Editor: Gấu Gầy
Một năm lại nhanh chóng trôi qua, mùa xuân kế đó, đầu năm mới, vừa mới đi làm lại chưa được hai tuần, Sở Thu Bạch đã nhận được lệnh điều động đến Ninh Châu, Tây Nam để hỗ trợ biên giới, thời hạn sáu tháng.
Là thành viên của đội y tế đầu tiên từ Giang Hỗ đến Ninh Châu hỗ trợ năm nay, y vừa là chuyên gia, vừa là đội trưởng.
Trước đây, Sở Thu Bạch chưa từng nghĩ đến việc phải làm công tác hành chính. Trước kia, khi thực tập tại công ty của gia đình, bên cạnh y luôn có đội ngũ cố vấn và người phụ tá đắc lực.
Lần đầu tiên tự mình xông pha nơi tiền tuyến, thâm nhập cơ sở, không thể nói là không vất vả.
Ninh Châu quanh năm như xuân, phong cảnh hữu tình. Nhưng điều kiện sống lại kém xa Giang Hỗ.
Trong đội của Sở Thu Bạch có mười mấy cô gái trẻ, họ đến một huyện nhỏ tên là Chiêu Dương thuộc Ninh Châu, đó là một trong mười huyện nghèo nhất cả nước.
Chiêu Dương không có đường cao tốc, chỉ có đường huyện. Sở Thu Bạch lần đầu tiên trong đời đi xe buýt, lại còn là xe không có điều hòa, cửa sổ phải dùng tay kéo sang hai bên mới mở được. Loại xe này đã tuyệt tích ở Giang Hỗ mấy chục năm rồi.
Mấy cô gái trẻ bị xóc nảy trên đường huyện rất khó chịu, có hai người nôn mửa mấy lần. Đám thanh niên trai tráng cũng kêu ca rầm rĩ, nhưng vì có trưởng khoa ở đó nên không dám than thở nhiều.
Sở Thu Bạch ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhường chỗ phía trước cho các đồng nghiệp khác. Y mặc một chiếc áo len cashmere được may thủ công hoàn toàn, tựa vào cửa sổ, vẻ mặt không hề thay đổi, bình thản nhìn khung cảnh đường phố xám xịt bên ngoài. Trên đường toàn là những chiếc xe hơi chỉ có trong phim ảnh những năm 90 và những người đi bộ mặc áo bông dày cộp lỗi thời.
Khác với những bác sĩ trẻ đang kêu ca, Sở Thu Bạch cảm thấy nơi này không có gì không tốt.
Không khí trong lành, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời trong xanh, khiến lòng người thư thái.
Nhưng Ninh Châu ở độ cao lớn, khi đến huyện, một bác sĩ tiêu hóa trẻ tuổi đã bị phản ứng độ cao nghiêm trọng.
Anh ta đau đầu như búa bổ.
Sở Thu Bạch lấy bình oxi trong túi đưa cho anh ta, rồi lấy ra vài chai Hồng Cảnh Thiên* chia cho mọi người.
*Hồng cảnh thiên là một loại thảo dược được sử dụng để hỗ trợ thích nghi với điều kiện ở độ cao lớn.
Chiếc ba lô y mang theo bên mình giống như một hộp thuốc thiết yếu cho chuyến đi lên vùng cao, bên trong chứa đầy đủ các loại thuốc.
Sở Giang Lai đã bắt đầu chuẩn bị hành lý cho y từ hai tuần trước. Vừa chuẩn bị vừa cằn nhằn. Mãi đến khi cuối cùng cũng sắp xếp xong một ba lô và một vali 24 inch, con chó to lớn cao mét tám mấy ngồi trên vali, ngẩng đầu lên nhìn y đầy lưu luyến, nói: "Em cũng muốn đến Ninh Châu."
Sở Thu Bạch lấy chiếc máy ảnh DSLR mà hắn nhét trong ba lô ra, cổ vũ hắn: "Vậy thì đi đi."
"Thật sao?" Sở Giang Lai đứng dậy.
Sở Thu Bạch nhân cơ hội tiếp quản chiếc vali, gật đầu nói: "Đương nhiên là thật. Ninh Châu đâu có khóa, em muốn đi thì cứ đi."
"Em muốn đi cùng anh." Sở Giang Lai đặt cằm lên vai y.
Nhiệt độ sưởi ấm sàn nhà rất cao, Sở Thu Bạch chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng tay ngắn. Qua lớp vải mỏng manh, Sở Giang Lai thậm chí có thể sờ thấy vết sẹo trên vai y, dùng cằm cọ nhẹ vào, nịnh nọt nói: "Nửa năm không gặp anh, em sẽ chết mất."
Sở Thu Bạch nói: "Vậy anh sẽ rất đau lòng."
"Thật sao?"
"Ừm, nhà ai có em trai chết mà vui được chứ?"
Đội y tế hỗ trợ biên giới đương nhiên không thể cho phép mang theo người nhà.
Sở Giang Lai dĩ nhiên bị bỏ lại Giang Hỗ. Khi tiễn y ra sân bay, hắn đứng ở cửa kiểm tra an ninh không chịu đi, ánh mắt giống như một con vật nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.
Sở Thu Bạch cứng rắn, không nhìn hắn, quay người bước đi dứt khoát.
Dạo gần đây, mối quan hệ giữa hai người rất kỳ lạ, thường xuyên ôm nhau, thỉnh thoảng hôn nhau, nhưng lại không bao giờ lên giường.
Sở Thu Bạch không muốn tiếp tục mập mờ như vậy nữa, nhưng lại chưa nghĩ ra rốt cuộc họ nên đi về đâu. Nên sau khi trở lại làm việc, y đã chủ động đề nghị muốn hỗ trợ biên giới, tự nguyện tham gia đội hỗ trợ biên giới đầu tiên. Y muốn đi đâu đó một mình để tĩnh tâm.
Sở Giang Lai rất bận.
Nhưng thời gian ở nhà lại nhiều hơn cả Sở Thu Bạch, sự hiện diện của hắn trở nên mờ nhạt hơn, nhưng dường như hắn luôn ở nơi mà Sở Thu Bạch chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Sở Thu Bạch làm ca đêm về, thường xuyên gặp hắn ở cửa thang máy.
Một người lên tầng 32, một người lên tầng 33, rất ít khi nói chuyện với nhau ở sảnh và trong thang máy. Nếu không phải quản gia sảnh biết cả hai đều họ Sở, từng sống chung một nhà. Chỉ nhìn thái độ, hai vị chủ nhà này khách sáo như hai người hàng xóm không quá thân thiết.
Ngày nghỉ của Sở Thu Bạch không cố định, nhưng mỗi lần y nghỉ thì Sở Giang Lai đều tình cờ rảnh rỗi. Vì khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này, hắn thường xuyên phải đi từ sáng sớm, đến đêm khuya lại lên chuyến bay mắt đỏ trở về.
Sở Thu Bạch không biết hắn đang bận rộn những gì, nhưng mơ hồ biết hắn đã rất thành công, thành công hơn cả Sở Chấn Thiên thời kỳ đỉnh cao.
Sở Giang Lai quả thật có đủ vốn liếng để không cần suy nghĩ mà từ chối nhận cổ phần Sở Thu Bạch định tặng cho hắn. Trái lại, Sở Thu Bạch, người từng tha thiết muốn tặng tất cả những thứ này cho hắn, lại hơi quá coi trọng bản thân mình.
Và khi ở bên nhau, họ không phải lúc nào cũng có thể nói chuyện một cách bình tĩnh.
Sở Giang Lai dần dần trở nên rất giỏi im lặng. Mỗi khi Sở Thu Bạch đề cập đến việc phân chia ranh giới hoặc làm rõ mối quan hệ, hắn liền im lặng, không nói một lời.
Tết Nguyên đán năm nay, họ đã trải qua không mấy vui vẻ.
Sở Giang Lai nghe được tin Sở Thu Bạch sẽ đi Tây Nam vào đầu năm mới từ viện trưởng Ân Dung Vị.
Đêm giao thừa hôm đó, họ đã cãi nhau một trận.
Nói là cãi nhau, nhưng cũng không hẳn.
Chỉ có Sở Giang Lai là la hét ầm ĩ, còn Sở Thu Bạch chỉ im lặng nghe hắn nổi giận, không nói một lời.
Đến cuối cùng, Sở Giang Lai đau khổ hỏi y: "Có phải anh không còn thích em một chút nào không?"
Y mới hỏi lại: "Em nói xem?"
Sở Giang Lai lập tức câm nín, giống như một quả pháo bị nước làm ướt, bụng đầy thuốc nổ nhưng không thể nào châm lửa được. Hắn đưa tay đẩy chiếc bánh kem đến trước mặt Sở Thu Bạch, khàn giọng nói: "Hãy ước đi."
Chiếc bánh kem tạo hình đơn giản nhưng rất tinh tế, cây nến dành cho tuổi ba mươi được cắm ở chính giữa, ánh nến rất ấm áp, khiến người ta mơ màng.
Kính cửa sổ nhà hàng phản chiếu ánh đèn trong nhà và đường nét hàm dưới rõ ràng của Sở Thu Bạch trong màn đêm.
Dưới ánh nến ấm áp, Sở Thu Bạch ba mươi tuổi bình tĩnh ước nguyện sinh nhật năm nay: Tôi hy vọng, Bí Đao Nhỏ của tôi có thể luôn yêu tôi như vậy, đừng bỏ cuộc giữa chừng.
Cuộc đời rất ngắn ngủi, cứ kiên trì, sẽ nhanh chóng trôi qua.
Như vậy, Sở Thu Bạch sẽ không vì sợ mất đi mà trở nên nhút nhát, sẽ không vì được mất mà cảm thấy bi thương.
Sở Dung thường nói, Sở Giang Lai chiếm vị trí quá lớn trong lòng Sở Thu Bạch, cô luôn khuyên y phải yêu bản thân mình nhiều hơn.
"Con biết đấy, cô luôn thiên vị con hơn. Nên cô hy vọng con có thể yêu bản thân mình nhiều hơn một chút, yêu thằng nhóc kia ít đi một chút. Thu Bạch, con có thể làm được mà, đúng không?"
Sở Thu Bạch không nỡ lừa cô, suy nghĩ một chút rồi thành thật nói với cô: "Con không thể."
Sở Thu Bạch đương nhiên cũng biết Sở Giang Lai chiếm một phần quá lớn trong cuộc đời y, quan trọng đến mức thường khiến chính y cảm thấy sợ hãi.
So với tỷ lệ nặng nề đó, thích và yêu trong miệng Sở Giang Lai đều trở thành thứ gì đó rất mơ hồ. Lời hứa hẹn long trọng nhất cũng trở nên không đáng tin cậy.
Sở Thu Bạch không phải là người hay thề thốt.
Y sẽ không bao giờ nói, Sở Giang Lai, cả đời này anh chỉ yêu mình em, đến chết cũng không thể không thích em.
Y chưa bao giờ nói.
Y chỉ làm.
Còn Sở Giang Lai nói một đằng làm một nẻo, từng là một kẻ lừa đảo rất cao tay.
Hắn thiếu thốn tình cảm, coi thường quy tắc, không có đạo đức gì. Nhưng vì Sở Thu Bạch, hắn đang thay đổi.
Nếu có người dành cả đời để giả vờ làm một người bình thường, vậy người đó có phải là một người bình thường không?
Sở Thu Bạch hy vọng nếu có một ngày, dù Sở Giang Lai thật sự không còn yêu y nữa, cũng có thể vì Sở Thu Bạch trước đây quá dễ bị lừa, mà tốt bụng nói dối đến cùng, diễn kịch đến ngày Sở Thu Bạch qua đời.
Nếu hắn bằng lòng làm như vậy, cho dù bị lừa, Sở Thu Bạch vẫn sẽ cảm kích.
...
Sở Thu Bạch không có nhiều h*m m**n vật chất, hai ba tháng ở Chiêu Dương trôi qua rất vui vẻ.
Y đã mở phòng khám tại bệnh viện trung tâm huyện Chiêu Dương, mỗi ngày phải khám cho hơn hai trăm bệnh nhân, bận đến mức không có thời gian ăn cơm.
