Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 263 - Q9 - Chương 18: Bệnh Viện Số 666

Q9 - Chương 18: Bệnh viện số 666 Q9 - Chương 18: Bệnh viện số 666Q9 - Chương 18: Bệnh viện số 666

Q9 - Chương 18: Bệnh viện số 666

"Bắt đầu nói từ lần đầu tiên ngươi gặp Lâm Thái vào buổi chiều."

Cát Bình Ngôn suy nghĩ một lúc, rồi nói thêm: "Ngươi không cần cân nhắc xem ta có tin ngươi hay không, chỉ cần nói sự thật mà không cần bất kỳ thêm thắt nào."

Đới Duy đối với thái độ trưởng làng có chút kinh ngạc, dù sao người bình thường cũng khó có thể tiếp nhận lời nói của Đới Duy.

Vì vậy, anh ta bắt đầu nói với trưởng làng về việc anh ta đi đưa thịt khô với cha mình.

Từ việc đưa thịt khô cho nhà họ Lâm, đến việc Lâm Thái đưa anh ta đến chùa lấy búp bê sứ và gậy tre, sau đó ra ngoài tuần tra vào ban đêm. Từ khi nghe thấy âm thanh xé toạc trong sương mù cho đến khi Lâm Thái đến cứu anh ta khi anh ta bị mắc kẹt trên cây, anh ta đã giải thích mọi thứ một cách chỉ tiết.

Sau đó, anh ta đề cập là mình đã nghe thấy một giọng nói có vẻ là của Trần Lập Sinh, và khi anh ta báo số cuối cùng, anh ta nhận ra là Lâm Thái, người đang đi trước đội, đã biến mất.

"Ta hiểu rồi. Đi gọi Như Bình vào đây. Ta sẽ hỏi cô ấy."

Lật Như Bình là con dâu của trưởng làng Cát, và rõ ràng là người mà ông ấy tin tưởng nhất.

Quay trở lại phòng khách, Đới Duy kêu Lật Như Bình vô gặp trưởng làng.

"Trưởng làng hỏi ngươi cái gì?" Khương Sơn, người ở gần Đới Duy nhất, hỏi: "Ông ta có tin lời của ngươi không?”

Đới Duy nhớ lại vẻ mặt của trưởng làng trước đó, nói: "Đầu tiên ông ấy hỏi ta Đội trưởng Lâm đang mặc gì ... Sau đó, ông ấy hỏi ta chuyện gì đã xảy ra trong quá trình tuần tra."

"Quần áo của đội trưởng Lâm?"

"Đúng..."

Thời gian trôi qua, Đới Duy nhận ra là cha mẹ có thể lo lắng về việc vê muộn. Dù sao dưới tình huống bình thường, đội viên tuần tra xong đều mệt mỏi, trưởng làng thường thường sẽ sớm an bài bọn họ ve nhà.

Vì vậy, sau một thời gian dài, cha mẹ anh và người nhà của những người khác nhất định sẽ tìm đến vì lo lắng. Lúc đó trưởng làng nên giải thích như thế nào đây? Rõ ràng là không thích hợp để tiết lộ những điều như "thêm một người", và ngôi làng chắc chắn sẽ rơi vào một vòng hoảng loạn mới. Phải biết, trưởng làng đã lên kế hoạch tổ chức một cuộc họp khen thưởng quy mô lớn hơn trong Tết xuân lần này, và sắp xếp một sự kiện ca múa quy mô lớn khác để thúc đẩy tinh thần của dân làng.

Trưởng làng sẽ xử lý việc này như thế nào?

Vào lúc một giờ sáng, trưởng làng bước vào phòng khách và nói với họ: "Để ta giải thích tình hình cho các ngươi."

Sau đó, cửa bị đẩy ra, một người đi vào.

Người đó... hóa ra là Hòa Quân!

Trưởng làng Cát vỗ vai Hòa Quân và nói: "Ta sẽ thông báo với dân làng là một số các ngươi có triệu chứng cảm lạnh. Sau khi được bác sĩ chẩn đoán, đã xác nhận đó là cảm lạnh do virus và có một chút nghiêm trọng. Một người sẽ bị cách ly trong nhà khách trong làng gần đây." Đới Duy làm sao cũng không nghĩ tới trưởng làng sẽ có một chiêu này?

Bằng cách này, ông ta có thể giữ họ dưới sự giám sát và quản thúc tại gia mà không gây hoảng sợ. Họ không có lý do gì để từ chối, bởi nếu còn một người nữa, họ phải bị nhốt lại để ngăn chặn bi kịch năm nào tái diễn trong làng.

Lấy lý do cảm lạnh vi rút cách ly bọn họ cũng là hợp lý, hiện tại trong thôn không có thuốc chữa bệnh, chỉ có thể sưu tâm một ít dược thảo mới có thể chữa khỏi. Vì vậy, bệnh cúm không được lây lan trong làng, nếu không những người già mắc nhiều bệnh tiềm ẩn và khả năng miễn dịch suy yếu có thể thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng.

"Chờ một chút." Lật Như Bình vội vàng hỏi: "Ngay cả Niệm Thành cũng phải che giấu?"

"Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Ngoài ra, ta biết tính cách của con trai mình." Cát Bình Ngôn giải thích: "Nó không phải là người có thể giữ bí mật, vì vậy tốt hơn hết là đừng để nó biết vào lúc này."

"Vậy chúng ta sẽ bị nhốt ở đây bao lâu?"

"Đương nhiên là cho đến khi tìm được người thêm vào." Trưởng làng vẻ mặt rất nghiêm túc: "Trong khoảng thời gian này, thân nhân của ngươi sẽ tới thăm, chỉ là cảm cúm thôi thì ta không ngăn được, nhưng các ngươi cũng không thể nói cho bọn họ biết sự thật! Làng không được rơi vào hoảng loạn, nếu không, các ngươi nên biết hậu quả."

Đới Duy đương nhiên biết điều này, và gật đầu ngay lập tức.

"Được, lát nữa ta sẽ phát cho mỗi người một chiếc khẩu trang. Nhớ kỹ, giả vờ một chút, thỉnh thoảng ho vài tiếng, lát nữa ta sẽ cùng các ngươi bàn bạc tỉ mỉ, ai bị cảm, khi nào thì mắc bệnh? Các triệu chứng bắt đầu và các triệu chứng hiện tại là gì, sốt cao bao nhiêu, phải chính xác, để không bị lộ trước mặt người thân của các ngươi. Nhớ kỹ, người biết nội tình chỉ có ta, Gia Ngôn và bác sĩ Hòa Quân."

Mọi người lập tức gật đầu, phải thán phục trưởng làng quá chu đáo.

Một nhóm người đeo khẩu trang, sau đó dẫn đầu là trưởng làng Cát Bình Ngôn và Hòa Quân đến nhà khách của làng.

Sau khi ở trong sân nhỏ của nhà khách trong thôn, trưởng làng Cát giải thích cặn kế thêm vài lời cho mọi người trước khi rời đi. Tiếp theo, mọi người sẽ được cách ly ở đây như một bệnh nhân cúm.

Hơn nữa, chúng là những phòng độc lập với nhau, nên có vẻ hợp lý.

Cát trưởng làng đi ra ngoài cửa, đối Hòa Quân nói: "Bất kể là ai tới hỏi các ngươi, các ngươi đều phải trả lời... "

"Cảm lạnh." Hòa Quân nói: "Ta có thể nói là ta đã chẩn đoán rồi, cho dù đó là Văn Hâm thì ta cũng sẽ trả lời như vậy."

"Rất tốt." Trưởng làng hài lòng gật đầu nói: "Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở chỗ này, ngươi ở trong làng cùng với Văn Hâm liên có thể yên ổn."

"Ta hiểu. Ta sẽ không bao giờ quên ân tình mà ông đã dành cho ta, trưởng làng."

Trên bốn từ "không bao giờ quên", Hòa Quân nhấn mạnh.

"Được, ngươi trở về đi."

Sau khi chia tay trưởng làng, Hòa Quân đeo khẩu trang và đi về nhà.

Nói là nhà nhưng là căn nhà bỏ hoang gần sương trắng. Trong 5 năm qua, y đã sống ở đây với vợ là Tô Văn Hâm. Đương nhiên, nói là vợ chồng, nhưng bọn họ căn bản chưa từng nhận được giấy chứng nhận, hai người trên thực tế là vợ chồng.

