Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn

Chương 81

Lúc ăn tối, cha mẹ Trang Duyên cũng đến. Vì cuối cùng Tạ Ninh sửa sang lại hành lý quá nhiều nên mọi người quyết định không ra ngoài ăn mà ăn ở nhà. Trước khi lên đường, Trang Duyên còn vào bếp nấu nướng.

 

Mẹ Kiều cảm khái: "Trước kia ở nhà cũng không thấy con chăm nấu ăn như vậy, đúng là đàn ông sắp lập gia đình thì khác hẳn."

 

Ăn cơm xong, Tạ Ninh dọn dẹp bàn ăn, còn Trang Duyên lên lầu mang vali xuống.

 

"Người ta thì là tiểu biệt thắng tân hôn, còn con thì chưa cưới đã phải tiểu biệt rồi." Mẹ Kiều nhân lúc Tạ Ninh không có mặt, tranh thủ châm chọc Trang Duyên một trận.

 

Hai mẹ con tính cách giống nhau, đã quen với kiểu vừa gặp là trêu chọc nhau. Trang Duyên đặt vali ở góc tường, thản nhiên nói: "Lúc con không có ở đây, phiền mẹ giúp con chăm sóc Tạ Ninh một chút."

 

Mẹ Kiều nhướn mày: "Lúc có chuyện cần nhờ vả thì mới biết ăn nói nhẹ nhàng, còn dùng cả kính ngữ nữa..."

 

Trang Duyên không bận tâm: "Mẹ cũng nói rồi, là con có chuyện cần nhờ mẹ, đương nhiên phải trang trọng một chút."

 

"Không hiểu sao mẹ cứ thấy không đúng cho lắm." Mẹ Kiều nói, "Con có liêm sỉ chút đi."

 

Trang Duyên cười nhạo một tiếng: "Vì vợ, cần mặt mũi làm gì."

 

Mẹ Kiều: "..."

 

"Đàn ông nhà họ Trang mấy người đúng là..." Bà bất đắc dĩ xoa trán, "Yên tâm đi, không chỉ Tạ Ninh, cả ông cụ Tạ và ba mẹ thằng bé, mẹ cũng sẽ quan tâm giúp. Đảm bảo lúc con không có ở đây, thằng bé sẽ được chăm sóc chu toàn."

 

Trang Duyên lại dặn thêm: "Tạ Ninh không biết lái xe, bình thường ra ngoài thì mẹ cứ để tài xế đưa đón, tay nghề nấu ăn cũng bình thường, thỉnh thoảng còn quên ăn cơm nữa, mẹ gọi dì Trần đến nhà nấu ăn..."

 

Nói đến cuối cùng, chính hắn cũng bật cười: "Không để ý một chút là lại thành lắm lời."

 

Mẹ Kiều liếc hắn một cái, hiếm khi không trêu chọc: "Biết là con lo cho Ninh Ninh mà."

 

Nụ cười của Trang Duyên cũng dịu lại: "Nếu không phải đoàn phim bên kia không thể thiếu con, thật sự con cũng không muốn đi."

 

"Con yên tâm, mẹ vội vã về nước chẳng phải cũng vì chuyện này hay sao." Mẹ Kiều đứng dậy, "Dù sao thằng bé cũng là con dâu chính thức của mẹ rồi, mẹ chăm sóc nó thì cần gì con phải dặn dò."

 

Tiễn Trang Duyên ra sân bay, lúc chia tay, hắn nắm tay Tạ Ninh, muốn ôm một cái.

 

Trưởng bối vẫn đang đứng bên cạnh, Tạ Ninh hơi ngượng, do dự vài giây rồi cũng chủ động vươn tay ôm lấy hắn.

 

Cái ôm đó hơi lâu, Trang Duyên ôm rất chặt, hoàn toàn không có ý định buông ra.

 

Không hiểu vì sao, Tạ Ninh cũng ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, không đẩy ra.

 

Nhưng một lúc sau, hai người vẫn phải buông ra.

 

Cuối cùng, Trang Duyên nhìn cậu thật sâu, ánh mắt thâm trầm, như chứa đựng ngàn lời chưa nói.

