Play âu phục / Tiểu Bạch chủ động khẩu giao/ Vào từ đằng sau, bóp vú
Thẩm Lạc Bạch nấu một bát mì qua loa giải quyết xong một bữa của mình, nhìn giờ thử, đã quá, bữa sáng bữa trưa cùng được giải quyết luôn rồi.
Thời gian buổi chiều của người mắc chứng sợ xã hội như Thẩm Lạc Bạch tất nhiên là làm ổ trong nhà, sau khi soạn hết giáo án xong thì anh lên lấy điện lên mạng search thông tin liên quan đến người máy AI. Giờ anh mới phát hiện thì ra những người mua loại người máy AI kiểu này không hề nhiều, hơn nữa những người mua đa số đều là người mê 2D hoặc là người mắc chứng sợ xã hội nhưng muốn yêu đương giống anh.
Đúng vậy đó, có người yêu sống sờ sờ thì ai lại phí tiền đi mua cái thứ này làm gì.
Thẩm Lạc Bạch lên Weibo search topic liên quan đến người máy AI, có một bài đăng đã thu hút được anh.
"Tốn nhiều tiền của tôi như vậy nên hôm nay lên chê người máy này một chút, cái thứ này phải gọi là người máy óc đần chứ không phải là người máy thông minh nữa. Còn định trò chuyện với nó vậy mà nó chỉ biết nói mỗi một câu đó."
Phản hồi bên dưới cũng khá nhiều.
"Thưa chủ topic, cái đứa nhà tôi cũng thế, có lúc trông y hệt một thằng óc đần vậy."
"Ơ kìa... Mấy người thế này làm tôi có vẻ trông biến thái lắm ấy."
"Lầu trên hơi sai sai."
"Làm ơn đi, nghiêm túc chơi H với ông xã AI rất là ngầu luôn đó biết không."
"Bình luận này đã vi phạm chính sách nên bị khoá."
"Hahahaha lầu trên chơi hơi quá rồi."
"Nói một chút về anh nhà tui nha, hàng ngon người tốt, quan trọng nhất là sức của anh ấy rất dai!"
"Rất dễ bị cuốn cả tình cảm vào luôn ấy."
"Tự nhiên ai tát tui tỉnh một phát vậy trời."
"Tại sao của mấy người đều là người máy thông minh, chỉ có tôi là người máy óc đần vậy!!!?"
Trong phần bình luận ồn ào đầy mấy chủ đề không liên quan, Thẩm Lạc Bạch nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia.
Nhưng mà nếu so ra thì anh chợt phát hiện, hình như anh mới càng giống mấy cha già biến thái hơn.
Người máy óc đần hả? Thẩm Lạc Bạch xoay đầu lại nhìn Giang Yến một cái.
Xem tình hình trước mắt thì anh cảm thấy chồng yêu nhà mình khá là cưng anh, dù đang trong trạng thái say ngủ thì vẫn có thể giao lưu với anh, càng đừng nói đến chuyện sau này mở khoá chức năng AI.
"Em ra ngoài đây~"
Thẩm Lạc Bạch tự lập từ rất sớm, mười mấy tuổi đã bắt đầu tự mình đi làm công kiếm tiền đóng tiền học rồi. Hồi vừa mới tốt nghiệp đại học anh đã dọn ra ở riêng rồi, tìm một công việc "kiếm cơm", ở một căn nhà giá rẻ rồi cứ thể trải qua một cuộc sống bình thường giữa thế giới muôn hình vạn trạng này.
Anh cũng đã từng có ý nghĩ muốn được quấn quít bên cạnh người yêu mình mỗi ngày, ngọt ngào sống trong cái ổ nhỏ của hai người họ. Thế nhưng ngang trái người mà anh thích lại là một tên trai thẳng, hết lần này tới lần khác chỉ là một tình yêu không có kết quả.
Bỗng dưng trong lúc đó, dường như anh đã tìm thấy được một sự an ủi mà anh đã tìm kiếm suốt bấy lâu trên người của Giang Yến.
Ra khỏi nhà có người mong ngóng, về nhà có người đợi chờ, về đến nhà sau một ngày mệt mỏi rã rời có thể nhào vào một lồng ngực to lớn nhõng nhẽo, thả lỏng bản thân.