Khi vê đến nhà, y vừa mở cửa thì thấy vợ mình là Tô Văn Hâm đã ngủ gục trên bàn.

Nếu ngủ ở đây vào ban đêm, thực sự sẽ bị cảm lạnh!

Ngay khi gã đóng cửa, Tô Văn Hâm đã tỉnh dậy.

"Hòa Quân? Anh đã trở lại... Văn Thanh, y... ơ?" Cô dụi dụi mắt, thấy Hòa Quân đeo khẩu trang, bước nhanh tới, nói: "Anh... có chuyện gì vậy? Tại sao lại đeo khẩu trang?”

"Trước đừng tới gần anh." Hòa Quân nói ra lời nói đã suy tính trước: "Đới Duy, trong đội tuần tra hôm nay có triệu chứng cảm lạnh, nên trưởng làng nhờ ta chẩn bệnh suốt đêm cho họ."

"Cảm mạo?"

"Phải. Anh đeo khẩu trang và xem cho họ qua cửa sổ. Nó rất giống với triệu chứng của bệnh cảm lạnh do virus. Hơn nữa, chú Lê và Khương Sơn cũng có triệu chứng."

"Còn Văn Thanh thì sao? Văn Thanh có bị cảm lạnh không?" Biết em trai mình cũng đang đi tuần tra, Tô Văn Hâm vội vàng hỏi: "Em ấy cũng bị nhiễm bệnh sao?"

"Em ấy vẫn chưa. Chà, ý của trưởng làng là trong làng có nhiều người trung niên và người già hơn, vì vậy hãy để họ sống trong nhà khách trước. Ông ấy cũng nói với anh là vạn nhất anh xuất hiện bệnh trạng, anh cũng phải cách ly tại nhà”.

"Cảm mạo... còn nữa, quả thực thời tiết hạ nhiệt hơi nhanh."

Tô Văn Hâm hỏi lại: "Văn Thanh ... anh có chắc là em ấy không bị cảm không?"

"Cũng không nhất định, đội tuần tra tiếp xúc gần ba giờ, em ấy khẳng định là tiếp xúc gần, bất quá em ấy tuổi còn trẻ nên có bị cảm mạo cũng có thể nhanh chóng bình phục, trưởng làng lo lắng cảm cúm sẽ lây lan trong làng.”

"Đúng vậy, trong làng thôn dân đại bộ phận đều là trung niên lão nhân."

Điều kiện y tế nghèo nàn là một vấn đề nghiêm trọng đối với ngôi làng. Ít người già mà không mắc bệnh mãn tính, những năm gần đây dân làng chết vì các bệnh như thấp tim, loãng xương, tiểu đường rất nhiều. Nếu họ bị cúm, e rằng sẽ không dễ chữa khỏi.

Nội tâm Hòa Quân cũng có chút áy náy, nhưng y không thể nói ra sự thật trước mặt vợ mình.

"Vậy thì em phải nói chuyện với cha mẹ về Văn Thanh..."

"Trưởng làng sẽ an bài, yên tâm đi, mấy ngày nay không nên ra ngoài, dù sao... trưởng làng có ý để hai chúng ta ở nhà trước."

"Tiền đề là chúng ta không bị lôi kéo đi tuần tra."

"Ừm. Hi vọng là không. Tối nay ngủ riêng đi."

"Tốt."

Hòa Quân một mình bước vào phòng, đến bên một chiếc bàn và mở ngăn kéo.

Bên trong ngăn kéo có một tấm danh thiếp màu đỏ với hình đầu lâu màu đen và một thập tự ngược trên đó.

Bên dưới đầu lâu, có một hàng chữ—— Bệnh viện số 666.

Chú ý:

Lời của tác giả:

Bích Lam Đảo cập nhật tương đối nhanh, nhiều chỉ tiết không được trau chuốt tỉ mỉ dẫn đến cốt truyện trước khi vào đảo quá sến sẩm. Cho nên ta nghĩ hay là muốn lấy chất lượng là việc chính
Bình Luận (0)
Comment