Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 66

Editor: Gấu Gầy

 

Sau khi bẻ đi bẻ lại một trăm hai mươi bảy lần, sợi dây thép cứng và thẳng cuối cùng cũng cong hẳn! Sở Thu Bạch vừa chế giễu Tông Minh vừa ấn bàn tay đang chảy máu không ngừng vào quần. Sau khi máu ngừng chảy, y lại tiếp tục bẻ gãy sợi dây thép, nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

Nhưng còng tay rất khó mở.

 

Sở Thu Bạch chỉ học khóa học mở khóa cơ bản nhất, không giống như Sở Giang Lai và Sở Hoài Nam, tỷ lệ tham gia các khóa học mở khóa chống bắt cóc của hai người cao đến mức khiến hầu hết con cháu họ Sở theo không kịp.

 

Sở Thu Bạch thường xuyên trốn học cảm thấy rất khó chịu với hành vi học giỏi của hai người, đã đích thân tặng cho hai người một biệt danh thân thương – Thợ khóa nhà họ Sở.

 

Nếu sớm biết sẽ dùng đến kỹ năng mở khóa, năm đó y nhất định sẽ học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ!

 

Có lẽ bị tê chân vì ngồi xổm quá lâu, Tông Minh đột nhiên đứng dậy. Sở Thu Bạch rụt tay đang giấu sau lưng lại, nhưng tay vẫn không ngừng lại, sợi dây thép uốn cong khó khăn dò dẫm trong ổ khóa còng tay.

 

Thấy Tông Minh đưa tay ra như muốn túm lấy cổ áo mình, y mới lên tiếng: "Thật ra—" Trong đầu tìm kiếm chủ đề trò chuyện có thể thu hút sự chú ý của Tông Minh, giọng điệu bình thản nói: "Sở Giang Lai trước đây cũng từng bị bắt nạt ở trường."

 

Tay Tông Minh đưa ra quả nhiên khựng lại: "Hắn ta?"

 

Sao? Chỉ cho phép em gái anh bị bắt nạt, còn em trai tôi thì không được?

 

b**n th**! Cặn bã!

 

Hèn gì có người kỳ thị bác sĩ, nói rằng trong đội ngũ bác sĩ dễ xuất hiện b**n th**! Chính vì có những con sâu làm rầu nồi canh như anh, mới làm hỏng cả nồi canh của các thiên thần áo trắng!

 

Sở Thu Bạch nhìn con sâu kia, vẻ mặt bình tĩnh đáp: "Đúng vậy. Nhưng với tư cách là anh Thu Bạch, tôi không giống anh, không để em ấy làm lính đào ngũ. Còn trừng phạt kẻ bắt nạt."

 

Trốn tránh là đáng xấu hổ và vô dụng. Đối mặt với kẻ bạo lực, nên dùng lễ trước rồi mới dùng binh, nhưng nếu dùng lý lẽ và tình cảm mà không hiệu quả, thì nên ăn miếng trả miếng.

 

Năm mười bốn tuổi, để bênh vực cho Sở Giang Lai vừa mới chuyển trường và nhảy lớp không lâu. Với tư cách là anh Thu Bạch, Sở Thu Bạch đã công khai bắt nạt học sinh tiểu học trên hành lang giờ ra chơi đông người qua lại.

 

Y ghét mọi hình thức bạo lực và đe dọa, nhưng không có nghĩa là sẽ không sử dụng.

 

Hôm đó tan học, Sở Thu Bạch bắt nạt học sinh tiểu học xong đưa tay ra, nhẹ nhàng véo mặt Sở Giang Lai, nhìn thẳng vào Bí Đao Nhỏ đang ngẩn người, dặn dò kỹ lưỡng: "Em là em trai của anh, không đi bắt nạt người ta đã là nể mặt bọn họ rồi, tuyệt đối không thể để người ta bắt nạt! Ở trường, ai dám chửi em thì em cứ đánh người đó, ai dám động thủ thì em cứ đánh cho chết luôn đi. À— nhưng cũng không thể đánh chết thật được... Còn nữa, nếu gặp phải người đánh không lại, thì gọi điện cho anh, nghe rõ chưa?"

 

Bí Đao Nhỏ lúc đó rất ngoan, trừng đôi mắt to đen láy nhìn y một lúc, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu, nói: "Cảm ơn anh Thu Bạch."

 

Hai~, tại sao đứa trẻ đáng yêu như vậy, lớn lên lại b**n th** chứ?

 

Chẳng lẽ bí đao cũng sẽ phát triển b**n th** sao?

 

"Đừng dạy đời tôi nữa." Sắc mặt Tông Minh càng khó coi.

 

Anh ta đứng ngược sáng từ trên cao nhìn xuống, giống như một con cá đuối quỷ phát sáng, ừm, trông có vẻ b**n th** hơn một chút.

 

"Tôi nghĩ Sở Giang Lai chắc sắp đến rồi, một mình, cũng không dám báo cảnh sát."

 

Sở Thu Bạch tốt bụng nhắc nhở anh ta: "Mắc chứng hoang tưởng cũng là bệnh đấy."

 

"Hay là, chúng ta cá cược một ván, cá xem Sở Giang Lai khi nào thì đến?" Tông Minh nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ là năm giờ mười hai phút, chúng ta cá xem hắn ta có đến trước khi trời sáng hay không."

 

Sở Thu Bạch: "Em ấy sẽ không đến đâu, em ấy chỉ mong—" Tôi chết sớm một chút.

 

Lời y bị tiếng gầm rú của động cơ ô tô cắt ngang.

 

Tông Minh cười: "Anh thua rồi."

 

Ba mẹ Tông Minh trước khi qua đời làm trong ngành logistics, đây là nhà kho đầu tiên của họ khi mới khởi nghiệp, nằm ở nơi hẻo lánh, trước cửa chỉ có con đường nhỏ rải sỏi, hẹp đến mức chỉ vừa đủ cho một chiếc xe tải đi qua. Sau đó, sự nghiệp của họ phát triển, nhà kho này bị bỏ hoang. Chớp mắt đã qua mười mấy năm.

Hiện giờ, xung quanh đây đều là những thôn làng bỏ hoang, ban ngày cũng hiếm người lai vãng, giờ này mà đến, ngoài Sở Giang Lai nhận được định vị chính xác ra thì không còn ai khác.

 

Tông Minh gỡ lại một ván, vẻ giận dữ trên mặt tan biến, ngông cuồng nói với Sở Thu Bạch đang ngây người tại chỗ: "Tôi đã nói rồi, hắn ta nhất định sẽ đến."

 

Tiếng gầm rú của động cơ đột nhiên biến mất, xe tắt máy.

 

Gần như cùng lúc đó, chuông điện thoại trong túi áo khoác của Tông Minh vang lên.

 

Nhạc chuông vui vẻ vang vọng trong nhà kho trống trải và tối tăm, âm u và lạc lõng như nhạc nền cho búp bê ma chơi đùa vào ban đêm.

 

Sở Giang Lai theo tiếng chuông tìm thấy cổng chính của nhà kho.

 

Cửa cuốn đóng kín, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ các khe hở sát mặt đất. Sở Giang Lai cúi xuống gửi tin nhắn cho trợ lý, sau đó lùi lại hai bước, giơ chân lên đá mạnh một cái— cửa cuốn bằng sắt đã xuống cấp lập tức lõm vào một mảng lớn. Hắn làm theo cách cũ đá thêm vài cú nữa, cánh cửa cuối cùng cũng không chịu nổi, đổ sập xuống trong đám bụi và rỉ sét rơi lả tả.

 

Sở Thu Bạch trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn ở lối vào.

 

Đầu óc trống rỗng.

 

Sở Giang Lai?

 

Sao em ấy lại đến đây? Em ấy đến đây làm gì?

 

Cho đến một giây trước, Sở Thu Bạch vẫn tự cho mình là người hiểu rõ Sở Giang Lai nhất trên đời.

 

Y biết Sở Giang Lai bề ngoài hiền lành vô hại, nhưng bên trong lại lạnh lùng ích kỷ, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, không có lợi ích thì không làm, không bao giờ làm những việc dư thừa.

 

Y không hiểu tại sao Sở Giang Lai lại một mình xuất hiện ở đây, tại sao lại tay không tấc sắt đứng trước cửa nhà kho đổ nát này.

 

Đây là chuyện chỉ có trong mơ.

 

Hốc mắt Sở Thu Bạch nóng lên.

 

Thằng ngốc này, dù không báo cảnh sát thì ít nhất cũng phải lấy cái gì đó chứ? Đến tay không thế này...... đúng là tên điên tự cao tự đại.

 

"Chào buổi sáng, tên sát nhân b**n th** vô nhân tính."

 

"Nói hay lắm." Sở Giang Lai bước tới, tay phải đút trong túi áo khoác, trông ung dung điềm tĩnh như đi dạo trong sân, không hề có chút căng thẳng nào khi đang ở hiện trường vụ bắt cóc.

