Q14 - Chương 14: Lê Chí Hiểu (7)
Q14 - Chương 14: Lê Chí Hiểu (7)Q14 - Chương 14: Lê Chí Hiểu (7)
Q14 - Chuong 14: Le Chi Hieu (7)
Đây là một con phố tương đối yên tĩnh.
Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ đang đợi ở đây.
"Bệnh viện số 666, đây cũng quá..." Lâm Lộ cho đến bây giờ cảm thấy khó tin.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, còn có cái gì Ám Hồn điểm, điều đó có nghĩa là nếu được bệnh viện này chữa trị thì về sau khó tránh khỏi phải chịu một mức độ xui xẻo nào đó. Ám Hồn điểm càng cao thì gặp phải bất hạnh cũng sẽ càng lớn."
Nhưng hiện tại, Lê Chí Hiểu không có lựa chọn nào khác.
Anh đã bị ác quỷ này quấn thân. Nếu như không đem vấn đề này giải quyết thì hậu quả khó mà lường được
"Cô ấy thực sự là ma à?"
Lâm Lộ vẫn khó chấp nhận khái niệm ma. Nhưng hiện tại, đó là sự thật.
"Tôi e rằng là như vậy."
Lê Chí Hiểu nhìn Lâm Lộ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
"Sao chỉ có cô?"
"Ừ, tôi cũng muốn biết."
Mặc dù Lê Chí Hiểu nói không đầu không đuôi, nhưng Lâm Lộ hoàn toàn hiểu được anh ta đang nói cái gì.
Ý của anh ta là tại sao Lâm Lộ lại là người duy nhất ở trạng thái "bình thường".
Còn những người khác, thậm chí cả cha mẹ của cả Lê Chí Hiểu và Lục Mạn Ca đều rơi vào trạng thái "bất thường”? Từng người một, toàn bộ đều như vậy?
Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ nhìn nhau, họ có gì đặc biệt?
Hay nói cách khác, họ có điểm gì chung với nhau mà khiến điều này xảy ra?
"Người phụ nữ đó, nếu cô ấy thực sự là một ác linh có thể mị hoặc lòng người... Không, không phải vậy. Tôi đã gửi những bức ảnh đó của tôi và cô ấy cho những người tôi biết. Họ so sánh và nói là không có dấu vết nào của PS."
Giờ đây, Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ đã hoàn toàn buông bỏ những giá trị vô thần và bắt đầu thảo luận về khái niệm ma quái nhìn như hoang đường này.
"Cô và tôi có điểm gì chung gì nhỉ? Điểm chung duy nhất của chúng ta là đều biết Mạn Ca."
Lâm Lộ chưa bao giờ thích Lê Chí Hiểu. Nếu không có Mạn Ca, hai người sẽ không có điểm giao nhau. Kể cả sau khi kết hôn, cô và Lê Chí Hiểu cũng không có nhiều quan hệ qua lại.
Thật sự là không nghĩ ra được.
Lâm Lộ thở dài và tựa người vào ngọn đèn đường.
"Cầu trợ Bệnh viện số 666 này, chúng ta có thể cải biến được không?"
Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ cùng im lặng. Có lế?
Một lúc lâu sau, họ đột nhiên nghe thấy thanh âm.
Trước con phố yên tĩnh, những thanh âm bắt đầu vang lên.
Giống như cuộc hẹn qua điện thoại lần trước.
Một đội ngũ bắt đầu xuất hiện phía trước.
Một luồng khí hư thối bắt đầu khuếch tán, từng chút một đập vào mặt.
Hơi thở thối rữa khiến họ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
"Đây là gì?"
Không lâu sau, trước mặt anh, anh nhìn thấy vài người với thân hình vặn vẹo đang chậm rãi đi về phía mình.
Những người thân thể vặn vẹo đó di chuyển rất chậm, nhưng sau khi nhìn thấy họ, Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ đã không thể cử động được nữa. Trong mắt họ chỉ có những "người" này.
