Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 461 - Q14- Chương 13: Lục Mạn Ca (7)

Q14- Chương 13: Lục Mạn Ca (7) Q14- Chương 13: Lục Mạn Ca (7)Q14- Chương 13: Lục Mạn Ca (7)

Q14 - Chuong 13: Luc Man Ca (7)

"Ý cậu là gì? Hắn vừa bỏ chạy à?"

"Đúng. Tớ thấy thật khó tin. Anh ấy thật liền trực tiếp chạy trốn. Mà lại rất kỳ quái chính là, anh ấy nói với tớ rất cổ quái, thế mà lại nói với tớ..."

"Hắn đã nói gì?"

Lúc này Lục Mạn Ca cảm thấy khá bối rối, cô giơ tay vuốt tóc mái trước trán, ngồi xuống ghế trong nhà hàng, nói: “Quên đi, không có chuyện gì.'

Lâm Lộ lo lắng hỏi: "Cậu muốn tớ tò mò chết à? Hắn đã nói gì?"

"Không có gì. Tớ chỉ nghĩ có lẽ anh ấy thực sự mất trí rồi. Bây giờ tớ đang lo lắng cho anh ấy."

"Cậu thật tin tưởng tinh thân hắn không bình thường? Không phải đang giả điên bán ngốc ấy chớ?"

Nhớ lại lời của bác sĩ Mai Khuất Chân, trái tim của Lục Mạn Ca thắt lại.

Lúc này, cô chợt nghĩ tới điêu gì đó, ngăn người phục vụ ở một bên lại.

"Xin chào, tôi muốn hỏi một câu hỏi."

Người phục vụ hỏi: "Thưa cô, xin chào, nếu cô muốn gọi món, cô có thể quét mã QR trên bàn, cửa hàng chúng tôi đang giảm giá..."

"Vừa rồi anh đã giao đồ ăn tới bàn bên cạnh phải không?”

"Phải."

Nhớ lại lời nhận xét của Mai Khuất Chân về "ác quỷ", cô cắn chặt môi nói: "Tốt rồi. Anh hãy nhớ kỹ lại, vừa rồi khi anh đưa đồ ăn sang bàn bên cạnh, anh có để ý đến bàn của chúng tôi không?"

"Uhm, tôi không để ý lắm."

"Vậy anh có nhớ không, bàn của chúng tôi có bao nhiêu người?"

"Hình như có ba người, cô là một, có hai người ngồi đối diện cô."

Cô kinh hoàng trước những gì người phục vụ nói.

"Anh đang đùa tôi à? Tôi và chồng tôi là hai người duy nhất ở bàn này!"

"Vậy đại khái là tôi nhớ lầm."

Nghĩ đến lời nói của Mai Khuất Chân, cô chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Sau đó, cô nói nhanh: “Anh có thể gọi cho quản lý sảnh được không. Tôi muốn xem camera giám sát nhà hàng này."

Ngay sau đó, người quản lý tiền sảnh đã đến.

“Chào, có chuyện gì vậy, thưa cô?”

"Vừa rồi người ngồi trước mặt, cô ta trộm đồ của tôi, chồng tôi đuổi theo cô ta, tôi gọi điện thoại cho anh ta cũng không trả lời." Lục Mạn Ca nói: "Tôi có thể kiểm tra camera giám sát nhà hàng được không."

Nghe cô nói vậy, người quản lý sảnh tỏ ra xấu hổ: "Việc này không thích hợp, à, cô có thể gọi cảnh sát, cảnh sát đến thì chúng tôi sẽ cho xem camera giám sát ngay lập tức."

"Cần gọi cảnh sát sao?" "Xin lỗi, đây là quy định."

"Đây là weibo chính thức của công ty chúng ta." Lục Mạn Ca lấy điện thoại di động ra và cho anh ta xem weibo chính thức của công ty quảng cáo của cô."Tôi đến từ bộ phận kế hoạch quảng cáo của công ty chúng tôi. Tôi không muốn gọi cảnh sát và làm phiền phức quá, chỉ cần cho tôi xem. Sau khi theo dõi, tôi có thể gửi kế hoạch cho nhóm của chúng tôi và quảng cáo cửa hàng của anh."

"Việc này... tôi không thể quyết định được..."

"Xin vui lòng."

"Vậy để tôi bàn bạc với quản lý cửa hàng. Thực tế, cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên mạng ghé thăm cửa hàng, cũng không nhất thiết phải quảng cáo. Tôi đề nghị nếu có người trộm đồ thì cô nên gọi cảnh sát."

Vẻ mặt của người quản lý sảnh rõ ràng là đầy nghi ngờ, lời nói dối mà Lục Mạn Ca ứng biến thực sự không có lý. Chồng cô đuổi theo tên trộm, sao cô còn ở đây?

Đó căn bản là kiếm cớ đi?

Với lý do như vậy, thực sự muốn thấy điều gì?

Cuối cùng, sau khi thương lượng với quản lý cửa hàng, người quản lý cửa hàng tiến tới nói với Lục Mạn Ca: "Vị tiểu thư này, như vậy đi, tôi có thể cho cô xem camera giám sát. Coi như kết giao bằng hữu, sau này chúng ta có thể sẽ có một số hoạt động quảng cáo, chúng ta sẽ có thể hợp tác với công ty của cô."

"Cám ơn quản lý cửa hàng."

Lục Mạn Ca rất căng thẳng.

Không lâu sau, cô đến trước màn hình camera giám sát.

Người quản lý tiền sảnh đã lấy lại đoạn phim giám sát trước khi cô đến.

Cô nhìn với đôi mắt mở to.

Trước khi cô đi tới, Lê Chí Hiểu vẫn ngồi trên ghế, liên tục lẩm bẩm một mình, trông như thế này rất kỳ lại

"Anh ấy..." Cô chỉ vào màn hình giám sát và nói với quản lý cửa hàng: “Anh nhìn xem, anh ấy cứ nhìn sang một bên, như thể đang nói chuyện với ai vậy."

Tuy nhiên, những gì người quản lý cửa hàng nói tiếp theo không hề thuyết phục được cô.

"Anh ta quả thực đang nói chuyện với người ta. Ngồi cạnh hắn không phải có một người phụ nữ sao? Cô ta là kẻ trộm à?"

"Cái gì? Quản lý, nói cho tôi biết, có người ngồi cạnh chồng tôi? Hãy chắc chắn rằng đó là người này. Người đàn ông mặc thường phục màu xanh và quần đen chính là anh ta."

"Đúng vậy, bên cạnh quả nhiên có người ngồi."

Cô cắn môi, lấy điện thoại ra, gọi ra một bức ảnh của cô và Lâm Lộ.

"Vậy quản lý cửa hàng, là người này phải không?”

Người quản lý cửa hàng nhìn ảnh Lâm Lộ trên điện thoại rồi nói: "Dung. Đúng vậy, vậy là hai người quen nhau à? Vậy là cô không muốn gọi cảnh sát à? Không, vậy cô muốn nhìn thấy gì trên camera giám sát?

Lục Mạn Ca nhìn chằm chằm vào người quản lý cửa hàng trước mặt, nói: "Tôi, tôi có thể chụp ảnh camera giám sát được không? Chỉ một cái thôi à?”

"Được rồi. Dù sao thì cũng không có gì xấu cả. Nhưng cô Lục, tôi hy vọng cô không cho là đã xảy ra vụ trộm trong cửa hàng của chúng tôi. Được chứ?"

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng người nổi tiếng trực tuyến, cô bước nhanh đến cửa một cửa hàng tạp hóa sau khi đi bộ một lúc lâu.

Cô nhấc điện thoại di động lên và nói với chủ cửa hàng tạp hóa: "Ông chủ, ông có thấy người này không?”

Trên màn hình điện thoại là ảnh của Lâm Lộ.

Ông chủ cửa hàng tạp hóa lắc đầu nói: "Chưa thấy qua."

Sau đó, cô gọi ra những bức ảnh camera giám sát mà cô đã chụp.

"Vậy nhìn xem, người phụ nữ ngồi cạnh người đàn ông này có phải là người phụ nữ trong bức ảnh tôi vừa cho ông xem không?”