Hầu hết các bệnh nhân đều đến vì danh tiếng của y, thật lòng muốn được khám chữa bệnh.
Chỉ có một người, tuần nào cũng đến, nhưng mỗi lần chỉ ngồi vài phút rồi đi, không được kê đơn thuốc, thậm chí còn không có một tờ bệnh án nào.
Sáng nay, chưa tới chín giờ, hắn lại đến, là người đầu tiên đứng trước cửa phòng khám, phía sau là một đám bệnh nhân thật sự đến khám bệnh.
Hắn quá nổi bật, dù là chiều cao, khuôn mặt hay cách ăn mặc đều không hợp với huyện nhỏ xám xịt này. Đứng đó với vẻ mặt mong chờ, hắn không chỉ nổi bật giữa đám đông, mà còn giống như một con phượng hoàng vàng bay đến từ khe núi.
Sở Thu Bạch lạnh lùng đẩy cửa phòng khám ra. Sáng nay y dậy muộn, vội vàng mặc quần áo, cổ áo hơi lệch.
Bệnh nhân kia tự nhiên ngồi xuống, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho y, ngón tay di chuyển lên trên, dùng khớp ngón tay cong lại v**t v* khuôn mặt của trưởng khoa một cách thân mật.
"Em rốt cuộc bị bệnh gì?" Sở Thu Bạch giữ chặt tay hắn, lạnh lùng hỏi.
"Một loại bệnh tương tư muốn gặp trưởng khoa Sở." Sở Giang Lai mặt dày nói: "Em đã nói rồi, nửa năm không gặp anh, em sẽ chết mất. Nhưng anh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, không nhận video, đến ký túc xá tìm anh, anh cũng từ chối gặp mặt, nên em chỉ có thể đăng ký khám bệnh để gặp anh. Để tránh việc đêm thâu gối chiếc, u uất mà chết."
Việc Sở Thu Bạch không để ý đến hắn bắt đầu từ tháng này.
Đầu tháng, một thai phụ trẻ tuổi đột nhiên đến thăm, vừa vào cửa đã hỏi Sở Thu Bạch có đồng ý cho cô ta sinh con không.
Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên khỏi bệnh án của bệnh nhân trước, nhắc nhở cô ta: "Đây không phải là khoa sản."
Cô gái ăn mặc thời trang, rõ ràng không phải người địa phương, nghe y nói vậy thì cười một tiếng rồi vẫn hỏi: "Vậy trưởng khoa Sở, anh thấy tôi có nên sinh nó ra không?"
Sở Thu Bạch nói với cô ta: "Vấn đề này, cô nên bàn bạc với gia đình mình. Là bác sĩ, tôi chỉ có thể khuyên cô hãy cân nhắc kỹ lưỡng, nghiêm túc đối diện với mỗi sinh mệnh. Đừng phụ lòng đứa trẻ cũng đừng phụ lòng chính mình. Ngoài ra, nếu lần sau chưa chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ, thì nên tránh thai trước chứ không phải phá thai sau."
Cô gái kia hình như có vấn đề về tinh thần, làm như không nghe thấy lời y nói, vẫn cố chấp hỏi: "Vậy anh thấy tôi có nên sinh không?"
Sở Thu Bạch bất lực đặt bút xuống, gọi điện thoại bảo bảo vệ đến.
Lại hỏi cô ta: "Xin hỏi chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến tôi?"
Cô gái vuốt vuốt bụng, cười đến rợn người, nói: "Có liên quan chứ, đứa bé là của Sở Giang Lai. Anh ấy bảo tôi đến hỏi anh, anh có cho tôi sinh không."
...
Còn lúc này, Sở Giang Lai ngồi trước bàn làm việc trong phòng khám, vẻ mặt cáu kỉnh: "Rốt cuộc em phải nói bao nhiêu lần anh mới tin? Em không có quan hệ gì với con nhỏ điên đó, cô ta là do Thẩm Mạn Văn thuê đến, tinh thần có vấn đề! Thẩm Mạn Văn vì chuyện em không chịu cướp Càn Phương nên luôn gây sự với em, cố tình dùng những chuyện này để làm em khó chịu..."
"Vậy sao cô gái kia không làm người khác khó chịu ?"