Sau khi những người có thân hình méo mó dân dần bước vào, Lê Chí Hiểu phát hiện bọn họ là một đám quái vật mặc áo khoác trắng giống như thây ma thối nát!
"Ah
Thây ma nhảy tới trước mặt Lê Chí Hiểu, sau đó dễ dàng xé toạc cổ họng anhl.…
"Được rồi, không cần quá sợ hãi."
Aluca Faust nhìn Lê Chí Hiểu và Lâm Lộ đang ngơ ngác trước mặt rồi nói: "Hai người đến gặp bác sĩ, có phải gặp phải lời nguyền linh dị nào đó không? Ồ, các ngươi có thể hiểu tiếng Anh không? Tiếng Trung? Tiếng Nhật?"
"Người Trung Quốc, người Trung Quốc."
"Người Hoa ở nước ngoài? Người Trung Quốc?"
"Người Trung Quốc."
"Cũng khá hiếm đây. Bệnh viện của chúng tôi thường điều trị cho bệnh nhân đến từ Châu Âu và Hoa Kỳ, thỉnh thoảng có bệnh nhân đến từ Châu Á... Uhm, các ngươi hiểu tiếng Trung của tôi, phải không?"
"Chờ một chút!" Lê Chí Hiểu đột nhiên nói: "Thây ma, thây ma vừa rồi ở đâu? Tôi chỉ nhớ mình bị thây ma tóm lấy, sau đó tôi..."
"Đó là nghi lễ để cộng Ám Hồn điểm cho anh. Anh đã đọc mặt sau tấm danh thiếp chưa? Những người tìm kiếm sự giúp đỡ từ gia tộc chúng ta đều phạm tội giống như chúng ta. Sau khi được cho Ám Hồn điểm, anh đã là tội nhân rồi."
Am Hồn điểm? Không phải nói..."
"Chúng tôi sẽ xác định số Ám Hồn điểm thực tế mà anh được cấp dựa trên hóa đơn điều trị thực tế. Đến lúc đó, số tiền sẽ được hoàn lại nhiều hơn và số tiền ít hơn. Hơn nữa, đó không phải là thây ma, đó là ác linh."
"Ác linh..."
Nghe được lời nói rùng rợn này, Lê Chí Hiểu vội vàng hỏi: "Nói chúng ta là tội nhân là có ý gì?"
"Vấn đề này ta không biết đáp án, chỉ có thể hỏi Viện trưởng của chúng ta thôi. Được rồi, chúng ta nói về bệnh tình đi."
Lâm Lộ lên tiếng trước: "Vấn đề là, bạn thân của tôi, cô ấy đáng lẽ đã chất..."
Aluca gõ nhanh bàn phím, ghi lại triệu chứng bị nguyền rủa mà Lâm Lộ kể lại.
Sau khi nghe Lâm Lộ kể lại, Aluca gật đầu nói: "Thì ra là anh, tức là anh đã gặp Đới Duy. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao trên người anh lại có danh thiếp."
"Tình huống hiện tại của chúng ta..."
"Đừng kích thích cô ấy nữa. Ý tôi là vợ của anh. Đừng phủ nhận cô ấy không phải là vợ của anh, vui vẻ tiếp nhận thân phận vợ trở về này."
"Cô, cô không quan tâm tôi chung sống như vợ chồng với cô ấy hả? Cô ấy là ma! Cô có thể đối phó cô ấy được không?"
"Cô ấy không phải là ma bình thường."
"Vậy thì?" Lâm Lộ lại hỏi: "Vì sao tôi có thể cùng anh ta lưu giữ trí nhớ chính xác?"
"Trí nhớ? Cô nghĩ đây là do vấn đề về trí nhớ sao?"
Lâm Lộ nghi hoặc: "Không phải trí nhớ có vấn đề sao?"
