Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 514 - Q16 - Chương 2: Bộ Xương Đen

Q16 - Chương 2: Bộ xương đen Q16 - Chương 2: Bộ xương đenQ16 - Chương 2: Bộ xương đen

Q16 - Chương 2: Bộ xương đen

Hải Vân Lam kỳ thật cảm thấy mình có thể tự mình đi lại, nhưng Tống Nhiễm vẫn tìm cho cô một chiếc xe lăn.

Cạnh bệnh viện chỉ có một bãi đậu xe nhỏ nên chú cô nhất định phải đoán ra thời gian đến, nếu không sẽ khó tìm được chỗ đậu xe.

Hải Vân Lam vẫn rất cảnh giác với 'mẹ" bên cạnh.

Bà rõ ràng là mẹ của mình, nhưng trong ý thức và hiểu biết hiện tại, vẫn cảm thấy bà ta như một người xa lạ.

Đây thực sự là...

Quá làm cho cô cảm thấy quỷ dị.

Lúc này, cô chợt nhận thấy bên ngoài có rất nhiều người vây quanh bệnh viện, hình như cô cũng nghe thấy bên trong đang xảy ra mâu thuẫn.

Cô chỉ vào nơi đó và nói: "Co chuyện gì vậy? Ta muốn xem một chút?"

Lúc này Hải Vân Lam nhận thấy Tống Nhiễm rõ ràng đang khẩn trương, bà ta nắm lấy tay Hải Vân Lam, nói: "Vân Lam đừng đi, nghe lời ta, đừng đến đó."

Tuy nhiên, vì không tin tưởng người mẹ xa lạ này, Hải Vân Lam ngày càng không muốn nghe lời bà. Ngược lại, cô tách ra khỏi Tống Nhiễm và bước nhanh về phía đám đông.

Có rất nhiều người xung quanh đó, và cô nghe thấy tiếng ai đó đang la hét bên trong.

"Van cầu ngươi, đừng lại đánh!"

Sau đó, cô nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Có vài người đội mũ trùm đầu màu đen kỳ lạ, cam gậy gỗ đánh một người đàn ông trên mặt đất. Và hiển nhiên chứng kiến cảnh tượng này, nhưng không ai dám tiến tới.

Trên mặt đất, người đàn ông đã bị đánh đến chảy máu đầy đầu.

Hải Vân Lam kinh ngạc nhìn một màn này, kéo một người đến bên cạnh hỏi: "Sao có thể vô pháp vô thiên như vậy? Có ai báo cảnh sát chưa?”

Sau khi nghe cô nói, người đàn ông vội hỏi: "Cô điên à? Có biết những người này là ai không? Sao dám gọi cảnh sát chứ hả?"

Ngay sau đó, người cầm đầu, một người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen, nói: "Tốt, không sai biệt lắm"

Anh ta bước đến gần người đàn ông đầy mặt đầy máu và nói: "Ta đưa ngươi đến gần bệnh viện đánh ngươi để ngươi có thể dễ dàng điều trị, xem như ban ân cho ngươi. Ngươi nên nói như thế nào?”

Người đàn ông miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, nhìn người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen với vẻ mặt kinh hoàng và nói: "Vâng, tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..."

"Đó không phải là điêu ta muốn nghe."

"Tôi, tôi không phải kẻ có tội... Làm ơn, làm ơn... Tôi nhất định sẽ trả số tiền mình nợ, tôi nhất định sẽ... "Ý ngươi là, ngươi không phải là tội nhân... phải không?"

"Đúng vậy, tôi, tôi không phải tội nhân... làm ơn... tôi thực sự không phải tội nhân..."

Lúc này Tống Nhiễm đã tới, nắm lấy tay Hải Vân Lam.

"Được rồi, Vân Lam, đi theo ta, đừng ở chỗ này!"

Lần này Tống Nhiễm dùng hết sức lực ép Hải Vân Lam rời khỏi đây, sau đó nói: "Xe của chú ngươi tới rồi, ta đưa ngươi về nhà. Gần đây đừng ra ngoài..."

"Những người đó là ai?" Hải Vân Lam không hiểu hỏi: "Không ai dám báo cảnh sát sao?"

"Có gọi cảnh sát cũng vô ích. Nạn nhân sẽ không xác định được ai đã đánh mình. Không có bằng chứng, cảnh sát không thể bắt giữ anh ta."

"Không có camera giám sát sao?”

"Bọn họ đều đội mũ trùm đầu, chỉ cần không thừa nhận thì căn bản sẽ không có chứng cứ."

"Bởi vì người bị hại sợ phiên phức sau này bị trả thù hả?"

"Đúng..."

Không biết vì sao, Tống Nhiễm lại có chút do dự khi trả lời câu này.

"Vậy nên hãy nhớ, dù thế nào đi nữa..."

Khi Hải Vân Lam và Tống Nhiễm đến bãi đậu xe, họ nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ trước mặt.

"Được rồi, đi nhanh lên. Bãi đỗ xe này không còn chỗ trống, chú ngươi không thể đỗ xe ở đây quá lâu."

Tống Nhiễm mở cửa xe, để Hải Vân Lam ngồi vào xe trước, sau đó bà ta mới ngồi vào.

Người lái xe là một người đàn ông trung niên quay lại nói với Hải Vân Lam: "Vân Lam, ta là chú của ngươi, ngươi cũng không nhớ ta phải không?”

Hải Vân Lam nhìn người đàn ông trung niên xa lạ, ngơ ngác nói: "Xin lỗi, ta... hiện tại không nhớ ai cả."

Xe chậm rãi lái ra ngoài bệnh viện, sau đó Hải Vân Lam nhìn thấy phần lớn đám người vây quanh mình cơ bản đã giải tán. Chuyện vừa xảy ra cứ như chưa từng xảy ra vậy.

Hải Vân Lam nhớ lại ánh mắt của người đàn ông vừa rồi.

Rõ ràng anh ta là người bị đánh, miệng và mũi đều chảy máu, nhưng lời cầu xin lòng thương xót của anh ta thật kỳ lạ.

Đó không phải là "làm ơn tha cho tôi”, mà liên tục nói "tôi không phải là tội nhân”.

Những lời này quá kỳ quái.

"Anh, cô ấy, cô ấy vẫn chưa nhận ra chúng ta." Tống Nhiễm thở dài nói: "Nhưng không sao đâu, bác sĩ nói cô ấy sẽ sớm hồi phục trí nhớ từng chút một. Bây giờ trông cô ấy thật sự mệt mỏi và không muốn nói chuyện."

Nghe bà ta nói vậy, ông chú lái xe phía trước cũng thở dài.

"Vân Lam, chợp mắt trên xe một lát đi."

Hải Vân Lam thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Loại mất trí nhớ này, cảm giác không còn chút nào về quá khứ thật quá đáng sợ.

Đặc biệt là khi người được gọi là bác sĩ nói là cô sẽ sớm lấy lại được trí nhớ, nhưng... sẽ mất bao lâu? Hay nói cách khác, sẽ mất bao nhiêu thời gian?

Trong lòng cô có chút bối rối.

Lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.

Cô muốn xem qua đây. Nếu những gì Tống Nhiễm nói là đúng thì... đây chính là thị trấn nơi cô lớn lên.

Tuy nhiên, cô thực sự không có nhiều ấn tượng.

Lúc này, chiếc xe quay đầu, đi vào một con đường tương đối yên tĩnh.

Lúc này cô chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến Hải Vân Lam kinh hãi đến mức mở to mắt.

"Cái... đó... đó là gì vậy?”

Cô chỉ về phía trước và nói với Tống Nhiễm: "Đó là cái gì?"

Phía trước xe chừng mười mét có một bộ xương.

Một bộ xương hoàn toàn đen kịt.

Bộ xương duy trì tư thế chạy về phía trước, nhưng điều kỳ lạ là chỉ có các ngón chân của chân trái của bộ xương nằm trên mặt đất, còn chân phải thì giơ lên phía sau.

Tư thế như vậy không thể giữ thăng bằng, bộ xương đen này cũng không thể đứng vững được!

"Đây rốt cuộc là..."

"Vân Lam." Tống Nhiễm Trạch nhanh chóng nắm lấy tay cô, nói: "Đừng để ý tới chuyện đó, đừng lo lắng..."

"Ta...

"Đây là hiện tượng kỳ lạ trên đảo Hắc Tiều của chúng ta. Người từ ngoài đảo đến đây cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, đây không phải là xương người nên đừng lo lắng."

Lời giải thích này quá kỳ quái.

"Không, ta nhớ được..."

Cô nắm chặt tóc và nói: "Ta... ấn tượng với thứ này!"

Đây là thông tin duy nhất bắt đầu xuất hiện trong ngân hàng ký ức hoàn toàn trống rỗng của cô sau khi cô tỉnh dậy!

Cô đã từng nhìn thấy bộ xương đen này trước đây!

"Đây rốt cuộc là thứ gì?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment