Quán bar ầm ĩ bởi tiếng nhạc, Tang Diệc ngồi xuống trước rồi gọi một phần cơm chiên trứng.
Lucas nhìn mà cạn lời: "Anh đến bar để ăn cơm à?"
"Cậu không đói sao?" Tang Diệc ngạc nhiên nhìn cậu ta, "Tối nay chúng ta chưa ăn gì mà."
"Em đang giảm cân."
"Ồ." Tang Diệc gật đầu, "Vậy tôi ăn một mình."
Lucas: "..."
Sau khi lấp đầy bụng, có lẽ do hơi say, Tang Diệc dựa vào sofa thấy khá thoải mái, liền gọi thêm một ly rượu, chậm rãi thưởng thức.
"Bất Nhiễm" là một quán bar dành cho gay, Lucas thường xuyên lui tới, quen biết không ít người. Còn Tang Diệc lại là một gương mặt lạ, mà đã lạ thì thôi, đằng này còn là một gương mặt đẹp xuất sắc.
Thế nên, người đến chào hỏi, bắt chuyện không ít. Nhưng cứ mỗi lần có ai đó đến gần, chỉ cần Lucas liếc mắt một cái, người ta liền lặng lẽ rút lui.
Mấy kẻ muốn bắt chuyện đều bị ánh mắt kia dọa chạy, nhưng giữa hai người vẫn còn một khoảng cách tầm một mét. Lucas liền nghiêng người rót thêm rượu cho Tang Diệc, sau đó thuận thế dịch lại gần anh hơn một chút.
Tang Diệc khẽ nâng mắt nhìn cậu ta: "Lão Lư à..."
Lucas trợn tròn mắt.
Tang Diệc bật cười, chạm ly với cậu ta.
Có những người trời sinh đã mang theo vẻ quyến rũ mà không hề hay biết. Đã lâu lắm rồi Lucas mới lại cảm nhận được thứ rung động chỉ vì một ánh mắt như vậy.
Đổi lại là người khác, cậu ta đã kéo thẳng vào nhà vệ sinh hay ra sau hẻm rồi. Nhưng Tang Diệc thì không được.
"Anh Diệc, nói thật đi, anh thích đàn ông hay phụ nữ?" Lucas dù có ghé sát hơn, cũng phải giữ một khoảng cách nhất định, sợ bị anh đạp bay ra ngoài.
"Thích đàn ông hay phụ nữ hả?" Tang Diệc rũ mắt, ánh nhìn thoáng vẻ mơ hồ. "Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này."
"..." Lucas vô thức liếc xuống dưới. "Anh bị bệnh gì sao?"
Tang Diệc xoay xoay ly rượu, nhấp một ngụm, bỗng dưng nói: "Thực ra trước đây tôi từng có một người bạn trai."
"Cái gì?" Lucas giật mình kêu lên. "Anh từng quen đàn ông? Ai? Thằng khốn nào nhanh chân đến trước em?"
Hàm răng hắn suýt nữa nghiến nát. Trong đầu lập tức hiện lên một loạt cái tên, đều là những kẻ trong giới từng thèm khát Tang Diệc. Nhưng bọn họ, ** nó, cũng xứng sao???
"Năm tôi hai mươi tuổi."
Lucas lập tức bình tĩnh lại, bưng ly rượu lên uống cạn, sau đó lại hào hứng hỏi: "Vậy là anh thích đàn ông à?"
"Không biết." Tang Diệc lắc đầu. "Hồi đó tôi chẳng hiểu gì cả. Có người bảo với tôi đàn ông cũng có thể thích đàn ông, tôi ** nó ngạc nhiên muốn chết."
Lucas hứng thú hẳn lên: "Rồi sao?"
"Rồi cậu ấy hỏi tôi có muốn thử không."
"Vãi, hắn lừa kẻ ngốc đấy à?"
Tang Diệc nhìn cậu ta, đặt ly rượu xuống, châm một điếu thuốc, rít một hơi mới chậm rãi nói: "Lúc đó tôi tò mò mọi thứ, thử thì thử thôi."
