Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 35

Buổi sáng, như thường lệ, Chung Ninh gửi tin nhắn hỏi tổng tài nhà mình đang ở đâu.

Mục Văn Kiêu trả lời bảo cậu ta cứ đến công ty làm việc, không cần đến đón.

Ý này rõ ràng là không cần cậu ta đi rước.

Chung Ninh cúi xuống hôn bạn gái vẫn còn đang ngủ say, sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi nhà.

Đến công ty sớm hơn một tiếng, cậu ta định ghé vào văn phòng tổng tài để dọn dẹp bàn làm việc một chút. Không ngờ vừa mở cửa ra đã bị sặc bởi mùi khói thuốc nồng nặc.

Mục Tổng lại có mặt ở đây sao?

Chung Ninh vội vàng gõ cửa.

Người đàn ông với đôi chân dài đang gác lên bàn làm việc hờ hững nâng mí mắt lên nhìn.

Chung Ninh bước vào, ánh mắt lướt qua hắn.

Vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua, rõ ràng là chưa ngủ.

Rõ ràng tối qua cậu ta đã đưa hắn đến nhà của quản lý Tang rồi mà, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến mức không thay đồ cũng không ngủ?

Bị đuổi ra ngoài rồi sao?

Trời ạ, bây giờ quản lý Tang mạnh mẽ đến vậy luôn?

Chung Ninh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Mục Tổng hôm nay đến sớm vậy?”

Mục Văn Kiêu hạ chân xuống, dí điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn.

Bình thường hắn không hút thuốc, nhưng giờ đây lại đang hút loại thuốc lá mà lần trước quản lý Tang để quên ở đây—một loại thuốc bị hắn chê là rẻ tiền.

Mà giờ thì hộp thuốc đã trống rỗng.

Chung Ninh cảm giác đầu óc mình quay mòng mòng. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy trời???

Mục Văn Kiêu không nói gì, chỉ đứng dậy bước vào phòng nghỉ bên trong.

Không lâu sau, tiếng nước chảy từ vòi sen vang lên.

Chung Ninh bật máy lọc không khí, dọn dẹp bàn làm việc. Đến khi Mục Văn Kiêu thay đồ bước ra, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc nào như thường ngày.

Chung Ninh do dự một chút, rồi thử thăm dò: “Hôm nay vẫn để cô giúp việc đến làm bữa sáng sao sếp?”

Mục Văn Kiêu nhìn cậu ta.

Lúc này, đầu óc Chung Ninh căng như dây đàn. Cái liếc mắt này có nghĩa là “đến ” hay “không cần đến” đây???

Chung Ninh cắn răng, giả vờ như không có chuyện gì, thản nhiên nói: “Chắc cô giúp việc đã đến rồi. Tôi sợ quản lý Tang còn ngủ, không có ai mở cửa.”

Mục Văn Kiêu lạnh nhạt đáp: “Vậy thì anh ấy đói đi.”

Chung Ninh lập tức hiểu ra. Được rồi, mặc dù bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn phải để người nấu ăn qua chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Chung Ninh gửi tin nhắn cho cô giúp việc, dặn nếu không có ai mở cửa thì cứ chờ bên ngoài, đợi đến khi mở được cửa thì vào.

Buổi sáng có hai cuộc họp, buổi chiều có khách đến. Là một thư ký tận tâm, Chung Ninh luôn để ý đến sắc mặt của tổng tài nhà mình.

Rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Chung Ninh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Tang Diệc.

Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Quản lý Tang, buổi chiều tốt lành.]

Cây dâu tằm tinh: [Chào, cậu cũng tốt lành nha.]

Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Quản lý Tang hôm nay tâm trạng vui vẻ chứ?]

Cây dâu tằm tinh: [Xoay tròn nhảy múa.jpg]

“……”

Đệ nhất nhân viên chăm chỉ: [Bữa sáng có hợp khẩu vị không?]

Cây dâu tằm tinh: [Cực kỳ ngon luôn, không thua gì đầu bếp khách sạn năm sao.]

“……”

Chung Ninh xóa rồi gõ lại mấy lần, cuối cùng cẩn thận gửi một câu: [Mục Tổng trưa nay chỉ uống một bát cháo, sáng cũng chưa ăn gì.]

Cây dâu tằm tinh: [Ồ, tôi trưa nay ăn đại tiệc hải sản.]

.jpg
.jpg
.jpg
.jpg

Chung Ninh còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại trong tay đã bị người khác lấy đi. Cậu ta ngẩng đầu lên, liền thấy Mục Văn Kiêu đứng ngay bên cạnh, mắt cụp xuống nhìn mấy bức ảnh trên màn hình.

Hắn nhìn một lúc lâu, sau đó vứt điện thoại lại cho cậu ta, mặt không cảm xúc mà rời đi.