"Không phải, cô ta cũng làm anh khó chịu mà?"
"Anh không thấy khó chịu." Sở Thu Bạch lạnh lùng nhìn hắn: "Anh chỉ muốn chúc mừng em."
Sở Giang Lai lập tức đứng dậy, vươn tay qua bàn nắm chặt cánh tay y: "Anh chúc mừng em cái gì? Anh Thu Bạch, anh đừng như vậy! Em thật sự bị oan."
Sở Thu Bạch nhìn hắn một lúc, mở ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh, ném trước mặt hắn. - Trong ảnh, Sở Giang Lai và cô gái đó ngồi rất gần nhau, nói chuyện rất vui vẻ.
Sở Thu Bạch dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn gỗ phủ kính, nói: "Giải thích."
Hai chữ nhẹ nhàng khiến Sở Giang Lai như được đại xá, vội vàng nắm chặt cơ hội quý giá này, giải thích: "Đây là Cynthia! Là bạn gái cũ của Tần Hào ở New York. Lúc đó để đánh lạc hướng đám người Mexico, em đã hẹn hò với rất nhiều người. Cô ấy là một trong số đó! Người bụng to kia là em gái sinh đôi của cô ấy, từ nhỏ đã không được bình thường, gần đây không biết sao lại có thai! Thẩm Mạn Văn cũng điên rồi, tìm cô ta đến để chia rẽ chúng ta, bà ta không muốn em sống yên ổn! Em đã nói là giết bà ta đi cho rồi, nhưng anh lại không cho..."
Sở Thu Bạch nghe xong không chút biểu cảm, cất ảnh đi rồi khóa ngăn kéo lại.
Sở Giang Lai lại lao đến, nắm lấy tay y nói: "Anh Thu Bạch, anh còn giữ mấy thứ đó làm gì? Cứ vứt đi là được! Em thề sau này tuyệt đối sẽ không đi ăn riêng với bất kỳ người khác giới nào nữa!"
Sở Thu Bạch đột nhiên mỉm cười với hắn.
Nụ cười đó khiến Sở Giang Lai đã lâu không được húp miếng canh thịt nào, cảm thấy khô họng.
"Vậy còn đồng tính thì sao?" Sở Thu Bạch cười như không cười hỏi: "Đồng tính thì được, đúng không?"
"Đương nhiên là không được!" Sở Giang Lai rút kinh nghiệm: "Khác giới đồng tính dị tính đều không được! Ngoài anh ra thì ai cũng không được! Sau này dù em có đi đâu với Tần Hào cũng phải viết đơn xin phép anh trước, không dưới sáu trăm chữ! Tự chọn đề tài, không giới hạn thể loại..." Hắn mặt dày ôm lấy trưởng khoa Sở, "Trên thế giới này, chỉ có anh mới có thể sinh con cho em."
Sở Thu Bạch vẫn không có biểu cảm gì, nhưng mặt lại đỏ bừng.
Sở Giang Lai bất chấp sự giãy giụa của y, ôm chặt y, giống như một tên cướp hôn lên mặt và cổ y: "Em muốn anh sinh con cho em, nhưng lại không nỡ để anh chịu khổ, nên đã đầu tư vào một dự án về t* c*ng nhân tạo từ rất sớm. Công nghệ của phòng thí nghiệm đã cơ bản hoàn thiện, song giá thành còn cao, chưa thể phổ biến rộng rãi, nhưng thay anh sinh con thì dư sức. Trưởng khoa Sở, anh có hứng thú tham gia không? Em có thể chia cho anh một nửa quyền giám hộ."
"..."
Bệnh nhân này có lẽ đã gặp phải tình trạng bệnh khá phức tạp.
Cửa phòng khám vẫn đóng chặt, mười lăm phút sau, thanh niên tuấn mỹ kia mới bước ra khỏi phòng khám của trưởng khoa Sở.
Trên mặt mang theo nụ cười như được cứu rỗi.
Sở Giang Lai lần đầu tiên nhận được một tờ bệnh án, ngay cả thông tin cá nhân cũng do trưởng khoa Sở đích thân viết cho hắn.
