Q16 - Chương 1: Chứng mất trí nhớ
Q16 - Chương 1: Chứng mất trí nhớQ16 - Chương 1: Chứng mất trí nhớ
Q16 - Chương 1: Chứng mất trí nhớ
“Ta... ta là... ta là ai?”
Nỗi sợ hãi.
Dù có cố gắng nhớ nó trong đầu đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tìm thấy bất kỳ trải nghiệm cụ thể nào.
Vẫn có thể nhớ tất cả những hiểu biết thông thường bao gồm cả ngôn ngữ, nhưng không thể nhớ bất kỳ trải nghiệm cụ thể nào của mình. Thậm chí...
Cô thậm chí còn không nhớ được tên của chính mình.
"Không sao đâu, không sao đâu."
Trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên với tóc mai hơi hoa râm, bà ta nắm tay người phụ nữ mất trí nhớ nói: "Bác sĩ nói đây chỉ là tạm thời, ngươi kinh hãi nên tạm thời mất trí nhớ. Một thời gian sau, ngươi sẽ nhớ lại được những gì mình muốn."
Qua một đoạn thời gian liền có thể nhớ lại?
Sau khi nghe được người phụ nữ trung niên nói như vậy, người phụ nữ mất trí nhớ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Sẽ thật khủng khiếp nếu những ký ức trong quá khứ không bao giờ có thể lấy lại được.
(*) Do đây là những chương đầu của Quyển 16, tác giả vẫn chưa ra tiếp các chương sau nên mình không thể xác định mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này, nên Quyển 16 này mình sẽ dùng mối quan hệ ta-ngươi để mô tả(*)
"Ta là mẹ Tống Nhiễm của ngươi, nhớ kỹ, ngươi tên Hải Vân Lam."
Hải Vân Lam...
"Biển cả, mây mù, sương mù gió núi... Đây là bệnh viện thị trấn của thị trấn Hắc Tùng. Bác sĩ nói với chúng ta, nếu trong vòng hai tuần ngươi không thể phục hồi trí nhớ, chúng ta sẽ đưa ngươi đến bệnh viện lớn trong tỉnh tìm bác sĩ thần kinh, để các chuyên gia nội khoa đến xem '.
"Ta...
"Ngoại trừ việc mất trí nhớ, kết quả kiểm tra cho thấy hệ thần kinh trung ương của ngươi không hề bị ảnh hưởng gì, nên ngươi có thể yên tâm cuộc sống hàng ngày của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng và không cần phải phục hồi chức năng. Bác sĩ nói hiện tại ngươi đã được xuất viện rồi, không sao cả."
Người phụ nữ mất trí nhớ vẫn không có cảm giác về thực tại.
Mẹ...
Người phụ nữ trung niên tên Tống Nhiễm trước mặt chính là mẹ mình...
Không có cảm giác thực tế.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, cô có thể nhìn thấy một dải bờ biển.
"Nhìn này, đây là bản đồ thị trấn Hắc Tùng, nơi chúng ta sống."
Tống Nhiễm lấy điện thoại di động ra, cho Hải Vân Lam xem bản đồ thị trấn Hắc Tùng. Thị trấn Hắc Tùng là một thị trấn nhỏ nằm trên một quần đảo ở biển Đông Nam, trong khu vực này có khoảng hai mươi hòn đảo. Thị trấn Hắc Tùng nằm trên hòn đảo nhỏ nhất là đảo Hắc Tiều và cũng là nơi cách xa đất liên nhất, phía đông nam của nó có một hòn đảo lớn hơn với diện tích khoảng ba lần.
"Thị trấn Hắc Tùng là thị trấn duy nhất trên đảo, với tổng dân số chưa đến 2. 000 người. Phần lớn người dân trong thị trấn sống ở phía nam đảo Hắc Tiều, còn phía bắc chủ yếu là rừng rậm... Nghề cá ở vùng chúng ta tương đối phát triển, thuộc về lối sống ven biển và ăn từ biển."
