Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 264 - Q9 - Chương 19: Rắc Rối Phức Tạp

Q9 - Chương 19: Rắc rối phức tạp Q9 - Chương 19: Rắc rối phức tạpQ9 - Chương 19: Rắc rối phức tạp

Q9 - Chương 19: Rắc rối phức tạp

Không...

Nói đúng ra là 'Hospital no 666”.

Trên danh thiếp này không có câu tiếng Trung nào.

Hòa Quân cầm danh thiếp lên và lật mặt sau của danh thiếp, cũng được viết bằng tiếng Anh.

Ánh mắt y trở nên có mấy phần bắt đầu ác liệt.......

"Cảm mạo? Như Bình thế nào?”

Sau khi Cát Niệm Thành nghe những lời của cha mình, Cát Bình Ngôn, người đang đeo khẩu trang và giữ khoảng cách nhất định với mình, anh ấy ngay lập tức trở nên lo lắng.

"Nó không có triệu chứng bị lây. Hiện tại, chỉ có Khương Sơn và Đới Duy có triệu chứng cảm lạnh. Cha đã hỏi ý kiến của Hòa Quân. Hiện tại, chúng ta vẫn đang cách ly để theo dõi. Chỉ cân không có gì bất thường thì cha sẽ cho phép họ quay lại.'

"Gã?" Nghe thấy cái tên Hòa Quân, Cát Niệm Thành tỏ ra chán ghét: "Kết quả chẩn đoán của gã ta có thể tin được không? Hơn nữa, cho dù là cảm lạnh, cũng không cần cách ly ở khách sạn trong làng đúng không?”

"Trong làng có rất nhiều người già, cha cũng cân nhắc để đảm bảo an toàn. Cho dù là bác sĩ, cha cũng tạm thời cách ly anh ấy ở nhà. Dù sao nhà anh ấy cách làng rất xa, không có người già ở nhà."

"Hừ!" Sự căm ghét của Cát Niệm Thành đối với Hòa Quân đương nhiên hoàn toàn bắt nguồn từ Trần Lập Sinh. Anh ta và Trần Lập Sinh là bạn tốt từ khi còn nhỏ, và thậm chí trước đó, họ đã thừa nhận là Hòa Quân là kẻ giết người. Nhưng vì cha anh khăng khăng bảo vệ Hòa Quân nên anh không thể trả thù cho Lập Sinh.

Đặc biệt là trong sự kiện Lôi Tam, đây là cơ hội tuyệt vời một tiễn song điêu để giết Hòa Quân để trả thù cho Lập Sinh và cứu ngôi làng. Nhưng người cha vẫn kiên quyết lựa chọn hy sinh Lôi Tam, một mực lấy lý do Hòa Quân là bác sĩ nên không nguyện ý tổn thương y.

"Vậy con chờ đến rạng sáng đi gặp Như Bình..."

"Không! Đứa con thứ hai của con và Như Bình mới hơn một tuổi, nếu con nhiễm bệnh và lây cho đứa trẻ thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!" Lý do của trưởng làng Cát rất có cơ sở khiến Cát Niệm Thành không thể bác bỏ.

"Cũng đúng... Ba, ba không cần cách ly sao?"

"Ta cùng bọn họ tiếp xúc thời gian ngắn, nguy cơ cũng nhỏ, nhưng để đề phòng, con gần đây không nên tới gần cha."

"Được rồi con hiểu rồi..."

"Ngủ trước đi, nếu có biến, cha sẽ sớm thông báo cho con."

"Vậy ba ba cũng đi ngủ sớm."

Cát Bình Ngôn trở lại phòng.

Vợ ông, người không thể thức khuya vì hạ đường huyết, đã ngủ rồi. Bởi vì bà ấy vẫn ở nhà tĩnh dưỡng nên đã không nói với bà ấy về sự tình em trai Lâm Thái. Ông ta một mình ngồi ở đầu giường, giơ tay xoa trán.

Làm sao Cát Bình Ngôn có thể ngủ vào lúc này?

