Edit + Beta: ALice
Bồ Dao Tri ngồi tại chỗ nỗi lòng phức tạp mà liếc mắt nhìn từng vết sẹo dữ tợn trên cổ tay đối phương.
Cậu nhàn nhạt quét mắt, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Cậu hỏi: "Người giống như tôi sao? Là dạng người thế nào?"
Beta nhỏ nghiêng nghiêng đầu.
"Ừm...... Tiêu sái lạnh nhạt, là Beta khinh thường nhìn người khác?"
Bồ Dao Tri mặt không cảm xúc, bình tĩnh mà trình bày: "Nếu cậu gần như chỉ là muốn thông qua việc lên giường với tôi, để biến thành dáng vẻ mà cậu vừa nói thì đó là việc tuyệt đối không thể."
Nghe vậy, Beta nhỏ không khỏi hoang mang hỏi: "Vậy còn cần phải làm thêm gì nữa sao?"
"Tôi cần phải nói rõ ràng một chút." Bồ Dao Tri liệt mặt nói, "Ý của tôi là, việc lên giường cùng tôi vốn dĩ không có bất cứ tác dụng nào."
Beta nhỏ lúc này cuối cùng cũng nghe hiểu rõ ràng.
Nhưng cậu ta quyết giữ ý mình.
Chỉ nghe cậu ta kiên trì nói: "Nếu không thử xem thì làm sao biết có tác dụng hay không?"
Không đợi Bồ Dao Tri mở miệng, cậu ta lại nhanh chóng lần nữa tiếp lời.
"Tôi biết trước đây anh không chỉ một lần hẹn tình một đêm với người khác, trong số những người anh từng hẹn thì bộ dáng của tôi hẳn cũng không xem như kém cỏi nhất. Tuy rằng tôi là một Beta, nhưng điều kiện nhà tôi rất tốt, rất có tiền! Hơn nữa tôi nghe lời lại ngoan ngoãn, anh nói đi hướng đông thì tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, nếu chọn tôi thì anh tuyệt đối không lỗ đâu!"
Beta nhỏ dùng sức tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình với Bồ Dao Tri.
Bồ Dao Tri nghe xong liền sửng sốt.
Cậu nhíu mày: "...... Cậu làm sao mà biết được?"
Beta nhỏ cười cười, hơi thè lưỡi với Bồ Dao Tri, nghịch ngợm làm động tác đáng yêu.
"Bởi vì tôi cũng cài đặt phần mềm kia mà."
"Ở trên phần mềm kia, đặc biệt là trong giới Beta chúng ta, tên của anh cực kỳ nổi danh. Tôi cũng từng gửi tin nhắn cho anh, nhưng mà bị anh làm lơ."
"Thật ra khi tôi nhìn thấy tờ biểu đơn kia của anh trai tôi thì chỉ cần liếc mắt một cái tôi liền nhận ra được là anh, cho nên...... tôi mới giấu anh trai tôi, tự mình đến đây."
"Tôi cũng đã từng thử giống như anh vậy, hẹn người trên phần mềm đi khách sạn ...... Nhưng tôi lại không vượt qua được rào cản tâm ký kia."
"Nhưng mà!" Thanh âm của Beta nhỏ đột nhiên vừa chuyển, âm điệu cất cao, "Nếu là Bồ tiên sinh, thì tôi liền có thể! Hoàn toàn không thành vấn đề!"
Bồ Dao Tri nhíu mày, không chút do dự quyết đoán từ chối.
"Tôi cự tuyệt."
Beta nhỏ tức khắc sửng sốt.
Cậu ta ngây ngốc nhìn Bồ Dao Tri, trên mặt tràn ngập vô thố cùng đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Beta nhỏ trong lòng tràn đầy mất mát, vội vàng hỏi tiếp.
"Vì sao?... Vì sao lại cự tuyệt? Nếu Bồ tiên sinh muốn tiền, thì tôi có! Tôi có thể cho anh! Hay là...... hay là do tôi không phù hợp với tính hướng của Bồ tiên sinh, nên Bồ tiên sinh không thích? Tôi, tôi có thể đi chỉnh dung!...... Hoặc là nếu Bồ tiên sinh càng thích dáng người cường tráng hơn một chút? Thì ngày mai tôi liền đi tập thể hình! Nhưng mà...... tập thể hình có thể sẽ cần một ít thời gian thì dáng người mới có thể luyện được, cho nên Bồ tiên sinh có thể kiên nhẫn chờ tôi hay không?"
Bồ Dao Tri: "......"
Dưới ánh mắt chấp nhất cầu xin đáng thương của đối phương, Bồ Dao Tri tùy ý tìm một cái cớ.
Trong mắt cậu, đây là cái cớ thích hợp nhất cho tình huống này.
Bồ Dao Tri: "Tôi không lên giường với Beta không có bất cứ kinh nghiệm nào."
Beta nhỏ ngẩn ra.
Vẻ mặt cậu ta ngẩn ngơ, trong tức khắc liền rơi vào trầm mặc.
Bồ Dao Tri nhìn vẻ mặt của đối phương, nghĩ thầm hẳn là cậu ta đã biết khó mà lui.
Ngay lúc Bồ Dao Tri nghĩ như vậy thì chỉ thấy Beta nhỏ rũ mi trầm mặc vài giây, rồi sau đó như là kiên định mà quyết định gì đó, cậu ta nói lớn: "Tôi biết rồi!"
Dứt lời, đột nhiên cậu ta đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Cậu ta dứt khoát kiên quyết xoay người nhấc chân chuẩn bị di về phía bàn bên cạnh.
Thấy thế, Bồ Dao Tri nhíu mày, khó hiểu hỏi: "...... Cậu đang làm gì?"
Beta nhỏ nghe vậy liền quay đầu lại.
Cậu ta chớp chớp mắt, vẻ mặt đương nhiên nói: "Nếu Bồ tiên sinh không lên giường với Beta không có kinh nghiệm, vậy bây giờ tôi liền tìm người lên giường đến lúc đó thì có kinh nghiệm rồi!"
Bồ Dao Tri im lặng, nhíu mày.
"Nếu đến lúc đó tôi vẫn cự tuyệt thì sao."
Nghe vậy, Beta nhỏ kinh ngạc đến ngẩn ra, trên mặt đều là không thể tin được.
"Vì, vì sao......" Beta nhỏ khó có thể tin hỏi, "Vừa rồi Bồ tiên sinh không phải nói...... không lên giường với Beta không có kinh nghiệm sao? Vì sao đến lúc đó Bồ tiên sinh vẫn muốn cự tuyệt? Là tôi làm sai chỗ nào sao?"
Beta nhỏ luôn mãi gặng hỏi.
Bồ Dao Tri lạnh mặt, thanh âm bình tĩnh.
"Tôi chỉ là vì thư giải tình dục của mình, cũng chính là chỉ lên giường với những Beta có chung mục đích giống tôi mà thôi."
"Nhưng cậu không phải."
Beta nhỏ không thể hiểu chỉ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Cái này...... Quan trọng sao?"
"Quan trọng."
Beta nhỏ nghe xong, cắn cắn môi.
Cậu ta cắn môi dưới, cơ hồ là không chút nào do dự liền quyết đoán nói: "Vậy tôi hiện tại liền có ——"
Thấy đối phương gàn bướng hồ đồ, Bồ Dao Tri không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cậu hỏi: "Cậu không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua phải không?"
Tiểu Beta lập tức gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
Nói xong, lại cười cười với Bồ Dao Tri.
Cậu ta nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Nếu không đạt được mục đích, vậy tôi cũng chỉ có thể đi chết."
Bồ Dao Tri nghe vậy liền nhíu mày.
Như là ý thức được lời nói của mình mới rồi nghe cực kỳ giống như đang uy hiếp, Beta nhỏ sợ Bồ Dao Tri hiểu lầm liền vội vàng giải thích.
"A xin lỗi! Tôi không phải có ý uy hiếp Bồ tiên sinh đâu! Tôi...... Tôi chỉ là...... Chỉ là cảm thấy sống không còn gì để lưu luyến mà thôi." Beta nhỏ lộ ra nụ cười tái nhợt đối với Bồ Dao Tri.
Bồ Dao Tri không nói gì.
Cậu im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Vậy cuối cùng cậu muốn trở thành người như tôi, hay là...... muốn quên đi quá khứ?"
Beta nhỏ sửng sốt.
Cậu ta nhìn Bồ Dao Tri, trong mắt cảm xúc ngũ vị tạp trần.
Cuối cùng, cậu ta mím môi thấp giọng đáp: "Tôi muốn trở thành người giống anh...... cũng càng muốn...... quên đi quá khứ."
Bồ Dao Tri đã hiểu.
Bên kia.
Bên trong xe.
Cung Trầm ngồi trong xe, sau một lúc lâu bình tĩnh lại.
Ngay lúc cảm giác được cảm xúc của mình đã hoàn toàn bình thản, cuối cùng hắn mới đẩy cửa xuống xe.
Đi ra ngoài xe, không biết vì sao mí mắt phải của hắn bắt đầu giật liên hồi.
Mang theo nghi hoặc và dự cảm bất an đầy đầu, hắn đi vào nhà hàng dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ rất nhanh liền tới vị trí đã đặt trước.
Nhưng không ngờ.
Xuất hiện trước mắt hắn cũng không phải một Alpha.
Mà là một Beta.
Sau khi nhìn thấy Beta này xong, thì cổ dự cảm bất an kia trong lòng Cung Trầm tức khắc càng sâu.
"Cậu là ai?" Cung Trầm hỏi.
Sau khi Beta nhỏ nhìn thấy Cung Trầm xong thì rất ngượng ngùng đứng lên.
"Tôi giấu anh trai tôi tới...... Tôi tên Đào Lê."
"Ngài chính là Cung tổng của Tập đoàn Minh Uyên đi? Chào ngài, lần đầu gặp mặt." Đào Lê cười ngượng ngùng với Cung Trầm lại thẹn thùng nói, "Có lẽ xác thật có chút đường đột và mạo muội, lại còn cực kỳ không biết lễ nghĩa nữa. Nhưng tôi thật sự cực kỳ thích Bồ tiên sinh, muốn làm quen với anh ấy rồi gặp mặt. Cho nên sau khi nhìn thấy tư liệu của Bồ tiên sinh xong thì tôi liền lập tức giấu anh trai tôi, tự mình chạy tới đây."
Chữ 'thích' này ở trong mắt Cung Trầm, nghe quả thực vô cùng chói tai.
Hắn đánh giá Đào Lê trên dưới một vòng, trong mắt toàn là khinh miệt.
Chiều cao bình thường, bộ dáng lại tục khó dằn nổi, căn bản không xứng nửa phần với Bồ Dao Tri.
Hắn chắc chắn Bồ Dao Tri sẽ từ chối.
Dù sao những Alpha và Omega đã gặp trước đó có điều kiện ưu việt hơn không biết bao nhiêu lần so với Beta trước mắt này, nhưng Bồ Dao Tri lại từ đầu tới cuối không hề có nửa phần rung động.
Ngay lúc Cung Trầm nhận định như vậy thì chỉ nghe Bồ Dao Tri đột nhiên nói: "Đưa phương thức liên hệ cho tôi."
Hai người bên cạnh đồng thời ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên của Cung Trầm là tưởng rằng Bồ Dao Tri đang nói với hắn, nhưng giây tiếp theo, hắn liền ý thức được đối phương vốn dĩ đã có phương thức liên hệ của hắn, cho nên không có khả năng sẽ lại hỏi hắn.
Cho nên......
Đối tượng của những lời này lại là Beta không hề có tư sắc kia.
Cung Trầm cứng đờ cúi đầu nhìn về phía Bồ Dao Tri.
Hắn tức khắc lộ ra ánh mắt khó có thể tin.
Nhưng dưới sự khó có thể tin này thì đáy lòng hắn đều tràn đầy mờ mịt và vô thố.
Trong lòng Cung Trầm trống trải, giống như là không sờ được đáy.
So sánh với sự mờ mịt vô thố của Cung Trầm thì Đào Lê vui vô cùng.
Cậu ta mặt mày hớn hở lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, mượn một tờ giấy và cây bút, nhanh chóng viết số điện thoại của mình lên lại vui mừng hết sức mà đưa tới.
"Cho anh ~"
Bồ Dao Tri đang chuẩn bị duỗi tay tiếp nhận thì Cung Trầm đột nhiên đưa tay chặn ngang cậu lại.
Người trước khó hiểu ngẩng đầu lại lộ ra một ánh mắt nghi hoặc.
Cung Trầm gian nan mở miệng, thanh âm vừa nghẹn vừa khàn: "Bồ Dao Tri...... cậu...... muốn chọn cậu ta phải không?"
Bồ Dao Tri: "Ừm."
Thân thể gần như là phản ứng theo bản năng, Cung Trầm nháy mắt buột miệng thốt ra, "Không được!"
Cậu kinh ngạc hỏi lại: "...... Vì sao không được?"
Cung Trầm nháy mắt nghèo từ: "Cậu ta...... cậu ta...... cậu ta là Beta!"
Cung Trầm nghèo từ một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng tìm được một cái cớ.
Nghe xong, cậu không chút nghĩ ngợi nhướng mày đáp: "Tôi cũng là Beta."
Cung Trầm lại nghèo từ lần nữa.
Cho rằng Cung Trầm không hài lòng điều kiện của mình, Đào Lê ngồi đối diện vội vàng nói: "Cung tổng, tuy rằng tôi chỉ là một Beta, điều kiện bề ngoài có thể không tốt bằng những vị tiên sinh lúc trước, nhưng...... tôi đối với Bồ tiên sinh là thật tình! Tôi vì anh ấy mới đặc biệt tới đây! Còn nghề nghiệp...... thi trước mắt tôi đang làm việc ở một công ty nhỏ, tuy rằng tiền lương không nhiều bằng anh trai tôi, nhưng lương thấp nhất mỗi tháng cũng 8000. Hơn nữa ——trước kia tôi cũng chưa từng có bất cứ đối tượng kết giao nào. Đừng nói là hôn môi mà ngay cả nắm tay cũng chưa từng có!"
Đào Lê càng thiệt tình thì càng khiến Cung Trầm phiền lòng.
Gia cảnh của Beta nhỏ không tồi, thể xác và tinh thần sạch sẽ, có nghề nghiệp chính đáng, quan trọng nhất chính là có đủ thành tâm với Bồ Dao Tri.
Đây là những điều kiện mà trong lòng hắn nghĩ lúc trước, khi ở khách sạn hắn chủ động giới thiệu đối tượng giúp người nào đó.
Tất cả đều phù hợp.
Không thể bắt bẻ.
Nhưng tâm tình của hắn không chỉ không vui sướng được nửa phần, ngược lại còn càng thêm trầm thấp ảm đạm.
Hắn hẳn nên cảm thấy cao hứng mới đúng.
Nhưng hắn hoàn toàn không cao hứng nổi.
Cung Trầm nghèo từ ngẩn ngơ thất ngữ.
Bên kia, Bồ Dao Tri đợi hai giây lại không chờ được Cung Trầm đáp lại, vì thế thong thả ung dung rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay Cung Trầm.
Tiếp theo, mặt không cảm xúc mà nhận lấy tờ giấy.
Theo cổ tay rút ra thì nhiệt độ cơ thể ấm áp trong lòng bàn tay cũng theo đó mà rời đi.
Giống như mang đi tất cả độ ấm của Cung Trầm khiến Cung Trầm đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo.
Mục đích của hắn đã đạt thành nhưng giờ phút này, ngoại trừ hối hận ra thì hắn lại không cảm giác được gì khác.
Vì sao lại hối hận?
Hắn không biết.
Ngay sau khi nhận được tờ giấy xong thì Bồ Dao Tri cũng đứng lên khỏi vị trí.
Cậu nói với Đào Lê: "Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn phải đi làm, nên đi trước. Chờ lúc tôi có rảnh sẽ liên hệ với cậu."
Đào Lê ngoan ngoãn gật đầu với Bồ Dao Tri.
"Được ~ tôi biết rồi Bồ tiên sinh ~"
"Tạm biệt ~ ngủ ngon ~"
Nói xong, Bồ Dao Tri quay đầu nhìn về phía Cung Trầm.
Cậu phong đạm vân khinh nói: "Cung tổng, dựa theo ước định lúc trước thì cũng không cần nói thêm mấy câu vô nghĩa như tạm biệt gì nữa. Chúng ta liền đường ai nấy đi tại đây đi."
Thanh âm rơi xuống, Bồ Dao Tri xoay người nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Cung Trầm như là đột nhiên hoàn hồn.
Hắn giật mình một cái chợt hoàn hồn, sau đó bỗng nhiên lại lần nữa bắt lấy cổ tay của Bồ Dao Tri.
"Khoan đã, tôi ——"
Bồ Dao Tri kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc.
Cậu hỏi: "...... Cung tổng còn có việc gì sao?"
"Tôi......" Giọng nói của Cung Trầm khàn khàn, trong ánh mắt thế nhưng lại hơi mang theo một tia thống khổ, "Tôi...... hối hận."
"Hối hận cái gì?" Bồ Dao Tri theo bản năng hỏi.
Cung Trầm im lặng ngay sau đó nghẹn ngào đáp, "...... Tôi không biết."
Bồ Dao Tri nhướng mày.
Sau đó, cậu lại lần nữa vô cùng bình tĩnh mà rút tay mình về.
Chỉ thấy cậu bình tĩnh nói:"Nếu không biết nguyên nhân, vậy tất nhiên chính là ảo giác của ngài mà thôi."