 

Ngược sáng, Sở Thu Bạch không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng nghe giọng nói, Sở Giang Lai dường như đang kìm nén cơn giận, vừa tiến lại gần vừa lạnh lùng nói: "Bác sĩ Tông, tôi bỏ tiền ra mời anh đến chữa bệnh cho anh trai tôi, không phải để anh gây thêm phiền phức cho tôi."

 

Tông Minh cười lạnh, chế nhạo: "Tiền của bọn b**n th**, tôi kiếm thấy lương tâm cắn rứt."

 

Thôi đi, cả hai đều b**n th**, kẻ tám lạng người nửa cân, đừng có người năm mươi bước cười kẻ một trăm bước.

 

Sở Giang Lai bước nhanh tới, ánh đèn sáng như tuyết chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn, làm nổi bật đường nét rất sâu.

 

Lúc này, Sở Thu Bạch cuối cùng cũng nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

 

Y mày nhíu, động tác trên tay cũng nhanh hơn một chút.

 

Phải nhanh hơn mới được, nếu không mở được cái khóa chết tiệt này, tên nhóc chó điên tiết này, sợ là sẽ phạm sát nghiệp.

 

Sở Giang Lai đến gần, khóe môi mang theo ý cười, nhưng nụ cười lại lộ ra sát khí nồng đậm, có chút không hài hòa.

 

Tông Minh bị hắn ép đến mức bất giác lùi lại phía sau.

 

"Đứng yên đó, đừng nhúc nhích!" Tông Minh lạnh lùng nói.

 

Nhưng Sở Giang Lai không dừng lại, vẫn bước thêm một bước về phía trước. Hắn rất cao, cao hơn Tông Minh nửa cái đầu, khi tiến lại gần, cảm giác áp bức càng nặng nề hơn, rất dễ khiến đối thủ cùng đường sinh loạn.

 

"Tao bảo mày đừng nhúc nhích!" Tông Minh đột nhiên gào lên khản cả giọng. Anh ta không biết từ đâu móc ra một con dao găm, dùng lưỡi dao lạnh lẽo kề chặt vào cổ Sở Thu Bạch.

 

Làn da mỏng manh lập tức rướm máu, một giọt máu theo lưỡi dao trượt xuống, Sở Thu Bạch theo bản năng "hít" một tiếng, động tác mở khóa khựng lại.

 

Sở Giang Lai định nhấc chân lên nhưng cuối cùng lại không chạm đất, ánh mắt dao động, lông mày đột nhiên nhíu chặt.

 

"Mày đe dọa tao?"

 

Tông Minh th* d*c, dao găm gí chặt vào cổ Sở Thu Bạch, tay run rẩy không tự chủ, lỡ tay cứa sâu hơn. Sở Thu Bạch bị liên lụy nhíu mày, nghe anh ta gào lên đầy kích động: "Lùi lại!"

 

"Lùi lại?" Sở Giang Lai cười khinh miệt: "Tao sao?"

 

Hắn đứng yên tại chỗ, giọng nói lạnh lùng thờ ơ: "Dựa vào đâu mà mày nghĩ có thể chỉ huy tao? Chỉ dựa vào con dao mày kề trên cổ anh ta à?"

 

"Tông Minh, một quyết định lớn như bắt cóc con tin, trước khi làm, mày không điều tra trước sao?" Chiếc cằm nhọn hếch lên, ánh mắt lộ vẻ chế giễu: "Uy h**p tao? Chỉ dựa vào anh ta?"

 

Bàn tay đang mở khóa của Sở Thu Bạch khựng lại.

 

Thấy chưa! Lúc nãy y đã nói rồi mà. Thằng ngu họ Tông kia còn không tin! Giờ thì hay rồi! Bẽ mặt chưa!

 

Sở Giang Lai sao có thể...... Đợi đã, vậy hắn đứng đó không động đậy làm gì? Hắn một mình đến đây làm gì? Rốt cuộc là tại sao chứ!

 

Lưỡi dao của Tông Minh đâm vào da thịt đau nhói, trán Sở Thu Bạch rịn mồ hôi, lòng bàn tay nắm sợi dây thép trộn lẫn mồ hôi và máu, dính nhớp khó chịu.

 

"Đừng có làm bộ làm tịch nữa!" Tông Minh thở hổn hển, như một con bò tót phát điên, mắt đỏ ngầu cười gằn: "Mồm thì bảo không quan tâm, cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn đến đây sao? Tao bảo mày đừng động đậy, mày dám động không? Chỉ cần mày dám động đậy một chút thôi! Tao sẽ cắt cổ nó!"

 

"Sở Giang Lai, mày sợ rồi, còn sợ muốn chết, đúng không?"

