếu vào đáy mắt, k*ch th*ch dây thần kinh thị giác mỏng manh và nhạy cảm.
Bốn phía sáng rực, y bị ánh sáng mạnh chiếu đến mức không mở mắt ra được, nhắm mắt thích nghi một lúc, mở mắt ra lần nữa mới nhìn rõ, mình đang ở trong một nhà kho trống trải.
Nhà kho được làm bằng tôn, giống như một container tạm thời khổng lồ. Nền xi măng màu xám và trần nhà làm bằng tấm bông khoáng, trời đất một màu. Toàn bộ nhà kho không có cửa sổ, tối tăm đến mức khiến người ta kinh hãi. Đèn LED trên trần nhà đã lâu không bảo trì, tấm đèn ở giữa bị vỡ một lỗ lớn, giống như cái miệng đang mở ra của trần nhà. Ánh sáng trong nhà hoàn toàn dựa vào hai chiếc đèn khẩn cấp chói mắt ở phía xa.
Sở Thu Bạch ngồi trên mặt đất, dựa vào tường, hai tay bị còng tay bằng bạc khoá ở phía sau, hai bên đùi đeo hai chiếc vòng sắt, đầu kia của sợi xích dài trên vòng sắt được nối với một ống thép không gỉ tr*n tr**. Ống thép cắm thẳng xuống đất, nối liền trời đất, có tác dụng chịu lực, chống đỡ một mảng trời xám đen trong nhà kho.
Trong đầu như bị bơm đầy hồ dán nóng chảy, hai bên thái dương căng cứng. Cơn đau nóng rát từ trán lan đến đỉnh đầu, khiến người ta không thể suy nghĩ được.
Sở Thu Bạch mở mắt ra, chậm chạp nhìn xung quanh, cố gắng suy nghĩ bằng bộ não đang sôi sục, nơi này hình như là một nhà kho bỏ hoang kín mít.
Không có nhiều đồ đạc trong nhà kho, tầm nhìn rộng rãi, cách đó không xa có vài tấm pallet cũ, là loại pallet được đóng bằng gỗ thường thấy trong vận chuyển hậu cần, xung quanh vương vãi rất nhiều rác và bao tải.
Tầm nhìn của Sở Thu Bạch vẫn còn mờ mịt, đầu óc hỗn loạn, đầu lưỡi bị tổn thương mơ hồ tê dại, trong miệng toàn là mùi máu tanh ngọt.
Y thử cử động chân, phát hiện chiều dài của dây xích có lẽ đã được tính toán kỹ lưỡng, y chỉ có thể miễn cưỡng duỗi thẳng chân, muốn đứng lên, nhưng dây xích đã căng đến giới hạn. Đầu kia của vòng sắt được khóa chặt vào ống thép, do giãy giụa mạnh mà ma sát lên xuống thành ống kim loại, phát ra tiếng ồn chói tai khiến người ta ê răng.
Mẹ kiếp, lại bị bắt cóc nữa sao?
Đâu phải con mẹ nó mua nước ngọt! Bị bắt cóc còn hào hứng "Thêm một chai"?
Nửa đêm, một giờ hai mươi tư phút.
Trong phòng làm việc của Sở Giang Lai có sáu bảy người đang đứng.
Đại diện ban quản lý, giám đốc thư ký, phó giám đốc trợ lý, giám đốc an ninh...
Trên trán ai cũng lấm tấm mồ hôi.
"Cậu chủ." Bảo mẫu bưng một cốc trà Chính Sơn Tiểu Chủng nâng cao tinh thần đến, nhẹ nhàng đặt lên góc bàn. Bà vừa mới khóc xong, mắt đỏ hoe.
Đối với sự xuất hiện của bà, Sở Giang Lai dường như không nghe thấy, ánh mắt âm u dán chặt vào màn hình máy tính, xem đi xem lại đoạn Sở Thu Bạch bị Tông Minh đưa đi. Những sợi tơ máu đỏ tươi hiện lên trên tròng trắng xanh xao của hắn, đỏ như muốn nhỏ máu.
"Cậu chủ nhỏ, đã khuya rồi, nên nghỉ ngơi." Bảo mẫu nói rồi lại khóc: "Đoạn này cậu đã xem rất nhiều lần..."
Sở Giang Lai làm như không nghe thấy, vẫn chăm chú nhìn màn hình.
Khi Sở Thu Bạch ngã xuống, đầu gối đập vào cạnh ghế sofa, khiến cả người nghiêng ngả, rồi nặng nề ngã xuống sàn nhà.
Chắc là đau lắm.
Trái tim của Sở Giang Lai như ngừng đập, lồng ngực chấn động hỗn loạn. Hận đến mức sắp chảy máu.