 

Có một khoảnh khắc, Tạ Ninh đã muốn cứ thế đi theo hắn lên máy bay, cùng hắn về đoàn phim.

 

Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

 

"Tạm biệt." Cậu nói.

 

Cậu nghĩ, có lẽ Trang Duyên cũng từng nghĩ giống mình, vì hắn nhìn cậu rất lâu, cuối cùng vẫn kiềm chế mà nhẹ nhàng hôn cậu.

 

Khi ghé sát, Trang Duyên khẽ thì thầm bên tai: "Anh sẽ ở bên đó đợi em."

 

Tạ Ninh nhìn hắn, nói: "Được."

 

Trang Duyên: "Phải nhớ anh đấy."

 

Tạ Ninh: "Ừm." Dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Anh cũng vậy."

 

Nói xong, chính cậu lại đỏ mặt trước.

 

Trang Duyên khẽ cười: "Ngày nào anh cũng nhớ em hết."

 

Sau khi tiễn Trang Duyên, Tạ Ninh dường như không có gì thay đổi so với ngày thường. Ban ngày ở bệnh viện trò chuyện, đọc sách cho ông nội, buổi tối về ngôi nhà mới của cậu và Trang Duyên để ngủ.

 

Mẹ Kiều nhớ lời dặn của Trang Duyên, cố ý nhờ dì Trần đến nấu vài bữa, lúc rảnh còn rủ Tạ Ninh ra ngoài chơi.

 

Chuyện hai nhà Trang - Tạ kết thông gia đã sớm lan truyền trong giới.

 

Lúc đầu, mọi người đều cảm thấy có chút khó tin, dù hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa nhiều năm, nhưng số người thực sự kết hôn vẫn rất ít. Dù có, thì cũng hiếm ai công khai rầm rộ, muốn loan báo cho cả thiên hạ như họ.

 

Nhưng hai vị trưởng bối lớn là ông cụ Trang và Tạ đều đã đồng ý, những người khác cũng không còn lý do để dị nghị.

 

Hai ngày nay, Tạ Ninh còn được mẹ Kiều dẫn đi gặp không ít họ hàng gần xa bên nhà họ Trang.

 

Nhà họ Trang có nhiều họ hàng, có vài người ngay cả mẹ Kiều cũng không quen lắm, nhưng xét về huyết thống thì vẫn có chút quan hệ.

 

Phần lớn mọi người đều tỏ thái độ thân thiện hoặc trung lập với Tạ Ninh. Cũng có vài người nói vài lời nghe thì chẳng có gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đầy mùi mỉa mai châm chọc.

 

Thông thường không cần Tạ Ninh phải mở miệng, mẹ Kiều đã có thể phản pháo ngay tại chỗ.

 

Về sau, chắc mọi người cũng nhìn rõ thái độ của nhà họ Trang với Tạ Ninh nên không ai nói gì thêm nữa.

 

"Đám người đó là vậy đấy." Mẹ Kiều khẽ cười giễu, nói với Tạ Ninh, "Con đừng để trong lòng, năm xưa khi mẹ gả vào nhà họ Trang, cũng có người nói ra nói vào, bóng gió khó nghe, nói trắng ra là đang ghen tị."

 

Tạ Ninh phản ứng chậm mấy giây, vốn dĩ cậu không để ý đến ánh mắt người khác, lúc này ngẩn ra một chút rồi mới đáp: "Vâng."

 

Mẹ Kiều cười nhẹ: "Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"

 

Mặt Tạ Ninh lập tức đỏ lên: "Không... không nghĩ gì ạ."

 

Mẹ Kiều nhướn mày nhìn cậu.

 

Tạ Ninh trước đây đã gầy đi không ít, nhưng gần đây được mẹ Kiều chăm sóc nên đã trông đầy đặn hơn. Da cậu rất trắng, khi nhìn người khác rất thường mở to mắt hơn bình thường một chút, ánh mắt trong veo, là kiểu trong sáng thuần khiết không dính chút bụi trần, cứ như một con vật nhỏ.

