Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 80

Trang Duyên và Nghiêm Khê hẹn gặp nhau tại một quán cà phê.

 

Khi Nghiêm Khê đến, Trang Duyên đã đợi sẵn, hắn không chú ý đến sự xuất hiện của Nghiêm Khê, chỉ lặng lẽ nhìn tách cà phê trước mặt mà ngẩn người.

 

Mãi đến khi ghế đối diện bị Nghiêm Khê kéo ra, hắn mới ngẩng đầu lên: "Cậu đến rồi?"

 

Nghiêm Khê cau mày, liếc nhìn vị trí trống bên cạnh Trang Duyên, lại nhìn lên bàn chỉ có một tách cà phê, thấp giọng hỏi: "Tạ Ninh đâu?"

 

Trang Duyên đã dùng danh nghĩa của Tạ Ninh để hẹn cậu ta ra đây, giờ không thấy bóng dáng Tạ Ninh, Nghiêm Khê rõ ràng có vẻ thiếu kiên nhẫn.

 

Nhưng Trang Duyên cũng không còn cách nào khác, tối nay hắn phải bay, nếu không mượn danh nghĩa Tạ Ninh, chưa chắc Nghiêm Khê đã chịu đến.

 

"Em ấy không đến." Trang Duyên đưa thực đơn trên bàn cho Nghiêm Khê, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

 

Nghiêm Khê không nhận lấy thực đơn, thậm chí còn đứng dậy: "Tôi không nghĩ chúng ta có chuyện gì cần hẹn nhau ra để nói."

 

Trang Duyên nói: "Chiều nay Tạ Ninh đã ra ngoài."

 

Nghiêm Khê nhướn mày.

 

Trang Duyên lại nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, chắc em ấy đi gặp bác sĩ Quý."

 

Nghiêm Khê ngồi trở lại ghế: "Anh muốn nói gì?"

 

Nghiêm Khê đã chịu nói chuyện, nhưng Trang Duyên lại hơi ngập ngừng.

 

Hắn uống một ngụm cà phê, nhíu mày nhẹ, như đang suy nghĩ nên bắt đầu thế nào.

 

Trong lúc đợi Nghiêm Khê đến, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, cũng nghĩ ra mấy cách nói vòng vo, nhưng khi đối diện thật sự, hắn lại cảm thấy nếu nói quanh co, có lẽ Nghiêm Khê vẫn sẽ như trước kia, chỉ biết đẩy đưa, né tránh.

 

Hắn không còn nhiều thời gian nữa, nên hỏi thẳng: "Tạ Ninh từng tự sát, đúng không?"

 

Khi lời này vừa thốt ra, hắn cảm giác cả quán cà phê đều trở nên tĩnh lặng.

 

Nghiêm Khê ngồi đối diện hắn cũng sững người, Trang Duyên thấy bàn tay đang đặt trên bàn của cậu ta bỗng siết chặt.

 

"Làm sao anh biết?" Cậu ta không phủ nhận.

 

"Đó không phải trọng điểm." Trang Duyên nói, "Huống hồ gì chuyện này cũng không khó đoán, trên cổ tay trái của Tạ Ninh có một hình xăm cánh chim không phải sao?"

 

Nghiêm Khê "ừ" một tiếng.

 

Trang Duyên nói tiếp: "Nhưng tính cách của Tạ Ninh, vốn không giống người sẽ đi xăm mình, em ấy không phải cái kiểu nổi loạn ấy. Trước đây tôi luôn nghĩ, chắc hình cánh chim kia có ý nghĩa gì đó đặc biệt, Tạ Ninh từng nói, đó là biểu tượng của sự tự do."

 

Nghiêm Khê cúi đầu, không nói gì.

 

Trang Duyên lại nói: "Sau đó tôi chợt nhớ ra, rất nhiều người đi xăm, không phải vì thích, hay để tuyên bố điều gì, mà là để che đi những vết sẹo... Nếu nghĩ theo hướng đó, thì vết sẹo ở cổ tay, còn có thể là gì?"

 

"Anh đoán vậy cũng có lý." Nghiêm Khê mặt không biểu cảm gật đầu.

 

"Nhưng không chỉ vì chuyện đó." Trang Duyên nhìn Nghiêm Khê, "Tôi đã nói rồi, đó không phải trọng điểm."

 

Nghiêm Khê tựa lưng vào ghế, hỏi hắn: "Vậy anh muốn biết gì từ tôi?"

 

Trang Duyên im lặng vài giây, sau đó nói: "Tôi muốn biết... tại sao em ấy lại tự sát."

 

Nghiêm Khê ngồi đó, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao anh không hỏi Tạ Ninh?"

 

Khác với tư thế dựa hẳn vào ghế của Nghiêm Khê, Trang Duyên ngồi thẳng lưng, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, hắn chậm rãi nói: "Tôi không muốn để em ấy phải nhớ lại những chuyện cũ... Dù sao đó cũng không phải hồi ức đẹp đẽ gì, thậm chí còn đầy đau đớn. Mỗi lần nhắc lại, chẳng khác nào xé toạc vết thương một lần nữa, dù không còn đau, nhưng nhìn vẫn rất ghê rợn."

 

Hắn nói: "Tôi mong rằng trước mặt tôi, em ấy mãi mãi là một Tạ Ninh vui vẻ."

 

Nghiêm Khê nở một nụ cười không quá rõ ràng, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười: "Tôi từng nói với anh, Tạ Ninh rất bài xích việc trị liệu tâm lý, anh biết tại sao không?"

 

Trang Duyên khẽ nhíu mày: "Em ấy từng được điều trị tâm lý, nhưng bác sĩ tâm lý mà Hạ Hoàn tìm cho, không chính quy lắm."

 

Nghiêm Khê cười lạnh: "Cậu ấy đúng là từng trị liệu, nhưng là kiểu trị liệu tinh thần cực đoan."

 

Trang Duyên khựng lại, nhìn thẳng vào Nghiêm Khê, dường như không hiểu: "...Trị liệu tinh thần cực đoan?"

 

Nghiêm Khê nhắm mắt lại: "Chính là kiểu anh có thể tưởng tượng được, ép uống thuốc, sốc điện... và những liệu pháp ghê tởm khác."

 

"Sốc điện?" Trang Duyên nhìn Nghiêm Khê với vẻ không thể tin nổi, nhất thời không nói nên lời.

 

Lúc này, phục vụ tiến đến hỏi Nghiêm Khê muốn gọi gì.

 

Nghiêm Khê gọi món gì Trang Duyên cũng không chú ý, cho đến khi phục vụ rời đi, Nghiêm Khê mới chửi thề một câu.

 

"Tôi không biết." Hắn thấp giọng nói, "Trước đây tôi cũng từng điều tra, bác sĩ tâm lý của em ấy không hề dùng phương pháp nào quá khích."

 

Nghiêm Khê cười khẩy: "Tất nhiên không phải lúc đó, mà là sớm hơn nhiều. Chắc anh vẫn chưa tra được?"

 

Trang Duyên lắc đầu: "Tôi không tra quá sâu."

 

"Là từ lần đầu tiên Tạ Ninh công khai giới tính với cha mẹ." Nghiêm Khê nói, "Mùa hè năm đó, cậu ấy bị đưa đến một trại giáo dưỡng... hay trại hè gì đó? Tên gọi cụ thể thế nào tôi không nhớ rõ, nhưng tóm lại đó là nơi anh có thể tưởng tượng được, trừng phạt, giám sát những đứa trẻ không nghe lời, 'chữa' các thói hư như nghiện internet hay... đồng tính luyến ái."

 

Mặt Trang Duyên lạnh hẳn đi, mất rất lâu mới nhịn xuống được, không thốt ra tiếng chửi thề.

 

Nghiêm Khê nói tiếp: "Nơi đó không phải dành cho con người. Cho dù trước đó không có bệnh, ở đó cũng sẽ thành có bệnh... Từ đó trở đi, tính cách của Tạ Ninh đã hoàn toàn thay đổi."

 

"Anh biết cậu ấy bị giam ở đó bao lâu không?"

 

Trang Duyên lắc đầu.

 

Nghiêm Khê nói: "Ba tháng... gần một trăm ngày."

 

Ngừng một chút, cậu ta lại hỏi: "Anh có biết vì sao Tạ Ninh được thả ra không?"

 

Không đợi Trang Duyên trả lời, Nghiêm Khê đã tự nói: "Vì một sự cố."

 

Có lẽ một số chuyện bị dồn nén lâu ngày, một khi mở miệng rồi, liền tuôn trào như vỡ đê, không cần ai hỏi cũng tự mình kể hết.

 

"Có một người cũng được điều trị ở đó, cũng là đồng tính..."

 

"Một ngày nọ, có lẽ sau khi bị sốc điện, thần kinh anh ta hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhảy từ cửa sổ hành lang xuống."

 

"Là tầng bốn, tử vong tại chỗ. Họ nói đó là tự sát."

 

"Vì có người chết, cái trại đó mới thu hút sự chú ý của chính quyền địa phương và bị đóng cửa."

 

"Tạ Ninh... lúc đó có mặt ở hiện trường."

 

Trang Duyên lập tức nhìn về phía Nghiêm Khê.

 

"Cậu ấy tận mắt nhìn thấy..." Giọng Nghiêm Khê khản đặc, "Thấy người đó nhảy xuống ngay trước mặt mình."

 

Trang Duyên không thể tưởng tượng nổi cảnh đó.

 

Ngực hắn như bị đè nặng, cả người như chìm sâu dưới nước, ép hắn đến mức không thở nổi.

 

Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng khó khăn hỏi: "Chứng sợ độ cao của Tạ Ninh... cũng là vì chuyện này?"

 

Nghiêm Khê hơi sững người, sau đó gật đầu: "Chắc là vậy."

 

Trang Duyên không nói gì nữa, tách cà phê đột nhiên trở nên đắng ngắt, hắn nhấp một ngụm, chỉ thấy một luồng vị đắng chua xót trào lên.

 

"Anh đoán đúng, cậu ấy đã từng tự sát." Nghiêm Khê đột ngột chuyển chủ đề, "Suýt chút nữa đã thành công rồi... Nếu hôm đó tôi không hứng lên đến tìm cậu ấy."

 

"Dùng dao nhỏ cắt trái cây, khi tôi đến nơi, cậu ấy đã bất tỉnh, bồn tắm toàn là máu..." Nghiêm Khê nghẹn giọng, "Cảnh tượng đó ám ảnh tôi suốt thời gian dài, tôi lúc nào cũng lo lắng. Người khác hay chế giễu tôi giống gà mẹ, chuyện gì cũng lo cho cậu ấy, nhưng tôi thực sự rất sợ..."
"Chỉ cần cậu ấy mất liên lạc, tôi sẽ nhớ lại cảnh tượng hôm đó."

 

"Dù sau này cậu ấy đã ổn định tâm lý, không còn ý định tự tử nữa, tôi vẫn luôn khuyên cậu ấy đi ra ngoài, giao lưu với người khác, đừng tự nhốt mình. Tôi thực sự, thực sự rất sợ có một ngày, cậu ấy không còn lưu luyến gì ở thế giới này nữa."

 

"Tôi hy vọng cậu ấy có thêm nhiều mối liên kết với thế giới này, dù là với tôi, với ông cụ Tạ, hay là với người yêu của cậu ấy."

 

Giọng Nghiêm Khê run rẩy như sắp bật khóc: "Anh biết điều khiến tôi đau lòng nhất là gì không?"

 

Trang Duyên: "Là gì?"

 

"Là tôi biết, Tạ Ninh mà tôi từng quen biết, đã không thể trở về được nữa."

 

Nghiêm Khê khẽ cười chua xót: "Anh từng thấy ảnh hồi nhỏ của Tạ Ninh chưa?"

 

Trang Duyên lắc đầu: "Chưa."

 

Nghiêm Khê dừng một chút, lấy ra một tấm ảnh từ ví tiền.

 

Cậu ta nhìn rất lâu, rồi mới cẩn thận đặt tấm ảnh quý giá lên bàn: "Vậy chắc anh không tưởng tượng được hồi đó cậu ấy như thế nào đâu."

