Chương 57: Nụ cười quái dị trong phòng tắm (2)
Chương 57: Nụ cười quái dị trong phòng tắm (2)Chương 57: Nụ cười quái dị trong phòng tắm (2)
Chương 57: Nụ cười quái dị trong phòng tắm (2)
Virgil nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh nam và đến chỗ bồn rửa.
Những lời vừa rồi của Lelia vẫn còn văng vắng bên tai gã.
Cô ấy vậy mà đã nói điều này...
Lelia không biết sao?
Cha gã qua đời là do bệnh xơ gan. Nguyên nhân là do nghiện rượu lâu ngày, bỏ bê việc khám sức khỏe và không điều trị bệnh gan do rượu.
Mẹ gã bỏ đi vì cha nghiện rượu, mỗi khi cha uống rượu là ông sẽ trở thành ác quỷ. Chỉ khi tỉnh táo mới trở lại thành người.
Ở giai đoạn nặng của bệnh xơ gan, người bệnh sẽ rất đau đớn. Gã sẽ không bao giờ quên khuôn mặt cha nhăn nhó vì đau đớn trước khi qua đời.
Vì vậy, trong một thời gian, gã ghét những gì có trong ly và không uống chút nào.
Nhưng sau khi trở thành bác sĩ linh dị, uống rượu dù thế nào đi chăng nữa cũng không gây hại gì cho nên thỉnh thoảng gã lại trở nên tò mò. Tại sao rượu, một thứ có hại cho cơ thể con người và chẳng có tác dụng gì, lại được nhiều người ưa chuộng đến vậy?
Gã cố gắng hiểu và nếm thử rượu.
Cuối cùng, gã hiểu rằng rượu không phải là một tội lỗi, mà vấn đề thực sự nằm ở bản thân con người. Tại sao phải bận tâm với những món đồ ghét?
Vì vậy, khi nếm rượu, gã muốn trở thành một người khác với cha mình.
Nhưng làm sao Lelia có thể nói như vậy?
Cô ấy đã quên nguyên nhân cái chết của cha mình, hay là cô ấy cố tình mỉa mai? Cô ấy không xứng đáng với cấp bậc Gia tộc Faust của họ, chỉ có thể kết hôn vì thể chất có thể chịu được Chú Vật Vực thẳm xâm lấn cấp năm?
Cha là một người nghiện rượu, một người bị mọi người coi như trò đùa, ngay cả mẹ cũng không muốn gặp ông.
Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là cha của gã.
Nếu Lelia cố tình chế nhạo bản thân và cha mình...
Gã không thể chịu đựng được.
Lúc này gã kích động đến mức suýt chút nữa không phát hiện có người từ phía sau tới gần.
Ngay lúc Đới Lâm đang cân nhắc có nên nhân cơ hội này để giết gã hay không thì đột nhiên, hắn nhìn thấy bóng dáng Milan hiện ra trong gương trước mặt!
Milan bây giờ gần với mình hơn trước!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đới Lâm cảm thấy sát cơ tứ phía.
Đến tầng thời gian này, nàng vẫn như cũ còn tại?
Lúc này, Virgil bất ngờ phát hiện ra Đới Lâm ở phía sau mình qua tấm gương.
Virgil quay đầu lại và nhìn Đới Lâm. Lúc này, gã đột nhiên cảm thấy rất buồn bực.
Gã đã làm rất nhiều điêu cho Gia tộc Faust, đã làm tất cả những gì có thể và không thể làm.
Lý do cho tất cả những điều này là gì? Tất cả không phải là do Lelia sao?
Trước đây, đối với gã, Lelia giống như một nữ thần cao cao tại thượng, chỉ cần hất tóc là có thể chạm đến trái tim gã. Nhưng bây giờ có vẻ như... tất cả những điều này chỉ là mơ tưởng của gã.
Thật ra thì gã cũng hiểu. Lelia không yêu bản thân mình và thậm chí không muốn có con với gã.
Nhưng hôm nay, cô ấy đã chạm đến điểm mau chốt của gã.
Cô ấy không nên nói về cha gã như thế trước mặt.
Cho dù cô ấy đã quên hay cố tình mỉa mai, Virgil không thể tha thứ cho cô ấy.
Sau khi Đới Lâm xuất hiện, cô ấy chỉ quan tâm đến Đôi Mắt Quỷ mà hắn mang lại.
"Ngươi không sao chứ?" Đới Lâm nhìn Virgil, hắn không biết nội tình, nhưng cũng nhận thấy Virgil dường như có mâu thuẫn với những người khác.
Bàn tay của Virgil chống vào bồn rửa, và rồi...
"Hahahahahahahahaha haha ... ta, ta thực sự là buồn cười..."
Đới Lâm đột nhiên cảm thấy cơ thể căng cứng!
Gã ta đã cười!
Virgil không biết tại sao mình lại muốn nói gì đó với Đới Lâm.
Cách đây không lâu, gã đã cố gắng hết sức để thu phục người trước mặt mình.
Tại thời điểm này...
"Hahahahahahahahahahahahahahaha...'
Trong phòng tắm, Đới Lâm và Virgil ngay lập tức choáng váng.
Tiếng cười này... đến từ đâu? ? ?
Vào lúc này, đôi mắt của Virgil lập tức chuyển sang màu xanh laml
Quy tắc đầu tiên là, nếu có điều gì bất thường xảy ra, hãy ngừng cười trong vòng mười giây.
Nhưng bây giờ Virgil đã ngừng cười.
Trong vòng mười giây... sẽ không thành vấn đề, phải không?
"Đứng sau lưng ta, bác sĩ Đới." Virgil không chút do dự bước đến gần Đới Lâm, đôi mắt xanh dán chặt vào nhà vệ sinh trước mặt, cởi cúc áo quân.
"Đừng cố trốn khỏi phòng tắm. Bây giờ, chúng ta không coi thường vọng động mới có thể không có việc gì."
Virgil bắt đầu quan sát phòng tắm, nhớ lại nguồn gốc của tiếng cười vừa rồi.
"Vừa rồi sao ta phải cười..." Virgil lúc này cũng khó chịu, nhưng hiện tại hối hận đã muộn.
10 giây sau liền có thể không có chuyện gì sao?
Trực giác của Virgil mách bảo gã rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Lúc này, tiếng cười đột nhiên lại vang lên! Nhưng lần này, nguồn gốc của tiếng cười là ở cửa phòng tắm!
"Rầm'
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng tắm nhanh chóng đóng lại!
Một màn này, Virgil nhận ra bản chất của sự việc là nghiêm trọng.
Gã lấy điện thoại di động ra, muốn gọi người giúp đỡ nhưng lại phát hiện không có tín hiệu nào cả.
"Thiên..."
Không ai có thể đến để nhờ giúp đỡiI
Gã nhìn về phía Đới Lâm phía saul
Nói cách khác, người duy nhất gã có thể hướng tới bây giờ là... Đới Lâm? 2 ?
Đôi mắt quỷ của Đới Lâm dường như cảm nhận được một lời cảnh báo mạnh mẽ nào đó vào lúc này.
Đối với Virgil mà nói, gã cảm thấy một sự quen thuộc không thể giải thích được.
Sau một lúc, gã nhớ ra.
Lelia luôn muốn huấn luyện Virgil trở thành một thợ săn. Thợ săn là bác sĩ giỏi nhất của Bệnh viện số 666. Hiện tại, bệnh viện có đội ngũ y tế chuyên nghiệp trực thuộc Phó viện trưởng, đều là do thợ săn tạo thành.
"Không gian vật chất ba chiều mà chúng ta đang ở trôi theo dòng thời gian bình thường và vật chất cực kỳ ổn định. Vì vậy, ác ma trong trí tưởng tượng của con người hoặc là quái vật có cánh dơi đen hoặc quái vật có đầu và sừng có cánh màu đen."
"Thật ra trước đây ta cũng nghĩ vậy. Chẳng lẽ thợ săn đi săn không phải... loại chuyện này sao?"
Virgil vẫn còn nhớ cảnh lần đầu tiên Lelia đưa gã đi "đi săn".