"Đợi một chút..."
Hải Vân Lam vẫn không thể coi người phụ nữ này là mẹ mình.
"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, đây cũng là vấn đề khiến ta quan tâm nhất... Ngươi nói ta kinh hãi mất trí nhớ, trước khi mất trí nhớ ta đã trải qua những gì? Kinh hãi như thế nào đã khiến ta mất trí nhớ như vậy?”
Nghe vậy, Tống Nhiễm hạ tay đang cầm điện thoại xuống, cắn môi nói: "Ta không chắc lắm. Khi chúng ta tìm thấy ngươi thì ngươi đã ngất xỉu. Tất nhiên, ngươi không hề bị chấn thương gì, vì vậy chúng ta suy đoán nguyên nhân khiến ngươi bị mất trí nhớ là do kinh hãi."
"Bất tỉnh..."
"Hãy nghe kỹ, Vân Lam. Những gì ta nói tiếp theo mới là mấu chốt. Ngươi phải ghi nhớ thật kỹ."
Bà ta đến gần Hải Vân Lam, thấp giọng nói: "Đây là chuyện quan trọng nhất, ta đã chào hỏi mọi người trong bệnh viện rồi đưa phong bao lì xì cho họ, họ sẽ không nói cho người khác biết ngươi đã mất trí nhớ, sau khi xuất viện, đừng tiết lộ với ai là ngươi đã mất trí nhớ, ngoại trừ ta! Ngươi phải giả vờ giống hệt như bình thường. Ta đã xin phép cho ngươi nghỉ phép một thời gian dài, chờ ngươi lấy lại trí nhớ và vượt qua chuyện này."
"Tại sao?"
Tống Nhiễm hiển nhiên đã đoán trước Hải Vân Lam sẽ hỏi bà ta vấn đề này.
"Cách nơi ngươi xảy ra tai nạn không xa, còn có một người khác đang mất tích. Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến ngươi... Bất quá, ta lo lắng điều này sẽ khiến người ta có liên tưởng xấu. Nếu ngươi nói cho người khác biết ngươi đã mất trí nhớ, ngươi phải giải thích nguyên nhân mất trí nhớ thì sẽ rất phiền toái, dù sao ngươi cũng sẽ sớm khôi phục trí nhớ, thêm một chuyện không bằng ít một chuyện, không phải sao?"
Thêm một chuyện không bằng ít một chuyện...
Hải Vân Lam mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Nếu ta không liên quan gì đến sự biến mất của người đó thì tại sao ta lại phải..."
"Cho nên nếu có người tới hỏi ngươi, ngươi nói ngươi mất trí nhớ, ngươi làm sao làm cho người khác tin rằng chuyện này không liên quan tới ngươi? Thậm chí có người có thể nghi ngờ ngươi cố ý giả vờ mất trí nhớ... Hiện tại ngoại trừ ta, không ai biết ngươi được tìm thấy ở đâu, điều này sẽ giúp ngươi tránh được rất nhiều phiền toái."
Hải Vân Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy Tống Nhiễm nói có vẻ có lý.
"Người mất tích đó có biết ta không?"
Nghe vậy, Tống Nhiễm lập tức lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
"Ngươi nhớ lại cái gì sao?” "Không, không." Hải Vân Lam lắc đầu: "Ta chỉ đang nghĩ, có lẽ ta biết người mất tích..."
Theo lời Tống Nhiễm nói, nếu có người biết cô được tìm thấy ở đâu, sẽ bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mất tích của người đó.
Vậy thì có lẽ cô đã biết người mất tích ngay từ đầu.
"Việc này ta sẽ nói cho ngươi sau, sau khi ngươi tỉnh lại không bao lâu, bác sĩ liền bảo ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Tống Nhiễm đắp chăn lên, nói: "Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ đi nói chuyện với bác sĩ."
Nhìn thấy "mẹ" trước mặt rời khỏi phòng bệnh, Hải Vân Lam trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác hư ảo.
Từ khi cô tỉnh lại vẫn chưa đầy một tiếng.