Hơn mười năm trước, khi Cát Bình Ngôn trở thành trưởng làng, ông ấy rất cao hứng. Con trai ông là sinh viên đại học có trình độ học vấn cao nhất trong làng, anh ta rất quyết tâm tìm được một công việc như một tầng lớp bạch lĩnh tinh anh trong thành phố.

Một mình ông làm việc vì sự thịnh vượng của làng, để có được giấy xác nhận thôn nghèo, ông đã không biết bao nhiêu lần lên huyện quan, hy vọng một ngày nào đó làng có thể trở nên giàu có, con cháu đông đúc. có thể nhận được một nền giáo dục tốt hơn.

Cuối cùng, những người từ trên cao đã đến để giúp đỡ người nghèo, và ngôi làng cuối cùng đã có hy vọng di đúng hướng.

Mọi thứ đều có cơ hội phát triển...

Khi đó, ông quyết định muốn làng thoát nghèo, trù phú thì việc đầu tiên phải làm là đổi tên làng. Khi đó nhất định phải đổi sang một cái tên may mắn và hợp ý.

Lúc này, một làn sương mù dày đặc bất ngờ bao phủ toàn bộ làng Nan Mẫn.

“Ta nên làm gì? Thục Phân?”

Nhìn vợ đang ngủ say, Cát Bình Ngôn tỏ vẻ bất lực và sợ hãi.

Thực ra, cho đến tận bây giờ, trong lòng ông tràn ngập sự sợ hãi tột độ.

Chỉ có ông ta biết rõ nhất sự kiện Lôi Tam đã mang đến cho ngôi làng khủng khiếp như thế nào. Và bây giờ... Lại tới nữa rồi!

Việc ông ta làm bây giờ chỉ có thể che đậy sự việc trong thời gian ngắn, nếu không sớm phát hiện ra thêm "người" kia, người trong làng sẽ sớm chết sạch.

Nếu có điều kiện, ông rất muốn lắp camera giám sát trong nhà khách để theo dõi chín người đó 24/24, nhưng hiển nhiên, điều này là không thể.

Hơn nữa, cứ như vậy, động lực sương mù lan tràn vào trong thôn sẽ lại bắt đầu, căn bản không thể che giấu được.

Vì vậy, ông ta có thể chọn hy sinh một người giống như sự cố Lôi Tam năm đó.

Nhưng vấn đề lân này là nếu những gì Đới Duy nói là sự thật, thì Lý Tuấn hoàn toàn không phải là đội trưởng, mà là trí nhớ của ông ta đã bị can thiệp. Nếu Lý Tuấn là đội trưởng, không thể không nhớ đến cái chết của Lâm Thái. Nếu không phải đội trưởng, rõ ràng là không thích hợp để giết anh ta với lý do lơ là nhiệm vụ.

Hơn nữa, Lôi Tam ngay từ đầu đã không có thân nhân, cũng không có lý do gì, cho nên trong làng không có phản đối giết anh ta. Nhưng bây giờ thì khác, chín người này đều có họ hàng trong làng, quan trọng nhất trong đó có một người là con dâu của ông. Nếu ông chọn hy sinh người khác, dân làng sẽ bảo "sao ông không hy sinh con dâu ông". Đặc biệt là Lý Tuấn, tất cả họ hàng của anh ấy trong làng cộng lại hơn 20 người! Cha của Khương Sơn là chủ nhiệm trị an của làng, Lý Đông Sơn không có nhiều người thân trong làng, nhưng anh ấy đã nhiệt tình khi còn trẻ, và nhân duyên trong làng cũng rất tốt.

Bất kể ông ta chọn ai để hy sinh, thân thuộc người đó đều sẽ cùng mình liều mạng! Người khác có thân nhân, hắn cũng có thân nhân!

Vì vậy, cách tốt nhất là tìm ra "người thừa" đói Nhưng làm thế nào để tìm được?

Cát Bình Ngôn có thể chắc chắn "người" thứ mười bước ra khỏi sương mù nắm giữ sức mạnh không thể tưởng tượng được, đủ để dễ dàng can thiệp vào ký ức của mọi người.

"Nếu điều này tiếp tục, tất cả mọi người trong ngôi làng này sẽ chết!"

