Editor: Gấu Gầy
Máu từ hõm vai trào ra, chất lỏng mang theo nhiệt độ cơ thể theo cánh tay trượt xuống lòng bàn tay, nhớp nháp và trơn trượt, gây ra khó khăn rất lớn cho công việc mở khóa của Sở Thu Bạch.
Nhưng cũng may, hai nhát dao đâm thẳng xuống đều không làm tổn thương đến dây thần kinh và mạch máu quan trọng. Sở Thu Bạch tưởng tượng đến phần cơ bị cắt đứt, bình tĩnh đánh giá lượng máu đã mất của mình.
Nếu không cầm máu, chắc còn sống được hai tiếng nữa. Chỉ cần thằng điên họ Tông này không phát điên nữa, thì thời gian này đủ để mở cái còng tay chết tiệt này ra!
Vì mất máu và đau đớn, ngón tay Sở Thu Bạch không ngừng run rẩy, y tốn một chút sức mới đưa đoạn dây thép kia nhắm ngay lỗ khóa của còng tay rồi c*m v**, dây thép khó khăn xoay chuyển, sau một hồi loay hoay thử nghiệm, chỗ uốn cong giao nhau cuối cùng cũng móc được vào một chỗ quan trọng nhỏ xíu nào đó.
Sở Thu Bạch trong lòng vui mừng, nhưng còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn được niềm vui thành công của người mở khóa, thì Tông Minh đã nắm chặt dao găm đứng lên, như một con quỷ dữ cuồng nộ đỏ mắt lao thẳng về phía Sở Giang Lai.
"Ê— đừng đi mà!"
Đừng đi chịu chết!
Sở Thu Bạch lo lắng muốn ngăn Tông Minh lại, nhưng đã quá muộn. Tông Minh tay trái cầm dao lao đi như mũi tên, tay phải nắm thành nắm đấm đấm thẳng vào mặt Sở Giang Lai.
Sở Giang lùi lại một bước, dễ dàng tránh được, biểu cảm giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ. Lúc trước hắn còn kiêng dè, nhưng bây giờ——
Tông Minh dốc hết sức lực tung một quyền nhưng hụt, cổ tay truyền đến một cơn đau dữ dội, như bị kìm sắt kẹp chặt, xương cổ tay gần như vỡ vụn. Nhưng nhìn kỹ lại, đó rõ ràng là bàn tay phải trắng trẻo thon dài, khớp xương hơi nhô lên của Sở Giang Lai.
Sở Giang Lai đeo còng tay, nhanh nhẹn tránh được cú đấm, ngay lập tức nắm lấy tay Tông Minh đang cầm dao găm, lực mạnh đến mức như muốn ấn ngón tay vào xương đối phương.
Tông Minh đau đớn hét lớn, nhưng tiếng hét bản năng nhanh chóng bị ngắt quãng, anh ta im lặng nửa giây, sau đó lại phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn, như tiếng gào thét của người sắp chết. — Sở Giang Lai nhấc chân lên, dẫm mạnh vào khoeo chân của Tông Minh. Bạo lực cực đoan khiến cẳng chân bị ép về phía sau, uốn cong thành một độ cong đáng sợ không thể tin được.
Tông Minh đau đến nỗi gân xanh nổi lên, tay cầm dao găm vung loạn xạ trong không trung. Trước sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, dù Sở Giang Lai có đeo một chiếc còng tay, Tông Minh đối đầu với hắn vẫn như châu chấu đá xe.
Sở Thu Bạch bất lực thở dài một hơi, khàn giọng nói: "Đã bảo anh đừng đi mà." Tay vẫn không ngừng móc sợi dây thép vào khóa, xoay ở các góc độ khác nhau, thành công đã ở ngay trước mắt.
Sở Giang Lai tàn nhẫn giẫm gãy ống chân của Tông Minh, tiếp theo là mắt cá chân. Tông Minh bị gãy một chân theo bản năng dùng tay trái liều mạng bẻ ngón tay của hắn, nhưng không hề lay chuyển.
Thanh niên tuấn mỹ này có sức mạnh phi thường, Tông Minh dốc hết sức lực cũng chỉ cào được vài vệt máu trên tay hắn.
Sở Giang Lai "Chậc" một tiếng, có vẻ như đang thắc mắc tại sao con gián có thể cắn rách da thịt của con voi. Đôi mày thanh tú hơi nhướng lên, chân dùng sức, không chút lưu tình bẻ gãy mắt cá chân của đối thủ.
Tông Minh kêu thảm thiết, cơn đau do gãy chân liên tiếp khiến anh ta không thể đứng vững, co giật ngã xuống, nhưng lại bị Sở Giang Lai túm lấy.