 

Mẹ Kiều nhớ lại trước đây Trang Duyên từng nói Tạ Ninh giống thỏ, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy, đúng là có mấy phần giống thật.

 

Mềm mại, đáng yêu, khiến người ta yêu thương.

 

Ánh mắt bà lướt qua vành tai đỏ hồng của cậu, khiến Tạ Ninh càng thấy mất tự nhiên.

 

May mà mẹ Kiều nhanh chóng dời mắt, hỏi: "Dạo này sức khỏe ông cụ Tạ thế nào rồi?"

 

"Tốt lên nhiều rồi ạ." Tạ Ninh trả lời, "Hành động vẫn hơi chậm, nhưng bác sĩ nói không vấn đề gì, mấy hôm nữa là có thể xuất viện."

 

Mẹ Kiều gật đầu nhẹ: "Ông cụ Trang cũng hay nhắc đến, không sao là tốt rồi."

 

Yêu xa đối với những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng thực sự là một khoảng thời gian rất dằn vặt. Trang Duyên và Tạ Ninh đã vượt qua bằng cách nhắn tin qua lại mỗi ngày và gọi video vào mỗi tối.

 

Phần lớn thời gian Trang Duyên đều rất bận, tranh thủ giữa lúc quay phim thì nhắn tin cho Tạ Ninh. Tạ Ninh thì rảnh hơn một chút, thường là trả lời ngay lập tức, sau đó lại cầm điện thoại chờ hắn nhắn lại.

 

Còn mỗi buổi tối, Trang Duyên sẽ đều đặn gọi video cho cậu, chưa từng bỏ lỡ lần nào.

 

"Chúng ta quen nhau cũng gần nửa năm rồi nhỉ." Một lần khi đang gọi video, Trang Duyên đột nhiên hỏi.

 

Tạ Ninh sững người: "Mới nửa năm thôi sao?"

 

Trang Duyên bên kia màn hình khẽ cười: "Anh nhớ lần đầu gặp nhau là vào khoảng trước Giáng Sinh, tính ra thì cũng gần nửa năm rồi."

 

Tạ Ninh suy nghĩ rồi nói: "Cứ có cảm giác như đã quen anh từ lâu lắm rồi vậy."

 

Trang Duyên hỏi: "Em có từng nghe một người nổi tiếng nói rằng, có những người, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã mang lại cảm giác thân quen và quyến luyến. Đó là bởi vì linh hồn của hai người đã gặp nhau vô số lần trước đó, và chỉ cần một ánh mắt giao nhau là có thể thổi bùng thành tia lửa."

 

"Chưa nghe bao giờ." Tạ Ninh hỏi, "Ai nói vậy?"

 

Trang Duyên nghiêm túc đáp: "Đạo diễn điện ảnh nổi tiếng – Max nói."

 

Tạ Ninh sửng sốt một chút, sau đó bật cười, nói thầm: "...Thật không biết xấu hổ."

 

Trang Duyên chậm rãi nói: "Anh chỉ muốn nói với em rằng, tuy chúng ta chỉ mới quen nhau nửa năm, nhưng biết đâu linh hồn của chúng ta đã gặp nhau hàng ngàn hàng vạn lần rồi, nên anh mới yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

 

Tạ Ninh nói: "Vậy à?"

 

Trang Duyên chắc nịch: "Chính là như vậy."

 

Hai người nhìn nhau qua màn hình, lại đồng loạt bật cười đầy ăn ý.

 

Nửa năm trước, Tạ Ninh chưa từng nghĩ sẽ có một người như vậy, mạnh mẽ bước vào tim mình, dùng sự ấm áp của người ấy, sưởi ấm thế giới lạnh lẽo thờ ơ trong mắt cậu.

 

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ gặp được một Cá voi xanh tiên sinh, chưa từng nghĩ sẽ tìm thấy cảm giác an toàn và ấm áp như ở nhà trong một con người xa lạ, chưa từng nghĩ đến sẽ nhận được một món quà Tết đặc biệt, chưa từng nghĩ đến sẽ nhận được một chiếc nhẫn vào ngày sinh nhật.

 

Cậu cũng chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ biết hương vị của nhớ nhung là như thế nào, cảm giác lo lắng bồn chồn ra sao.

 

Thế giới của cậu, dưới sự tô vẽ của người ấy, từ đen trắng đã trở thành rực rỡ sắc màu. Nhìn bề ngoài như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại cảm thấy mọi thứ đều trở nên sống động hơn hẳn.

 

Nửa năm trước, bản thân Trang Duyên cũng không thể ngờ rằng mình sẽ bị một người khác hấp dẫn đến mức sâu đậm và không thể cưỡng lại như vậy.

 

Hắn chưa từng nghĩ rằng một kẻ kiêu ngạo, không biết cúi đầu như mình sẽ gác lại mọi việc trong đoàn phim, làm việc suốt đêm chỉ để kịp giờ, rồi bắt chuyến bay sớm nhất, chỉ vì muốn gặp một người, ôm lấy người ấy, hôn người ấy.

 

Trang Duyên trước kia không bao giờ chịu thiệt thòi, cái gì cũng phải tốt nhất, chưa từng vì ai mà chịu nhún nhường.

 

Thế nhưng khi gặp được Tạ Ninh, hắn lại thấy cái gì cũng có thể nhún nhường, bởi vì trong mắt hắn, hai chữ 'Tạ Ninh' chính là điều tốt đẹp nhất.

 

Mối quan hệ yêu xa giữa Tạ Ninh và Trang Duyên chấm dứt vào ngày thứ ba sau khi ông cụ Tạ xuất viện.

 

Hôm đó đoàn phim có một cảnh quay vào buổi chiều tối, Trang Duyên muốn tận dụng ánh hoàng hôn tự nhiên nên dứt khoát quay luôn từ chiều đến lúc mặt trời lặn. Quay xong, hắn còn đặt bàn tại một nhà hàng gần phim trường, nói là tự bỏ tiền túi mời các diễn viên đã nhịn đói cả ngày ăn tối.

 

Nhưng bản thân hắn vì muốn về khách sạn sớm để gọi video cho Tạ Ninh nên lập tức quay về sau khi đóng máy.

 

Ngay khi mở cửa, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng — vì đèn phòng khách vẫn sáng.

 

Tim hắn khẽ giật thót, vô thức ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện ra mọi thứ trong phòng vẫn giống hệt như lúc hắn rời đi buổi sáng, không có thêm bất cứ chiếc vali nào, trước cửa cũng không có đôi giày nào khác.

 

Chắc là mình nghĩ nhiều rồi. Hắn bật cười bất đắc dĩ, nghĩ có lẽ sáng nay mình quên tắt đèn thôi.

 

Lúc này hắn lấy điện thoại ra xem, tin nhắn cuối cùng vẫn là hắn gửi cho Tạ Ninh, mà Tạ Ninh vẫn chưa trả lời.

 

Chắc giờ này đang ăn cơm, Trang Duyên nghĩ vậy.

 

Khi hắn đẩy cửa phòng ngủ ra thì quả nhiên giật mình.

 

Hắn thấy có một người đang nằm trên giường, hình như đang ngủ.

 

Người đó quay lưng về phía cửa, từ góc nhìn của Trang Duyên chỉ có thể thấy tấm lưng gầy và làn da trắng nõn nơi gáy.

 

Chắc là mệt quá nên ngủ say, giày đá ngay dưới giường, quần áo cũng chưa thay, chỉ cởi áo khoác rồi treo lên ghế.

 

Dù chỉ là một cái bóng lưng, Trang Duyên vẫn nhận ra ngay lập tức — đây chính là người mà hắn ngày đêm mong nhớ.

 

Trang Duyên nhẹ nhàng đi vòng qua đuôi giường, bước đến bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt hắn đã thấy vô số lần trong mơ.

 

Đôi mắt Tạ Ninh khẽ khép, hơi thở đều đặn, đôi môi đỏ mọng như đang dụ dỗ người ta hôn lên.

 

Trang Duyên cúi người, đưa tay chạm nhẹ lên mặt cậu.