Bất kể là bị giết, hay đợi đến khi sương mù bao phủ cả làng, tất cả mọi người trong làng nhất định sẽ chết, không một ai sống sót.

Nghĩ đến đây, Cát Bình Ngôn làm sao còn có thể ngủ được?...

Đới Duy dậy sớm trong phòng khách.

Sau khi từ đầu giường ngồi dậy, anh ta không hề hay biết mình lần đầu tiên nằm trong nhà khách của làng.

"Cái này...

Chỉ sau đó anh mới nhận ra sự kinh hoàng của đêm qua.

Một "người thừa" trà trộn vào đội. Tuy nhiên, anh không thể biết người này là ail

"Mẹ, ba, Đới Lan nhất định rất lo lắng chứ?”

Lúc này anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối.

"Mấy giờ rồi nhỉ?"

Mọi người tham gia tuần tra đều sẽ đeo đồng hồ đeo tay, đồng hồ đeo tay cũng là vật dụng thường ngày nhất mà người dân trong thôn lên Thần miếu khẩn cầu đồ dùng hàng ngày, dù sao một chiếc đồng hồ đeo tay chính xác có ý nghĩa rất lớn đối với việc tuần tra.

"Mới có bốn giờ sao?"

Anh chỉ ngủ một lúc thôi sao?

Nhưng không có gì lạ... Trong hoàn cảnh như vậy, có thể ngủ ngon mới là lạ. Tuy trưởng làng nhất định đã an bài người ở bên ngoài canh chừng, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Trên thực tế, điều mà Đới Duy lo lắng nhất bây giờ là trưởng làng sẽ đưa ra quyết định như thế nào.

Không ai biết Lôi Tam thúc đã đi đâu, nhưng điều chắc chắn là chú ấy đã chết.

Liệu lần này trưởng làng có hy sinh thêm một người nữa để đạt được mục đích của mình?

"Liệu sương mù có lan vào làng nữa không?”

Đây là điều khiến anh lo lắng nhất.

"Là ai... ai trong tám người đó?”

Lý Tuấn, Lật Như Bình, Lật Yến Bình, Hạ Mộng, Lê Đông Sơn, Khương Sơn, Thường Mẫn, Tô Văn Thanh.

Rốt cuộc là người nào?

Nếu muốn nói ai là người khả nghi nhất trong tám người này, thì đó phải là Tô Văn Thanh. Tuy nhiên, chỉ vì cậu ta chậm hơn một nhịp trong việc báo cáo số lượng không chứng minh được rằng đó là cậu ta.

Và nếu nói người anh tin tưởng nhất, chắc chắn đó chính là Khương Sơn. Nói cách khác, về mặt tình cảm thì Khương Sơn là điều cuối cùng anh muốn. Anh luôn ngưỡng mộ Khương Sơn, một vận động viên bóng rổ phóng nhanh trên sân, vì vậy anh đã đi chơi bóng rổ với trẻ em ở các làng lân cận từ khi còn nhỏ. "Không thể nào là Khương Sơn... đúng không? Nếu như tối hôm qua không có người này, như vậy ta liền không thể chơi bóng rổ."

Bóng rổ là sở thích lớn nhất của anh từ khi còn nhỏ và anh ta thực sự không thể nghĩ nó là giả.

"Không thể nào Lật Như Bình là giả chứ? Nếu là giả, hai đứa con của cô ấy và anh Niệm Thành từ đâu ra? Mà chú Lê, chú ấy cũng có một đứa con trai"

"Còn Lật Yến Bình..."

Trong tám người, Lật Yến Bình là người anh ít ấn tượng nhất. Tính cách của Lật Yến Bình khá cáu kỉnh và hung dữ, hơn nữa cô ấy là thân gia của trưởng làng nên hầu hết mọi người sẽ không dám đắc tội với cô ấy, vì vậy anh cũng không tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này, số lần tiếp xúc và nói chuyện với cô cũng là ít nhất.

Nhưng vì thân phận này, cô và tỷ tỷ là hai người ít bị trưởng làng hy sinh nhất!
Bình Luận (0)
Comment