Edit + Beta: ALice
Mang theo tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, cuối cùng Đào Lê vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Cũng giống vậy.
Bồ Dao Tri cũng theo đó mà thong thả ung dung mặc quần áo vào.
Sau khi mặc quần áo xong, vài cảnh sát mặc chế phục dựa theo lệ thường mà tìm tòi mỗi một góc trong phòng một cách công thức hoá. Sau khi 'xác định' trong phòng không có bất cứ vật cấm hoặc thứ không sạch sẽ gì vi phạm lệnh cấm thì lập tức ý bảo hai người hiện tại có thể xuống lầu rời đi.
Sau khi trải qua một phen 'tra tấn' vừa rồi ở trong phòng, khi Bồ Dao Tri nghe được cảnh sát nói có thể rời đi thì đã sớm gấp không chờ nổi mà lập tức xoay người rời đi, nhấc chân đi về phía thang máy.
Đào Lê ánh mắt trông mong đuổi theo.
Cậu ta đi theo phía sau Bồ Dao Tri, mắt trông mong nhìn cậu.
Cửa thang máy mở ra, hai người đồng loạt đi vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, trong thang máy đôi mắt Đào Lê trông mong hỏi: "Vậy lần sau...... là khi nào nha?"
Bồ Dao Tri: "......"
Cậu cũng không muốn lại có lần sau đâu.
Thấy Bồ Dao Tri không trả lời, Đào Lê cho rằng đối phương không nghe rõ vì thế lại ra tiếng hỏi lần nữa.
Lúc này, Bồ Dao Tri mới không thể không trả lời một câu: "Xem lần tới khi nào công ty nghỉ."
Đào Lê yên tâm, sau đó lại lộ ra một nụ cười xán lạn vô cùng chờ mong với Bồ Dao Tri.
Đi thang máy xuống đến lầu một, Bồ Dao Tri nhìn thời gian, nói: "Tôi đi trước đây, cậu cứ tự nhiên."
Đào Lê ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo Bồ Dao Tri rời đi.
Bồ Dao Tri rời đi xong thì tầm mắt Đào Lê vừa chuyển, chuẩn bị tự mình ngồi xe về nhà.
Không ngờ.
Cậu ta vừa quay đầu thế nhưng lại thấy xe của Cung Trầm vẫn còn ở đây.
Tức khắc liền nhớ lại hành động vừa rồi của Cung Trầm trong thang máy, còn có thái độ quá mức quỷ dị của Cung Trầm đối với một Beta hạ đẳng là Bồ Dao Tri. Cảm giác khác thường trong lòng Đào Lê nhất thời không khỏi càng sâu.
Cậu ta nhíu nhíu mày, nhấc chân đi về phía chiếc siêu xe xa hoa kia.
Cậu ta đi đến chỗ ghế sau, giơ tay gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt lạnh luôn ít khi nói cười kia của Cung Trầm nháy mắt ánh vào mi mắt của cậu ta.
Tuy rằng biến hóa cũng không rõ ràng, nhưng Đào Lê tâm tư mẫn cảm lại quan sát tinh tế vẫn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra, giờ phút này tâm tình của Cung Trầm còn ác liệt bại hoại hơn so với vừa rồi nữa.
Trên mặt nhìn như trầm ổn bình tĩnh, nhưng trên thực tế tâm tình đã ác liệt đến cực độ.
Bộ dáng kia......
Thật giống như vừa rồi đã trải qua chuyện gì vậy.
Ý nghĩ trong đầu Đào Lê chuyển rất nhanh, nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc.
Cậu ta lộ ra nụ cười nhẹ thương hiệu đối với Cung Trầm, "Cung tổng luôn ở chỗ này chờ tôi sao? Cung tổng bận như vậy, tôi còn tưởng rằng Cung tổng đưa tôi đến đây xong sẽ lập tức rời đi chứ."
Bên trong xe, không khí áp lực.
Cung Trầm cũng không quay đầu lại mà đột nhiên nói: "Dừng cười kiểu đó đi."
Đào Lê ngẩn ra.
Cậu không rõ nội tình, "...... Hả? Vì sao chứ?"
"Tôi nhìn không vừa mắt."
"Ò......" Đào Lê yếu ớt theo tiếng, ngoan ngoãn kết thúc nụ cười trên mặt.
Cùng thời gian, đại não cậu ta nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ.
Nhìn không thuận mắt sao?
Vì sao nhìn không thuận mắt?
Vào lần đầu tiên gặp mặt và lúc đưa cậu ta tới đây, vì sao hắn chưa từng nói những lời này với cậu ta?
Vì sao lại ngay sau khi cậu ta thuê phòng với Bồ Dao Tri xong thì mới nói những lời này với cậu ta?
Rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là gì?
Thái độ của Bồ Dao Tri đối với vị Cung tổng này lại cực kỳ bình thường.
Đối xử lạnh nhạt như bình thường cũng giữ khoảng cách xa lạ như bình thường.
Tuy rằng quen biết, nhưng lại gần như chỉ là quen biết mà thôi ngoài ra không hề có quan hệ nào khác.
Nhưng Cung tổng...... cho dù thấy thế nào thì thái độ cũng đều có vẻ cực kỳ khó đoán.
Nghĩ đến đây, Đào Lê đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Cung gia thủ đoạn thông thiên, cậu ta cũng có biết.
Nếu Cung tổng không đi ——
Vậy cái gọi là kiểm tra phòng vừa rồi, sẽ có liên quan đến hắn sao?
Tuy rằng có thể có chút thuyết âm mưu, nhưng nghĩ đến những khác thường trước đó của Cung Trầm thì Đào Lê thật sự nhịn không được bắt đầu hoài nghi suy đoán này nọ.
Đào Lê đáp lời xong, thì Cung Trầm mặt không cảm xúc lại mở miệng lần nữa.
"Lên xe."
Đào Lê giật mình, thức thời mở cửa xe chỗ ghế phụ sau đó ngồi lên.
Sau khi Đào Lê lên xe xong thì xe lập tức khởi động.
Phương hướng xe đi chính là hướng về nhà cậu ta.
Trên xe, xuyên thấu qua kính chiếu hậu Đào Lê liếc mắt trộm nhìn Cung Trầm một cái.
Cậu ta cứ một lần lại một lần nhìn lén sắc mặt của Cung Trầm, ngay lúc liếc mắt lần thứ năm nhìn về phía ghế sau thì Cung Trầm lạnh lạnh mở miệng, nói: "Lại nhìn nhiều thêm một lần thì cút xuống xe ngay cho tôi."
Rõ ràng không nhìn cậu ta, vậy hắn làm sao biết cậu ta đang nhìn lén?
Trong lòng Đào Lê nghi hoặc.
Nhưng theo Cung Trầm lên tiếng, Đào Lê như là cuối cùng cũng tìm được cơ hội đáp lời liền bất động thanh sắc hỏi: "Đúng rồi Cung tổng, rốt cuộc thì quan hệ giữa ngài và Bồ tiên sinh...... là gì vậy? Thoạt nhìn hai người giống như đã quen biết rất lâu rồi vậy."
Cung Trầm không để ý đến cậu ta.
Trực tiếp lạnh nhạt làm lơ cậu ta.
Nằm trong dự đoán.
Vì thế Đào Lê lập tức liền xác định.
Cung Trầm sẽ tự hạ thân phận(*) đặc biệt đưa cậu ta lại đây, vốn không phải vì anh trai cậu ta, cũng không có khả năng là vì anh trai cậu ta mà là bởi vì Bồ Dao Tri.
(ALice: Chỗ này trong QT để là "hu tôn hàng quý", nghĩa gần với tự hạ thấp thân phận.)
Xác định được đáp án, tròng mắt Đào Lê chuyển một vòng, đột nhiên nói: "Vừa rồi Bồ tiên sinh ở trong phòng cũng thật dịu dàng ——"
Đào Lê vừa mới nói xong thì chỉ thấy toàn bộ hành trình vừa rồi Cung Trầm vẫn luôn làm lơ cậu ta, thậm chí liếc mắt nhìn cũng khinh thường vậy mà ánh mắt đột nhiên âm ngoan mà nhìn về phía cậu ta.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Cung Trầm vốn dĩ không muốn nghe Đào Lê nói vừa rồi ở trong phòng Bồ Dao Tri đối đãi dịu dàng ra sao, lại ** thế nào, liền không chút do dự mà quát cậu ta.
"Câm miệng."
Đào Lê nhướng mày im tiếng.
Sau đó.
Cậu ta hoàn toàn xác định, Bồ Dao Tri thật sự không có bất cứ tâm tư nào khác đối với vị Cung tổng này, nhưng mà vị Cung tổng này...... thì lại không giống như thế đâu.
Quá kỳ quái.
Cung Trầm là một Alpha đỉnh cấp, vậy mà trong lòng lại có tâm tư khác đối với một Beta.
Nhưng đối phương lại thờ ơ với một Alpha đỉnh cấp, thậm chí càng không muốn có bất cứ liên lụy nào.
Loại quan hệ quỷ dị này, thật sự là quá kỳ quái.
Cung Trầm sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Mà sau khi Cung Trầm quát lớn xong thì Đào Lê cũng không nói tiếp nữa, an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên xe, không nhúc nhích.
Rất nhanh, xe liền đến nơi.
Đào Lê quay đầu lễ phép mà nói cảm ơn với Cung Trầm, tiếp theo liền đẩy cửa xuống xe.
Đào Lê vừa xuống xe xong thì siêu xe lập tức nhấn ga khởi động, không nói hai lời xé gió mà đi.
Giống như đã sớm muốn ném Đào Lê xuống rồi vậy.
Đào Lê quay đầu nhìn về phía siêu xe rời đi, suy tư một chút.
Về đến nhà cậu ta nhíu mày, cố nén tràn đầy chán ghét trong lòng mà gọi điện thoại cho anh họ cậu ta.
"Alo, anh họ."
Đầu kia điện thoại, một giọng nói khinh mạn bất cần đời vang lên.
"À, là Tiểu Lê à, có việc gì sao?"
Đào Lê ừ một tiếng, chán ghét lại khách sáo mà ôn chuyện với đối phương, thăm hỏi vài câu rồi lại hàn huyên một ít việc nhà.
Sau khi lời khách sáo nói đến không sai biệt lắm thì thanh âm của Đào Lê vừa chuyển, cuối cùng cũng nói tới mục đích chân chính của cuộc gọi lần này.
"Đúng rồi anh họ, vị Cung tổng kia của Tập đoàn Minh Uyên...... có quan hệ gì với Beta hạ tiện mà lúc trước anh từng nói qua vậy?"
"À...... tên kia à." Anh họ cười khẽ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt và khinh thường, "Tên ngu xuẩn kia không phải đã từng vì leo lên cành cao mà bỏ thuốc người ta sao? Mà đối tượng bị bỏ thuốc kia, chính là vị Cung tổng đỉnh đỉnh đại danh kia của Tập đoàn Minh Uyên."
Dứt lời, ngay sau đó lại là một tiếng cười nhạo.
"Đồ đê tiện kia cũng không nhìn xem mình là thứ gì mà cũng muốn leo lên Cung tổng của Tập đoàn Minh Uyên? Cũng không tự soi gương thử nhìn xem mình trông như thế nào."
Đào Lê khiếp sợ không thôi.
"...... Thật sự sao?"
"Đương nhiên rồi, anh rảnh quá không có việc gì mà bịa chuyện lừa gạt cậu à? Nếu không tin cậu có thể đi hỏi những người từng học ở trường bọn anh một chút xem, bọn họ đều có ấn tượng với chuyện này." Anh họ cười nhạo, cứ nhớ lại việc năm đó thì không khỏi tấm tắc cảm thán, "Chuyện này năm đó ở trường bọn anh cực kỳ chấn động, cả trường đều biết. Năm đó thứ ngu xuẩn kia thiếu chút nữa bị đuổi học, nếu không phải cậu ta đến bệnh viện lại quỳ ở cổng bệnh viện ba ngày ba đêm thì chỉ sợ năm đó cũng đã bỏ học lang bạt ngoài xã hội rồi."
Đào Lê không chút do dự.
"Em không tin, nếu thật sự là như vậy ——"
Nếu thật sự là như thế, vậy thì Cung Trầm phải e sợ tránh Bồ Dao Tri còn không kịp, sợ dính dáng đến nửa phần quan hệ mới đúng chứ.
Không có khả năng sẽ đặc biệt giới thiệu đối tượng, cũng không có khả năng chỉ để gặp được đối phương mà tự mình đưa một Beta mà mình chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy phiền chán đến khách sạn.
Lấy tình hình hiện tại mà Đào Lê chứng kiến được thì cũng không phải do Beta Bồ Dao Tri này muốn lôi kéo quan hệ, thậm chí từ đầu tới cuối cậu cũng chưa từng có quyết định này. Mà rõ ràng là vị Cung tổng đỉnh đỉnh đại danh này, không muốn cắt đứt liên hệ với người ta mới đúng.
Đào Lê kết luận.
—— trong đó nhất định có gì đó kỳ quặc.
Anh họ cảm thấy kỳ quái, theo bản năng hỏi lại: "Nếu thật là như vậy cái gì? Vậy là có ý gì? Cậu muốn nói cái gì?"
Đào Lê hoàn hồn.
"À, không có gì đâu, anh họ anh nghe lầm rồi."
Cậu ta cười cười với điện thoại sau đó tìm một cái cớ lập tức kết thúc cuộc gọi.
Cúp điện thoại xong, Đào Lê nhìn di động kiên nhẫn chờ cuộc gọi tiếp theo của Bồ Dao Tri.
Cậu ta muốn biết đáp án.
Muốn hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng nguyên nhân khiến đối phương bị bạo lực học đường cũng gần gần như cậu ta.
Nhưng tựa hồ, cũng không phải như thế.
......
Ngày kế đi làm, Bồ Dao Tri vẻ mặt mệt mỏi.
Địch An nhìn thấy nhịn không được mà liếc mắt nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới một cái.
"Dao Tri cậu làm sao vậy, tối hôm qua cậu...... bị người khác 'hành hạ' tàn nhẫn lắm sao?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua ở khách sạn, cậu nằm liệt mặt, đáp: "Không sai biệt lắm."
*
Mấy ngày sau.
Kỳ mẫn cảm của Cung Trầm lại đến sớm lần nữa.
Kỳ mẫn cảm tới đột nhiên không kịp chuẩn bị, hơn nữa địa điểm lại là ở công ty.
Cùng ngày, tất cả mọi nhân viên của Tập đoàn Minh Uyên đều bị bắt buộc nghỉ phép một ngày.
Trong văn phòng của Cung Trầm, từ bàn làm việc, tư liệu, đến tư liệu mật...... đều bị chia năm xẻ bảy, mảnh pha lê rơi đầy đất.
Cũng may cửa sổ sát đất là bằng thuỷ tinh công nghiệp còn từng đặc biệt được gia cố thêm, cho nên là vật duy nhất trong văn phòng may mắn thoát nạn. Ngay lúc các bác sĩ khẩn cấp đuổi tới nơi thì vẫn còn ở trạng thái bình yên vô sự.
Nhưng mà, bởi vì thời gian dài lạm dụng thuốc và sử dụng thuốc ức chế quá liều, nên lúc này cho dù là bác sĩ đuổi tới nơi thì cũng phải tốn sức của chín trâu hai hổ, thậm chí một bác sĩ Alpha trong đó thiếu chút nữa đã bị Cung Trầm trong đầu chỉ tràn đầy ham muốn công kích bóp chết, cuối cùng mới khống chế được Cung Trầm.
Thời điểm thật vất vả mới khống chế được Cung Trầm thì chín vị bác sĩ Alpha thân thể cường tráng, trong đó có một người bị bóp cổ để lại dấu ngón tay thật sâu đã ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Mà tám người còn lại, thì hai người gãy tay, một người gãy chân.
Năm người còn lại trong số đó không phải trang phục phòng hộ trên người bị xé nát, thì cũng cả người cũng chật vật đầy vết thương.
Tám người còn cử động được hợp lực khống chế Cung Trầm, sau đó lại dùng dây trói trói chặt hai tay và hai chân Cung Trầm lại.
Nhưng dây trói cũng gần như chỉ có thể hạn chế năng lực hành động của Alpha đỉnh cấp trong thời gian ngắn. Cho nên sau khi hạn chế năng lực hành động của Cung Trầm xong thì mấy người phối hợp lẫn nhau, quen cửa quen nẻo lập tức tiêm thuốc ức chế vào trong tuyến thể của Cung Trầm.
Nói chung, thuốc ức chế sẽ bắt đầu phát huy tác dụng trong vòng từ 3 đến 5 phút.
Mà Cung Trầm bởi vì thời gian dài sử dụng thuốc ức chế, thậm chí phải qua nửa tiếng thì thuốc ức chế mới bắt đầu dần dần có hiệu lực, từng chút từng chút mà phát huy tác dụng.
Thuốc ức chế cuối cùng cũng có hiệu lực, lý trí của Cung Trầm cũng theo đó mà chậm rãi trở lại.
Vị bác sĩ ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh được các hộ sĩ đuổi tới hiện trường nâng lên cáng.
Những bác sĩ khác bị thương nhưng vẫn còn đi đứng được, thì tự đi thang máy xuống lầu lên xe cứu thương.
Cuối cùng, chỉ để lại hai bác sĩ bị thương nhẹ nhất.
Hai người được lưu lại thì tiếp tục quan sát phản ứng của Cung Trầm để đề phòng bất trắc.
Sau khi thấy lý trí Cung Trầm hoàn toàn trở lại, thì mật độ tin tức tố phát ra từ người Cung Trầm cũng theo đó mà khôi phục bình thường. Một bác sĩ nhịn không được lại tận tình khuyên bảo lần nữa, lời nói thấm thía mà khuyên nhủ: "Cung thiếu gia, nếu ngài không muốn phát điên khi mới 25 tuổi và trạng thái tinh thần hoàn toàn mất khống chế thì ngài cần phải nhanh chóng tìm một vị bạn lữ Omega đi."
Một vị bác sĩ khác tiến lên, cung kính cởi dây trói trên cổ tay cổ chân Cung Trầm.
Trong văn phòng cảnh tượng hỗn độn giống như là vừa có một cơn lốc đi qua, Cung Trầm bình tĩnh đứng ở giữa văn phòng.
"Tôi đã từng thử, nhưng tôi thật sự không có nửa phần hứng thú với Omega."
Bác sĩ sửng sốt, sau đó theo bản năng nói: "Vậy ngài cảm thấy hứng thú đối với Alpha hay Beta sao? Nhưng như vậy không được, chỉ có Omega mới có thể tản ra tin tức tố an ủi Alpha khiến Alpha đang trong kỳ mẫn cảm dần dần bình tĩnh lại. Những giới tính khác không có cách nào làm được chuyện này."
Cung Trầm không muốn nghe.
"Các người có thể đi rồi."
Hai người thở dài, đành phải nghe lời xách theo hộp y tế rời đi.
*
Đào Lê đợi thật lâu.
Cậu ta chờ rồi lại chờ, đợi hơn nửa tháng cũng chưa thể chờ được cuộc gọi thứ hai của Bồ Dao Tri.
Vì thế, cậu chủ động gọi điện thoại cho Bồ Dao Tri.
Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng mới được bắt máy.
Điện thoại mới vừa chuyển được thì Đào Lê không khỏi u oán nói: "Tôi đợi điện thoại của anh thật lâu, nhưng anh mãi không gọi cho tôi......"
Trên thực tế, Bồ Dao Tri đã không có dự định liên hệ lại đối phương nữa.
Nghe được lời này, cậu có lệ mà nói mình bận lập tức chuẩn bị cúp điện thoại.
Đoán được ý định này của Bồ Dao Tri, Đào Lê vội vàng nói: "Khoan đã, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"
"Chỉ thuê phòng, không lên giường, chỉ nói chuyện phiếm đơn thuần mà thôi!"
"Tôi trả tiền!"
"Nếu anh không đồng ý...... thì tôi, tôi......" Đào Lê nhanh chóng suy nghĩ một chút, "Tôi liền tìm người tra địa chỉ nhà anh, đến chỗ anh ở tìm anh đó!"
Bồ Dao Tri: "......"
Sau khi Bồ Dao Tri đồng ý thì tròng mắt Đào Lê chuyển một vòng, lấy ra số điện thoại thư ký Khương Thâm của Cung Trầm mà cậu ta trộm từ anh trai nhà mình ra, gọi cho y.
"Alo, xin hỏi cậu là?"
"Tôi là Đào Lê em trai của Đào Kình, à ừm...... ngày mai Cung tổng có rảnh chứ?"
"Xin lỗi, ngày mai Cung tổng......"
"Anh trai tôi ngày mai có việc, không thể đưa tôi đi nhưng tôi lại muốn gặp Bồ tiên sinh. Cho nên mới hỏi một chút ngày mai Cung tổng có thể tự mình đưa tôi đi một chuyến hay không."
Điện thoại yên lặng khoảng chừng một phút.
Tiếp theo, trong điện thoại giọng nói của Khương Thâm lại lần nữa vang lên.
Nhưng lần này không hề là ngữ điệu công thức hoá lạnh băng.
Mà là lễ phép hỏi lại.
"Xin hỏi ngày mai ngài và Bồ tiên sinh hẹn mấy giờ?"
Điện thoại đầu này, Đào Lê lộ ra một một nụ cười ác liệt.
"Ngày mai buổi chiều 6 giờ."
"Được, đến lúc đó Cung tổng sẽ đến đón ngài."
"Cảm ơn ~" Đào Lê ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, sau đó cười tủm tỉm nói, "Thật cảm ơn Cung tổng, Cung tổng thật đúng là một là người tốt nha ~"
Cúp điện thoại xong, khóe môi Đào Lê cong lên.
...... Thực sự có ý tứ nha.
Trong nhân sinh không thú vị lại nhạt nhẽo này của cậu ta thì đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy một chuyện gì đó thú vị đến như vậy.
Một Beta bình thường nhạt nhẽo như cậu ta vậy mà lại có cơ hội để xoay vòng vòng một Alpha đỉnh cấp.
Có ý tứ.
Quá có ý tứ.
Đám Alpha đỉnh cấp như bọn hắn sống đến hài lòng thuận ý như thế, thật sự khiến cậu ta nhìn rất khó chịu đấy.
Như là nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt của Đào Lê đột nhiên trở nên vô cùng tối tăm.
Điện thoại đầu này.
Trong văn phòng đã được sửa chữa lại, Cung Trầm mặt không cảm xúc uống xong một viên thuốc.
Bút máy mới mua không bao lâu lại lần nữa bị bẻ gãy trong tay hắn.
.......
Hôm sau.
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, Đào Lê lên xe.
Sau khi lên xe, Đào Lê cực kỳ thức thời, ngoan ngoãn không nói một lời nào.
Cậu ta an tĩnh ngồi yên ở ghế phụ không nhúc nhích.
5 giờ 20 phút, xe đến nơi.
Đào Lê lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Sau khi xuống xe đôi mắt cậu ta sáng ngời, nhanh chóng chạy về phía Bồ Dao Tri.
Cậu ta chạy chậm đến bên cạnh Bồ Dao Tri, thừa dịp người sau không hề để ý đột nhiên ôm lấy cánh tay của Bồ Dao Tri.
"Bạn trai thân ái của em, em tới rồi nè ~"
Bồ Dao Tri không hiểu sao mà cúi đầu lộ ra ánh mắt vặn vẹo quái dị.
"......?" Gì đây?
Bồ Dao Tri theo bản năng muốn tránh ra, nhưng lại nghe Đào Lê đột nhiên tủi thân nói, "Hôm nay có thể là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, để tôi ôm một cái đi mà, dù sao cũng chỉ là ôm một chút vào phòng tôi sẽ buông ra ngay."
Bồ Dao Tri động tác chợt dừng.
Bên trong xe.
Cung Trầm nghe không được Đào Lê sau lại nói gì với Bồ Dao Tri.
Nhưng tiếng bạn trai phía trước kia thì hắn nghe rõ ràng.
Cũng thấy rõ ràng.
Bồ Dao Tri —— không phủ nhận cũng không cự tuyệt.
Cho nên...... hai người bọnhọ, hiện tại là đang yêu đương sao?