Bệnh viện trung tâm huyện Chiêu Dương
Họ tên: Sở Giang Lai
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Tình trạng hôn nhân: Chưa kết hôn (bị Sở Giang Lai sửa thành đã kết hôn)
Tiền sử dị ứng thuốc: Penicillin
Địa chỉ nhà: Tầng 33, tòa D, số 28, đường Thạch Kiều Hoa Viên, khu Tân Giang, thành phố Giang Hỗ
Số điện thoại: 188******88
Hồ sơ bệnh án ngoại trú
Triệu chứng chính: Nhớ nhung, khuyết tật tâm hồn, không gặp mặt sẽ chết. Tim đập nhanh, tức ngực, khóc nhè.
Thời gian khởi phát bệnh: 19 năm trước.
Đơn thuốc: Anh biết rồi.
Khi đưa bệnh án cho hắn, Sở Thu Bạch đeo khẩu trang nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng, cảnh cáo nhìn hắn, nói: "Sau này đừng đến nữa, bệnh nhân của anh rất đông, đừng lãng phí thời gian của anh nữa."
Sở Giang Lai ngoan ngoãn đồng ý, hẹn y tan làm sẽ đến đón, nâng niu bệnh án nghe lời rời đi.
Sáu giờ rưỡi tối, Sở Thu Bạch cuối cùng cũng khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, từ khoa Ngoại tổng quát tầng ba đi xuống. Vừa ra khỏi sảnh chờ đã thấy Sở Giang Lai đang dựa vào tường đợi y.
Y rất ít khi nhìn hắn từ góc độ và khoảng cách xa như vậy.
Không biết từ khi nào, họ luôn ở rất gần nhau.
Bây giờ, cách nhau mười mấy mét, Sở Thu Bạch thấy Sở Giang Lai đang dựa lưng vào tường, một chân co lên nhàm chán đạp vào bức tường lát gạch men nhỏ màu nâu.
Trời đã tối hẳn, đèn đường trước cửa sảnh chờ le lói sáng.
Sở Giang Lai cúi đầu, nương theo ánh đèn, lần thứ một nghìn lẻ một xem tờ bệnh án, tay phải vẫn thản nhiên đút túi quần, nhưng khóe miệng lại cong lên, trên mặt là nụ cười rạng rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Sở Thu Bạch nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi bước đến, thản nhiên hỏi: "Đợi lâu chưa?"
Sở Giang Lai nghiêng mặt, cười nói với y: "Không lâu, chỉ một ngày thôi."
Cái, cái gì? Sở Thu Bạch rất muốn cạy đầu hắn ra xem cấu tạo bên trong.
Y thở dài nhẹ nhõm: "Đi thôi."
Sở Giang Lai cười cười nắm tay y, nói: "Em tìm được một nhà hàng rất tuyệt ở gần đây."
Trong huyện Chiêu Dương chỉ có hai chỗ ăn uống tạm được, một chỗ là Chiêu Dương Lâu mở gần bệnh viện, còn một chỗ là KFC duy nhất trong huyện.
Nhà hàng mà Sở Giang Lai đã quen ăn đồ ăn do đầu bếp "yến tiệc quốc gia" nấu thấy tuyệt, đừng nói là Chiêu Dương, e rằng cả Ninh Châu cũng không có.
Sở Giang Lai nắm tay y, vừa đi vừa nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại lắc lư vài cái. Họ đã từng hôn nhau, lên giường với nhau, nhưng dường như mãi đến bây giờ mới bắt đầu yêu đương như những đứa trẻ mười mấy tuổi.
Kiểu tình yêu ngây ngô, trong sáng, chỉ cần chạm tay, ánh mắt giao nhau là có thể khiến cả hai cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc.
Đi đến đầu một con hẻm nhỏ và tối, Sở Giang Lai đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu hỏi Sở Thu Bạch: "Anh Thu Bạch, anh vẫn còn thích em chứ? Chúng ta đang yêu nhau phải không?"
Sở Thu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, ánh đèn đường mờ ảo phủ lên Sở Giang Lai một lớp viền sáng mờ ảo trong bóng tối. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, đôi mắt đen láy long lanh chứa đựng hơi ẩm của cả Chiêu Dương, ướt át và quyến rũ.
Sở Thu Bạch nhìn hắn, rồi lại nhìn con hẻm tối om phía sau hắn, nhất thời xúc động liền gật đầu, nói: "Ừm."
Đúng vậy, y phải thừa nhận. Bởi vì nếu không nói thật, không thể cho Sở Giang Lai một câu trả lời thỏa đáng, thì tên nhóc chó hung dữ này có thể sẽ đẩy y vào con hẻm kia, rồi làm chuyện xấu gì đó.
Gần đây Sở Giang Lai dường như rất dễ thỏa mãn, đôi mắt ướt át như bị đuôi cá vẫy nhẹ, gợn sóng dịu dàng, khiến Sở Thu Bạch cũng rung động theo.
Quá khứ đã là quá khứ. Tất cả những giấc mộng kinh hoàng đều là bão táp mưa sa, chỉ có Sở Giang Lai là ánh sáng và làn gió nhẹ. hắn hiền lành và ngoan ngoãn nhưng lại tràn đầy lệ khí, bề ngoài ngây thơ nhưng nội tâm tàn nhẫn, giả tạo lại trở mặt vô tình... Hắn là hiện thân của sự kiềm chế và mâu thuẫn, là tác phẩm quyến rũ và nguy hiểm được tạo ra dành riêng cho Sở Thu Bạch, là kiểu cám dỗ mà y không thể nào cưỡng lại được.
...
Sách nói, người yêu là hàng xa xỉ.
Nhưng Sở Giang Lai không đồng ý. Sở Thu Bạch không phải là hàng xa xỉ, mà là nhu yếu phẩm của Sở Giang Lai, quan trọng như nước, ánh sáng mặt trời, không khí, liên quan đến tính mạng. Không có y, cuộc sống dài đằng đẵng như hoang mạc mênh mông. Vì y mà cảm xúc hắn mới có thăng trầm, thế giới mới trở nên sống động, tình yêu và thù hận mới có nguồn gốc và nơi trú ngụ.
Y là ánh trăng duy nhất trên bầu trời sao u ám của Sở Giang Lai.
Là nhân vật chính diện chỉ xuất hiện trong những giấc mơ đẹp đẽ.
Y dịu dàng, ôn hòa, mạnh mẽ và yếu đuối.
Y khiến Sở Giang Lai cảm thấy mình may mắn. - Trước mặt anh, em không cần phải nguỵ trang, em không cần phải ngây thơ, anh hiểu rõ mọi mặt tối của em. Nhưng vẫn yêu em như lúc ban đầu.
Họ nắm tay nhau đi qua con hẻm nhỏ tối tăm, bước ra con đường lớn bằng phẳng, ánh đèn đường vàng nhạt ấm áp chiếu sáng từng chiếc lá, từng hạt bụi và từng cơn gió.
Sở Giang Lai dẫn Sở Thu Bạch đến một tiệm bánh nhỏ.
Chủ tiệm là một cặp vợ chồng già, bánh hoa tươi của họ rất nổi tiếng ở khu vực này.
"Đây là... chỗ rất tuyệt sao?"
"Ừm."
Sở Giang Lai ra hiệu cho Sở Thu Bạch nhìn tên tiệm. Sở Thu Bạch ngẩng đầu lên, thấy trên tấm biển hiệu làm bằng giấy quảng cáo màu đỏ bình thường nhất, in chữ vàng bằng phông chữ đậm: Tiệm bánh hoa tươi Nhật Mãn Thu Bạch.
Sở Giang Lai cười nói: "Có tên anh, nên rất tuyệt."
Sở Thu Bạch nhìn hắn, không nói gì.
Sở Giang Lai lại hỏi: "Anh Thu Bạch, anh tha thứ cho em chưa?" Giọng hắn rất nhỏ, như thể họ đang cùng nhau mơ một giấc mơ rất đẹp, rất đẹp, sợ bị đánh thức.
Sở Thu Bạch vẫn im lặng, nụ cười trên mặt Sở Giang Lai hơi cứng lại, nhưng vẫn cố gắng cười, kiên trì thể hiện sự vô hại, hiền lành và ngoan ngoãn của mình.
Sở Thu Bạch vẫn không trả lời.