Sở Thu Bạch bận mở khóa, không có thời gian để ngăn cản hành động trả thù "không gây thương tích nghiêm trọng" của Sở Giang Lai.
Thằng ngu Tông Minh đó đâm y hai nhát dao. Bẻ gãy một chân của anh ta, đưa anh ta đi khám chỉnh hình là còn nhẹ đấy!
Nhưng Sở Giang Lai dường như không có ý định dừng lại, hắn đột nhiên buông tay, mặc cho Tông Minh ngã xuống như đống thịt nát. Chiếc còng tay kim loại trên cổ tay căng ra kêu "cạch cạch", trước khi Tông Minh ngã xuống, Sở Giang Lai đột nhiên đưa tay ra dùng còng tay siết chặt cổ anh ta.
Tiếng kêu đau đớn của Tông Minh đột ngột dừng lại, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội hơn. Mắt ngay lập tức bị siết đến chảy máu, các mao mạch vỡ ra như mạng nhện trên nhãn cầu. Mặt tím tái vì thiếu oxy nghiêm trọng, miệng há to đến hết cỡ nhưng vẫn không thể hít được một hơi.
Sở Giang Lai muốn siết cổ anh ta đến chết! Như vậy không tính là tự vệ chính đáng!
Sở Thu Bạch xoay sợi dây thép trong tay, trong lòng còn nóng nảy gấp gáp hơn cả bị dao đâm, gào lên: "Sở Giang Lai! Đánh cho một trận, đạp cho vài cái là được rồi! Đừng có gây ra án mạng!"
Lý trí của Sở Giang Lai đã chết từ khi lưỡi dao đâm vào vai Sở Thu Bạch.
Đối với mọi âm thanh bên ngoài, hắn hoàn toàn làm ngơ, mím chặt môi, mặt không biểu cảm dùng sức kéo về phía sau, chuyên tâm áp dụng cực hình.
Hắn muốn g**t ch*t cái tên không biết lượng sức, dám đâm dao vào tim gan hắn.
Tông Minh bị siết đến mức đầu ngón chân rời khỏi mặt đất, hai chân theo phản xạ có điều kiện đạp loạn xạ, như một con cá sắp chết. Miệng phát ra tiếng "hộc hộc" khó nhọc, mắt trợn ngược lên, như thây ma mới vào nghề sắp biến dị trong phim zombie.
Cạch——
Ổ khóa phát ra tiếng động cực kỳ nhỏ, Sở Thu Bạch hoảng hốt mở khóa còng tay, không kịp cử động cánh tay tê dại, theo bản năng nhào về phía trước, muốn đứng dậy: "Sở Giang Lai! Buông tay! Mau buông tay ra!"
Một cơn đau dữ dội truyền đến từ bẹn. Y vừa sốt ruột vừa tức giận, quên mất trên chân còn có xiềng xích trói buộc hành động của mình. Vì dùng sức quá mạnh, hai vòng sắt cùng lúc cứa vào da thịt, Sở Thu Bạch buộc phải dừng động tác, nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội, tức giận vươn tay ra sức giật mạnh sợi dây xích đang khóa mình. —— Lực đạo mạnh mẽ khiến ống thép không gỉ chịu lực ở phía xa rung lên bần bật, nhà xưởng rung chuyển, vô số bụi bặm trút xuống đầu, phát ra tiếng xào xạc.
"Sở Giang Lai! Đừng giết hắn ta! ĐM! Giết người là phạm pháp! Mẹ kiếp, em muốn đi tù à!"
"——Bí Đao Nhỏ! Bí Đao Nhỏ! Buông tay ra!"
Biệt danh đã lâu không nghe khiến Sở Giang Lai sững người, vẻ hung bạo trên mặt dần tan đi trong tiếng quát lớn của Sở Thu Bạch. Hắn buông lỏng sức lực, buông tay ra, quay đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Sở Thu Bạch.
Thấy hắn khó khăn lắm mới khôi phục lý trí, Sở Thu Bạch giọng cũng đã khản đặc lập tức bảo hắn tránh xa Tông Minh, sợ hắn đổi ý, sơ sẩy một chút lại g**t ch*t người ta.
"—— Mẹ kiếp, đừng có đứng đó giết người nữa! Mau lăn qua đây, giúp anh mở cái này ra!" Cánh tay vì dùng sức quá độ mà trào ra nhiều máu hơn, Sở Thu Bạch đau đến nghiến răng nghiến lợi: "ĐM! Đau quá!"
"Anh Thu Bạch, đừng gấp, em—"
Sở Thu Bạch nhìn hắn, vẻ mặt chịu đựng đau đớn đột nhiên khựng lại, mắt mở to: "Không! ——"
Phía sau Sở Giang Lai, Tông Minh vừa mới thoát chết vẫn chưa hoàn toàn mất khả năng hành động, anh ta thở hổn hển, dùng một chân còn lành lặn miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, thấy Sở Giang Lai quay người lại, trừng mắt đỏ ngầu, hung hăng chém tới một nhát.
Sở Giang không kịp tránh né, dao găm xé gió, lưỡi dao cắt qua da cổ, rạch một đường sâu trên cần cổ trắng ngần của hắn.
"Đừng mà— Giang Lai! Sở Giang Lai!"
Theo tiếng gào thét khản đặc của Sở Thu Bạch, một lượng lớn máu "phụt--" một tiếng phun ra cơ thể Sở Giang Lai, nhuộm đỏ cả ánh đèn trắng sáng, máu tươi phun ra đột ngột tạo thành một màn sương máu rực rỡ và thảm thiết trong không khí xám xịt của nhà kho.
......
Hai cậu chủ không coi trọng những thứ đó đâu! Hơn nữa, cậu chủ nhỏ từ nhỏ đã thích anh trai nhất rồi, chỉ cần anh trai vui vẻ, cậu có thể từ bỏ mọi thứ, đúng không?
Ừ, đúng rồi.
Vì Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai có thể không cần mọi thứ.
Truyền thuyết kể rằng, khi Chúa tạo ra con người, để tiện quản lý, ngài đã đặc biệt tạo một điểm yếu cho mỗi người. Chỉ cần nắm giữ điểm yếu của con người, có thể chi phối cơ thể và điều khiển ý chí của họ.
Ai cũng có điểm yếu, Sở Giang Lai cũng vậy. Nhưng ban đầu, ngay cả hắn cũng nghĩ rằng mình không có. Cho đến năm bảy tuổi, vượt biển ra nước ngoài, từ đó, Sở Giang Lai khiếm khuyết đã có được điểm yếu yêu thích của mình.
Y ở bên ngoài cơ thể hắn, nhưng lại kết nối với xương sườn, là người duy nhất trên thế giới chỉ bằng biểu cảm cũng có thể ảnh hưởng đến nhịp tim và hơi thở của Sở Giang Lai.
Hắn yêu những gì y yêu, ghét những gì y ghét, nghĩ những gì y nghĩ.
Khi Sở Thu Bạch vui vẻ, tim Sở Giang Lai sẽ đập nhanh hơn. Khi y buồn, hô hấp của Sở Giang sẽ chậm lại. Và khi y đau khổ rơi nước mắt, Sở Giang sẽ cảm thấy cáu kỉnh vô cớ vì trái tim bị tê liệt.
Sở Thu Bạch dường như có thể điều khiển dòng điện, y dùng nước mắt điều khiển những cơn đau nhỏ bé không gây chết người nhưng khắc cốt ghi tâm, khiến chúng lan dọc theo cột sống đến toàn thân Sở Giang Lai.
Ống thép không gỉ đó chịu tác động đột ngột của một lực lớn, cuối cùng bị uốn cong và gãy, một nửa trần nhà sập xuống, phát ra tiếng động lớn.
Nhưng Sở Thu Bạch dường như không nghe thấy. Y nhào tới Tông Minh, giữ chặt con dao mà Tông Minh vung về phía Sở Giang Lai, nắm đấm như mưa giáng xuống khuôn mặt hiền lành nho nhã của Tông Minh, chỉ vài cái đã đánh gãy sống mũi và hốc mắt.
Đối mặt với Sở Thu Bạch đang nổi cơn thịnh nộ, Tông Minh không có sức phản kháng, nhanh chóng hôn mê như một đống thịt chết.
Sở Giang Lai dùng tay bịt chặt vết thương, nhưng vết thương quá sâu, làm tổn thương mạch máu cổ, máu không ngừng phun ra do áp lực, nhanh chóng thấm ướt quần áo.
Tổng lượng máu trong cơ thể người thường vào khoảng năm lít. Nếu mất máu quá hai lít, có thể bị sốc, thậm chí tử vong.
Sắc mặt tái mét, Sở Thu Bạch cởi áo sơ mi, run rẩy xé áo thành mảnh vải. Điều kiện tại hiện trường có hạn, dù y là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng nhất Giang Hỗ cũng chỉ có thể sơ cứu cơ bản cho Sở Giang Lai.
Tốc độ mất máu quá nhanh, Sở Giang Lai rất nhanh cảm thấy lạnh. Hắn dựa vào đùi Sở Thu Bạch đang ngồi nửa người, đầu gối lên đùi y, ngửa mặt nhìn máu từ vai Sở Thu Bạch chảy xuống. Trong lúc mơ màng, hắn nhớ lại lời độc thề mà mình không chịu đáp ứng.
