Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 15

Bị ghét bỏ rồi.

Tang Diệc ngực phập phồng, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Không thể đánh, cũng không thể mắng. Anh nhịn!!

Anh thở dài, cảm thấy có chút mệt mỏi: “Cậu có phải rất muốn thấy tôi quỳ xuống trước mặt cậu, khóc lóc thảm thiết, hối hận, ăn năn, rồi để cậu giẫm lên một phát cho hả giận không?”

Khóc lóc thảm thiết, hối hận ăn năn?

Mục Văn Kiêu nhướng mày: “Trong lòng anh, tôi là người bẩn thỉu đến thế sao?”

“Cũng không hẳn là vấn đề bẩn thỉu hay không.” Tang Diệc giọng điệu rất bình thản, “Chỉ là vấn đề nhân tính, có thể hiểu được.” Đây là điều Chu Quân đã dạy anh.

“Anh cũng thấu hiểu lòng người thật đấy.” Mục Văn Kiêu nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu đó là tâm nguyện của anh, tôi cũng sẵn lòng giúp anh toại nguyện. Nào, quỳ trước hay khóc trước?”

Lúc này Tang Diệc mới nhận ra mình tự đào hố chôn mình, anh nheo mắt nhìn Mục Văn Kiêu, không nói gì.

Lucas bưng ly nước mật ong đi tới, vừa thấy hai người đang nhìn nhau chằm chằm, cậu ta lập tức cảm thấy bất an. Toi rồi, bị giật mất rồi.

Mục Văn Kiêu nhận lấy ly nước mật ong từ tay Lucas, đưa cho Tang Diệc: “Lo mà tiêu tiền của anh đi, đừng có tùy tiện gán tội cho tôi.”

Tang Diệc uống một ngụm mật ong, cố gắng làm dịu hơi rượu trong người, nhưng cơn bực bội thì lại chẳng dịu xuống chút nào: “Thẻ của cậu không có mật khẩu… cậu cố tình muốn tôi khó chịu phải không?”

Cố tình làm khó sao?

Mục Văn Kiêu đưa mắt nhìn anh: "Tôi vừa mới bảo anh đừng tùy tiện gán tội cho tôi, thế mà giờ lại chụp thêm cái mũ nữa?"

"Tôi thử sáu lần mà vẫn sai." Tang Diệc cụp mắt xuống, giọng điệu bất lực: "Tiểu Mục tổng, hay là cậu cho tôi một nhát dứt khoát đi."

"Một nhát dứt khoát của anh là quỳ xuống khóc lóc sao?"

Tang Diệc nghiến răng, ngón tay khẽ siết lại.

"Tôi nhớ hôm qua đã nói rồi, nếu anh không biết mật khẩu, có thể hỏi tôi." Mục Văn Kiêu bình thản nói.

"Tôi hỏi, cậu sẽ nói chắc?" Tang Diệc cười nhạt, chẳng phải chỉ là đổi cách để ép anh thôi sao?

"Anh đã hỏi chưa?"

Câu hỏi nối tiếp câu hỏi khiến Tang Diệc cảm thấy bị dồn ép. Anh dứt khoát lấy thẻ đen trong túi ra, giơ trước mặt Mục Văn Kiêu, giọng điệu đầy thách thức: "Được, vậy bây giờ tôi hỏi, mật khẩu thẻ này là gì?"

Mục Văn Kiêu nhìn sang. Ngón tay Tang Diệc thon dài, sạch sẽ, đầu ngón tay vừa vặn đè lên ba chữ "Mục Văn Kiêu".

Thực ra, trên ngón tay anh có vết chai, sờ vào có chút thô ráp.

Mục Văn Kiêu bỗng cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.

"Tôi biết ngay mà..."

"Ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên." Mục Văn Kiêu đột nhiên quay đi, hướng ánh mắt về phía sàn nhảy.

"Sao cơ?" Tang Diệc sững người.

"Không nghe rõ à?" Mục Văn Kiêu quay đầu lại, ánh mắt đầy ý trêu chọc: "Vậy anh phải hỏi lại lần nữa thì tôi mới trả lời."

Tang Diệc khẽ vuốt ngón tay lên mặt thẻ: "Mật khẩu là gì?"

"Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau." Mục Văn Kiêu nói.

Tang Diệc nhìn hắn thật sâu, rồi tựa người ra sau ghế sô pha.

Hóa ra không phải là ngày chia ly, mà là ngày tương ngộ.

Lucas không thể nhìn nổi nữa, lặng lẽ lướt vào sàn nhảy, dán sát vào một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, thân hình uốn éo như một con rắn.

Cậu ta quá đau lòng, cần một người đàn ông an ủi.