Sở Giang Lai rõ ràng cảm thấy thất vọng, nhưng không ép y. Hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại, rất hoà nhã hỏi chủ tiệm giá bánh hoa tươi, rồi gọi một hộp nhân hoa hồng, một hộp nhân thập cẩm.
Hắn đưa cái bánh hoa hồng vừa mới ra lò cho Sở Thu Bạch, đưa đến bên miệng y, cười nói: "Thử xem."
Sự thất vọng và lo sợ trên mặt biến mất, chỉ còn vẻ nịnh nọt lấy lòng, ẩn trong nụ cười dịu dàng không góc cạnh mà Sở Thu Bạch thích nhất.
"Sở Giang Lai." Sở Thu Bạch đột nhiên gọi hắn, giọng hơi khàn, ngữ khí còn ướt át hơn cả ánh mắt. Y đẩy cái bánh hoa tươi trong tay hắn ra, cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn.
"Sao vậy?"
Sở Thu Bạch lại muốn thở dài, im lặng một lát, nói: "Sau này, khi em không muốn cười, thì cũng có thể không cười. Trước mặt anh, em cứ là chính mình..." Y không muốn nói quá rõ ràng, để Sở Giang Lai si mê y đến chết, cho nên lập lờ nói: "Em cứ là chính mình, biết đâu, anh vẫn thích em."
Nhưng Sở Thu Bạch không biết.
Sở Giang Lai không cần y phải lập lờ nói "biết đâu".
Dù vậy, hắn vẫn vui vẻ mỉm cười, tiến lại gần, hôn nhẹ lên trán Sở Thu Bạch.
Tốt nhất là Sở Thu Bạch đừng bao giờ biết tình yêu của Sở Giang Lai dành cho y sâu đậm đến mức nào.
Nếu y biết, có lẽ sẽ lại hoảng hồn.
Tình yêu mãnh liệt cuồn cuộn dâng trào, hôn càn quấn loạn, hoàn toàn mất đi lý trí.
Đối với Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai cạn kiệt tình cảm không thể chấp nhận bất kỳ đáp án nào khác ngoại trừ "có được".
Hắn thừa nhận, tình yêu của hắn rất nặng nề, là một gánh nặng. Nó sâu đậm, tùy ý, vô pháp vô thiên. Vì sự chấp nhận của Sở Thu Bạch mà tươi sáng, vì sự từ chối của Sở Thu Bạch mà u ám, nhiều đến mức khiến bản thân Sở Giang Lai cũng cảm thấy khó tin.
Hắn không thể chấp nhận dù chỉ một phần ngàn sự không chắc chắn.
Sở Giang Lai khao khát sự chắc chắn, xác định, khẳng định của Sở Thu Bạch. Hắn cần Sở Thu Bạch dành cho hắn tình yêu duy nhất, trọn vẹn, tất yếu, giống như hắn dành cho y.
Khi đến cái nhà này, ngoài kế hoạch trả thù ngu ngốc của Thẩm Mạn Văn, Sở Giang Lai chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhận được gì.
Hắn không có khái niệm về hạnh phúc, cũng không có bất kỳ ảo tưởng nào cả.
Cho rằng cả đời này, sẽ không bao giờ có được niềm vui từ người khác.
Còn bây giờ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng, không bộc lộ cảm xúc của Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai nghĩ, niềm vui có thể nhận được từ người khác, là có thật.
Thế giới này ồn ào, nhơ nhớp, trăm bề u ám, vạn phần ô trọc, nó chỉ có một điểm tốt, đó là Sở Thu Bạch yêu hắn ở đây.
Từ trước đến nay, Sở Thu Bạch luôn tin rằng Sở Giang Lai đến để báo thù.
Chỉ có Sở Giang Lai mới biết, từ đầu đến cuối, hắn chỉ muốn cầu đôi.
KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN
—----
Gấu Gầy: cám ơn mọi người đã cùng tui theo dõi bộ truyện này. Mong tác giả nhanh chóng viết thêm ngoại truyện. Tui muốn thấy họ bên nhau hạnh phúc, muốn thấy nụ hôn của hai tâm hồn trọn vẹn thuộc về nhau.
------