Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 14

Lucas đi vệ sinh xong quay lại liền thấy Tang Diệc ôm điện thoại ngủ gật trên sofa.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh, vừa uống rượu vừa nhìn anh.

Giữa việc lợi dụng lúc người ta say để vui vẻ một đêm và ngoan ngoãn đưa người về nhà, Lucas thở dài.

Nói trắng ra là không dám.

Nhưng nếu đổi thành người khác…

Mà nếu thực sự là người khác, cũng chẳng khiến cậu ta ngứa ngáy thế này.

Lucas mím môi, đứng dậy tiến lại gần, cúi xuống.

Hôn một cái chắc không sao nhỉ?

Người kia khẽ cử động, bỗng mở mắt ra.

Lucas giật mình cứng đờ.

Còn chưa kịp tiêu hóa hết nỗi xấu hổ vì bị bắt tại trận, phía sau bỗng vang lên một tiếng cười lạnh: "Ồ, chơi vui ghê nhỉ?"

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, không khí vốn đã hỗn loạn nay lại càng thêm căng thẳng.

Người mới đến mặc một bộ đồ vải cotton rộng rãi, trông giống đồ mặc ở nhà. Tóc hắn hơi rối, có chút ẩm ướt, như thể vừa mới tắm xong.

Dáng vẻ… rất xuất sắc. Nhưng trông không giống đến để vui chơi, mà như đang bắt gian tại trận.

Lucas cau mày: “Anh là ai?”

Người trả lời không phải kẻ trước mặt mà là người phía sau.

“Bạn trai cũ.”

Lucas sững sờ, không dám tin quay sang nhìn Tang Diệc: “Cái gì?”

Tang Diệc chống tay lên ghế sofa ngồi dậy, day day trán: “Lão Lư, tôi có lẽ uống hơi nhiều, tôi về trước đây. Mặc kệ cậu, tự tìm niềm vui đi.” Anh vừa nhìn thấy Mục Văn Kiêu, hiển nhiên là say đến hoa mắt rồi.

Anh loạng choạng đứng lên, Lucas theo phản xạ định đỡ, nhưng bị người khác ra tay trước.

Người kia vòng tay ôm lấy eo anh, kéo vào trong lòng.

Tang Diệc lập tức gạt tay hắn ra, cau mày cảnh cáo: “Lão Lư, đừng có nhân lúc tôi say mà giở trò. Muốn chết hả?”

Cánh tay anh lại bị nắm lấy.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Ai là lão Lư?”

Tang Diệc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, thoáng ngây người, sau đó bất giác rùng mình, cơn say chợt bay biến quá nửa.

“Cậu sao lại ở đây?”

“Không phải anh gọi tôi đến sao?” Mục Văn Kiêu mặt không đổi sắc.

“Tôi?” Tang Diệc nhíu mày, “Sao có thể.” Anh đã hai mươi tám, đâu còn non nớt như lúc hai mươi, làm gì có chuyện hồ đồ đến mức ấy.

Mục Văn Kiêu nheo mắt, nghiêng người đến gần, ghé sát tai anh, chậm rãi nói: “Anh gọi cho tôi, quên rồi à?”

Tang Diệc khẽ run, lùi một bước ngồi trở lại ghế sofa.

“Anh Diệc, hắn rốt cuộc là ai?” Lucas vẫn thấy người này hơi quen mắt, nhưng chắc chắn chưa từng gặp qua, có thể là một diễn viên hay người mẫu nào đó đã lướt qua trên TV.

Tang Diệc lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có một cuộc gọi đi – đến số liên lạc cũ: Lục Văn.

Chỉ một cuộc gọi duy nhất.

Tang Diệc day day thái dương.

Năm đó, khi rời đi, anh đã đổi điện thoại, đổi luôn số. Những liên lạc cũ, ngoài mấy nhà cung cấp vớ và đồ lót, đều đã bị vứt bỏ cùng chiếc SIM cũ.

Bao năm nay, anh đã thay đến bốn, năm cái điện thoại, danh bạ có đến vài nghìn số, vậy mà không hề hay biết vẫn còn lưu số này từ tám năm trước.

Hơn nữa, Mục Văn Kiêu… vẫn chưa từng đổi số điện thoại.

Tang Diệc ngước mắt lên nhìn, thấy Mục Văn Kiêu sải bước dài ngồi xuống bên cạnh mình.

“Anh Diệc…” Lucas nhìn thấy người kia ngồi sát vào Tang Diệc, lập tức cảm thấy bất an, cau mày thành một nếp sâu, “Hắn là ai vậy?”

Tang Diệc khẽ ho một tiếng, trước khi Lucas lỡ miệng nói ra lời nào đó không nên nói, anh liền nhắc nhở: “Lão Lư, đây là Mục Văn Kiêu, Mục tổng.” Đồng thời, còn kín đáo cho cậu ta một ánh mắt cảnh báo.

“Em quản…”

Mục Văn Kiêu?

Lucas lập tức á khẩu.

Mục Văn Kiêu nhìn cậu ta, Lucas có gương mặt hơi nữ tính, phong cách trung tính, mái tóc đỏ rực nổi bật, dáng người cao gầy, eo thon chân dài.

Hắn cười nhạt: “Thay đổi khẩu vị nhanh thật. Hôm qua còn là kiểu như Vương tổng, hôm nay lại đổi sang kiểu này, cũng không kén chọn nhỉ.”

Tang Diệc không lên tiếng.

Uống rượu chỉ tổ rước họa vào thân, tháng này anh phải cai rượu mới được.

“Mục tổng uống gì không?” Lucas hoàn toàn tỉnh rượu, giọng điệu cẩn trọng.

“Mật ong pha nước ấm.”

“Được.” Lucas lập tức rời xa khu vực nguy hiểm, đồng thời móc điện thoại ra lên mạng tra cứu, xem có phải là Mục Văn Kiêu mà cậu ta biết hay không.

Ánh mắt Mục Văn Kiêu quét qua bàn rượu, thấy một chai whisky chỉ còn lại một ít, không biết là một người uống hay hai người uống.

Hắn chậm rãi mở miệng: “Không phải anh nói muốn cầu xin tôi sao? Đến đi, tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Tang Diệc: “…”

Câu này nghe kiểu gì cũng không đứng đắn cho lắm?

“Tôi đã nói thế sao?” Ánh mắt Tang Diệc hơi dao động, “Mục tổng sợ là nghe nhầm rồi.”

Anh day trán, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã nói những gì trong điện thoại.

Mục Văn Kiêu đã lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt anh, mở khóa màn hình: “Tôi có ghi âm, anh muốn nghe lại không?”

Tang Diệc phản ứng cực nhanh, lập tức chộp lấy tay hắn ngăn lại: “Không cần đâu…”

Anh không đến mức mất trí nhớ, anh nhớ ra rồi.

Mục Văn Kiêu cúi mắt nhìn xuống, chậm rãi nói: “Cho nên, bây giờ là đang sàm sỡ bạn trai cũ đấy à?”

Tang Diệc sững người, sau đó như bị điện giật, lập tức hất tay hắn ra, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

Anh tự nhận mình đã từng trải qua bao sóng to gió lớn, không dễ gì bị kích động. Nhưng Mục Văn Kiêu lại rất kỳ lạ, luôn có cách chọc cho anh tức giận.

Mục Văn Kiêu thong thả co ngón tay lại, búng nhẹ vào chỗ vừa bị anh nắm, sau đó mới thu tay về, nhét điện thoại vào túi.

Bình Luận (0)
Comment