Lucas im lặng một giây: "Anh đồng ý luôn? Hai mươi tuổi rồi mà còn chưa xác định được xu hướng tính dục của mình?"
"Không biết." Tang Diệc nhớ lại mà bật cười. "Tôi hồi đó còn chưa biết hết mặt chữ, chưa từng đọc truyện sắc, chưa từng xem phim người lớn, cũng chẳng biết gì về cơ thể phụ nữ. Chỉ biết đàn ông thì phải cưới phụ nữ. Cậu ấy bảo đàn ông cũng có thể thích đàn ông, nghe cũng lạ, không thử sao được?"
Lucas cạn lời: "… Ờ, đổi lại là em, em cũng lừa anh."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi thì... cứ quen thôi."
Lucas: "…"
Sao chuyện tốt thế này không rơi trúng cậu ta... À không, tên kia đúng là kẻ lừa đảo, lợi dụng thanh niên chưa hiểu sự đời!
Lucas đảo mắt, ghé sát hơn, hạ giọng: "Thế… hai người có lên giường chưa?" Nếu lên rồi thì có nghĩa là chấp nhận được…
Tang Diệc chống cằm, phả khói vào mặt cậu ta: "Cậu đoán xem?"
Lucas chẳng buồn đoán, nhân lúc ngà ngà say liền đưa tay nắm lấy tay Tang Diệc.
Tang Diệc tránh đi, bưng ly rượu lên chạm với cậu ta: "Lão Lư này, nhớ cẩn thận. Dạo này bệnh tật nhiều lắm."
Lucas bị câu đó làm nghẹn họng, mặt biến sắc mấy lần, ngả người ra ghế. "Anh Diệc, trước đây anh dám thử, giờ cũng có thể thử mà. Em đảm bảo sẽ làm anh thoải mái."
Tang Diệc bật cười: "Bây giờ anh đây là ôn thần, ai dính vào người đó xui xẻo, tránh xa tôi ra."
Lucas bị từ chối cũng không phải lần một lần hai. Chỉ là lần này…
"Anh từ chối người ta giờ cũng quanh co vậy hả?"
Còn ôn thần?
Lucas tức tối đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Tang Diệc uống liền hai ly, men rượu dần dâng lên. Anh cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Chung Ninh.
Cây dâu tằm tinh: [Thư ký Chung, làm phiền rồi, tôi có thể xin số điện thoại của Tiểu Mục tổng không?]
Chung Ninh gửi thẳng danh thiếp, hiển thị cái tên Mục Văn Kiêu, sau đó mới gửi số điện thoại.
Dưới cơn say, Tang Diệc bấm gọi.
Màn hình điện thoại dưới ánh sáng mờ mờ trông rõ ràng đến lạ. Dãy số kia lại hiển thị thành một cái tên—Lục Văn.
Tang Diệc nheo mắt, vô thức thì thầm: "Lục Văn?"
Đúng rồi, hồi trước Mục Văn Kiêu từng tên là Lục Văn, theo họ bố hắn. Anh nhớ mẹ hắn họ Mục, sau này hắn đổi theo họ mẹ.
Rõ ràng đổi điện thoại, đổi số biết bao lần, vậy mà tại sao cái tên này vẫn hiện lên?
Khi đầu óc còn chưa kịp nghĩ nhiều, đầu dây bên kia đã bắt máy, nhưng không nói gì.
Tang Diệc áp điện thoại lên tai, thử gọi một tiếng: "Lục Văn?"
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, trong điện thoại lại là sự im lặng tuyệt đối.
Tang Diệc nhìn màn hình, cuộc gọi vẫn đang kết nối.
"Cậu không phải muốn thấy tôi cầu xin sao?" Tang Diệc ngửa đầu, nhìn ánh đèn xoay tròn trên trần nhà đến hoa mắt. "Tới đây đi, tôi thỏa mãn cậu."