 

Sở Giang Lai không nói gì nữa, đường quai hàm căng chặt đến mức gần như sắc bén, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng như hai dòng suối lạnh. Hắn nhìn chằm chằm vào con dao, nhìn chằm chằm vào máu trên cổ Sở Thu Bạch, như bị điểm huyệt, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

 

"Giả vờ đi!" Tông Minh trừng mắt nhìn hắn, giận dữ: "Giả vờ nữa đi! Giả vờ không quan tâm thì có ích gì! Phủ nhận thì có ích gì? Dù có giả vờ thế nào, mày vẫn yêu nó! Vẫn lo lắng cho nó!"

 

Yêu sinh ra sợ, vì quá để tâm, nên sợ.

 

"Đừng giả vờ không sao nữa! Sở Giang Lai, thằng b**n th** thích ngủ với anh trai mình!" Anh ta gào lên, mũi dao đâm vào da Sở Thu Bạch, rạch da thịt, gần như cứa vào tĩnh mạch.

 

Sự bình tĩnh của Sở Giang biến mất ngay lập tức, vẻ mặt lộ rõ sự tàn bạo như thú dữ: "Mày đừng động vào anh ấy!"

 

Tông Minh hài lòng nhìn Sở Giang Lai, hài lòng vì chỉ cần một con dao găm đã đánh tan lớp mặt nạ bình tĩnh của hắn. Anh ta lấy ra một chiếc còng tay, ném xuống đất, ngẩng cằm ra lệnh: "Đeo vào."

 

Còng tay màu kim loại bạc trượt xuống chân Sở Giang Lai, tung lên một làn bụi: "Đeo vào!"

 

Sở Giang Lai chết trân nhìn chằm chằm vào vết máu trên cổ Sở Thu Bạch, ngồi xổm xuống, nhục nhã nhặt chiếc còng tay trên mặt đất, nghiến răng đeo vào.

 

"Đây mới là chó ngoan của tao chứ." Tông Minh mắt đỏ ngầu như phát điên, cười ha hả, "Sở Giang Lai, năm đó em gái tao không có lựa chọn, nhưng tao lương thiện hơn mày! Nên tao cho mày lựa chọn! Nếu như... em gái tao có thể sống đến tám mươi tuổi, mày nợ nó sáu mươi lăm năm, mỗi năm một nhát dao! Rất hời phải không?" Vừa nói, anh ta đột nhiên giơ tay lên, đâm mạnh một dao vào vai Sở Thu Bạch.

 

Lưỡi dao sắc lạnh loé lên rồi phập—— một tiếng c*m v** da thịt ở vai, sợi dây thép cắm trong ổ khoá còng tay trượt ra ngay lập tức, cơn đau như dao cắt khiến Sở Thu Bạch hét lên một tiếng.

 

Mẹ kiếp, cái thằng này chắc là bị điên rồi?

 

Con dao găm vào hõm vai, Tông Minh bật cười và dùng sức rút nó ra, máu đỏ tươi đột ngột trào ra từ vết thương, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi mỏng.

 

"Anh Thu Bạch!"

 

Từ trước đến nay, Sở Giang Lai luôn là một người không hề sợ hãi. Hắn như chiến thần Achilles, coi thường mọi nỗi sợ trên đời.

 

Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần biển cả Thetis, mẹ của Achilles, vì muốn con mình không bị tổn thương bởi các thế lực bên ngoài và trở thành một vị thần bất tử như mình. Sau khi sinh ra, bà đã nhúng Achilles xuống sông Styx. Achilles vì vậy mà trở nên bất khả xâm phạm, trở thành một chiến thần lừng lẫy của Hy Lạp cổ đại.

 

Nhưng cuối cùng chàng vẫn chết trong cuộc chiến thành Troy. Bởi vì thần mặt trời Apollo đã phát hiện ra bí mật của chàng - chỉ cần bắn trúng gót chân của Achilles, chàng sẽ chết ngay lập tức.

 

Nữ thần biển cả năm xưa đã nắm lấy gót chân của chàng, nhúng chàng vào dòng sông. Gót chân Achilles không được nhúng xuống nước, để lại một mối họa vĩnh viễn.
Còn Sở Thu Bạch chính là gót chân của Sở Giang Lai.

 

Như yếu điểm chí mạng của con rắn, như cái đuôi mỏng manh của giọt nước mắt Rupert.

 

—— Sở Giang Lai rất ít khi cảm thấy sợ hãi, nhưng mũi dao vung về phía Sở Thu Bạch của Tông Minh, khiến hắn cảm thấy sợ hãi thực sự.

 

"Một nhát——" Tông Minh kéo dài giọng điệu đếm số, cười khàn khàn: "Nhìn xem! Tao làm mẫu cho mày trước! Bây giờ, mày còn nợ ta sáu mươi tư nhát! Sở Giang Lai, mau suy nghĩ đi, là để nó thay mày trả hết, hay là mày chịu hai nhát đổi lấy một nhát của nó!" Nhìn chằm chằm vào mặt Sở Giang Lai, nụ cười méo mó khiến Tông Minh biến dạng: "Biểu cảm của mày thật không tệ! Mười năm rồi! Tao đợi khoảnh khắc này mười năm rồi! Sở Giang Lai! Mày nên cảm kích sự nhân từ của tao! Cho mày có quyền lựa chọn! Mau chọn đi!"

 

Sở Giang Lai không muốn chọn, chỉ muốn b*p ch*t hắn ta.

 

Chặt đầu hắn ta, băm thịt nát ra, đem ra vườn nhà cũ, làm phân bón cho hoa của anh mình.

 

Cơn giận dữ trào dâng như lũ lụt, nắm đấm siết chặt đến tê dại, răng hàm nghiến chặt đến ê buốt. Rõ ràng chỉ cần một quyền có thể đánh chết Tông Minh đang phát điên, nhưng Sở Giang Lai lúc này lại giống như một loài chim bị đóng đinh trên bụi gai, hàng mi đen như lông quạ không ngừng run rẩy, thân thể cứng đờ đứng tại chỗ.

 

Hắn muốn giết người, nhưng không dám động đậy. - Đầu lưỡi dao dính máu trong tay Tông Minh lại một lần nữa kề lên cổ Sở Thu Bạch.

 

Những vệt máu kinh hoàng chảy xuống chiếc cổ thon dài yếu ớt, trong cơn đau dữ dội, yết hầu run rẩy không ngừng trượt lên trượt xuống dưới lớp da mỏng manh.

 

Vì mất máu, sắc mặt Sở Thu Bạch càng tái nhợt hơn, mày nhíu chặt, nhưng ánh mắt nhìn Sở Giang Lai lại rất bình tĩnh, khàn giọng nói với hắn: "Đồ ngốc! Không thấy hắn ta điên rồi sao? Em đến đây làm gì? Còn không mau đi đi? Hức——"

 

"Câm miệng! Đừng nói những lời vô ích!" Tai Sở Thu Bạch bị tiếng gào thét giận dữ của kẻ điên bên cạnh làm cho ù đi, mũi dao lại đâm vào da thịt y, ngay tại chỗ cũ.

 

"Ah—"

 

"Sáu mươi ba——" Tông Minh phấn khích đếm: "Sở Giang Lai, mày có thể đi! Mày có thể đi ngay, nhưng những gì mày nợ tao, thì nó phải trả."

 

"Tông Minh! Có gì thì cứ nhắm vào tao, thả anh ấy ra!"

 

Máu tươi đầm đìa, không ngừng tuôn ra từ vết thương trên vai Sở Thu Bạch. —— Giống như vòi nước bị hỏng.

 

Nhìn khuôn mặt anh tuấn tái nhợt đang cố gắng chịu đựng đau đớn, Sở Giang Lai cảm nhận được một cơn đau dữ dội chưa từng có, như thể tủy xương bị rút cạn.

 

Sự mất máu của Sở Thu Bạch ban cho Sở Giang Lai khả năng cảm nhận nỗi đau. Trái tim co rút bị bóp nghẹt đến mức vỡ vụn, cột sống vốn nên chứa tuỷ xương lại trống rỗng.

 

"Đừng đụng vào anh ấy!" Hắn nói, "Một trăm hai mươi sáu nhát dao phải không? Để tôi! Hai trăm, không, một ngàn nhát cũng được! Anh thả anh ấy đi! Anh ấy vô tội!"

 

Vô tội?

 

Không, không phải vậy.

 

Sở Giang Lai là kẻ điên, là b**n th**! Mà Sở Thu Bạch yêu Sở Giang Lai sâu đậm, là tín đồ nguyện vì Sở Giang Lai cắt thịt tế thần, cũng là kẻ điên! Biết đâu y còn mong có thể dung túng cho Sở Giang Lai điên thêm một chút nữa!

 

Bọn bọn là đồng phạm, là kẻ đồng mưu, cùng nhau trầm luân trong thế giới tồi tệ này.

 

Sở Thu Bạch không hề vô tội.

 

– Bọn mày đều nợ tao, nợ em gái tao một mạng!

 

—-----

Bình Luận (0)
Comment