Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 65

Editor: Gấu Gầy

 

Câu chuyện không dài. Nhân vật chính Sở Thu Bạch cũng quen biết.

 

Cô gái xinh đẹp họ Tông đã từng đến nhà tìm Sở Giang Lai, khiến y nhớ mãi không quên.

 

"Cô ấy rất xinh đẹp và biết cách ăn mặc." Sở Thu Bạch khách quan nhận xét.

 

Tông Minh giật mình: "Anh biết em ấy?"

 

"Ừm, đã gặp một lần." Sở Thu Bạch nói, "Ở trong vườn nhà tôi, bởi vì xinh đẹp cho nên ấn tượng rất sâu sắc."

 

"Ở nhà anh?"

 

"Ừm, cô ấy và Giang Lai học cùng trường phải không? Hôm đó đến nhà tìm em ấy."

 

Tông Minh hoàn toàn không biết chuyện này: "Em ấy tìm hắn ta làm gì?"

 

Sở Thu Bạch nghĩ đến việc Sở Giang Lai đã từ chối một cách phũ phàng lúc đó, lại nghĩ đến câu chuyện mà Tông Minh vừa kể. Cô gái trong câu chuyện cuối cùng đã chết. Sở Thu Bạch nhớ có người từng nói với y, Tông Duyệt đã qua đời không lâu sau khi chuyển trường, hình như cũng vì nhảy lầu.

 

"Hình như là tỏ tình." Sở Thu Bạch lại dựa vào tường hơn một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tông Minh: "Bác sĩ Tông, anh sẽ không định nói với tôi rằng, anh muốn trả thù cho cô gái trong câu chuyện chứ?"

 

"Bắt tôi là muốn dùng tôi làm con tin, dụ Sở Giang Lai đến đây?"

 

Tông Minh: "Oan oan tương báo vốn là chuyện thường tình ở đời."

 

Sở Thu Bạch nghe vậy thì cười: "Đừng ngốc nữa, Sở Giang Lai sẽ không đến đâu." Trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ khinh thường như đang nhìn kẻ thiểu năng, lạnh lùng nói: "Anh đúng là một kẻ hèn nhát."

 

Chọn trả thù thì hèn nhát chỗ nào? Kẻ hèn nhát thật sự sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, cầm thù lao gấp mười lần vui vẻ về nhà!

 

"Tôi là kẻ hèn nhát?"

 

"Đúng vậy." Sở Thu Bạch nhướng mày: "Kẻ hèn nhát mới chọn trái hồng mềm mà bóp."

 

Nói xong, y có vẻ không vui, hỏi Tông Minh: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi dễ bắt nạt hơn tên nhóc chó đó?"

 

Con mắt nào cũng thấy. Sở Giang Lai là kẻ điên, anh bình thường hơn hắn ta, cũng dễ lừa hơn hắn ta.

 

Sở Thu Bạch nhìn chằm chằm vào biểu tình khó nói của Tông Minh, thở dài: "Xem ra là nhìn bằng cả hai mắt rồi."

 

Mẹ kiếp? Sao anh ta còn có thể đọc tâm? Rốt cuộc ai mới là chuyên gia tâm lý?

 

Sắc mặt Tông Minh lúc sáng lúc tối, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

 

Sở Thu Bạch lại lên tiếng: "Vậy mà anh còn phủ nhận mình là kẻ hèn nhát?"

