Bệnh Viện Số 444 (Dịch)

Chương 515 - Q16 - Chương 3: Người Mất Tích

Q16 - Chương 3: Người mất tích Q16 - Chương 3: Người mất tíchQ16 - Chương 3: Người mất tích

Q16 - Chương 3: Người mất tích

Tuy nhiên, dù Hải Vân Lam có hỏi tiếp thế nào đi chăng nữa, mẹ cô cũng đều không tiếp tục chịu mở miệng, kể cả chú cô. Đối với bộ xương màu đen kia, từ đầu đến cuối vẫn luôn nói năng thận trọng.

Hiện tượng kỳ lạ trên đảo Hắc Tiều...

"Đừng hỏi nữa, Vân Lam. Ta chỉ có thể nói với ngươi đây không phải là xương người. Nếu không, cảnh sát đã đến điều tra từ lâu rồi. Cái này trông giống như xương người, nhưng tuyệt đối không có DNA của con người."

Hải Vân Lam mơ hồ nghe ra điều gì đó.

"Các ngươi vừa nói đây là một hiện tượng kỳ lạ trên đảo. Nói cách khác, có nhiều hơn một bộ xương như thế này phải không?"

Hải Vân Lam nhìn những bộ xương phía sau xe càng ngày càng nhỏ đi, cô bắt đầu cảm thấy trong lòng càng ngày càng trở nên sợ hãi.

"Đó không phải là tượng hay tượng sáp." Hải Vân Lam lập tức nhìn Tống NhiễmThứ đó..."

"Đừng hỏi, Vân Lam. Ta đã nói rồi... trước mặt những người khác ngươi phải giả vờ như ngươi không ha mất trí nhớ, chuyện này chỉ có chú ngươi và ta biết ngươi mất trí nhớ, ta cũng nhiều lần chào hỏi bác sĩ, đưa cho hắn phong bao đỏ, dặn hắn chuyện này không được nói cho ai biết. Tuyệt đối không nên cùng bất kỳ người nào đi hỏi thăm sự tình bộ xương màu đen này, tuyệt đối không được!"

Rõ ràng, bà ta tuyệt đối không thể nói được.

Nhưng vào lúc này, Hải Vân Lam càng cảnh giác với Tống Nhiễm hơn.

Bà ấy có thực sự là mẹ của mình không?

Tại sao phải giả vờ như mình không bị mất trí nhớ? Tại sao không giải thích cho mình cái bộ xương màu đen này là gì?

Nếu mình lấy lại được trí nhớ trong khoảng hai tuần nữa, có cần thiết phải giấu chuyện này không? Đại khái có thể trực tiếp nói với mình!

Người phụ nữ này, còn người được gọi là chú này... Cô thực sự không dám tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của họ.

"Vậy ngươi có thể nói cho ta biết một chút về ta được không?"

Hải Vân Lam quyết định đổi góc nhìn, thay vì hỏi về bộ xương màu đen, nàng lại hỏi về chính mình.

Nếu mình thực sự không phải là con gái của họ thì Hải Vân Lam không phải tên thật của mình, khi ấy có thể tìm thấy một lỗ hổng trong cuộc điều tra của mình.

"Chuyện của ngươi?"

"Ừ. Ta muốn biết về bản thân mình. Ngoài tên, ta cũng muốn biết ta là người như thế nào."

"Ngươi... ngươi là một người rất tốt bụng. Bởi vì ngươi rất tốt bụng, cho nên... Ngươi muốn tận lực giúp đỡ mọi người xung quanh."

Lúc này, Hải Vân Lam phát hiện thần sắc Tống Nhiễm có chút hoảng hốt.

Bà ta dường như đang bị mắc kẹt trong một hồi ức nào đó. "Tận khả năng trợ giúp mỗi người... Có đúng không?”

Hải Vân Lam cảm thấy ít nhất lời Tống Nhiễm nói là đúng. Cô cảm thấy nếu gặp ai đó cần giúp đỡ, cô sẽ giúp đỡ họ không chút do dự. Giống như vừa rồi nhìn thấy người đó bị đánh, nếu không phải không có điện thoại di động thì cô đã gọi cảnh sát rồi.

"Bất quá, Vân Lam, ta thực sự không muốn ngươi thiện lương như vậy."

Hải Vân Lam lập tức hỏi: "Sao ngươi lại nói như vậy?"

"Quá mức thiện lương không phải một chuyện tốt, Vân Lam." Tống Nhiễm thở dài, nói: "Trên đời này không có chuyện người tốt được khen thưởng."

Lúc này, đại thúc phía trước cũng nói thêm: "Ngược lại, Vân Lam. Trên thế giới này, phần lớn người tốt đều không có hảo báo."

Nghe được những lời này, trong lòng Hải Vân Lam chợt như run lên. Cô mơ hồ cảm thấy mình đã tìm thấy thứ gì đó trong ngân hàng ký ức trống rỗng.

"Vậy... ta đã từng làm một việc tốt, nhưng lại không được hảo báo phải không?"

"Vân Lam, ngươi đừng nói gì cả." Đại thúc tiếp tục: "Nghe cho kỹ, ngươi không có mất trí nhớ. Theo lời mẹ ngươi dạy, ngươi đã ở nhà ta trong khoảng thời gian này, bất kể là ai hỏi, ngươi đều phải trả lời như vậy.'

Lúc này, đột nhiên có khoảng hai mươi người xuất hiện trước mặt. Những người này không có ngoại lệ, đầu đội mũ trùm đầu màu đen.

Chiếc xe dừng lại ngay lập tức.

Người chú kéo cửa sổ xuống, sau đó một người đàn ông đội mũ trùm đầu bước tới và nói: "Chúng ta sắp tiến hành kiểm tra định kỳ, các ngươi phải hợp tác với chúng ta, được chứ?"

Những người này rõ ràng trông không giống cảnh sát, vậy tại sao họ có thể thiết lập các trạm kiểm soát để kiểm tra?

Hải Vân Lam nhận ra những người đội mũ trùm đầu màu đen này rõ ràng là một thế lực khá đáng sợ trên hòn đảo này.

Đảo Hắc Tiều thuộc về DiLevito, một quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á, khoảng 50% dân số trên đảo là người Trung Quốc. Theo Tống Nhiễm nói, gia tộc này là Hoa kiều đến từ Đông Nam Á, ở quốc gia Đông Nam Á nhỏ bé này, an ninh công cộng có thể nói là khá hỗn loạn. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi một thế lực băng đảng kiêu ngạo như vậy lại xuất hiện.

Nhưng nhìn họ kiêu ngạo đến mức nào, rõ ràng ngay cả chính quyền địa phương đều không coi vào đâu.

"Xin lỗi; người chú thận trọng hỏi: "Tại sao cần kiểm tra chúng tôi? Có chuyện gì vậy?"

Lúc này, ông ta lấy ra một bao thuốc lá và nói: "Nhập khẩu từ Mỹ, xin hãy nhận."

Người đàn ông đeo mặt nạ đen cầm lấy bao thuốc lá, nói: "Ngược lại là hiểu chuyện. Chúng ta đang tìm một người đàn ông tên Đan Tra. Hiện tại anh ta đang mất tích nên chúng ta phải kiểm tra các phương tiện giao thông trong khu vực này trong khoảng thời gian này. Lãnh đạo không tin tưởng cảnh sát, cho nên hắn yêu cầu chúng ta đích thân giải quyết chuyện này."

"Nguyên, thì ra là như vậy a.”

Hải Vân Lam phát hiện, khi người đàn ông đeo mặt nạ đen nói ra cái tên "Đan Tra”, sắc mặt Tống Nhiễm lập tức tái nhợt. May mắn thay, người đàn ông đeo mặt nạ đen không để ý đến mẹ cô.

Cô lập tức nhớ tới...

Mẹ cô từng nói với cô rằng có một người đang mất tích.

Rõ ràng là mẹ cô muốn cô che giấu chứng mất trí nhớ của mình, từ góc độ hiện tại, nó có quan hệ mật thiết với người mất tích này.

Chẳng lẽ đây chính là người tên Đan Tra?

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu sự mất tích của người này có liên quan đến họ thì hậu quả hiển nhiên sẽ khó có thể tưởng tượng được. Người này có thể khiến thủ lĩnh đích thân cử đến, như vậy rõ ràng hắn có địa vị cao trong băng nhóm này.

"Nếu hiểu rồi thì để chúng ta đi kiểm tra xe. Yên tâm, chỉ cần trong xe không có gì bất thường thì có thể đi qua."

"Tốt... Tốt..."

em cốp xe phía sau mở ra, chúng ta muốn kiểm tra kỹ nơi đó trước. Ngươi, trước tiên đem cho ta xem bằng lái xe và CMND trước đã. Hai người phía sau cũng xuất trình CMND của mình."

"Được rồi... được rồi..."

Rõ ràng là chú đã khá lo lắng.

Hải Vân Lam cũng bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại. Vạn nhất lộ ra sơ hở, hậu quả khó mà lường được. Trên hòn đảo nhỏ này, băng nhóm này dám kiêu ngạo như vậy, hiển nhiên không cần bằng chứng thuyết phục, chỉ cần có đủ nghỉ vấn là có thể bắt lại khảo vấn.

Nhưng rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, thứ mà chú cô lấy ra không phải là bằng lái xe mà là... một xấp tiền giấy!

Đây là hối lộ sao?

Tình hình thế nào? Thực sự có manh mối nào ẩn giấu trong xe mà không thể để cho bọn hắn cẩn thận điều tra?

"Ta, chúng ta đang vội, ngươi không cần kiểm tra bằng lái xe? Cứ dùng tiền mua cho anh em một tách trà. Nghe giọng điệu thì chúng ta đều là người Trung Quốc, nên đừng làm khó nhau..."

Cái này đang làm gì vậy?

Trắng trợn hối lộ như vậy chẳng phải là nói rõ trong lòng bọn họ có quỷ sao? Vạn nhất biến khéo thành vụng làm sao bây giờ?

"Cái gì?" Người đàn ông đeo mặt nạ đen cười khẩy: "Ngươi đang vội à?"

"Đúng, đúng. Các ngươi, các ngươi yên tâm...'

"Được rồi, ta có thể lùi lại một bước, ta sẽ không kiểm tra CMND của hai người còn lại trên xe của ngươi, nhưng bằng lái xe và CMND của ngươi phải đưa cho ta xem và ghi lại. Ngươi nên biết đây là quy định.”

Sắc mặt người chú đột nhiên trở nên rất khó coi, lập tức lấy ra thêm một xấp tiền khác từ trong người mình.

"Mọi người... Các vị, cầu các ngươi..."

Hải Vân Lam gần như chắc chắn sự biến mất của người đàn ông tên Đan Tra này chắc chắn có liên quan mật thiết đến mình, thậm chí rất có thể đây là nguyên nhân sâu xa khiến cô mất trí nhớ.

Việc xuất trình chứng minh nhân dân thực sự sẽ gây ra nhiều rắc rối vì họ sẽ biết tên và địa chỉ.

Nhưng hành vi này quá có tật giật mình, chẳng phải là ngược lại sẽ tăng thêm hoài nghi sao?

Đến cùng nên làm cái gì?

"Được."

Nhìn hành vi "thêm tiền" của người chú, người đàn ông đeo mặt nạ đen cuối cùng cũng cầm lấy xấp tiền và nói: "Coi như ngươi thức thời."

"Cảm ơn... cảm ơn..."

Sau khi họ kiểm tra xong, chiếc xe đã được tuyên bố cho đi.

"Bọn họ là ai?" Hải Vân Lam cảm giác toàn thân ướt đẫm/Bọn họ có thể vô pháp vô thiên như vậy sao?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment