Chương 7: Không thể tin được
Chương 7: Không thể tin đượcChương 7: Không thể tin được
Chương 7: Không thể tin được
"Có."
Điều khiến Chris ngạc nhiên là đối phương thế mà không chút do dự trả lời mình vấn đề này.
"Chúng tôi gặp nhau khi cùng xem một bộ phim vì cả hai đều là fan của Lý Tiểu Long. Chúng tôi đi xem bộ phim Trung Quốc Ý Diệp Vấn 4》 vì Lý Tiểu Long xuất hiện trong đó."
Khi nghe cô trả lời câu hỏi này, Chris đã sửng sốt.
Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Hai người mới kết hôn phải không?”
Trong suy nghĩ của ông, bộ phim dường như mới được công chiếu trong những năm gần đây.
"Cũng không phải..."
Sau đó, cô đột nhiên nói: "Có lẽ những gì tôi nói tiếp theo sẽ khiến anh cảm thấy rất đột ngột và kỳ quái, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh. Anh có... tin rằng trên thế giới này có ma không?"
Chris vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương sẽ hỏi một câu hỏi như vậy.
"Tại sao cô lại hỏi như vậy?"
"Theo trực giác, anh cảm thấy thế nào về điều này?"
Trực giác?
Chris chưa từng nghiêm túc suy xét qua vấn đề này.
"Tất nhiên là hôn ma không tôn tại. Nhưng vì cô đã hỏi như vậy nên có lẽ cô có ý kiến khác phải không?”
"Mỹ là quốc gia có nhiều người tin vào sự tôn tại của Chúa nhất hành tinh. Nếu chúng ta tin Chúa tôn tại thì tại sao chúng ta lại nghĩ rằng hồn ma không tồn tại?"
Chris ngây ngẩn cả người.
"Tiên sinh, tôi nói rõ ràng, trên thế giới này là có quỷ quái tồn tại “
Chris từ từ đóng cuốn sách trên tay lại.
"Cô đã bao giờ nhìn thấy ma chưa? Nếu vậy, cô có thể kể cho tôi nghe một chút."
"Cụ thể là... dù tôi có nói thì anh cũng sẽ không tin. Loại chuyện này, vô cùng hoang đường."
Chris cũng không phải là người quá tò mò, nếu đối phương không muốn nói thêm nữa, vậy thì ông đương nhiên sẽ không hỏi thêm gì nữa.
"Dù sao thì cũng cảm ơn cô rất nhiều."
"Không có việc gì. Việc nhỏ mà thôi."
Sau đó, Chris tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Xe lửa tiếp tục chạy suốt đêm.
Một lúc sau, Chris bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đối với ông, vẫn còn rất nhiều điều phải lo lắng khi đến Washington vào ngày mai.
Đối với ông lúc này, không còn khả năng cứu vãn cuộc hôn nhân với vợ. Về mặt lý trí thì ông biết điều này, nhưng về mặt tình cảm thì Chris vẫn khó chấp nhận được. Nhưng nếu mọi chuyện thực sự trở nên tồi tệ nhất thì mau chốt chính là quyền nuôi con gái.
Con gái ông hiện chỉ mới 5 tuổi.
Khi tòa án trao quyền nuôi con cho một bên cha/mẹ trong vụ án ly hôn, tòa án thường xem xét tình hình tài chính của cả hai bên. Khi điều kiện hai bên ngang nhau thì người mẹ sẽ được ưu tiên. Tất nhiên, mong muốn của chính đứa trẻ cũng sẽ được xem xét.
Nhưng vấn đề bây giờ là... vợ ông không cho ông gặp con chút nào. Bà ta chuyển ra khỏi nhà và chỉ sắp xếp để luật sư liên lạc với mình. Ông ta đến Atlanta để gặp trực tiếp một luật sư ly hôn rất giàu kinh nghiệm đang đi công tác ở đây và muốn đích thân thuê anh ta. Dù sao thì ông cũng đã từng là giáo sư đại học, cho dù vì con trai mà tạm thời mất đi sự nghiệp, với lý lịch của mình, chỉ cần ông có thể tìm được việc làm càng sớm càng tốt và giành được quyền nuôi con gái, có lẽ còn là có không ít phần thắng.
Đương nhiên, nếu như có thể không ly hôn, tự nhiên là không còn gì tốt hơn .
Trước khi kết hôn, Chris và vợ Anna coi nhau như tri kỷ của nhau.
Ít nhất đó là những gì Anna đã nói với Chris vào thời điểm đó.
Khi đó, cả hai đều vô cùng tin tưởng rằng chỉ có cái chết mới có thể chia cắt họ. Đúng như lời thề trong đám cưới đã nói.
Hai người gặp nhau vì cùng xem một bộ phim tên là Casablanca 》. Trong phim này có một câu thoại: Trên thế giới có rất nhiều thành phố, có rất nhiều quán rượu trong thành phố, mà nàng vẫn cứ đi vào lòng ta .
Cả hai đều gần như có thể đọc thuộc lòng dòng này. Dù là giáo sư khoa học tự nhiên nhưng Chris vẫn cảm nhận sâu sắc sự lãng mạn của câu nói này.
Nhưng cuối cùng hết thảy đều kết thúc.
Thực tế thật trớ trêu và méo mó. Không có sự lãng mạn trong tưởng tượng, chỉ có thực tế máu me đầm đìa.
Đã vài năm trôi qua kể từ cái chết của .John, nhưng Anna không thể vượt qua được điều đó. Bà ta không thể chấp nhận sự thật và cuối cùng đổ hết trách nhiệm cho Chris.
"Hồn ma sao... ?"
Ông thực sự hy vọng hồn ma có tồn tại.
Bằng cách đó, ông có thể thấy con trai mình quay lại với mình.
Ông mong mọi chuyện có thể quay trở lại quá khứ, và biết đâu ông sẽ có thời gian giáo dục y tốt hơn để y không sa vào ma túy, để cho y không đến mức vì phản nghịch bỏ nhà ra đi lăn lộn với đám con nghiện, mới có thể biến thành bộ dáng bây giờ.
Đột nhiên, ông đặt cuốn sách xuống.
"Thưa cô. Cô đã ngủ chưa?”
"Chưa." Người kia lập tức nói: "Tôi chưa ngủ."
"Cô vừa kể cho tôi nghe về hồn ma... phải không? Cô có thể kể chỉ tiết hơn cho tôi được không?"
Chris mới nói được nửa chừng thì cảm thấy mình có vẻ hơi đột ngột.
Tuy nhiên, dù cảm thấy đột ngột nhưng ông vẫn muốn nói hết lời.
Ông không biết ý nghĩa của việc mình đang làm bây giờ. Nghe vậy, đối phương có vẻ do dự.
"Hãy quên những gì tôi vừa nói đi...'
“Tôi...
Trong lúc nhất thời, bau không khí rơi vào trạng thái xấu hổ.
Chris đang định nói "Được rồi", nhưng đối phương đột nhiên lên tiếng.
"Quên đi, để tôi kể cho anh nghe. Dù sao tôi cũng không tìm được người khác để nói chuyện."
"Tốt..."
Chris có thể thấy cô ấy đang tràn ngập nỗi buồn.
"Tên tôi là Meredy... Tôi đến Washington D. C để gặp chồng tôi Alex. Tuy nhiên, tôi biết rất rõ là tôi sẽ không thể gặp anh ấy được."
"Cái gì?"
Khoảng mười lăm phút sau.
Sau khi nghe Meredy kể xong, Chris ngơ ngác nhìn Meredy, không thể tin vào tai mình.
"Cô đang đùa tôi à?2?”
Lúc này, vẻ mặt của ông hoàn toàn là khuôn mặt dấu chấm hỏi màu đen tiêu chuẩn.
"Thưa cô, với tất cả sự tôn trọng, điều này thực sự có một chút..."
"Phần nào anh không tin? Phần quỷ hồn hay phần bệnh viện linh dị trị liệu nguyên rủa?"
"Ngay cả khi tôi tin vào sự tồn tại của Chúa, thật khó để tin vào một bệnh viện linh dị..."
"Thấy chưa, cho dù tôi có nói với anh thì anh cũng không thể tin được những gì tôi nói phải không?”
Điều này khiến Chris cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy nhiên, ông thực sự không thể tin được lời nói của cô.
"Xin lỗi, tôi đi hút thuốc."
Ông rời khỏi ghế phía trước và đi về phía chiếc xe phía sau.
Sau khi đến một góc tương đối xa, ông lấy điếu thuốc ra và nhanh chóng châm lửa.
Bằng cách nào đó, ông luôn cảm thấy người phụ nữ tên Meredy dường như không hề nói dối.
Vẻ mặt, giọng nói... tất cả đầu có vẻ như đang nói sự thật.
Nhưng những gì cô ấy nói lại là không thể tưởng tượng, khiến cho người ta khó có thể tin.
"Trên thế giới này làm sao có thể có quỷ... quái... ?"
Đột nhiên, ông phát hiện điếu thuốc đột nhiên bị dập tắt.
Chris choáng váng.
Một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu ap vào lưng ông...