"——Nếu em nói dối, em sẽ mất đi người em quan tâm nhất, người đó sẽ chết thảm trước mặt em, tất cả đều không thể nào cứu vãn được."
Gần như...... sắp ứng nghiệm rồi.
Cũng thay, Sở Giang Lai ban đầu đã không ứng thệ, nên đổi thành hắn chết.
Hắn không tin đạo Phật, chỉ yêu một vị Bồ Tát.
Báo ứng là điều tất yếu. Ai bảo hắn giả bộ thành kính bái Phật......chẳng qua là để hôn Bồ Tát.
Sở Giang Lai sinh ra đã lãnh đạm, đối với cha mẹ ruột cũng không hề lưu luyến.
Báo thù cho cha cũng giống như Lưu Bị khôi phục nhà Hán, đều chỉ là cái cớ.
Nhưng nhìn người anh trai bê bết máu, hắn đột nhiên nhận ra rõ ràng lý do thực sự khiến mình thích bắt nạt và làm tổn thương Sở Thu Bạch. —— Đau khổ là một sự dao động cảm xúc mạnh mẽ hơn niềm vui.
Sở Giang Lai từng mê mẩn khuôn mặt đẫm nước mắt của Sở Thu Bạch, bởi vì chỉ có nỗi đau của Sở Thu Bạch mới khiến hắn đồng cảm, trong lồng ngực dâng lên một cảm xúc xa lạ và sống động, khiến người ta run rẩy.
Bây giờ, Sở Giang Lai đã hiểu.
Cảm giác sống động chưa từng có này được gọi là... đau lòng.
Hắn đã sớm biết, dù cuộc đời mình có ra sao, nếu không có Sở Thu Bạch thì sẽ không trọn vẹn. Sở Giang Lai lạnh lùng và khó đồng cảm, có thể nói là bình tĩnh thờ ơ, nhưng đúng hơn là cách biệt với thế giới. Còn Sở Thu Bạch là ngọn hải đăng duy nhất của hắn trên thế giới này.
Y là mỏ neo của hắn, trói buộc mọi hỉ nộ ái ố của hắn.
Hắn không thể mất y.
Không thể mất.
Mất neo, bánh lái khổng lồ sẽ đâm vào tảng băng trôi, gây ra thảm kịch không thể cứu vãn.
Hắn không thể.
Cơn đau dữ dội khi bị cắt cổ và cái lạnh do mất máu gây ra,đều không bằng việc nhìn thẳng vào vết thương chảy máu và khuôn mặt đang khóc của Sở Thu Bạch. Nỗi dày vò kinh hoàng này là điều mà Sở Giang Lai chưa từng trải qua trong đời.
Người anh này quả thực là vị Bồ Tát đến độ hắn. Y đã mở ra cánh cửa ái dục cho hắn, còn mở ra một cánh cửa sổ để hắn nhìn trộm sự ấm áp của thế gian.
"Anh Thu Bạch, xin lỗi ......" Sở Giang nói.
Giọng hắn rất khàn, hơi thở yếu ớt, gần như không nghe thấy.
"......Đã làm tổn thương anh, lừa dối anh trong suốt thời gian qua...... Em biết...... Em không bình thường, nên không biết cách yêu, đối với anh có lẽ không thể tốt như người khác, tình yêu em dành cho anh cũng không đủ nhiều——"
"—Nhưng những gì em có, em đều đã cho anh rồi, em xin lỗi, anh Thu Bạch..."
Sở Thu Bạch ấn chặt vết thương của hắn như một chiếc kẹp cầm máu, không nhúc nhích, nhưng vai lại run lên bần bật, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe.
Rõ ràng trước đây rất thích nhìn Sở Thu Bạch khóc, nhưng gần đây không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy y rơi nước mắt, Sở Giang Lai đều có cảm giác khó chịu nghẹt thở.
"Anh Thu Bạch...... anh đừng khóc." Hắn có chút hoảng hốt, dùng bàn tay dính đầy máu vụng về lau nước mắt cho Sở Thu Bạch, nhưng càng lau càng nhiều.
Một cảm giác chua xót trúc trắc và vụng về lấp đầy lồng ngực trống rỗng của Sở Giang Lai. Những cảm xúc mãnh liệt không có nơi nào để đặt, hóa thành thực thể trào ra từ hốc mắt, theo gò má chảy xuống.
Lần đầu tiên, Sở Giang rơi nước mắt vì nỗi đau thật sự.
"Đồ ngốc." Sở Thu Bạch nói.
Âm thanh đó mờ mịt xa xôi, như cách trăm ngàn ngọn núi dày nặng vô hình, cứu rỗi Sở Giang Lai.
Anh...... Em đã từng lang thang như một linh hồn mất trí, còn anh là nhịp tim em đánh rơi ở nhân gian.
—---