Bệnh Nan Y - Lộng Giản Tiểu Hào

Chương 71

Editor: Gấu Gầy

 

Ngày Sở Giang Lai xuất viện, Sở Thu Bạch đích thân đến đón. Sở Giang Lai bị thương nặng, xuất viện muộn hơn Sở Thu Bạch nửa tháng. Hôm đó trời rất lạnh, tuyết rơi lất phất, nhưng Sở Giang Lai không thấy lạnh, vì Sở Thu Bạch đang đứng bên cạnh hắn.

 

Dạo gần đây, có chuyện tốt, có chuyện xấu. Chuyện tốt là, Sở Thu Bạch không còn tiếp tục từ chối sự tiếp cận và tiếp xúc cơ thể của Sở Giang Lai, họ thậm chí còn trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi trong phòng bệnh vào buổi chiều trước ngày xuất viện.

 

Còn chuyện xấu đã nhanh chóng xảy ra.

 

—Nụ hôn này đã khiến Sở Dung đến thăm bệnh, chết đứng ở cửa.

 

Cô há hốc cái miệng được tô son màu cà chua thối, trông như một kẻ ngốc bị trật khớp hàm, phun ra máu.

 

Chẳng bao lâu sau, Sở Dung bắt đầu giới thiệu đối tượng cho Sở Thu Bạch.

 

Ngày Sở Giang Lai xuất viện, vừa bước vào cửa nhà, hắn đã thấy Sở Dung ngồi trên ghế sofa nhà họ, giơ điện thoại lên ra hiệu cho Sở Thu Bạch xem: "Tụi con trai bây giờ đẹp trai thật đấy! Thu Bạch, người như con, dù là nam hay nữ, muốn tìm đối tượng thế nào mà chẳng được, sao cứ phải treo cổ trên cái cây độc Sở Giang Lai chứ? Theo cô, con nên đá Sở Giang Lai đi, cô sẽ tìm cho con..."

 

Sở Giang Lai bước từ phía cửa vào, lạnh lùng hỏi: "Đá con đi? Rồi sao? Cô muốn làm gì?"

 

Sở Dung quên mất hôm nay hắn xuất viện, bị bắt quả tang đang đào góc tường, nhất thời sững sờ tại chỗ.

 

Sở Giang Lai khinh bỉ nhìn cô.

 

Người như vậy mà cũng đầu tư tác phẩm nghệ thuật! Cái mỏ tô son màu đỏ gạch, con mẹ nó nhìn y như thiểu năng trí tuệ!

 

...

 

Đêm giao thừa năm đó, tiệc sinh nhật của Sở Thu Bạch được tổ chức rất long trọng, không khí vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều người thân và bạn bè đã đến nhà cũ để chúc mừng sinh nhật y, chúc mừng y và Sở Giang Lai tai qua nạn khỏi ắt có hồng phúc.

 

Hôm đó, với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc, Sở Thu Bạch được mọi người vây quanh. Bệnh trầm cảm của y đã khá hơn nhiều, tuy vẫn phải uống thuốc, nhưng ít nhất không còn không phân biệt được thực tế và giấc mơ nữa. Thỉnh thoảng vẫn cảm thấy cơ thể không nghe theo sự điều khiển, nhưng không còn cảm thấy tay hoặc chân sẽ rơi ra bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu nữa.

 

Vì đang uống thuốc nên Sở Thu Bạch không uống rượu.

 

Nhưng mọi người rất nhiệt tình mời rượu, Sở Giang Lai liền xung phong uống thay y, cả buổi tối uống rất nhiều, đến khi tan tiệc đã say đến mức không còn tỉnh táo, đi lại cũng cần người dìu.

 

Đêm đó, họ ở lại nhà cũ qua đêm.

 

Chủ nhà Hàn Thụy Cầm đã đi London cùng bạn bè để đón năm mới, không có ở nhà.

 

Sở Giang Lai không cho người khác chạm vào, Sở Thu Bạch đành phải một mình cố hết sức dìu tên nhóc chó nặng nề lên phòng ngủ ở tầng hai, cởi áo khoác và giày ra, đặt hắn lên giường.

 

Tên nhóc chó "ưm" một tiếng, tỉnh dậy. Hàng mi run động như lông quạ, lộ ra vẻ mặt mơ màng, nhưng lại như tia chớp đánh trúng trái tim Sở Thu Bạch.