 

Tạ Ninh bị quấy rầy, lông mày hơi nhíu lại, người khẽ động đậy nhưng vẫn chưa tỉnh.

 

Trang Duyên nhìn cậu vài giây, cuối cùng không kiềm được nữa, cúi đầu khẽ hôn lên môi cậu.

 

Một lúc sau, hắn m út lấy môi Tạ Ninh, tách răng cậu ra, chủ động xâm nhập, biến nụ hôn nhẹ ban đầu thành một nụ hôn sâu đầy chiếm hữu.

 

Lần này thì Tạ Ninh tỉnh thật, cậu mở mắt mơ màng, cảm thấy khó thở, theo bản năng đẩy người đang đè trên người mình ra.

 

Trang Duyên hơi lui lại, cúi đầu nhìn cậu: "Đánh thức em rồi à?"

 

Tạ Ninh ngẩn người mấy giây: "...Anh về rồi sao?"

 

"Sao lại ngủ luôn thế này?" Trang Duyên hỏi.

 

"Đợi anh." Tạ Ninh nói, "Ban đầu chỉ định nằm nghỉ một chút, không ngờ mệt quá, liền ngủ thiếp đi luôn."

 

Trang Duyên lại hỏi: "Sao không báo cho anh biết là em đến?"

 

Tạ Ninh chớp mắt: "Muốn tạo bất ngờ cho anh."

 

Trang Duyên thở dài: "Đúng là bất ngờ thật... Anh hoàn toàn không chuẩn bị gì cả. Vừa nhìn thấy em, còn tưởng là mình nhớ em quá nên sinh ra ảo giác."

 

Tạ Ninh nói: "Vốn dĩ cũng chẳng cần anh chuẩn bị gì."

 

Trang Duyên: "Nhưng ít ra cũng nên nhắn một câu cho anh biết chứ."

 

"Nếu anh biết thì nhất định sẽ ra sân bay đón em." Tạ Ninh ôm lấy anh, "Dạo này anh bận như vậy, em không muốn làm anh thêm vất vả."

 

Nói xong, cậu chủ động nhón người hôn lên môi Trang Duyên.

 

Chút ưu phiền trong lòng Trang Duyên cũng tan biến theo nụ hôn đó.

 

Hắn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ cúi đầu, không chút do dự làm sâu thêm nụ hôn mà cậu chủ động trao.

 

"Làm sao em biết dạo này anh rất bận?" Sau nụ hôn, Trang Duyên bỗng thấp giọng hỏi, "Là Triệu Dương hay là Vương Dần Dần nói với em? Em cũng giỏi mua chuộc lòng người lắm."

 

Tạ Ninh: "...Trước đây chẳng phải chú Chung và Tống Tình Tình cũng bị anh mua chuộc rồi sao."

 

Trang Duyên bất đắc dĩ: "Sao em càng ngày càng lanh mồm lanh miệng thế, học từ ai đấy?"

 

Tạ Ninh chớp mắt: "Học từ anh đó."

 

Trang Duyên: "...Được rồi."

 

Chưa kịp để Tạ Ninh nói thêm gì, Trang Duyên đã đè cậu xuống giường, bản thân cũng trèo lên, giam cậu lại trong vòng tay mình.

 

"Còn buồn ngủ không?" Trang Duyên khẽ hỏi.

 

Tạ Ninh thành thật lắc đầu: "Ngủ được một lát, thấy khá hơn nhiều rồi, chỉ là hơi đói."

 

Trang Duyên đè sát người xuống, giọng khàn khàn: "Bây giờ không có gì ăn cả, nhưng chúng ta có thể làm vài chuyện khác trước."

 

Tạ Ninh sững người vài giây, mặt đỏ bừng: "Em... em bay cả ngày, mồ hôi ra nhiều, vẫn chưa tắm..."

 

"Không sao." Trang Duyên cắn nhẹ vành tai cậu, giọng nói gần trong gang tấc nhưng lại mơ hồ như đến từ nơi xa xôi nào đó.

 

Hắn nói: "Lát nữa chúng ta có thể tắm cùng nhau."
Bình Luận (0)
Comment