"Uhm, họ trông khá giống nhau. Để tôi xem... uhm, họ chắc là cùng một người."

Đây là cửa hàng tạp hóa mà mình tuỳ tiện lựa chọn.

Ông ta không có động cơ để lừa dối mình.

Quỷ hồn mà Chủ nhiệm Mai Khuất Chân nhắc đến hoàn toàn không phải là Chí Hiểu mà là Lâm Lội

Lâm Lộ, cô ấy là một con mai

Tất cả những phản ứng bất thường trên cơ thể Chí Hiểu đều do Lâm Lộ gây ral

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến cô kinh hãi.

Cô đi trên đường rất lâu, lúc này trời càng lúc càng tối, nhưng cô không dám quay lại nhà Lâm Lộ.

Cũng may, cô đã mang theo Chú Vật được kê đơn ở Bệnh viện số 444 bên mình. Với Chú Vật, cô có thể cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Cô thậm chí còn không dám gọi cho Lâm Lộ nữa.

Cô gọi lại cho Lê Chí Hiểu, nhưng anh vẫn không trả lời. Gửi cho anh ấy một tin nhắn wechat, vậy mà trực tiếp bị chặn lại.

Thế là cô gọi điện cho Lưu Cương.

"Mạn Ca, có chuyện gì vậy?”

"Có thể liên lạc với Chí Hiểu được không? Nếu có thể thì hãy nói cho anh ấy biết ngay, anh ấy... Tóm lại hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm! Hãy để anh ấy liên lạc với tôi ngay! Nhanh lên!"

"Có ý gì?"

"Mau liên lạc với anh ấy! Đừng hỏi nữa!"

Sau đó cô cúp điện thoại, không trả lời cuộc gọi của Lưu Cương, tránh để lãng phí thời gian.

Sau đó, cô chạy vào một khách sạn và chọn một phòng.

Cô không chọn về nhà vì cô không chắc liệu cái gọi là ác quỷ này có theo cô về nhà và làm tổn thương cha mẹ cô hay không. Tác dụng bảo vệ của Chú Vật này có thể không bảo vệ được cha mẹ cô.

Sau khi vào phòng khách sạn, cô ngồi trên giường, cầm điện thoại di động lên, cẩn thận xem ảnh camera giám sát chụp trên màn hình điện thoại di động.

Trong ảnh chỉ có Chí Hiểu và cô.

Không ai khác.

Lục Mạn Ca bắt đầu nhớ lại tất cả những gì mình và Lâm Lộ đã trải qua kể từ khi họ nhận ra nhau.

Chính xác thì Lâm Lộ đã trở thành ma khi nào?

Hay ngay từ đầu cô ấy đã là ma rồi?

Theo Mai Khuất Chân, lời nguyền của quỷ hiển nhiên rất khủng khiếp.

Ngay cả với Chú Vật này, thực sự có thể tự bảo vệ mình?

Lê Chí Hiểu vẫn không liên lạc với cô.

Cô chỉ có thể tiếp tục gọi cho Lưu Cương.

Nhưng vừa lúc cô chuẩn bị rời khỏi màn hình điện thoại thì đột nhiên, chiếc hộp Chú Vật cô đặt cạnh giường chuyển động.

Cô sửng sốt một chút, sau đó phát hiện hộp Chú Vật hơi mở ra.

Đồng thời, màn hình điện thoại di động đã thay đổi.

Cô mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen thấp thoáng bên cạnh Lê Chí Hiểu!

"Cái này, đây là cái gì?"

Chiếc hộp Chú Vật lại được đóng lại.

Sau đó, hình bóng màu đen trên màn hình điện thoại cũng biến mất!

"Đây rốt cuộc là cái gì?"

Lục Mạn Ca càng ngày càng cảm thấy đáng sợ.

Đột nhiên, điện thoại reo.

Người gọi là Lâm Lội

Cô nắm chặt điện thoại, không dám trả lời.

Lâm Lộ... cô ấy rốt cuộc là cái quái gì vậy? ? ?
Bình Luận (0)
Comment