 

"Rất hoạt bát, rất hay cười, từ sáng đến tối đều vui vẻ, dường như không có gì có thể khiến cậu ấy mất năng lượng. Chỉ cần ở cạnh thôi cũng cảm nhận được sức sống tràn đầy." Nghiêm Khê nói: "Như một mặt trời nhỏ vậy."

 

Trang Duyên cúi đầu, nhìn bức ảnh.

 

Hai thiếu niên khoác vai nhau, cười rực rỡ trước ống kính, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm nhận được sức sống mãnh liệt.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới nhận ra một trong hai người chính là Tạ Ninh.

 

"Anh nói xem, sao cậu ấy lại trở thành như bây giờ?"

 

Mặt trời nhỏ của cậu ta, tại sao lại dần dần lịm tắt...

 

Cuối cùng, Nghiêm Khê không kiềm chế nổi nữa, bật khóc: "Có đôi khi, tôi thật sự rất hận..."

 

"Tạ Ninh..."

 

"Rốt cuộc cậu ấy đã làm sai điều gì, mà lại bị dồn ép đến mức này."

 

*****

 

"Đôi lúc tôi cũng tự hỏi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, mà phải chịu đựng những đau khổ này."

 

Tạ Ninh nhìn Quý Văn Bân, giọng điệu bình thản nói: "Vô số đêm dài, tôi tự hỏi lòng mình, liệu có phải ngay từ khi sinh ra, ngay từ khi yêu thích người đồng giới, đã là sai trái rồi không."

 

"Cậu không sai." Quý Văn Bân mỉm cười.

 

"Ừm." Tạ Ninh ngồi yên lặng đối diện anh, lặp lại lời mình với giọng kiên định: "Tôi không sai."

 

Quý Văn Bân nói: "Việc cậu có thể ngồi đây, kể hết những chuyện này cho tôi, có lẽ đã chứng minh rằng, cậu đã bước ra khỏi quá khứ rồi."

 

Tạ Ninh: "Tôi cũng không chắc nữa."

 

"Lúc nãy, giọng cậu rất bình tĩnh, cảm xúc cũng rất ổn định." Quý Văn Bân nhẹ nhàng nói, "Ngay cả khi hồi tưởng lại, cậu cũng không còn bị nỗi đau đó nuốt chửng nữa, đúng không?"

 

Tạ Ninh yên lặng vài giây, như đang suy nghĩ.

 

Một lúc sau, cậu nở nụ cười: "Có lẽ là vì, cuộc đời tôi đã xuất hiện một điều ngọt ngào hơn, khiến cho những đau khổ trong quá khứ đều trở nên nhỏ bé."

 

"Có lẽ những đau khổ mà tôi từng chịu đựng, chính là để tôi biết trân trọng niềm hạnh phúc khó khăn lắm mới có được này."

 

"Thật sao?" Quý Văn Bân hỏi.

 

"Ừm." Tạ Ninh trả lời, "Bác sĩ Quý, tôi sắp kết hôn rồi."

 

Quý Văn Bân hơi ngạc nhiên, nhướng mày, sau đó liền nói: "Chúc mừng cậu."

 

Anh nói: "Đối tượng kết hôn của cậu nhất định rất yêu cậu."

 

"Đúng vậy, anh ấy rất yêu tôi." Biểu cảm của Tạ Ninh trở nên dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên.

 

Cậu ngồi trên ghế sofa, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt trắng trẻo nhưng không có vẻ bệnh tật, hai gò má còn mang theo chút hồng hào khỏe mạnh.

 

Hàng mi dày đổ bóng nhẹ nhàng, che khuất đôi mắt lấp lánh sự ngượng ngùng.

 

"Chỉ cần ở bên anh ấy, tôi liền cảm thấy rất yên tâm. Anh ấy giống như ánh sáng, xua đi đau đớn và tối tăm."

 

Tạ Ninh chậm rãi nói: "Tôi cũng rất yêu anh ấy."

 

--------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Người tự tử ở hành lang... đã từng nhắc mơ hồ ở chương 53. Đoạn này cũng là đối chiếu với chương 53.

Bình Luận (0)
Comment