 

"Anh cảm thấy tôi dễ nói chuyện hơn Sở Giang Lai, dễ lừa hơn Sở Giang Lai, nên mới bắt tôi đến đây. Nhưng mà—" Vẻ mặt y thương cảm, giữa hai lông mày thậm chí còn có chút từ bi: "Bác sĩ Tông, e rằng anh phải thất vọng rồi. Sở Giang Lai sẽ không đến đâu. Anh đã đặt cược nhầm người rồi." Giọng y nhỏ dần, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, "Chỉ có kẻ hèn nhát mới vì không dám đối mặt với kẻ thù mạnh mà lôi người không liên quan vào. Hơn nữa em gái anh là tự sát—"

 

Tông Minh vẫn luôn im lặng, đột nhiên ngắt lời y: "Nếu không phải tại hắn, Duyệt Duyệt sẽ không chết!" Khoảnh khắc này, vẻ hiền lành và chân chất trên mặt anh ta biến mất, lộ ra nỗi đau đớn và hung dữ: "Nếu không phải Sở Giang Lai k*ch th*ch nó, sao nó lại nhảy lầu chứ! Sở Giang Lai là tên b**n th** không có tình cảm! Là kẻ giết người!"

 

"Trên thế giới này, mỗi ngày đều có rất nhiều người tự sát." Sở Thu Bạch bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ mỗi người đều phải đổ lỗi cho sự k*ch th*ch của người khác sao?" Y mặt không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng đến mức gần như tàn nhẫn: "Bác sĩ Tông, thái độ của Sở Giang Lai quả thật không đủ thân thiện, nhưng việc từ chối không có gì sai. Đối với người không thích, em ấy chỉ có một lựa chọn là từ chối mà thôi. Em gái anh tự mình chọn cái chết, cô ấy tự mình nhảy lầu, không phải do Sở Giang Lai đẩy... Sở Giang Lai không phải là hung thủ, em ấy không có giết người."

 

"Sở Thu Bạch! Miệng lưỡi anh lợi hại thật đấy! Sao bình thường không thấy anh biết ăn nói như vậy chứ?" Cơn giận của Tông Minh hiện rõ, mặt anh ta đỏ bừng: "Ý anh là, cái chết của em gái tôi, Sở Giang Lai không có chút trách nhiệm nào sao?"

 

"Có." Sở Thu Bạch nhìn anh ta, trên mặt vẫn không chút gợn sóng, "Nhưng trách nhiệm của em ấy nhỏ hơn nhiều so với người làm anh trai như anh."

 

"Anh!"

 

"Tôi nói sai sao? Anh vừa nói Tông Duyệt vì công khai bày tỏ tình cảm với Sở Giang Lai mà bị bạn học bắt nạt trong một thời gian dài, sau đó anh đã cưỡng chế giúp cô ấy chuyển trường. Nhưng cô ấy vẫn tự tử vì không nhận được sự tôn trọng và tình yêu của Sở Giang Lai." Ánh mắt Sở Thu Bạch nhìn lên nhìn xuống, như đang đánh giá một tên ngu xuẩn từ đầu đến chân, khinh thường nói: "Biết tại sao tôi lại nói anh là kẻ hèn nhát không? Mười năm trước, anh đã tự ý chuyển trường cho em gái mình mà không nói một lời, chẳng phải đây chính là chiến lược "đánh không lại thì chạy" của kẻ nhát gan sao? Bác sĩ Tông, lần trò chuyện trước, anh nói với tôi rằng, anh cũng là người có tính cách nhạy cảm cao, có thể nhanh chóng nhận ra những thay đổi nhỏ nhất trong cảm xúc của người xung quanh, còn tự nói mình có tố chất phù hợp nhất để làm bác sĩ tâm lý. Tông Minh, nếu anh thật sự là một người anh trai có trách nhiệm, chẳng lẽ anh không biết em gái anh mỗi ngày tan học về nhà đều rất buồn sao? Băng đóng ba thước không phải chỉ do cái lạnh một ngày, bắt nạt học đường cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu anh có thể kiên cường hơn một chút, đến trường tìm hiểu rõ ràng tình hình như một người anh trai, giúp Tông Duyệt thoát khỏi hoàn cảnh bị cô lập, thì cô ấy liệu có chết không?"

 

Tông Minh cứng họng, đỏ mặt tía tai vì tức giận.

 

Sở Thu Bạch làm như không thấy, tiếp tục nói một cách áp đảo: "Bây giờ, Tông Duyệt đã chết. Anh không muốn hận chính mình, không dám thừa nhận mình cũng có trách nhiệm, nên mới quay sang hận người khác. Anh đã điều tra những người tham gia bắt nạt chưa?" Thấy Tông Minh không nói gì, Sở Thu Bạch lại cười: "À, chưa." Đôi môi nhợt nhạt dưới ánh đèn tạo thành một đường cong châm biếm: "Anh còn không biết rõ những người đã cô lập Tông Duyệt là ai, mà lại trăm phương ngàn kế tìm Sở Giang Lai trả thù? Tông Minh, anh có bình thường không? Muốn cắt lông cừu cũng không thể cứ bám lấy một con dê mà vặt lông chứ! Đúng vậy, tính cách Sở Giang Lai có chút lạnh lùng, cũng hơi b**n th**, nhưng em ấy chỉ thờ ơ với Tông Duyệt thôi."

 

Chỉ có bầy cừu mới đi theo bầy đàn, dã thú luôn đơn độc. Tên nhóc chó đó luôn đơn độc, bản thân hắn cũng từng là nạn nhân của bắt nạt học đường.

 

"Em ấy từ đầu đến cuối không hề xúi giục người khác bắt nạt Tông Duyệt! Không những không tham gia bạo lực học đường, mà còn không muốn em gái anh chết..." Giọng Sở Thu Bạch đột nhiên lạnh lùng: "Vậy anh lấy tư cách gì để bắt em ấy gánh chịu mạng sống này? Đừng tự mình đa tình nữa. Sao nào, không làm anh rể của Sở Giang Lai được thì muốn gây sự với em ấy, trả thù em ấy sao? Tông Minh, anh đúng là một người anh trai tốt."

 

Tông Minh tức giận đến phát run, nhiều năm qua, anh ta không phải là không nhận ra sự sơ suất của mình đối với em gái. Nhưng đột nhiên bị Sở Thu Bạch vạch trần, cơn giận và sự căm hận trong lòng lớn hơn cả sự áy náy.

 

Mắt đỏ ngầu, nhìn chăm chăm vào Sở Thu Bạch, đột nhiên anh ta nhếch môi cười nói: "Phải đấy, tôi không phải là anh trai tốt. Vậy Sở Thu Bạch, anh là anh trai tốt à?"

 

Tông Minh là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, còn Sở Thu Bạch là bệnh nhân của anh ta, mắc chứng trầm cảm nặng kèm theo hội chứng Cotard.

 

Nhưng Tông Minh lại bị bệnh nhân này chọc giận đến mức nổi trận lôi đình chỉ bằng vài câu nói.

 

Không dám đối mặt với sự hèn nhát trong lòng, trong cơn thịnh nộ, anh ta mất đi lý trí, chuyển sự tự công kích thành công kích người khác, cố gắng sử dụng chuyên môn để phá hủy sức mạnh tinh thần đang lung lay của đối phương, giận quá hoá cười nói: "Sở Thu Bạch, anh là anh trai tốt, nên mới liều mạng tìm cái cớ để tẩy trắng cho thằng em trai cặn bã không có tình người của mình. Anh là anh trai tốt, nên mới cam tâm tình nguyện d*ng ch*n ra cho Sở Giang Lai chơi, hạ mình lên giường với em trai ruột?" Khuôn mặt anh ta méo mó vì tức giận, nụ cười dữ tợn: "Haha! Sở Thu Bạch, anh đúng là người anh trai tốt nhất trên đời! Ti tiện đến mức cả thế giới không tìm ra được người thứ hai! Dạy tôi làm anh, anh cũng xứng sao? Làm anh và làm món đồ chơi không giống nhau, tự xem lại mình đi! Đừng dạy hư người khác!"

 

Tông Minh thở hổn hển sau khi gào thét như sấm, anh ta cảm thấy mình cũng sắp phát điên, sắp đến bờ vực của sự điên cuồng. Nhưng sự suy sụp tinh thần của Sở Thu Bạch mà anh ta dự đoán lại không xảy ra. Người đàn ông anh tuấn tái nhợt kia vẫn thản nhiên ngồi ở góc tường, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng, đáy mắt không chút gợn sóng.

 

Tông Minh bị ánh mắt của y làm cho hoảng hốt, đột nhiên nhớ đến nhận định của mình về Sở Thu Bạch trước đây.

 

Người này cực kỳ cố chấp, luôn bình tĩnh, lạnh lùng và thờ ơ. Y chỉ mở lòng với những người mà mình quan tâm. Trước mặt người ngoài, Sở Thu Bạch giống như một con trai sông đóng chặt, mặc cho mưa bom bão đạn bên ngoài cũng không thể nào lay chuyển được nội tâm y.

 

Lưỡi dao của ngôn từ hoàn toàn không thể xuyên qua lớp áo giáp cứng rắn của y, vì y không quan tâm, cho nên căn bản sẽ không bị tổn thương.

 

"Nói xong chưa?" Y hỏi.

 

"Tông Minh, lời nhận xét của anh cũng khá toàn diện. Nhưng mà— tôi lên giường với ai thì liên quan gì đến anh?"

 

"Có phải anh muốn làm anh rể của Sở Giang Lai đến mức phát điên rồi không? Anh quan tâm đến chuyện tôi có lên giường với em ấy hay không làm gì? Em gái anh là đơn phương chứ không phải người yêu cũ, cho dù cô ấy là người yêu cũ của Sở Giang Lai, thì việc anh quan tâm người yêu cũ của em gái mình lên giường với ai, cũng hơi quá rồi đấy?"

 

"Tông Minh, hay là anh và Sở Giang Lai cùng nhau đi khám bệnh đi. Theo tôi thấy, xét về mức độ b**n th**, cả hai sàn sàn như nhau, đều cần phải đi chữa trị."

 

Sở Thu Bạch nói xong với vẻ mặt bình tĩnh, hơi nhíu mày: "Tôi khuyên anh nên thả tôi ra. Nói cho cùng, chuyện của em gái anh không liên quan gì đến tôi, anh bắt tôi, thật sự không thích hợp. Nói cho cùng, nếu anh thật sự khăng khăng cho rằng Sở Giang Lai là kẻ đã giết em gái anh, thì anh đi tìm em ấy đi, bắt tôi cũng vô dụng—" Vừa nói, trong đáy mắt bình tĩnh của y xuất hiện một chút dao động, cảm xúc u ám như dòng chảy ngầm, tạo thành hai vòng xoáy cực sâu trong đáy mắt: "Em ấy sẽ không đến đâu."

 

Tông Minh nhìn y chằm chằm. Người đàn ông trước mặt này thoạt nhìn nho nhã, nhưng trong xương cốt lại có sự tàn nhẫn không nói nên lời. Lời nói thẳng thắn mà sắc bén, đối mặt với tên bắt cóc có thể đe dọa đến tính mạng mình bất cứ lúc nào, thái độ phải nói là kiêu ngạo. Nhưng khi nhắc đến Sở Giang Lai, y lại đột nhiên tự ti.

 

Tuy nhiên, nhận định của Tông Minh hoàn toàn trái ngược với y.

 

Sở Giang Lai nhất định sẽ đến. Vì Sở Thu Bạch là con mồi duy nhất mà hắn đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thuần hóa. Bị thuần hóa, đồng thời cũng có nghĩa là được bảo vệ. Ngoại trừ chủ nhân có thể tùy ý xâm phạm, lấy máu ăn thịt. Những người khác tốt nhất đừng có ý định tương tự.

 

Tên chó điên đó nhất định sẽ đến, cướp lại con mồi yêu quý, cắn nát cổ họng của kẻ săn trộm.

 

Sở Giang Lai nhất định sẽ đến.

 

Vì, quốc vương cô độc sẽ không bao giờ bỏ rơi hoàng hậu duy nhất của mình.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment