Huyệt mật phun nước liên tục / Mở khoá chức năng AI / Chịch không khép nổi chân / Gậy thịt điên cuồng chịch lỗ nhỏ
Tháng này trường của họ có một kì thi, Thẩm Lạc Bạch lại bắt đầu phải bận rộn. Soạn các bài trọng tâm ra rồi trấn an tâm trạng của tụi nhỏ, trông thi cũng thật sự rất khó khăn.
Trong lúc trông thi, Thẩm Lạc Bạch đã nghĩ xong sau khi Giang Yến tỉnh lại thì anh sẽ chơi trò gì với chồng yêu rồi.
Người mắc chứng sợ xã hội như Thẩm Lạc Bạch không biết đầu óc của mình lúc đầu bị chập mạch nào mà lại chọn chuyên ngành sư phạm nữa. Lần đầu tiên bước lên bục giảng, có mấy chục gương mặt nhìn chằm chằm vào anh như thế làm anh suýt chút nữa là đã đăng xuất khỏi trái đất ngay tại chỗ rồi.
Đi dạy nhiều năm vậy rồi nên bây giờ anh đã khắc phục được nỗi sợ khi phải giao tiếp với học sinh, thế nhưng cũng chỉ trong giới hạn là học sinh thôi. Học sinh chắc là loài sinh vật thuần khiết nhất trên thế giới này, không có quá nhiều quanh co dài dòng giống như những người lớn, không có đấu đá chốn công sở, có lúc Thẩm Lạc Bạch còn thấy ở chung với học sinh vậy mà thoải mái, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau đó, Thẩm Lạc Bạch và các thầy cô trong tổ Ngữ văn đã tạo nên kỳ tích, chỉ cần hai ngày đã chấm xong hết bài văn của cả khối. Thẩm Lạc Bạch phụ trách sửa phần viết văn, mấy trăm bài văn khiến anh nhìn tới chóng mặt hoa mắt, tăng ca mãi cuối cùng cũng chấm xong hết bài cho tụi nhỏ. Thẩm Lạc Bạch còn chưa kịp thở phào một hơi thì lại phải đi chấm thi.
Thẩm Lạc Bạch tựa lưng vào ghế, thở dài một hơi: "Mình sắp chết rồi---"
Giang Dập An dừng việc trong tay lại, đi đến trước bàn của Thẩm Lạc Bạch đưa cho anh một chai sữa chua: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Thẩm Lạc Bạch mặt không đổi sắc nhận chai sữa chua, đáp một câu cảm ơn, tầm mắt bất giác liếc về phía bàn làm việc của Giang Dập An.
Bàn làm việc của Giang Dập An không bày bừa như của anh, sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn, mà tấm ảnh Giang Dập An chụp chung với bạn gái của mình bày trên bàn trông chói mắt vô cùng.
Ai nhìn thấy cũng phải khen một câu "Trai tài gái sắc".
Thẩm Lạc Bạch thu hồi tầm mắt của mình, tim lại thấy hơi chua xót.
Giang Dập An là một người rất dịu dàng, đối xử với người khác rất thân thiện, mới đầu Thẩm Lạc Bạch cũng đã bị chính cái sự dịu dàng này của Giang Dập An thu hút.
Anh và Giang Dập An cũng không tính là bạn bè thân thiết gì, nhiều lắm cũng chỉ là đồng nghiệp làm chung hòa thuận mà thôi. Còn tình yêu của anh chỉ có thể âm thầm cất giấu trong lòng, len lén cảm nhận chút tình yêu không thể có được từ trong những dịu dàng mà Giang Dập An trao.
Thẩm Lạc Bạch mở điện thoại lên để thư giãn đầu óc, làm việc cao độ quá khiến cho anh hơi khó thở. Mở ra thì mới phát hiện app người máy đã gửi cho anh rất nhiều thông báo.
Anh xem không hết nên bấm thẳng vào cái tin mới nhất luôn.
"Độ hảo cảm của người máy đã đạt đến 100 điểm."
"Ding dong."
Màn hình lại nhảy ra một dòng tin nhắn mới.
"Tiểu Bạch, khi nào em mới về nhà vậy?"
"Ding dong."
Lại một tin nữa.
"Anh nhớ em rồi."
Sau khi mở khoá chức năng AI xong thì APP có thể nhắn tin được cho người máy, bên phía người máy cũng có thể gửi tin nhắn cho người mua thông qua hệ thống trên điện thoại.
Thẩm Lạc Bạch không kịp phản ứng lại, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn của Giang Yến cả buổi.
Sống hai mươi sáu năm rồi, anh đã sớm trải qua thời kì thanh xuân ngây ngô kia. Cảm giác tim đập loạn như chú nai tơ chạy loạn khắp nơi trong thời thanh xuân này, lúc thích Giang Dập An cũng không có cảm giác tim đập thình thịch thế này.
Anh chợt nhận ra, hình như anh đang yêu rồi.
"Thầy Tiểu Bạch, có cần mở điều hoà không?" Giang Dập An mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Lạc Bạch: "Hả?"
"Mặt của cậu đỏ lắm, có phải là do nóng quá rồi không."
Thẩm Lạc Bạch lắp ba lắp bắp nói: "K-không cần, hơi bức bối thôi, t-tôi ra ngoài cho thoáng khí một chút."
Thầy Tiểu Bạch đỏ bừng mặt trốn vào nhà vệ sinh, Giang Yến lại gửi tin nhắn mới cho anh. Anh mới khoá màn hình, nhìn thấy tin nhắn kia của Giang Yến thì ngay cả cổ cũng bắt đầu ửng đỏ hết cả lên.
Giang Yến gửi cho anh một tấm hình hắn mặc một cái áo sơ mi đen, một tay vừa phanh nút ra vừa chụp ảnh. Giang Yến nghiêng nửa mặt qua, môi mím nhẹ, mắt khép hơi nhìn vào ống kính. Ngón tay với từng đường khớp xương rõ ràng đang cởi hai cái nút áo trên cùng, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm và hầu kết. Tính ám chỉ của cả tấm hình này cực kì mạnh, tin nhắn đính kèm là: Tiểu Bạch, anh cứng rồi, mau về cho anh chịch đi.
Thẩm Lạc Bạch kích động tới ấn nhầm mấy nút, nhắn lại cho hắn một tin: Được, cho anh chịch.
Giang Yến: Anh sẽ chịch em tới mức không khép nổi chân.
Giang Yến: Tiểu Bạch em thích tư thế nào?
Thẩm Lạc Bạch đỏ mặt gõ chữ: Cái nào cũng được.
Giang Yến: Ừm.
Giang Yến: Em mau về đi, anh nhớ em lắm.
...
...
Anh vừa mới mở cửa ra đã thấy Giang Yến đứng trước mặt mình, trên người mặc cái áo sơ mi chính tay anh chọn. Nút áo đã bị Giang Yến cài lại thẳng tắp rồi, ánh mắt của Thẩm Lạc Bạch bất giác nhìn xuống bên dưới, đũng quần của Giang Yến đang nhô lên một cục.
"Giang Yến?" Đầu óc của Thẩm Lạc Bạch đã bị ngạc nhiên tới ngu người luôn rồi, không biết phải nói gì bây giờ nữa
Một giây sau, Giang Yến đã dùng hành động để nói cho anh biết nên làm gì.
Giang Yến bước lên trước một bước đè Thẩm Lạc Bạch lên cửa hôn, ngón tay với khớp xương rõ nét trực tiếp cởi quần của mình ra. Dù có cách một lớp quần Thẩm Lạc Bạch vẫn có thể cảm nhận được dương vật nóng hôi hổi.
Hơi thở của Giang Yến nặng nề, hắn dường như đang rất gấp, bên dưới không ngừng đưa đẩy đỉnh vào người của Thẩm Lạc Bạch, ngón tay cũng luồn vào bên trong áo sơ mi trắng của Thẩm Lạc Bạch vuốt ve khắp nơi.
Thẩm Lạc Bạch bị hôn tới hai chân mềm oặt, suýt chút nữa là đã ngã xuống đất. Giang Yến xốc anh lên, một tay ôm anh, động tác hẩy eo bên dưới vẫn chưa dừng lại.
"Tiểu Bạch... Muốn làm."
"Ô... Đừng gấp."
Thẩm Lạc Bạch đẩy mặt của Giang Yến ra, hai mắt mê man nhìn hắn: "Vào phòng đi."
Giang Yến không bận tâm được nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn chịch Thẩm Lạc Bạch mà thôi. Cái hệ thống ngủ say đáng chết kia khiến hắn phải nhịn suốt bao nhiêu lâu, mỗi lần cảm nhận được Thẩm Lạc Bạch đang ngồi trên người hắn khó khăn nhún nhảy hắn đều nhịn không được muốn đè người này ra hung hăng chịch. Hắn hận không thể tăng thẳng 100 điểm hảo cảm cho Thẩm Lạc Bạch luôn, kết quả là mẹ nó cái hệ thống kia còn đặt giới hạn cho độ hảo cảm của hắn nữa.
Quần của Thẩm Lạc Bạch bị kéo thẳng xuống, bên dưới bị Giang Yến lột sạch trơn, áo sơ mi cũng bị kéo đứt mất vài nút.
Giang Yến kéo khoá kéo ra, vội vàng giải phóng dục vọng của mình. Hắn đã lấy sẵn gel bôi trơn qua nhưng lại phát hiện cái thứ này chẳng cần dùng tới, bên dưới của Thẩm Lạc Bạch đã ướt nhẹp rồi.
Lỗ nhỏ chảy ra rất nhiều nước dâm, khép mở mời gọi hắn đâm vào.
Thẩm Lạc Bạch vừa mới bị Giang Yến ghẹo vài cái là đã cửng rồi, cũng không quan tâm là đang ở ngoài hay trong nhà nữa, anh móc lấy cổ của Giang Yến hôn môi với hắn: "Vào đi..."
Anh đưa ra tín hiệu cầu hoan.
Giang Yến nâng một chân của anh lên, dương vật cương cứng nhắm chuẩn vào huyệt mật, đâm vào từng chút một.
"Ô~" Đây là lần đầu tiên Thẩm Lạc Bạch thật sự bị người khác tiến vào, khác hoàn toàn với cảm giác tự mình cưỡi ngựa trước kia.
Giang Yến dừng một chút để cho Thẩm Lạc Bạch thích ứng, hắn vùi đầu vào bên cổ của Thẩm Lạc Bạch, cảm nhịn vách thịt đang bao phủ lấy hắn đem lại khoái cảm cực lớn.
"Tiểu Bạch, anh chuyển động đây." Giang Yến hôn hôn Thẩm Lạc Bạch, ưỡn eo bắt đầu cắm rút bên trong anh.
"A... Tiểu Bạch... Em chặt quá." Giang Yến vẫn mặc quần áo chỉnh tề, áo sơ mi đen trông cực kì cấm dục, thế nhưng khung cảnh bên dưới lại dâm loạn vô cùng. Hắn đè lên người Thẩm Lạc Bạch mạnh mẽ chịch vào, gậy thịt hung hăng cắm rút giã từng phát vào bên trong Thẩm Lạc Bạch.
"Ưm... AAA, anh Yến, anh chơi em sướng quá." Thẩm Lạc Bạch bị chơi tới hai mắt thất thần.
Cảm giác lần đầu tiên được thật sự làm tình với người khác khiến cho Thẩm Lạc Bạch sướng tới sắp phát điên, mới bị chịch có vài cái là anh đã bắn ra rồi: "AAAAA chồng ơi... Tuyệt quá."
Tinh dịch bắn hết lên người hai người, Thẩm Lạc Bạch hoàn toàn quên mình bây giờ mình vẫn còn đang ở trước cửa.
Trong mắt Giang Yến loé lên tia tàn nhẫn như muốn giết người, nhìn chằm chằm một đứa học sinh cấp hai vì tò mò nên lén nhìn ở trong góc. Học sinh cấp hai kia bị ánh mắt của Giang Yến doạ sợ sắp tè ra quần, chạy biến đi mất.
Hắn nhân lúc Thẩm Lạc Bạch vẫn còn đang bắn tinh thì đóng cửa lại, sau đó ôm lấy mông của anh sải bước vào trong phòng ngủ của Thẩm Lạc Bạch, căn phòng mà Thẩm Lạc Bạch đã cưỡi trên người hắn cả ngày lẫn đêm.
Có lẽ là sợ bị người khác nhìn thấy nên sau khi Giang Yến khoá trái cửa thì lại kéo tiếp rèm cửa lên.
Hắn ném Thẩm Lạc Bạch lên giường rồi nắm lấy hai mắt cá chân của anh kéo qua để hai chân anh vòng lên eo hắn, sau đó mới từ từ cởi nút áo sơ mi ra, trong mắt chứa đầy dục vọng gấp tới không thể nào nhịn nổi.
Thẩm Lạc Bạch nhìn ngắm Giang Yến, hầu kết khẽ chuyển động, chồng yêu của anh ngon quá đi mất.
Giang Yến cởi phăng cái áo sơ mi để lộ ra cơ bụng gợi cảm, hắn cúi người xuống cởi đồ của Thẩm Lạc Bạch ra, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Bạch, cởi quần giúp anh đi."
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Bạch, bên trong như đang ẩn chứa một con thú khao khát muốn ăn thịt người. Con chip não thu thập tất cả các số liệu từ các giác quan của hắn, cuối cùng đưa ra được kết luận là hắn rất thích Thẩm Lạc Bạch.
Thẩm Lạc Bạch đỏ mặt, tay run run cởi quần ra giúp Giang Yến, bản thân anh cũng bị Giang Yến cởi sạch ra. Giang Yến nhét một cái gối xuống kê eo của anh lên, hai chân bị Giang Yến giạng rộng ra, dưới góc độ của Thẩm Lạc Bạch cũng có thể nhìn thấy được chỗ mà hai người đang kết hợp.
Trước đó Giang Yến vẫn còn đang trong trạng thái say ngủ thì anh không có gì phải ngại ngùng, tự một mình chơi vui tới quên trời quên đất. Bây giờ Giang Yến tỉnh rồi thì anh lại có hơi e dè, quan trọng là vì Giang Yến còn không thèm tắt đèn, bản thân mình cứ loã lồ như thế bày hết ra dưới thân của Giang Yến.
Thẩm Lạc Bạch đưa cánh tay lên che mặt của mình lại, Giang Yến đang đâm vào trong anh.
AAAAAAAAA anh thật sự đang làm tình với Giang Yến này!!
Th-Thoải mái quá, anh Yến bự quá, dài quá.
Hư... Cắm vào trong rồi, đỉnh tới chỗ rồi.
Trong đầu của Thẩm Lạc Bạch nảy ra vô số dòng suy nghĩ, cánh tay vẫn che trước mặt mình.
Khi một tấc cuối cùng của Giang Yến đâm lút cán vào trong thì hắn thở hắt ra một hơi rồi cúi đầu xuống nhìn người thân.
Gương mặt của Thẩm Lạc Bạch bị che lại rồi, không vui.
"Tiểu Bạch, lấy tay ra." Giọng điệu có chút làm cho người ta không thể nào từ chối được.
Thẩm Lạc Bạch lắc đầu: "Anh... Anh cứ đâm vào thế này đi."
Một tay của Giang Yến đã bắt gọn được hai tay của Thẩm Lạc Bạch, "tấm màn che" duy nhất đã bị Giang Yến xé bỏ, mặt của Thẩm Lạc Bạch đỏ như sắp rỉ máu.