Beta - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 48

Edit + Beta: ALice

 

Bạn trai?

 

...... Đang quen?

 

Bên trong xe, đại não Cung Trầm trong lúc nhất thời không khỏi rơi vào trống rỗng.

 

Bên kia.

 

Sau khi cầm thẻ phòng lên lầu lại vào trong phòng xong thì Đào Lê lập tức buông cánh tay của Bồ Dao Tri đang bị mình ôm ra.

 

Vào trong phòng, Bồ Dao Tri quay đầu lại, hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì?"

 

Đào Lê lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với cậu lại bất chợt bật cười để lộ răng nanh với cậu.

 

Chỉ nghe cậu ta nói: "Tôi muốn biết một chuyện."

 

Cậu ta nghiêng nghiêng đầu.

 

"Năm đó...... Anh thật sự bỏ thuốc Cung tổng sao? Nếu thật sự là anh bỏ thuốc Cung tổng...... vậy vì sao hiện tại nhìn một chút cũng không giống? Thoạt nhìn Cung tổng cũng không quá chán ghét anh, mà nhìn anh cũng không giống kiểu người có nhiều ý xấu."

 

Bồ Dao Tri không nghĩ tới chuyện cậu ta muốn hỏi thế nhưng là chuyện này, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn.

 

Thần sắc cậu bình tĩnh.

 

"Nếu cậu đã hỏi ra những lời này, vậy thì trong lòng cậu hẳn đã có đáp án."

 

Đào Lê dại ra vài giây rồi sau đó cắn cắn môi, nhịn không được hỏi lại: "Nếu không phải anh bỏ thuốc, vậy những năm tháng bạo lực mà anh phải chịu vốn chính là tội có lẽ có! Vì sao anh không hận Cung Trầm, không trả thù hắn, thậm chí nhìn còn giống như là——"

 

Lời còn chưa nói hết thì đã bị Bồ Dao Tri cắt ngang.

 

"Không cần thiết."

 

Giọng nói của Đào Lê chợt dừng, có chút kinh ngạc.

 

"Vì, vì sao chứ?"

 

"Chuyện sớm đã qua nhiều năm, nếu vẫn luôn canh cánh trong lòng thì đó là tự tra tấn mình. Cái gọi là trả thù, rốt cuộc phải trả thù đến mức nào thì mới có thể xem như là hả giận? Hơn nữa, nếu không phải khoảng thời gian trước tôi đi theo cấp trên của tôi đến Tập đoàn Minh Uyên thì có lẽ tôi đã sớm quên mất hắn."

 

Đào Lê tức khắc càng thêm kinh ngạc.

 

Quên...... Quên mất sao?

 

"Điều cuối cùng."

 

"...... Cái gì?"

 

"Vốn dĩ tôi không muốn có bất cứ liên quan gì với hắn."

 

"Vì sao?"

 

Đào Lê theo bản năng hỏi.

 

Trả lời Đào Lê, là vẻ mặt và ánh mắt mang theo trào phúng và tự giễu kia của Bồ Dao Tri.

 

Chỉ thấy cậu mặt không cảm xúc nói: "Beta cấp thấp như tôi vậy, nếu có liên quan gì đến Alpha đỉnh cấp thì sẽ không có kết quả tốt gì."

 

Đào Lê trầm mặc.

 

Sau khi cậu ta trầm mặc một lúc lâu thì cuối cùng cũng dần dần lĩnh ngộ.

 

Không phải Bồ Dao Tri đã quên.

 

Bộ dáng bình tĩnh lúc cậu đối diện với Cung Trầm kia cũng không phải bởi vì cậu đã quên những chuyện trong quá khứ, mà là những chuyện đó với cậu mà nói...... đã không còn quan trọng nữa.

 

Bởi vì không còn quan trọng, cho nên cũng không cần thiết phải nhớ lại, chờ mong và liên lụy đến.

 

Lúc này, Đào Lê bỗng nhiên nhớ tới gì đó.

 

Tâm tư cậu ta vừa chuyển, muốn nói lại thôi: "Nhưng Cung tổng hắn đối với anh......"

 

Bồ Dao Tri khó hiểu giương mắt.

 

"Cái gì?"

 

Đào Lê mỉm cười, ngậm miệng.

 

Cậu ta quyết định không nói.

 

"Không có gì đâu."

 

Vứt mọi chuyện cũ lại sau đầu, không thèm để ý cũng không muốn dính dáng đến...... Tự mình tiêu sái làm chính mình......

 

Đây mới là cách trả thù tốt nhất đối với Cung Trầm.

 

Khiến lòng hắn giằng xé, khiến hắn bị tra tấn giằng co trong cảm xúc yêu đơn phương thống khổ bất kham kia.

 

Đào Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ.

 

Cho dù cậu ta cứ mãi sống trong cảm xúc tự oán tự trách thì người bị tổn thương ngoại trừ chính cậu ta và người nhà ra, thì vốn không hề có một chút tác dụng nào với những kẻ đã từng gây ra bạo lực.

 

Bọn họ vẫn cứ thờ ơ như vậy.

 

Thậm chí đối với bộ dáng đáng thương này của cậu ta cũng chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười mà thôi.

 

Bọn họ cười nhạo, trào phúng nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy áy náy.

 

Trừ phi, thân phận, năng lực, địa vị của cậu ta......

 

Tất cả đều vượt qua bọn họ, khiến cho bọn họ không thể không đến trước mặt cậu ta cầu xin cậu ta được làm việc. Mưu toan được đến sự ưu ái của cậu ta thì lúc ấy mới là sự trả thù tốt nhất đối với bọn họ.

 

Những kẻ bắt nạt kia mới có thể chân chính ăn năn, sám hối cho những hành động năm đó của mình.

 

Đào Lê được đánh thức.

 

Cậu ta đột nhiên thu hồi thần sắc khinh mạn trên mặt mình.

 

Cậu ta đứng thẳng người, nghiêm túc cúi mình với Bồ Dao Tri.

 

"Cảm ơn anh, tôi đã hiểu rồi."

 

Bồ Dao Tri không hiểu ra sao.

 

Đào Lê khom lưng xong lại lần nữa đứng thẳng người, từng câu từng chữ nói tiếp: "Những hành vi vô lý và hoang đường trước đây của tôi...... còn mong anh đừng để ý, tôi rất xin lỗi anh."

 

"...... Không có gì."

 

Bồ Dao Tri thật cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy.

 

Những việc nhỏ như vậy sang ngày hôm sau là cậu đã có thể vứt đến sau đầu.

 

Đào Lê nhìn thời gian, nói: "Bây giờ thời gian còn rất sớm, nếu anh không ngại...... thì tôi mời anh ăn cơm, thế nào? Hoặc là đi dạo phố! Chúng ta đi mua quần áo đi! Tôi tiêu tiền mời khách!"

 

"Không cần đâu." Bồ Dao Tri không chút do dự từ chối.

 

Hôm nay là ngày nghỉ, trừ việc ngốc ở trong nhà nghỉ ngơi ra thì cái gì cậu cũng không muốn làm.

 

"Còn có việc gì không, nếu không thì tôi đi trước." Cậu hỏi.

 

Đào Lê lắc đầu.

 

Bồ Dao Tri thấy thế, lập tức từ biệt xoay người rời đi.

 

Vì thế chỉ còn lại một mình Đào Lê ở trong phòng.

 

Đào Lê đứng tại chỗ, suy tư một chút.

 

Cậu ta quyết định thay Bồ Dao Tri làm một kế hoạch trả thù nho nhỏ đối với vị Cung tổng cao cao tại thượng kia.

 

Cậu ta thong thả ung dung cởi quần áo của mình ra.

 

Cậu ta cởi áo trên, quần, tiếp theo cởi quần lót của mình.

 

Cậu ta tự cởi đến không còn một mảnh.

 

Sau khi cởi sạch sẽ mọi thứ toàn thân trên dưới xong, Đào Lê xoay người đi vào phòng tắm. Cậu ta đứng trước gương trong phòng tắm, chịu đựng đau đớn bắt đầu véo từng cái từng cái ở trên người mình để tạo ra những dấu hôn màu đỏ rõ ràng nổi bật.

 

Vì để nhìn thật hơn, cậu ta còn vòng tay ra sau lưng tự véo ra ba cái 'dấu hôn' ở sau lưng mình.

 

Làm xong những thứ này, Đào Lê nhìn gương lộ ra một nụ cười mang theo ác ý mười phần.

 

Dưới lầu.

 

Bên trong xe, không khí càng thêm âm trầm.

 

Lọ thuốc trên tay Cung Trầm chuyển lại chuyển.

 

Hắn lạnh mặt thưởng thức, sắc mặt âm trầm không chừng.

 

Hắn cho rằng, Bồ Dao Tri chẳng qua có một bạn giường cố định.

 

Nhưng không nghĩ tới.

 

Không phải bạn giường mà là bạn trai sao.

 

Cung Trầm càng nghĩ tiếp thì cảm thấy càng thêm không thể chịu đựng được.

 

Hắn không biết nguyên nhân.

 

Nhưng hắn không thể chịu đựng được.

 

Thời gian mà Bồ Dao Tri cùng với Beta chướng mắt kia lên lầu đã được mười phút.

 

Tại thời điểm mười phút lẻ hai giây, cuối cùng Cung Trầm cũng khắc chế không được mà đột nhiên đẩy cửa xe ra, nhấc chân đi về phía khách sạn.

 

Trên lầu.

 

Ngay lúc Đào Lê 'thưởng thức dấu hôn' trên người mình xong, chuẩn bị về phòng nằm xuống giường chờ cảnh sát đến thì ngay lúc này cửa phòng đột nhiên bị người một chân đá văng.

 

Theo tiếng đá cửa kịch liệt vang lên, Đào Lê theo bản năng quay đầu nhìn về phía thanh âm.

 

Cậu ta nhìn thấy một Alpha thân hình cao lớn đang đi trực diện về phía cậu ta.

 

Đào Lê kinh ngạc.

 

"...... Cung tổng?"

 

Alpha không đáp lại.

 

Chỉ thấy Alpha mặt không cảm xúc đi vào trong phòng, đầu tiên là tầm mắt lạnh nhạt quét một vòng Đào Lê từ trên xuống dưới. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy những dấu hôn nổi bật trên người Đào Lê xong thì đồng tử hắn co chặt lại.

 

Nhiệt độ trong không khí tức khắc lãnh đến thấu xương.

 

Tiếp theo tầm mắt Alpha vừa chuyển, rơi xuống chiếc giường đôi trong phòng kia.

 

Trống không.

 

Không có ai.

 

Không tìm thấy được người mình cần tìm ở trên giường, Alpha nhấc chân đi về phía phòng tắm.

 

Trong phòng tắm cũng không có một bóng người.

 

Đào Lê một đường đi theo phía sau Alpha.

 

Cậu ta đi theo sau lưng Alpha, chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ không biết: "Cung tổng ngài đang tìm ai vậy? Là đang tìm Bồ tiên sinh sao?"

 

Đào Lê dứt lời, Cung Trầm không đáp mà lạnh nhạt hỏi lại: "Cậu hiện tại đang yêu đương với cậu ta sao?"

 

Đào Lê ngẩn ra một lát mới gật đầu.

 

Cậu ta lộ ra biểu cảm vô cùng thẹn thùng: "Ừm."

 

Cung Trầm không chút do dự: "Chia tay."

 

"Vì sao chứ?" Đào Lê theo bản năng hỏi.

 

"Cậu không xứng."

 

"Bồ tiên sinh là Beta, tôi cũng là Beta......"

 

Đào Lê nói còn chưa xong thì Cung Trầm đột nhiên duỗi tay, một phen bóp lấy cổ cậu ta.

 

Ánh mắt hắn âm ngoan, trong mắt không hề có độ ấm.

 

Rõ ràng vẫn chưa ở trong kỳ mẫn cảm, nhưng lý trí của Cung Trầm đã tiếp cận mức phát cuồng.

 

Cung Trầm bóp cổ cậu ta, cứ như vậy nhẹ nhàng mà ấn cậu ta trên mặt đất khiến Đào Lê không thể động đậy.

 

Khí thế của Alpha đỉnh cấp khiến người ta sợ hãi.

 

Sức lực không thể chống cự này càng không khỏi khiến người khác lòng sinh sợ hãi.

 

"Cậu cho rằng tôi đang thương lượng với cậu sao?" Cung Trầm nhẹ nhàng nói.

 

Đào Lê ngã trên mặt đất, chớp chớp mắt.

 

Cậu ta bị bóp chặt cổ, một chữ cũng không thể nói nổi.

 

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

 

Cung Trầm chậm rì rì nói từng chữ, ngữ khí khiến người khác sởn tóc gáy.

 

"Tôi đang ra lệnh cho cậu."

 

Đào Lê cũng không muốn thừa nhận mình khiếp đảm, nhưng lại vẫn cầm lòng không đậu mà trộm nuốt một ngụm nước miếng.

 

Cậu ta mạnh mẽ chống đỡ để không cho mình rụt rè, ra vẻ cực kỳ tự tin nói: "Tôi muốn biết, Cung tổng lấy thân phận gì để ra lệnh cho tôi, bạn bè sao? Nhưng ngài và Bồ tiên sinh không phải bạn bè. Hay là...... Cung tổng ngài không phải là thích anh ấy, cho nên mới không muốn nhìn thấy tôi ở chung với anh ấy chứ?"

 

Thích......?

 

Cung Trầm ngẩn ra.

 

Hắn kinh ngạc thất thần, lực tay cũng theo đó không tự giác mà thả lỏng xuống.

 

Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Cung Trầm, Đào Lê cũng theo đó mà sáng tỏ.

 

Thì ra đối phương vẫn chưa ý thức được tình cảm của mình.

 

Khó trách lại chủ động giới thiệu đối tượng cho Bồ Dao Tri, thậm chí là tự mình đưa cậu ta lên giường Bồ Dao Tri.

 

Thì ra là thế.

 

Nhưng mà cũng phải.

 

Alpha đỉnh cấp như Cung Trầm vậy, sao có thể nghĩ đến nguyên nhân khiến hắn trở nên khác thường thế nhưng là bởi vì thích một Beta cấp thấp chứ.

 

Hoặc mấy năm trước là Beta mà hắn đã từng chán ghét ba năm.

 

Thật buồn cười quá đi mất.

 

Trong lòng Đào Lê vô cớ cảm thấy châm chọc, cậu ta thừa dịp trong lúc Cung Trầm thất thần liền vội vàng tránh thoát khỏi tay Cung Trầm.

 

Cậu ta che cổ lại, khom lưng ho khan mãnh liệt vài tiếng xong lúc này mới có thể thở dốc được.

 

Không dự đoán được Alpha đỉnh cấp khi phát điên lên sẽ hung tàn như thế, thiếu chút nữa đã gần như lấy mạng cậu ta. Đào Lê không dám lại tiếp tục ở lại nữa, mặc xong quần áo liền nhẹ chân rời khỏi.

 

Cung Trầm đứng ở trong phòng, trầm mặc không nói.

 

Vẻ mặt hắn ngưng trọng, im lặng.

 

Đố kỵ, chua xót, ảm đạm thần thương, buồn bực......

 

Trong khoảng thời gian này, tất cả những loại cảm xúc kỳ quái phức tạp đan chéo nhau rồi tụ thành một khối, cuối cùng biến thành một chữ.

 

—— thích.

 

Mấy ngày này, tất cả những khác thường của hắn đều có được giải thích hợp lý.

 

Hắn nghi hoặc và mờ mịt không cách nào tự khống chế cảm xúc, tất cả tất cả...... đều là bởi vì nguyên nhân này.

 

Hắn thích Bồ Dao Tri?

 

Hắn thế nhưng sẽ thích một...... Beta?

 

Đáp án này khiến Cung Trầm ngoài ý muốn, nỗi lòng lại càng vô cùng phức tạp.

 

Hắn khó có thể tin.

 

Hắn cảm thấy đáp án này vô cùng hoang đường, rồi lại không cách nào phủ nhận.

 

Bởi vì trong khoảng thời gian này tất cả những khác thường của hắn dù thấy thế nào thì cũng chỉ có thể dùng từ này để giải thích.

 

Hợp lý nhất cũng đươngnhiên nhất.

Bình Luận (0)
Comment