Hắn nghiến răng, nhìn Sở Thu Bạch trên màn hình duỗi tay ra với lấy điện thoại, dùng chút sức lực cuối cùng gọi cho hắn.
Nhưng màn hình điện thoại chỉ sáng lên trong nháy mắt rồi lập tức bị ngắt. Sở Thu Bạch cố gắng gọi lại lần nữa, nhưng không còn sức lực, dù dùng hết sức cũng chỉ có thể cử động ngón tay một chút. Y nằm bất lực trên mặt đất, lòng bàn tay khép hờ, mở to mắt nhìn Tông Minh rút điện thoại ra khỏi tay mình.
Tông Minh đứng dưới camera giám sát, quay mặt lại, tay trái ấn mạnh vào vai phải bị Sở Thu Bạch bẻ trật khớp rồi đẩy mạnh lên trên. Cơn đau dữ dội khi khớp xương trở về vị trí cũ khiến anh ta méo mặt, nhưng ann ta nhìn thẳng vào ống kính, nở nụ cười lạnh lùng bằng cơ mặt đang co giật, nói bằng khẩu hình: "Đồ của mày, tao đã lấy."
Sở Thu Bạch cao hơn Tông Minh một chút, nhưng Tông Minh rất khỏe, tay ôm chặt eo y, vác y lên như bao cát. Trong hình ảnh cuối cùng, cánh tay mềm nhũn của Sở Thu Bạch vô thức buông xuống, đung đưa trên vai người khác, lắc lư bất lực trong không trung.
Như đang cầu cứu Sở Giang Lai, hoặc là... Đang từ biệt.
Sở Giang Lai nhìn dòng máu nhỏ từ lòng bàn tay bị cắt của Sở Thu Bạch từ từ chảy ra, những giọt máu đỏ tươi đọng trên đầu ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Mỗi giọt đều giống như chiếc đinh dài đóng vào tim hắn, khiến đầu óc Sở Giang Lai chấn động ong ong, trái tim như sắp vỡ vụn.
Buổi sáng, bốn giờ bốn mươi bốn phút.
Sở Giang Lai đã thức trắng đêm nhận được một tin nhắn.
"Muốn gặp nó, đến đây, một mình. Nếu báo cảnh sát, thì chờ nhặt xác."
Đính kèm theo tin nhắn là một định vị, vị trí rất hẻo lánh, ở một cánh đồng ngoại ô Giang Hỗ.
Sau khi vào đông, trời ở Giang Hỗ sáng muộn hơn.
Lúc hơn năm giờ, trời chưa sáng, bầu trời trống trải tối đen như nửa đêm.
Một chiếc xe việt dã màu nâu vàng lao vun vút trên con đường nhỏ không đèn đường ở ngoại ô Giang Hỗ. Con đường là đường xi măng kiểu cũ, chưa được trải nhựa đường. Bánh xe quay nhanh đè lên mặt đường xi măng không bằng phẳng, xóc nảy dữ dội. Chi dù là hành khách giỏi chịu đựng nhất, ngồi trên chiếc xe như vậy, e rằng cũng không chịu đựng được năm phút, sẽ bị xóc đến mức nôn mửa.
Nhưng Sở Giang Lai đang lái xe dường như không hề hay biết, ngón tay nắm chặt vô lăng rung lên, chân đạp ga ầm ầm.
Bản đồ dẫn đường hiển thị, còn năm phút nữa là đến đích. Nhưng hắn không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, lòng nóng như lửa đốt.
Tông Minh cố tình không muốn để Sở Giang Lai sống yên ổn.
Sau khi gửi tin nhắn đó, anh ta lại gửi thêm hai bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên là một lá thư, Sở Giang Lai lướt qua, phát hiện đây có thể là thư tuyệt mệnh của ai đó. Hắn không biểu cảm lật sang bức ảnh tiếp theo.
Trong bức ảnh còn lại, Sở Thu Bạch cuộn tròn trong góc nhà kho cũ nát, nhắm mắt bất tỉnh. Ánh sáng trắng chói mắt chiếu thẳng vào mặt, khiến khuôn mặt y không còn sắc máu, trắng bệch đến đáng sợ.
Lực đạp ga lại tăng thêm một chút.
Khác với hầu hết các chuyên gia tâm lý học nửa vời, do ảnh hưởng từ việc Tông Duyệt tự tử, Tông Minh hy vọng có thể ngăn chặn những bi kịch tương tự xảy ra, nên đã học chuyên ngành tâm lý học từ đại học.
Anh ta và em gái Tông Duyệt đều là người nhạy cảm, có khả năng đồng cảm rất mạnh. Nhiều năm qua, anh ta đã học được rất nhiều kiến thức chuyên môn. Sau nhiều lần điều trị và quan sát liên tục, Tông Minh phán đoán, Sở Giang Lai rất có thể là bệnh nhân sociopath (rối loạn nhân cách chống đối xã hội).
Nhân cách chống đối xã hội chủ yếu được chia thành psychopath và sociopath.
Khác với psychopath có tổn thương thực thể ở não bẩm sinh, sociopath là do môi trường phát triển cá nhân gây ra.
Psychopath bẩm sinh thiếu hụt cảm xúc, trong từ điển của bọn họ không có xấu hổ, sợ hãi, tội lỗi, ngại ngùng, đau buồn, và không có tình yêu và niềm tin. Psychopath là những xác sống không có cảm xúc, sinh ra đã định sẵn không thể có sự kết nối tình cảm với bất kỳ ai.
Nhưng sociopath thì khác, họ thường biết rõ mình đang làm gì, có thể nhận thức được sự khác biệt giữa mình và người bình thường, phần lớn rất giỏi che giấu bản thân, nên trông không khác gì người bình thường, thậm chí còn kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn người bình thường, để đạt được mục đích.
Mặc dù họ cũng là những người thiếu hụt cảm xúc, nhưng không có tổn thương sinh lý. Não của họ rất khỏe mạnh, có vùng phản hồi cảm xúc hoàn chỉnh, so với psychopath bị khuyết tật về thể chất, sociopath giống như bị khuyết tật về tâm hồn hơn.
Là một sociopath, Sở Giang Lai có khả năng sẽ yêu một người nào đó trong đời. Và tất cả tình cảm của hắn đều chỉ xoay quanh "người đó".
Lần đầu tiên Tông Minh gặp vị khách hàng hào phóng trả gấp mười lần thù lao này, tim anh ta đập nhanh đến mức gần như ngừng lại. Anh ta lập tức nhận ra, người thanh niên đến mở cửa chính là kẻ gián tiếp g**t ch*t Tông Duyệt.
Lời nói là dao, bạo lực lạnh cũng là bạo lực.
So với những kẻ bắt nạt học đường đã chế giễu và cô lập Tông Duyệt, những gì Sở Giang Lai làm còn đáng sợ hơn. Hắn đã g**t ch*t Tông Duyệt bằng ánh mắt lạnh lùng và thái độ thờ ơ. Cướp đi tất cả hy vọng và cuộc sống lẽ ra phải muôn màu muôn vẻ của cô.
Tông Minh hận hắn thấu xương. Anh ta mong chờ một ngày nào đó, Sở Giang Lai cũng sẽ nếm trải nỗi đau mất đi người thân yêu nhất.
Là một chuyên gia tâm lý, Tông Minh biết rõ sự tra tấn tinh thần còn tàn nhẫn hơn thể xác. Anh ta hy vọng Sở Giang Lai sẽ đau khổ như anh ta, tốt nhất là đau khổ hơn anh ta!
Nhưng hy vọng rất mong manh, vì tình cảm của Sở Giang Lai cực kỳ ít ỏi, xác suất gặp được người mình yêu thấp như mò kim đáy biển.
Tông Minh vốn đã không còn hy vọng.
Trong quá trình điều trị, anh ta đã nhiều lần có ý định rút lui, nhưng lại cảm thấy Sở Thu Bạch bị thằng em trai b**n th** giam cầm thật sự rất đáng thương. Vì đồng cảm, Tông Minh đã kiên trì hết lần này đến lần khác. Cho đến ngày hôm đó, Sở Thu Bạch từ chối sự giúp đỡ của anh ta. - Y từ chối báo cảnh sát.
Lúc đầu, Tông Minh nghĩ, y chỉ vì lòng tự trọng. Nhưng sau khi tiếp xúc thêm, lại phát hiện sự thật không hẳn như vậy.
Những kẻ săn mồi lão luyện, thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi.
Người câu cá lớn tiếng "Cá tự cắn câu"*, nhưng lại rải mồi ngon, đứng trên bờ đắc ý, luôn cho rằng mình đang quản lý ao cá. Kỳ thực, bản thân họ cũng chỉ là con mồi bị "cá" nhử mà dính chặt trên bờ.
*Cá tự cắn câu: tích rằng Khương Tử Nha có cách câu cá rất đặc biệt, ông dùng lưỡi câu thẳng không móc mồi câu, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu.
Mắc câu không phải vì không biết, mà là cam tâm tình nguyện sa vào.
Săn bắn là hai chiều.
Nhận ra việc theo đuổi Sở Thu Bạch rất có thể là cuộc săn bắn duy nhất trong đời của Sở Giang Lai, Tông Minh bị oán hận bao trùm dần dần bắt đầu dao động.
Đây là cơ hội duy nhất của anh ta.
Trời rất lạnh, nhà kho không có lò sưởi, Sở Thu Bạch theo bản năng cuộn tròn người lại. Y không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng. Điều này là đủ trong ngôi nhà luôn giữ ở nhiệt độ hai mươi lăm độ.
Nhưng lúc này, nhiệt độ phòng dưới mười độ, y lạnh đến mức tay chân lạnh ngắt, run lẩy bẩy. Không quan tâm đến việc bẩn, y co đầu gối lại, cuộn tròn người, dựa lưng vào tường.
Chỗ nối trên tường sắt có một sợi dây thép dài, làm lưng Sở Thu Bạch đau nhức. Y không nhịn được mà đưa tay ra bẻ bẻ.
Sở Thu Bạch không đeo đồng hồ, không biết bây giờ đã qua bao lâu kể từ khi y rời khỏi nhà, ý thức mơ hồ nhưng cảm giác lại rõ ràng. Đầu gối âm ỉ đau, y nghi ngờ chân mình bị gãy, phần dưới đầu gối đã bị bỏ lại ở nhà.
Sau khi trở về, phải nhờ Sở Giang Lai giúp y lắp vào mới được.
Nghĩ vậy, trong lòng lại có chút buồn bã.
Không biết có còn gặp lại được không. Vĩnh biệt như vậy, cũng không tệ lắm, chỉ là có chút vội vàng và không cam lòng.
Thời niên thiếu, cứ ngỡ ly biệt và đoàn viên đều rất long trọng. Sau này mới biết, dù có đau đớn đến đâu thì sự chia ly cũng thường hững hờ vội vã. Trên đời này, thật ra hầu hết mọi người đều không kịp nói lời tạm biệt.
May mà không từ chối nụ hôn chia tay của Sở Giang Lai. Sở Thu Bạch thầm nghĩ, y thật sự đã rất may mắn, ít nhất đã nghiêm túc nói lời tạm biệt với Sở Giang Lai.
Xoạch—
Cửa cuốn ở cửa bị ai đó kéo lên, tiếng sắt gập khiến vách tường rung lên bần bật.
Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa.
Một bóng người ngược sáng đi tới, y theo bản năng rụt lại, dây xích kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng ma sát. Vô tình, Sở Thu Bạch nhìn thấy mắt cá chân của mình, xác định bắp chân vẫn còn nguyên vẹn nối với đầu gối, không có bị gãy.
Ồ, cũng tốt. Vậy thì y có thể dùng chân đá nổ đầu thằng ngu này.
"Tỉnh rồi à?" Tông Minh ngồi xổm xuống, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Bị anh làm ồn tỉnh dậy đấy." Sở Thu Bạch nói, "Sao không có giường, nằm dưới đất hơi cứng."
Tông Minh sững người vì y thích nghi quá tốt, lạnh mặt đánh giá: "Anh đúng là dễ thích nghi."
"Tôi muốn uống nước." Sở Thu Bạch l**m l**m đôi môi khô khốc nói.
"Anh tưởng anh đến đây để nghỉ dưỡng à?"
"Đâu phải tôi tự mình muốn đến." Y nói như vậy, nhưng lại giống như thật sự đến đây để nghỉ dưỡng, thái độ thậm chí còn thoải mái hơn cả lúc điều trị, dựa vào tường ngẩng đầu lên, hỏi: "Bác sĩ Tông, anh không thiếu tiền chứ? Đặc biệt mời tôi đến đây, là muốn gì?"
Cảnh tượng đối thoại này, có vẻ quen thuộc.
Sở Thu Bạch cảm thấy bực mình, nhíu mày, thầm nghĩ, nếu thằng ngu này dám lao lên hôn mình, thì mình sẽ b*p ch*t hắn.
May mà, Tông Minh không có ý đồ gì với y. Anh ta nhìn y chằm chằm, trên mặt lại nở nụ cười hiền lành, không có tính công kích.
"Có thể đừng cười không?" Sở Thu Bạch nói, "Nhìn rất khó chịu."
Tông Minh lại sững người.
Người bình thường thật sự sẽ đối xử kiêu ngạo như vậy với kẻ bắt cóc sao?
Tên bắt cóc mới vào nghề gặp phải con tin "kỳ cựu" đã tiến cung hai lần, cảm thấy rất khó xử. Im lặng một lúc, anh ta mới mở miệng: "Sở tiên sinh, tôi muốn kể cho anh nghe một câu chuyện."
—---