Trí nhớ trống rỗng, như thể vừa mới sinh ra, cô phải tiếp nhận mối quan hệ giữa các cá nhân hoàn toàn xa lạ này.
Tống Nhiễm nói cô là con gái của mình, nhưng Hải Vân Lam chỉ cảm thấy có một cảm giác xa lạ mãnh liệt đối với bà ta, vô thức không có cách nào đến gần bà ta. Điểm này khiến Hải Vân Lam vô cùng khó hiểu.
Cho dù thật sự mất trí nhớ, tại sao lại đối xử như mẹ mình vậy?
Bà ấy có thực sự là mẹ của mình không? Hay là... mối quan hệ giữa hai mẹ con thực ra không tốt lắm?
Tuy nhiên, điều mà Hải Vân Lam quan tâm hơn chính là "người mất tích" mà bà ta nhắc đến.
"Người mất tích" mà cô biết.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Không lâu sau, bác sĩ tới.
Khi cô mới tỉnh lại, Hải Vân Lam đã gặp bác sĩ rồi. Sau khi bác sĩ tiến hành một số cuộc kiểm tra định kỳ cho cô, bác sĩ cũng đưa ra chẩn đoán sơ bộ về chứng mất trí nhớ của cô.
Tuy nhiên, Hải Vân Lam vẫn rất bất an.
Chứng mất trí nhớ của mình có thực sự là tạm thời không?
Điều gì sẽ xảy ra nếu ký ức không thể quay trở lại?
Chỉ nghĩ tới chuyện này thôi cũng khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. Vì vậy, vừa rồi cô đã cố gắng nhớ lại nhưng kho ký ức trong đầu cô luôn trống rỗng.
Đối với thị trấn được gọi là Thị trấn Hắc Tùng này, hòn đảo nhỏ này có tên là Đảo Hắc Tiều...
Cô không thể nghĩ được gì cả.
"Bác si cô lập tức nói với bác sĩ trước mặt: "Nếu tôi gặp những người tôi từng gặp trước đây, hoặc đi đến những nơi tôi từng đến trước đây, liệu tôi có nhớ được không bác sĩ?"
Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô Hải, hãy nghe tôi nói, chứng mất trí nhớ của cô chỉ là tạm thời, cô đừng quá lo lắng và căng thẳng. Tôi đã từng học tại khoa thần kinh của một bệnh viện lớn trong tỉnh, và tôi đã từng tiếp xúc với những bệnh nhân tương tự như trường hợp của cô."
Nghe bác sĩ nói xong, Hải Vân Lam vẫn cảm thấy bất an, trạng thái ký ức trống rỗng này thực sự rất bất an, điều đó có nghĩa là dù ai nói với cô điều gì, cô cũng không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Sau một hồi kiểm tra, cuối cùng cô cũng được quyết định xuất viện.
Chờ cô sắp xuất viện, Tống Nhiễm giúp cô thu dọn hành lý, nói với cô: "Chú của ngươi sẽ lái xe đến đón chúng ta, lát nữa sẽ gọi điện cho chúng ta, được rồi, ta sẽ giới thiệu cặn ke chú của ngươi với ngươi. Trước đó, ta muốn giải thích với ngươi một điều nữa. Hãy nhớ kỹ, chuyện này quan trọng hơn việc không để người ta biết ngươi đã mất trí nhớ."
Lúc này bà ta ghé sát vào tai Hải Vân Lam thì thâm.
Trong phòng lúc này chỉ có hai mẹ con, cũng không có người qua cửa.
Dù vậy, bà ta vẫn nói với giọng thì thâm như vậy, điều đó cho thấy bà ta cẩn thận đến mức nào.
"Nếu có ai hỏi ngươi... Mặc dù nhìn chung khó có khả năng sẽ có người hỏi ngươi điều này, nhưng... nếu ai đó hỏi ngươi một câu hỏi như vậy... hãy nhớ, hãy trả lời theo những gì ta dạy ngươi!"