 

Sở Giang Lai say bí tỉ nhưng vẫn không chịu yên, vùng vẫy ngồi dậy: "Tôi vẫn còn uống được, mấy người đừng làm phiền anh tôi!" Vừa nói, sắc mặt hắn thay đổi, "ọe—" một cái nôn hết ra giường.

 

Sở Thu Bạch không nói nên lời.

 

Nếu lại dìu hắn vào thang máy, đưa xuống phòng khách ở tầng một, e rằng lại là một bãi chiến trường mới, nếu cứ tiếp tục thế này, trời sẽ sáng mất.

 

Sở Thu Bạch bất lực, đành phải dỗ tên nhóc chó tự mình đi.

 

"Giường bẩn rồi không ngủ được, em đi hai bước xuống tầng một ngủ được không?"

 

"Không, em không ngủ phòng khách."

 

"Không ngủ phòng khách thì em định ngủ ở đâu? Trên sàn nhà sao?"

 

"Em muốn ngủ cùng anh." Sở Giang Lai vẻ mặt vô tội, đôi mắt đẹp mất tiêu cự, mơ màng hỏi: "Không được sao?"

 

"Ừm, không được."

 

"Tại sao?"

 

Sở Thu Bạch véo mặt hắn: "Vì em không ngoan. Anh không cần em nữa."

 

Sở Giang Lai thất vọng ôm mặt: "Không cần... em nữa sao?"

 

Sở Thu Bạch gật đầu, nói: "Ừm, không cần nữa."

 

Tên nhóc chó cúi đầu im lặng một lúc, đột nhiên lao đến, đè y xuống sàn nhà.

 

Sở Thu Bạch giật mình, theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng cơn đau dự kiến đã không xảy ra, Sở Giang Lai đưa tay ra đỡ lưng và đầu y, giúp y tiếp đất nhẹ nhàng.

 

"Nặng quá." Sở Thu Bạch đẩy hắn: "Dậy đi."

 

Sở Giang Lai lập tức xoay người ngồi dậy: "Em làm anh đau hả?"

 

Đôi mắt cún con của hắn kết hợp với vẻ mơ màng khi say rượu, lực sát thương thực sự quá lớn.

 

Sở Thu Bạch ngẩn người, nói: "Không."

 

Sở Giang Lai lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cẩn thận không dám đến gần, giống như một con chó siêu lớn nghe lời, không nhận được mệnh lệnh của chủ nhân thì ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ chờ đợi.

 

Hắn dựa vào mép giường, cúi đầu, cuộn tròn người lại như một con cuốn chiếu, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không cần em nữa sao? Không thể suy nghĩ lại sao?"

 

Sở Thu Bạch sững người vài giây mới phản ứng lại, hắn đang xác nhận những lời nói bâng quơ của y lúc nãy.

 

Rõ ràng là y tự nói không cần hắn, nhưng nhìn khuôn mặt cẩn thận từng li từng tí của Sở Giang Lai, trong lòng Sở Thu Bạch vẫn dâng lên cảm giác không đành lòng kỳ lạ.

 

"Em biết anh không còn yêu em nhiều như trước nữa. Vì em đã sai quá nhiều. Nhưng em đã thay đổi rồi mà. Anh không nhìn ra sao?"

 

Dáng người cao lớn, khuôn mặt lại quá đẹp trai, trông hơi khó gần.

 

Nhưng mà, cún con mắt ướt thật sự... rất đáng yêu.

 

Hắn nghẹn ngào, phát ra tiếng nức nở đáng thương, nói: "Em biết những chuyện em làm với anh rất b**n th**. Nhưng vì em quá thích anh, muốn anh cũng thích em nên mới như vậy. Năm mười bốn tuổi, em đã biết mình thích anh. Nhưng lúc đó, em đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, nhưng anh vẫn không thích em. Không cho em vào phòng anh, cũng không cho em lên giường anh nữa."

 

"Cho nên, em nghĩ, nếu một ngày nào đó anh bị thương nặng, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cùng anh vượt qua. Cả thế giới đều không hiểu tại sao anh lại cảm thấy đau, chỉ có một mình em biết... Như vậy anh dựa dẫm vào em, thích em, không thể rời xa em. Em rất ngu xuẩn, muốn chữa lành cho anh nên đã cố ý làm anh đau."

 

"Xin lỗi, nhưng em thật sự yêu anh."

 

"Sở Thu Bạch, em yêu anh."

 

Cái ôm bất ngờ, dùng sức quá mạnh, khiến Sở Thu Bạch không thở nổi. Hơi thở nóng hổi và nước mắt ẩm ướt dán vào cổ y, khiến linh hồn y run rẩy.

