Editor: Gấu Gầy
Dạo gần đây, Sở Thu Bạch không phân biệt được giấc mơ và hiện thực, còn luôn cảm thấy mình đã chết, cơ thể đang nhanh chóng khô héo và thối rữa.
Nhưng máu của Sở Giang Lai đã kéo y từ địa ngục trở về.
Ngón tay không hề tan ra khi chạm vào máu, vết thương ở bẹn và vai so với cơn đau dữ dội ở tim thì chẳng đáng là gì.
Hắn cần y, vì vậy y vẫn chưa thể chết.
Dù đây chỉ là một giấc mơ, Sở Thu Bạch vẫn sẽ liều mạng cứu hắn.
Tiếng người hỗn loạn, bước chân vội vã, tiếng còi báo động của xe cảnh sát và xe cứu thương hú vang, tất cả hòa quyện thành một âm thanh hỗn độn và gấp gáp, nhưng lại tràn đầy hy vọng, như một bản thánh ca cứu rỗi.
Trợ lý Tiểu Trình dẫn theo bảy tám cảnh sát xông vào nhà kho, đưa Sở Giang Lai và Sở Thu Bạch lên xe cứu thương đã đợi sẵn cách đó hai cây số.
—— Sở Giang Lai đã báo cảnh sát ngay khi nhận được tin nhắn của Tông Minh.
Trần Thông, đội phó đội trinh sát hình sự thành phố Giang Hỗ giàu kinh nghiệm đích thân chỉ huy. Nhưng với tư cách là người nhà con tin, Sở Giang Lai kiên quyết yêu cầu xe cảnh sát và xe cứu thương dừng ở vị trí cách điểm đến hai km.
Báo cảnh sát đã là một nước cờ mạo hiểm, hai kilômét là giới hạn, hắn không dám mạo hiểm hơn nữa.
Dao găm cắt đứt tĩnh mạch cổ của Sở Giang Lai, mặc dù Sở Thu Bạch đã thực hiện các biện pháp cầm máu ngay lập tức, nhưng do điều kiện thiếu thốn, các biện pháp sơ cứu có tác dụng rất hạn chế. Trên xe cứu thương, Sở Thu Bạch làm lại thao tác cầm máu cho hắn, nhưng việc truyền máu cần phải xét nghiệm chéo nhóm máu, trên xe cấp cứu không có máu dự trữ.
Khi đến bệnh viện, lượng máu chảy ra của Sở Giang Lai đã đạt đến mức gây tử vong.
Tình hình khẩn cấp, ca phẫu thuật được tiến hành ngay tại phòng cấp cứu. Bác sĩ gây mê tiến hành gây mê đặt nội khí quản ngay tại chỗ, y tá ôm túi phẫu thuật chạy vội đến, trưởng khoa ngoại mạch máu Lang Vân và bác sĩ Tôn Lương của khoa ngoại cổ tuyến giáp bắt đầu ca phẫu thuật trên một chiếc xe đẩy bình thường nhất trong phòng cấp cứu.
Việc cấp bách nhất là tìm mạch máu gần đầu đoạn tĩnh mạch cổ bị vỡ, dùng kẹp mạch máu không xâm lấn để cầm máu.
Sở Thu Bạch người đầy máu từ xe cứu thương lao xuống, thay áo phẫu thuật ngay trước cửa phòng cấp cứu. Toàn bộ cánh tay của y tê dại vì thiếu máu, hoàn toàn không thể nhấc lên được. Vị trưởng khoa ngoại trẻ tuổi nhất của Giang Hỗ giống như một người hùng thất bại vô dụng, nhưng vẫn kiên trì ở lại chiến trường, đứng trước bàn mổ canh giữ thanh kiếm yêu quý của mình, mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang bận rộn khẩn trương trong phạm vi mổ.
Bác sĩ phẫu thuật chính là Lang Vân, học cùng trường với Sở Thu Bạch, hơn Sở Thu Bạch vài khóa, thời còn đi học cũng là một nhân vật nổi tiếng.
Kỹ thuật của anh ta, Sở Thu Bạch có thể tin tưởng.
Nhưng khi liên quan đến Sở Giang Lai, dường như ai cũng trở nên không đáng tin.
"Khí quản không sao, chủ yếu là tĩnh mạch cảnh ngoài, không loại trừ khả năng xuất huyết tĩnh mạch cảnh trong." Sở Thu Bạch nói.
Tổn thương tĩnh mạch cảnh trong nghiêm trọng cần phải thắt hai đầu trên và dưới.
Sau khi kẹp mạch máu không xâm lấn, tình trạng chảy máu đã khá hơn nhiều.
Lang Vân tiếp tục giải phẫu tĩnh mạch cảnh ngoài bị tổn thương, dùng kẹp cầm máu kẹp lại, rồi thả ra, vẫn không cầm được máu, máu vẫn chảy.
Sở Thu Bạch: "Kiểm tra tĩnh mạch cảnh trong!"
Lang Vân nghiêm mặt dò xét, cuối cùng tìm thấy một vết rách nhỏ ở tĩnh mạch cảnh trong của Sở Giang Lai, do xử lý kịp thời nên vết thương ít bị nhiễm trùng, nhưng vẫn cần phải khâu thành tĩnh mạch. Trên tĩnh mạch cảnh trong còn có một vết rách khác chưa đến một centimet, dùng kẹp tim kẹp lại, buông tay, cuối cùng cũng không còn điểm chảy máu nào trong phạm vi mổ.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ca phẫu thuật coi như thuận lợi, nhưng Sở Thu Bạch vẫn chưa thể yên tâm. Sở Giang Lai đã truyền gần hai nghìn mililit máu, hemoglobin mới đạt mười bảy gram, còn kém một khoảng lớn so với mức một trăm hai đến một trăm sáu của người trưởng thành bình thường.
Y lo lắng không biết hắn có thể vượt qua được không, có thể tỉnh lại không.
Sau khi phẫu thuật xong, vẻ mặt căng thẳng của Lang Vân giãn ra một chút, quay sang hỏi Sở Thu Bạch: "Sư đệ, cậu—" Ánh mắt chạm vào mặt Sở Thu Bạch, lời nói đột ngột dừng lại, trưởng khoa Lang lạnh mặt, vội vàng nói: "Ai cho phép cậu ấy vào phòng phẫu thuật? Cậu ấy có bị thương không? Đã kiểm tra chưa?"
Sắc mặt Sở Thu Bạch xám xịt, môi không chút máu, vai áo phẫu thuật màu xanh lục bị máy nhuộm đỏ. Y lảo đảo, trên mặt không còn chút sinh khí nào, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện, khách khí nói với Lang Vân: "Sư huynh, đợi em ấy qua cơn nguy hiểm, em mời anh ăn cơm."
Lang Vân tức giận chửi ầm lên, phải rất kiên cường mới không lên máu, bảo đồng nghiệp ở phòng cấp cứu mau chóng đưa người đi, ai cần phẫu thuật thì phẫu thuật, ai cần truyền máu thì truyền máu, để tránh việc anh ta bị tên sư đệ không màng sống chết chọc tức đến vỡ mạch máu, lại phải làm khổ mọi người cấp cứu tại chỗ.
31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm theo dương lịch.
Sở Giang Lai rốt cuộc cũng được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ngoại khoa sang phòng bệnh thường của khoa mạch máu. Trong thời gian đó, hắn đã tỉnh lại một lần, tuy phản ứng chậm chạp, thời gian tỉnh táo cũng rất ngắn, nhưng ý thức lại rất rõ ràng, việc đầu tiên khi tỉnh dậy là tìm anh trai.
"Anh đây." Một bàn tay ấm áp đưa tới, tay áo cũng có sọc xanh của áo bệnh nhân giống như hắn, ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn, "Đừng sợ, anh ở đây."
Sở Giang không thể cử động đầu, nằm thẳng không thấy người, nhưng lập tức cảm thấy an tâm, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Ngày 8 tháng 1, Giang Hỗ có tuyết rơi, tuyết rất lớn.
Trên cùng một tầng của khoa ngoại trú, hai phòng bệnh VIP khác nhau đón hai người đến thăm.
Tần Hào và Sở Dung cùng đến giữa trời tuyết.
Người trước vào phòng 1101, người sau vào phòng 1102.
Đầu của Sở Giang Lai vẫn chưa thể xoay chuyển bình thường, mang nẹp cổ cố định cồng kềnh, trông vụng về chưa từng thấy.
Tần Hào chế nhạo hắn một hồi, đột nhiên nói với hắn: "Quinn tiêu đời rồi."
"Sao vậy?"
"Nghe nói đắc tội với tâm phúc của một thủ lĩnh chi nhánh nào đó của Tập đoàn Sinaloa."
Sinaloa là tập đoàn buôn m* t** khét tiếng của Guzmán, đồng thời cũng là tập đoàn mạnh nhất ở Mexico hiện nay.
Tần Hào dựa vào đầu giường của Sở Giang Lai, hai tay chống trên thành giường, nhàn nhã nói: "Tôi có nghe ngóng một chút, người bị đắc tội tên là Quý Tân, rất tàn nhẫn. Quinn chắc chắn sẽ chết rất khó coi." Nói rồi, anh ta tiếc nuối thở dài: "Hai~, kẻ thù không còn nữa, nhưng người giết hắn ta lại không phải là tôi, tiếc quá đi. Thật là chán!"
"Giết người là phạm pháp." Sở Giang Lai mặt không cảm xúc.
"Ừ, xin lỗi, xin lỗi, trước mặt bé ngoan như cậu, sao tôi có thể nói những chuyện tàn khốc đẫm máu như vậy chứ?" Tần Hào cười hì hì nói: "Tôi nghe nói anh trai cậu vì muốn tận mắt chứng kiến ca phẫu thuật của cậu, sống chết không chịu xử lý vết thương trước, giám sát ca phẫu thuật đến cuối cùng. Sau đó anh ấy bị bác sĩ khoa cấp cứu lập tức khiêng đi, suýt chút nữa thì mất mạng! Thật là cảm động—"
"Anh nghe ai nói vậy?"
Tần Hào hất cằm về phía ngoài cửa, cười nói: "Cô em xinh tươi ở quầy lễ tân đó!"
"Ngựa giống." Sở Giang Lai đánh giá.
"Quần què!" Tần Hào nhảy dựng lên: "Ông đây đã có chủ rồi được chưa? Gần đây thủ thân như ngọc! Giữ mình trong sạch đấy! Mẹ nó bớt bôi nhọ tôi đi! Để con vịt con kia nghe thấy lại đến làm mình làm mẩy với tôi!"
"Vịt?" Sở Giang Lai nheo mắt: "Anh mới mua à?"
"Vẫn là người đó! Chính là người mà mấy năm trước tôi vô tình ngủ cùng ở Giang Hỗ. Hai~, hóa ra em ấy không phải là trai bao. Lần trước là tôi hiểu lầm, hèn gì tỉnh dậy không tìm thấy người, đưa tiền cho em ấy, em ấy còn ném vào mặt tôi." Tần Hào dồn hết mọi sự dịu dàng vào khóe mắt, dùng bàn tay đeo chiếc Patek Philippe hơn chục triệu tệ chống cằm, vẻ mặt đặc biệt sến súa, cười nói: "Nói cho cậu một tin vui, lần này là em ấy bỏ tiền ra mua tôi!"
"Vịt con vô cùng yêu tôi, mỗi tháng cho tôi hai vạn tệ! Em ấy không cho phép tôi lăng nhăng nữa. Xét thấy công việc của tôi bận rộn, em ấy còn ân cần dặn dò tôi không cần đến nhà em ấy cũng được, dù cả đời này không gặp lại cũng không sao."
"Ồ, mua sự thanh tịnh, cũng đáng."
"Thanh tịnh gì chứ! Đã nói rồi, chúng tôi là tình yêu đích thực gặp nhau trong biển người mênh mông! Mấy người tầm thường chuyên ăn cỏ gần hang, yêu đương với người nhà như cậu thì làm sao hiểu được!"
So với sự đối đầu gay gắt của phòng 1101, bầu không khí trong phòng 1102 rất thoải mái và yên bình.
Sở Thu Bạch bị thương ở tay phải và vai trái, may mắn là không ảnh hưởng đến dây thần kinh, nếu được chăm sóc đúng cách thì sẽ không ảnh hưởng đến việc hoạt động sau này.
Bên giường y, Sở Dung và một cô gái trẻ khác đang trò chuyện rất vui vẻ.
"Chị Sở Dung, tuần tới chị có đi xem triển lãm ở tầng ba của bảo tàng mỹ thuật Đông Nhất không?"
"Triển lãm hợp tác với Galleria Uffizi đó sao? Lúc khai mạc chị đã đến rồi! Đó là một triển lãm rất hay, nằm trong top 3 triển lãm chị xem ở Giang Hỗ năm ngoái!"
"Oa! Thật mong chờ!" Lang Vũ vừa nói vừa đưa quả quýt đã bóc cho Sở Thu Bạch, cười nói: "Anh Thu Bạch, cái này ngọt lắm."
Sở Thu Bạch dùng bàn tay cử động được nhận lấy, lịch sự cảm ơn cô.
Sở Dung ghé lại gần, như cười như không hỏi: "Tiểu Vũ à, em và Thu Bạch quen nhau lâu chưa?"
"Ừm." Lang Vũ nói: "Nhiều năm rồi, hồi mới lên đại học em thường đi theo anh trai và anh Thu Bạch."
"Ồ, vậy à?" Nụ cười của Sở Dung bỗng nhiên rạng rỡ: "Thu Bạch à, sao chưa từng nghe nói có cô em gái xinh đẹp như vậy đi theo con khắp nơi vậy?"
Sở Thu Bạch cầm quả quýt trong tay nhưng không ăn, ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn cô, khuôn mặt nhợt nhạt không có biểu cảm gì.
"Cũng, cũng không phải đi chơi khắp nơi." Mặt Lang Vũ đỏ bừng: "Chỉ là ăn uống, với lại tham gia một vài hoạt động của hội cựu sinh viên."
"Tiểu Vũ, em không biết đâu--" Sở Dung cười thần bí, nháy mắt với cô: "Thu Bạch rất ít khi tham gia liên hoan, cũng không có hoạt động giao tiếp gì. Nó bằng lòng đi ăn cơm với em, còn tham gia hoạt động, điều này chứng tỏ--"
"Sở Dung, ăn quýt không?" Sở Thu Bạch đưa quýt cho cô, mặt không biểu cảm nói: "Ngọt lắm."
"Con chưa ăn sao biết ngọt?"
"Lang Vũ nói, rất ngọt."
Sở Dung tức giận đến phát bực vì tên đàn ông ế vợ này, cầm lấy quả quýt liếc y một cái, bóc một múi bỏ vào miệng, rồi tươi cười quay sang hỏi Lang Vũ: "Tiểu Vũ, em đã tham gia hoạt động nào của hội cựu sinh viên cùng anh Thu Bạch vậy? Trước đây chị tham gia toàn là cắm trại, leo núi với cả bắn súng sơn, thật sự không thú vị lắm."
"Của tụi em cũng gần giống vậy." Lang Vũ nói: "Nhưng anh Thu Bạch không đi nhiều, em nhớ có một lần, chúng em cùng nhau đến vườn bách thảo."
"Vườn bách thảo trung tâm Giang Hỗ à? Ở đó có rất nhiều loại thực vật, hoa rất đẹp!"
"Ừm." Lang Vũ cười nói: "Lúc đó tụi em đã trải nghiệm việc thay chậu cho cây con với tư cách là tình nguyện viên, còn học cách thiết kế cảnh quan cơ bản, cắt tỉa cành cây."
"Haha, vậy thú vị hơn bắn súng sơn nhiều."
"Em cũng thấy vậy! Nhưng mà con trai chắc vẫn thích bắn súng sơn hơn."
...
Sở Dung và Lang Vũ trò chuyện rất vui vẻ, Sở Thu Bạch ngồi bên cạnh không chen vào được, cũng không muốn chen vào. Y đang đọc cuốn "Con đường hạnh phúc" của Russell, nhưng vì lịch sự, nên cuốn sách vẫn mở trên đùi mà không lật trang.
Hai cô gái lại trò chuyện một lúc, điện thoại của Lang Vũ đột nhiên rung lên, cô lấy ra xem, là Lang Vân gọi.
"A, suýt chút nữa thì quên mất!" Trên khuôn mặt mộc mạc của cô gái vẫn còn niềm vui khi trò chuyện, cô tiếc nuối nói: "Xin lỗi, em đã hẹn ăn trưa cùng anh trai em, nên em phải đi trước đây."
"Không sao, không sao!" Sở Dung lập tức đứng dậy tiễn cô: "Rảnh rỗi thì đến thăm anh Thu Bạch thường xuyên nhé, anh ấy nằm trên giường bệnh cả ngày buồn chán lắm, đang cần người trò chuyện đấy."
Mặt Lang Vũ lại đỏ bừng, mỉm cười ngại ngùng với Sở Thu Bạch: "Vâng, chỉ cần anh Thu Bạch không chê em phiền."
Sở Thu Bạch khó hiểu nhìn cô, làm ngơ trước ánh mắt ra hiệu của Sở Dung.
Sở Dung chỉ muốn gõ vào cái đầu gỗ của y, cười xoà chữa cháy: "Sao có thể chứ, anh Thu Bạch sao có thể chê em phiền được. Phải không Thu Bạch?"
Sở Thu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừm."
Lang Vũ chỉ là hơi nói nhiều một chút, không đến mức phiền phức.
"Chị nói rồi mà." Sở Dung lập tức vui vẻ: "Đi thôi, chị tiễn em ra ngoài."
Mặt Lang Vũ dường như càng đỏ hơn, cô đứng trước giường bệnh nhỏ giọng chào tạm biệt Sở Thu Bạch: "Ngày mai gặp."
Sở Thu Bạch vốn dĩ đã đọc sách rồi, nghe cô nói vậy, đành phải ngẩng đầu lên, nói với cô: "Ngày mai gặp."
Sở Dung tiễn Lang Vũ đến tận cửa thang máy, rồi lập tức quay lại.
Sở Thu Bạch đang đọc đến trang 123, chương 10 - "Liệu có thể có hạnh phúc không?", hội chứng Cotard của y vẫn chưa khỏi, vẫn đang uống thuốc điều trị, dưới tác dụng của thuốc, lực chuyên chú của Sở Thu Bạch giảm sút đáng kể, khả năng tập trung rất kém.
Y phải cố gắng tập trung tinh thần mới đọc được những dòng chữ chủ yếu là câu trần thuật này, rồi gian nan tiêu hóa chúng. Đọc sách trở thành một việc khó khăn, dù vậy vẫn thường xuyên bị gián đoạn.
Sở Dung trở lại giường bệnh của y, bắt đầu hỏi han đủ thứ: "Cô gái xinh đẹp vừa nãy thật đáng yêu, con quen cô ấy thế nào vậy?"
Sở Thu Bạch đang đọc câu "Chúng ta đã thảo luận về những người không hạnh phúc, nhiệm vụ tiếp theo sẽ vui vẻ hơn, chúng ta hãy nói về những người hạnh phúc."
Sở Dung nói: "Tiểu Vũ rõ ràng thích con!"
Tinh thần vừa mới tập trung tan thành mây khói, Sở Thu Bạch nhíu mày ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách: "Cô đừng nói bậy, đó là em gái của Lang Vân."
Sở Dung: "Sao cô lại nói bậy? Ai cũng nhìn ra được mà?" Cô hận rèn sắt không thành thép nói: "Em gái của Lang Vân thì sao? Con và Lang Vân vừa là bạn bè, vừa là anh em tốt, con cưới em gái cậu ấy chẳng phải vừa hay sao! Đây gọi là thân càng thêm thân."
Sở Thu Bạch lộ vẻ mặt bất lực: "Em đã kết hôn rồi."
"Chẳng phải đã ly hôn rồi sao?" Sở Dung đột nhiên thương cảm nhìn y, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: "Thu Bạch, cô biết, chuyện của Văn Nhân chắc chắn đã gây ra đả kích rất lớn cho con, nhưng con tuyệt đối không thể vì chuyện này mà không tin vào tình yêu nữa!"
Y không dám tin vào tình yêu nữa, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Văn Nhân.
Thấy y không nói gì, Sở Dung có chút buồn bã: "Thật ra trên thế giới này vẫn còn rất nhiều cô gái tốt, em không thể vì gặp phải một người xấu mà—"
"Văn Nhân không có gì không tốt." Sở Thu Bạch nói.
"Hai~, đến nước này rồi, con còn bênh vực cô ta. Thu Bạch, em quá tốt bụng rồi." Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì mất máu của y, Sở Dung không đành lòng, không nhịn được lại thở dài: "Chị dâu cũng vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn có tâm trạng đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ! Cũng không đến thăm con."
"Mẹ con đâu phải bác sĩ." Sở Dung rất ồn ào, Sở Thu Bạch không đọc được chữ nào, nên đành phải gập sách lại: "Đến đây cũng chẳng có tác dụng gì."
"Ít nhất cũng có thể chăm sóc cho con mà!"
"Mẹ con ấy à, không cần con chăm sóc là đã may mắn lắm rồi. Cô không biết sao, nếu mẹ đến thăm bệnh, biết đâu còn sai con gọt táo cho bà ấy ăn."
Sở Dung bật cười: "Cũng đúng."
Họ lại nói vài câu chuyện nhạt nhẽo.
Thấy Sở Thu Bạch có vẻ mệt mỏi, Sở Dung mới đứng dậy cáo từ, nói: "Cô đi thăm Giang Lai."
Khi Sở Dung bước vào phòng 1101, Tần Hào đã đi rồi.
Bác sĩ đang kiểm tra vết thương của Sở Giang Lai. Hắn đã mất quá nhiều máu, lúc đầu ai cũng lo lắng, sợ hắn hồi phục không tốt, sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng sinh mệnh thật sự rất kỳ diệu, nhờ sự nỗ lực chung của các nhân viên y tế, tình trạng của Sở Giang Lai ngày càng tốt hơn, mặc dù vẫn chưa thể ăn uống bình thường, nhưng đã có thể tự mình đi lại mà không cần người đỡ.
Nhưng Sở Dung và Sở Giang Lai vốn không hợp nhau, hai người không có gì để nói. Chủ đề duy nhất chỉ có Sở Thu Bạch ở phòng bệnh bên cạnh.
"Bí Đao Nhỏ, anh Thu Bạch của con sắp yêu đương rồi!" Sở Dung phấn khích nói với Sở Giang Lai một tin chấn động.
Sở Giang Lai: ...
Cô rõ ràng không biết, tin vui này đối với Sở Giang Lai mà nói là một tin sét đánh ngang tai.
—-----