Mục Văn Kiêu gõ nhẹ lên thành ly, kéo Tang Diệc trở về thực tại: "Uống xong rồi thì về thôi."

Tang Diệc cầm ly nước mật ong lên uống cạn, sau đó đứng dậy, đi theo sau Mục Văn Kiêu ra ngoài.

Vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho Lucas, bảo rằng mình đi trước, chúc cậu ta có một buổi tối vui vẻ.

Vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy có một bàn tay đang mò về phía mông của Mục Văn Kiêu.

Mẹ kiếp!

Tang Diệc lập tức chộp lấy cổ tay đó, hất ra, đồng thời trừng mắt: "Tay đặt đâu vậy? Đừng có mà sờ lung tung."

Mục Văn Kiêu nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu lại. Người vừa giở trò liền ném cho hắn một cái nháy mắt quyến rũ: "Soái ca, có hẹn không?"

Mục Văn Kiêu vậy mà lại chần chừ vài giây: "Tôi thì không ngại, nhưng mà... bạn trai cũ của tôi đang ở đây, không biết anh ấy có ngại không."

Người kia phá lên cười: "Bạn trai cũ rồi thì anh ta quản được gì anh nữa chứ? Soái ca, tôi đảm bảo sẽ khiến anh..."

"Cút." Tang Diệc không kiên nhẫn cắt ngang lời người kia, sau đó đẩy Mục Văn Kiêu một cái: "Đi."

Mục Văn Kiêu cười nhạt, quay sang người kia, nhún vai đầy tiếc nuối: "Thật ngại quá, bạn trai cũ của tôi không đồng ý. Nếu có cơ hội, hẹn lần sau vậy."

"Mau đi thôi." Tang Diệc sốt ruột giục.

Người kia nhìn theo bóng lưng hai người họ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm chửi: "Bọn điên."

Ra khỏi quán bar, gió tháng mười mang theo chút lạnh lẽo. Tang Diệc rụt vai lại theo phản xạ.

Mục Văn Kiêu đứng tựa vào xe, giọng điệu lười biếng: "Cần tôi đưa anh về không, bạn trai cũ?"

Tang Diệc nghe hai chữ "bạn trai cũ" mà da đầu tê dại.

"Có tính phí không?" Anh vô thức hỏi.

"Có." Mục Văn Kiêu gật đầu, "Nhưng mà trên xe tôi có máy POS, anh có thể quẹt thẻ của tôi."

Tang Diệc: "..."

Anh lên xe của Mục Văn Kiêu, Mục Văn Kiêu lấy điện thoại ra, bật loa ngoài gọi một cuộc.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng điềm tĩnh của Chung Ninh: "Mục tổng, có chuyện gì sao?"

"Giá cước taxi tính thế nào?" Mục Văn Kiêu hỏi.

"Giá cước taxi?" Chung Ninh dừng lại ba giây, rất nhanh đã phản ứng: "Mục tổng đang muốn đưa quản lý Tang về nhà phải không?" Vừa nói, bên kia đã vang lên tiếng bàn phím gõ lạch cạch.

Khốn kiếp!

Tang Diệc kinh ngạc.

Không chỉ kinh ngạc vì sự quái đản của Mục Văn Kiêu, mà còn kinh ngạc trước tốc độ phản ứng của Chung Ninh. Không phải chứ, sao cậu ta đoán được ngay vậy?

"Ừm." Mục Văn Kiêu gật đầu.

"Được rồi, tôi đã tra xong." Giọng Chung Ninh không khác gì một AI: "Cước taxi bao gồm các khoản sau: Thứ nhất là giá mở cửa, mỗi khu vực khác nhau sẽ có giá mở cửa khác nhau. Ở chỗ chúng ta là 12 tệ. Thứ hai là phí theo quãng đường, sau khi vượt qua quãng đường cơ bản, sẽ tính thêm 2.3 tệ mỗi km. Ngoài ra còn có phụ phí nhiên liệu, mỗi chuyến thu thêm 1 tệ."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Mục Văn Kiêu khởi động xe, "Làm phiền cậu nghỉ ngơi, tính thêm cho cậu  tiền ba tiếng tăng ca."

Chung Ninh: "Cảm ơn Mục tổng, điện thoại của tôi luôn mở 24/24, Mục tổng cứ thoải mái làm phiền bất cứ lúc nào."

"..."

Tang Diệc xoa mặt: "Mục tổng, có phải đầu óc cậu…" Anh gắng gượng dùng chút lý trí còn sót lại để đổi hai chữ "có bệnh" thành "rất tỉnh táo".

"Tôi không uống rượu, đúng là khá tỉnh táo."

"..."

Tang Diệc tựa đầu vào cửa kính xe, không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Bình Luận (0)
Comment