 

"Sở Thu Bạch, em yêu anh."

 

Lời tỏ tình trong nước mắt không nhận được hồi âm, nên cứ lặp đi lặp lại.

 

"Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh..."

 

Sở Thu Bạch bị siết chặt đến mức thiếu oxy, mùi rượu nồng nặc ập đến khiến y cũng cảm thấy say, đầu óc trống rỗng, theo bản năng đẩy cánh tay đang ôm mình ra: "Em đừng—" Lời từ chối đột nhiên dừng lại, y ngỡ ngàng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Sở Giang Lai.

 

"Không phải anh đã nói em bị khuyết tật tâm hồn sao? Khuyết tật tâm hồn cũng là bệnh. Anh thích giúp người chữa bệnh, vậy thì hãy để em làm bệnh nhân của anh đi. Anh Thu Bạch, nếu anh không thể yêu em nữa, vậy thì hãy chữa trị cho em đi."

 

Không, đây không phải là tỏ tình, mà là... van xin.

 

Trái tim tràn ngập cảm xúc chua xót khó tả, Sở Thu Bạch ngây người nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt và giọt nước mắt của hắn, hơi hé miệng, không thốt nên lời.

 

Đôi mắt của tên nhóc chó cuối cùng cũng ướt đẫm, nước mắt rơi lã chã từ khoé mắt, đau đớn nức nở hỏi: "Anh Thu Bạch, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em nữa phải không? Sẽ không bao giờ yêu em nữa phải không? Anh đã quyết tâm không cần em nữa phải không? Dù em có xin lỗi, nói sau này không dám nữa, anh cũng sẽ không ở bên em nữa phải không?"

 

Sở Thu Bạch đương nhiên cũng biết nhà nào cũng có một cuốn kinh khó tụng, nhưng y không thể hiểu nổi tại sao cuốn kinh nhà mình lại khó tụng đến mức này.

 

Y không nói gì, Sở Giang Lai say khướt ôm gối khóc một hồi, rồi ngủ thiếp đi.

 

Ánh trăng phác hoạ đường nét tuấn mỹ và u buồn của hắn một cách sâu lắng.

 

Hắn vẫn lấp lánh như những vì sao, tràn đầy ánh sáng.

 

Đôi mắt khép hờ, có lẽ vì uống rượu nên hơi thở nặng nề và kéo dài, mùi rượu nồng nặc. Khuôn mặt hắn vẫn đẹp như vậy, đến tận bây giờ Sở Thu Bạch vẫn thấy kinh ngạc.

 

Vẻ đẹp đáng kinh ngạc đi kèm với một tính cách tồi tệ cũng đáng kinh ngạc... Ông trời thực sự rất công bằng.

 

Sở Thu Bạch cong ngón tay gõ vào đầu tên nhóc chó, thấy hắn không tỉnh, thở dài, lại gần hôn nhẹ lên má hắn.

 

"Không phải."

 

...

 

Đối phó với tên nhóc chó thích cắn người, phải cho hắn một bài học không bao giờ quên, hắn mới nhớ lâu, không dám tái phạm nữa.

 

Bài học vẫn chưa đủ.

 

Bởi vì trong tình yêu, Sở Thu Bạch thật sự rất ngốc. Dù mọi thủ đoạn và mưu mô của đối phương đều có thể lần theo dấu vết và giải mã, nhưng chính sự lao đầu vào lửa như thiêu thân khiến y không thể nào phòng bị được. Giống như chỉ cần có thể tiếp tục yêu, dù bị hủy diệt cũng không sao.

 

Còn Sở Giang Lai vốn thông minh, quen dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

 

Một khi phát hiện ra Sở Thu Bạch mềm nắn rắn buông, hắn sẽ lập tức mặt dày mày dạn cầu xin, quấn lấy y, giả bộ đáng thương với y. Sự cứng rắn của Sở Thu Bạch chỉ là giả vờ, dù biết đây có thể là sự đáng thương giả tạo, nhưng y vẫn không thể không mềm lòng.

 

...

 

Thời gian trôi nhanh, đông tàn xuân úa, đảo mắt đã gần tháng Năm.

 

Tần Hào giữ mình trong sạch vì tình yêu, theo đuổi vịt con không được suôn sẻ, khó khăn lắm cây sắt mới nở hoa, nhưng lại không mua được tình yêu dù giàu. Sở Giang Lai thấy kỳ lạ, nhưng vẫn chưa học được cách đồng cảm.