Mục đích cho lần ra ngoài này rất rõ ràng, mua quần áo cho chồng.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, vừa mới nhìn thấy mấy chị gái nho nhỏ trong shop bán đồ nam đang dùng đôi mắt quyến rũ nhìn anh là anh đã bắt đầu thấy sợ rồi.
Nếu không thì mua lên trên sàn ***bao nọ đi vậy, bên xử lý cũng nhanh lắm, nhiều nhất là bốn, năm ngày đã nhận được rồi, lựa quần áo xong chốt đơn luôn là được.
Nhưng mà bây anh thật sự không thể chờ nổi muốn thấy được dáng vẻ chồng yêu mặc âu phục, đeo cà vạt, sau đó anh sẽ ngồi lên...
Dạo này lướt web ***đường nào đó hơi nhiều, ăn hơi mặn.
Trong đầu bắt đầu đấu đá lẫn nhau điên cuồng, cuối cùng thì màu vàng đen tối vẫn chiếm được vị trí chủ đạo, anh muốn ngắm âu phục! Anh muốn ngắm kiểu mặt người dạ thú! Anh muốn ngắm giám đốc bá đạo!!
"Chào anh, xin hỏi anh có cần giúp gì không ạ?" Nụ cười công nghiệp của chị gái này trông y hệt như anh vậy.
Tim của Thẩm Lạc Bạch đã đập mạnh tới sắp nhảy ra ngoài rồi, năn nỉ đó, đừng có nói chuyện với anh nữa, bây giờ mà bỏ đi luôn thì có bất lịch sự không nhỉ? AAAAA tại sao vẫn còn đi theo anh nữa!!
"Anh muốn chọn âu phục sao ạ?"
Thẩm Lạc Bạch ngu người gật đầu, trong đầu trống rỗng.
Anh phải làm gì bây giờ? Nói chuyện hả? Nói gì đây?
...
Thẩm Lạc Bạch vội vàng xông về nhà, trong tay cầm theo mấy cái túi.
Đáng sợ quá rồi, thế giới loài người đáng sợ thật đấy, tại sao lại có nhiều người dữ vậy! Còn khó đối phó hơn đám "bé đáng yêu" trên lớp của anh nữa.
Thẩm Lạc Bạch rót cho mình một cốc nước bình tĩnh lại, đời này anh sẽ không bao giờ đi mua hàng offline nữa đâu. Hôm nay, anh đã đột phá cực hạn của bản thân mình rồi.
Anh uể oải bổ nhào vào trong lòng Giang Yến, vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn: "Chồng ơi... Em mệt quá à."
Không có ai đáp lại.
Thẩm Lạc Bạch buồn bực một chút rồi bò dậy thay đồ cho Giang Yến. Âu phục âu phục, sắp được thấy giám đốc mặc âu phục rồi~
Vóc người của Giang Yến hoàn toàn được dựa theo tỉ lệ chuẩn người mẫu để thiết kế, hoàn toàn chính là một con ma nơ canh hình người luôn, vừa mặc âu phục lên thì chuẩn công của một anh tổng công luôn á.
Thẩm Lạc Bạch ôm ngực, ghét quá bị ảnh đẹp trai xỉu mất thôi.
Mặc quần áo xong thì chuyện đầu tiên là chụp một tấm thiệt là ngầu cho chồng yêu của anh, điện thoại tách tách chụp không ngừng, 360 độ không một góc chết, sao mà đẹp trai dữ vậy trời.
Gu của Thẩm Lạc Bạch cực kì thoả mãn.
Vừa mới nghĩ tới chuyện anh chồng đẹp trai thế này mà chỉ là của riêng mình anh thôi là anh đã cực kì vui luôn rồi.
Anh cởi quần của mình ra ngồi lên trên eo của Giang Yến, cúi người xuống hôn môi với hắn: "Anh Yến ơi, anh mau tỉnh lại chịch em đi."
Hôn từ trên môi dọc xuống hầu kết, từ lúc bắt đầu anh đã không hề kéo dây khoá quần của Giang Yến lên rồi. Dù sao thì cũng phải cởi ra để làm mà, kéo lên còn phiền phức hơn.
Thẩm Lạc Bạch đã làm ra một chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng phải ngạc nhiên, anh đã ngậm lấy dương vật của Giang Yến.
Quả nhiên không hề có mùi tanh hay bất cứ mùi gì như trong dự liệu, nói thật thì nếu phải bú cho người khác thật thì anh cũng hơi ớn cái mùi của người khác đó, nhưng dương vật của Giang Yến không những ưa nhìn mà còn rất sạch nữa.
Thẩm Lạc Bạch vẫn không biết phải bú thế nào nên chỉ có thể bắt chước mấy em thụ trong GV bú cho Giang Yến. Dương vật của Giang Yến rất nóng, đầu lưỡi liếm láp như thể đang mút kẹo mút liếm cho Giang Yến, mới đầu vẫn còn ổn, Thẩm Lạc Bạch còn rất phối hợp tự mình mút vào.
Sau đó không biết là Giang Yến bật chức năng phục vụ đặc biệt khi nào mà dương vật bắt đầu cắm rút trong miệng của Thẩm Lạc Bạch.
Quy đầu cứ đỉnh từng cú vào trong cuống họng của Thẩm Lạc Bạch: "Khụ khụ khụ..."
Thẩm Lạc Bạch bị sặc, hờn dỗi một tiếng: "Anh bắt nạt em."
Nói xong anh lại ngậm vào.
Anh cũng không biết mình có thể bú cho Giang Yến bắn được không nữa, anh chỉ ôm tâm trạng muốn thử làm cho hắn một lần thôi. Thẩm Lạc Bạch học rất nhanh, tự mình mò mẫm tiến bộ, kĩ thuật cũng càng ngày càng điêu luyện. Anh phát hiện ra Giang Yến thật sự rất dài, anh hoàn toàn không thể nào ngậm được hết, dương vật vẫn còn thừa ở ngoài miệng một khúc.
"Ư ưm... Anh dài quá."
Bình thường trong những lúc thế này thường sẽ có âm thanh thông báo, thế nhưng hôm nay lại không có. Thẩm Lạc Bạch cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chắc là chồng anh bị nuôi tới bắt đầu kén chọn rồi.
Nước bọt trào ra khỏi khoé miệng của Thẩm Lạc Bạch, miệng của anh bị cọ tới đỏ ửng hết cả lên. Thẩm Lạc Bạch lui ra ngoài một chút ngậm lấy quy đầu của Giang Yến, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp.
Anh nhìn thử cái dương vật đang cương cứng này, đoán chắc là không bú cho bắn ra được rồi. Miệng của anh cũng mỏi nhừ rồi, thế nên anh ngẩng đầu dậy, đứng lên dùng lỗ nhỏ của mình nhắm chuẩn ngồi xuống dương vật của Giang Yến.
Dương vật quen thuộc, độ nóng quen thuộc, là thứ mà Thẩm Lạc Bạch si mê, anh cũng không biết được bản thân mình bây giờ dâm thế nào, đĩ thế nào nữa.
Gậy thịt vừa đâm vào trong cơ thể của Thẩm Lạc Bạch đã bắt đầu điên cuồng đâm rút, hận không thể chịch xuyên qua người của Thẩm Lạc Bạch.
Thẩm Lạc Bạch bật cười, nói không nên hơi: "Aa... Anh thích... Ha a... Thích chịch đằng sau của em, phải không?"
Bây giờ anh chỉ cần ngồi đó hưởng thụ mà thôi, hưởng thụ khoái cảm bị cắm rút: "Ưm ư... AAAAA... Tuyệt quá."
Thẩm Lạc Bạch ngồi trên người Giang Yến kêu loạn hết cả lên, bản thân cũng nhún nhảy hông theo. Hai tay anh mở lung tung mấy cái nút áo sơ mi của mình, để lộ ra da thịt trơn mịn.
Anh ưỡn ngực lên, theo bản năng muốn có người bóp núm vú của mình. Nhưng sau khi phát hiện ra không có ai bóp được cho anh nên mới bất đắc dĩ tự thân vận động.
"Chồng ơi anh mau tỉnh dậy sờ em đi mà."
Anh ảo tưởng là Giang Yến đang nắm tay của anh tự vuốt ve mình, thế nhưng chỉ mỗi thế thì vẫn không thể nào đủ được, anh còn muốn Giang Yến bú vú cho anh nữa.
Thẩm Lạc Bạch nheo hai mắt lại, cố chịu đựng va chạm kịch liệt dưới thân đỡ Giang Yến tựa vào đầu giường, sau đó anh xoay lưng về phía hắn, tựa vào lồng ngực của Giang Yến. Anh dùng tư thế vào từ đằng sau, khuyết điểm duy nhất đó là không thể nhìn thấy được mặt của Giang Yến.