"Đương nhiên là không. Trí nhớ của ai cũng không bị giả mạo. Hơn nữa, cô hẳn là cũng phát hiện, không chỉ có trí nhớ bị thay đổi."
Đúng.
Lê Chí Hiểu phải thừa nhận điều này.
Hình ảnh, video, hồ sơ hộ khẩu, giấy chứng tử... mọi thứ đã được thay đổi hoàn toàn.
Giống như một không gian song song nơi Lục Mạn Ca không chết.
Anh và Lâm Lộ giống như những bug trong không gian song song này.
Nhưng còn ánh sáng đen trên mặt Lục Mạn Ca thì sao? Cô không nhìn thấy mình, cũng không nhìn thấy Lâm Lội
"Đó không phải là trí nhớ bị giả mạo, đó là cái gì? Chúng ta và những người khác, nhất định là có một bên có trí nhớ sai đúng không? Lục Mạn Ca chết rồi, sau đó..."
"Nghe tôi nói đây. Từ giờ trở đi, hai người phải nhớ một điều: Sau khi rời khỏi bệnh viện này thì không được tin tưởng ai ngoài hai người. Sau đó, dù đối mặt với ai cũng hãy giả vờ Lục Mạn Ca còn sống, không được tỏ ra bất thường. Nếu có ai, hãy nhớ kỹ, có ai muốn chứng minh cho các ngươi biết Lục Mạn Ca có còn sống hay không thì đừng tin."
Sau đó, Aluca ngồi thẳng dậy, nói từng chữ một: "Hãy nhớ kỹ những gì tôi nói tiếp theo. Điều này rất quan trọng, hãy ghi nhớ: Lục Mạn Ca đã chết. Bất kể ai nói với các ngươi là cô ấy chưa chết, cũng đừng tin. Sau đó nếu có một nhóm bác sĩ linh dị không có thập tự ngược trên trán nói với các ngươi là Lục Mạn Ca vẫn còn sống, đừng bao giờ tin điều đó, hãy tin tôi, những bác sĩ như vậy nhất định sẽ xuất hiện trước mặt các ngươi, nhưng đừng bao giờ tin lời nói của họ. Một khi các ngươi thật sự tin tưởng Lục Mạn Ca thật sự không chết, đó chính là các ngươi vạn kiếp bất phục."
"Vậy cô có biện pháp nào...
"Ta sẽ cho các ngươi một đơn thuốc Chú Vật. Nhưng hãy nhớ, điều duy nhất có thể cứu được anh là những gì ta vừa nói." Lê Chí Hiểu vẫn không hiểu: "Tôi không hiểu..."
"Anh có bao giờ nghĩ tới có lẽ mình mới là người phát điên, có lẽ Lục Mạn Ca thật sự không chết?"
"Hả?"
Anh đã bao giờ nghĩ như vậy chưa?”
"Ừ... tôi đã từng nghĩ như vậy."
"Đó chính là nguy hiểm bắt đầu. Anh nên vui mừng vì đã kiềm chế được. Hãy nhớ, Lục Mạn Ca đã chất."
"Chờ đã." Lâm Lộ đột nhiên trở nên khó hiểu: "Cô có chắc chắn là Mạn Ca đã chết không? Rõ ràng hầu hết mọi người đều cho rằng cô ấy vẫn còn sống. Cô có chắc chắn là chúng tôi không nói dối không?”
"Tất nhiên." Aluca nói: "Tôi chính là biết."
Nữ bác sĩ trước mặt khiến Lê Chí Hiểu cảm thấy rất thần bí.
Anh để ý đến tấm thẻ trên ngực của cô, có tên 'Aluca Faust' trên đó.
"Faust?
Cái tên này thật đặc biệt.
"Họ của tôi là Darren." Tuy nhiên, Aluca sửa lại không chút do dự: "Họ của tôi là Aluca Darren. Hãy nhớ gọi tôi là bác sĩ Darren.'