 

Tính tình của Trần Hòa vẫn như cũ, hễ không vừa ý là lại chặn Trần Nhuy Chi. Trần Nhuy Chi quyên góp rất nhiều đồ nhưng vẫn bị giam trong danh sách đen của Trần Hoà, bất đắc dĩ đành phải bay từ Pháp trở về nước, lao thẳng vào phòng nghỉ trong văn phòng tại Kinh Thị, chặn người ở trên giường.

 

Còn Trương Nhược Văn kia, nghe nói vẫn chưa tỉnh lại. Lần đầu tiên mở mắt ra đã là mùa hè, Kiều Ức Lam đã chăm sóc cậu ta rất tốt. Cậu ta dần dần khôi phục chức năng vận động và ngôn ngữ, tiếc là trí nhớ bị tổn thương, ai cũng nhớ, nhưng lại không nhớ Kiều Ức Lam.

 

Sở Giang Lai yêu đương lận đận, nhưng thấy mọi người trộm vía cũng yêu đương trắc trở, ai nấy đều rối não mất hồn, hắn cũng yên tâm.

 

Tông Minh bị kết án tù chung thân vì các tội danh bắt cóc, cố ý gây thương tích dẫn đến thương tích nghiêm trọng, giết người không thành. Trong tù, anh ta đã trải qua kiểm tra tâm lý và được phát hiện mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng nặng. Những người mắc chứng bệnh này thường xuyên ở trong trạng thái cảnh giác hoặc căng thẳng, thường không thể phán đoán chính xác mối quan hệ nhân quả của sự việc, thiếu đánh giá chính xác về mối quan hệ trước sau của sự việc, luôn thích tìm kiếm căn cứ cho định kiến dựa trên sự nghi ngờ, có thái độ thù địch ảo tượng với người khác...

 

Con dao của Tông Minh đã để lại một vết sẹo dọc trên lòng bàn tay Sở Thu Bạch, cắt ngang toàn bộ đường sinh mệnh, nhưng lại vô tình khiến đường tình duyên trông dài hơn.

 

Sau khi về nhà, Sở Giang Lai đã tháo dỡ phòng chiếu phim, thông nó với thư phòng, kê thêm một bàn làm việc trong không gian mở rộng, để sau này khi Sở Thu Bạch muốn về nhà thì có thể làm việc ở nơi mà hắn có thể nhìn thấy.

 

Kể từ khi trở về khu Đường Thành Tân Giang, Sở Thu Bạch đã không còn qua đêm ở tầng 33 nữa. Dù vậy, nơi đó vẫn còn vương vấn hơi thở cuộc sống của y.

 

Sở Giang Lai giống như một con sóc tích trữ hạt dẻ, kiên trì chuyển đồ dùng cá nhân của Sở Thu Bạch từ tầng 32 lên tầng 33. - Cốc cũ, chén mẻ, thậm chí cả đồ ngủ cũ và đủ loại chai lọ đã dùng hết của y.

 

Có lần, Sở Thu Bạch vô tình phát hiện ra nửa chai sữa tắm mình đã dùng trong phòng tắm của Sở Giang Lai, cảm thấy cạn lời. Y cầm tang vật đến thư phòng tìm Sở Giang Lai, mắng hắn là con chó nhặt rác.

 

Sở Giang Lai đang mở cuộc họp video, bị hơn một trăm đồng nghiệp chứng kiến.

 

Nhưng hắn không hề tức giận, ngược lại còn vui vẻ cười lớn, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, em là cún con của anh, nên chỉ nhặt đồ bỏ đi của anh thôi."

 

Đầu dây bên kia, hơn một trăm người nhìn nhau.

 

Tần Hào vỗ bàn, cười phá lên, nhịn không được hỏi: "Sở Giang Lai, cậu làm chó con từ khi nào vậy? Sao tôi không biết? Đã triệt sản chưa?"

 

Mười phút tiếp theo, người phát biểu cà lăm vì quá sốc. Anh ta đọc theo bản thảo, nhưng vẫn lắp bắp và mắc rất nhiều lỗi sơ đẳng.

 

Sở Giang Lai không giống như mọi khi, rất hoà nhã chỉnh sửa cho anh ta, giọng điệu ôn hòa, thậm chí có thể coi là khích lệ: "Đừng hoảng, cứ từ từ nói."

 

Người phát biểu bị sự ôn hòa và độ lượng kỳ lạ của cấp trên làm cho giật mình, đứng bật dậy, đầu đập vào đèn bàn, ôm trán một lúc lâu cũng không thể đứng thẳng được.

 

—----

Bình Luận (0)
Comment