---

Tan làm buổi chiều, Chung Ninh lại hỏi: “Hôm nay đi đâu đây sếp?”

“Về nhà tôi.” Mục Văn Kiêu nhàn nhạt đáp, “Cậu tan làm đi, để tài xế đưa tôi về là được.”

“Vâng, Mục tổng.”

“Phải rồi, Mục tổng, bên tổ chương trình gọi điện đến hỏi về nhóm nhạc nam dưới trướng quản lý Tang. Chương trình kỳ này đã quay xong, họ muốn hỏi có nên để nhóm đó thành khách mời cố định không?”

“Theo quy tắc cũ, tháng này tiêu hết ngân sách thì ở lại, không tiêu hết thì rút hết về.”

“Vâng.” Chung Ninh thầm thở phào, tốt rồi, vẫn còn đang giận.

Suốt một tuần tiếp theo, Mục Văn Kiêu vẫn đi làm và tan làm đúng giờ, buổi tối cũng chỉ về nhà mình, không còn gọi điện nửa đêm bắt Chung Ninh tăng ca kiếm thêm tiền nữa.

Chung Ninh không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không đoán được nội tình ra sao. Ngay cả cô giáo dạy ngôn ngữ xinh đẹp của cậu ta cũng không suy luận được gì, vì mấy ngày nay, ngoài công việc ra thì Mục Văn Kiêu gần như không mở miệng nói chuyện, càng khỏi phải nói đến việc nhắc tới Tang Diệc.

“Dạo này anh làm việc cứ như đi trên băng mỏng.” Chung Ninh ôm lấy Kiều Kiều, ngón tay vô thức vẽ vòng trên má cô, “Bao giờ mới kết thúc đây?”

Kiều Kiều vừa tựa vào cậu ta vừa chơi game, lơ đễnh hỏi: “Anh không thấy tổng Mục của các anh là một người… ừm… đáng sợ sao?”

“Hửm?” Chung Ninh sửng sốt, “Đáng sợ á? Không đâu, anh thấy Mục Tổng là một ông chủ rất tốt. Em xem, Mục Tổng không bao giờ chậm lương, có việc gì cũng nói thẳng, chỉ cần có lý có chứng cứ thì sếp đều chấp nhận. Tăng ca có phụ cấp cao, thưởng cuối năm thì hậu hĩnh. Hồi anh mua nhà, cuối năm sếp còn thưởng thêm 30 vạn nữa đấy. Ông chủ tốt thế này đi đâu mà tìm? Nếu như sếp không có nhiều yêu hận tình thù đến thế thì tốt biết mấy.”

Nói rồi, Chung Ninh đột nhiên bật cười:  “Nếu anh là nhân vật chính của thế giới này, còn sếp chỉ là một NPC chuyên phát lương, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.”

Kiều Kiều liếc cậu ta một cái: “Thư ký Chung, anh đã dám mơ mình là nhân vật chính rồi, thế mà lại chỉ muốn làm một người đi làm thuê, chứ không muốn làm ông chủ sao?”

“……” Chung Ninh im lặng một lúc, rồi chợt bừng tỉnh, “Xong rồi, có lẽ não annh đã bị cấy chip của dân công sở rồi…”

“Thôi, không đùa nữa.” Cậu ta nghiêm túc hỏi lại, “Em bảo sếp anh đáng sợ, đáng sợ chỗ nào?”

Kiều Kiều đặt điện thoại xuống, đếm ngón tay phân tích cho cậu ta nghe: “Anh nhìn đi, sếp nhà các anh đẹp trai hơn cả minh tinh, có tiền có quyền có thế, mà không phải chỉ giàu bình thường đâu. Quan trọng nhất là người ta còn trẻ. Một người như vậy, anh xem mấy năm qua sếp anh làm gì rồi?”

“Làm gì?” Chung Ninh nhướng mày, “Đi làm thôi chứ làm gì?”

“Đúng vậy.” Kiều Kiều nhéo má cậu ta, “Ngoài đi làm ra, Mục Tổng còn làm gì nữa?”

“……?” Chung Ninh hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên, “Sếp đúng là rất giữ mình. Nếu không phải trường hợp bắt buộc thì buổi tối thậm chí còn chẳng đi tiếp khách, đi làm đúng giờ, sinh hoạt cực kỳ có quy củ.”

“Thấy chưa? Trải qua bao nhiêu cám dỗ, mà vẫn không vướng vào bất kỳ ai, thậm chí còn duy trì trạng thái này suốt ba năm trời. Thánh nhân còn khó làm được, huống hồ là một người bình thường.”

Chung Ninh nghĩ ngợi một lát, rồi bỗng nhìn cô: “Nhưng anh cũng giàu mà, anh cũng đi qua biết bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu người rồi, nhưng có thấy gì đâu?”

Kiều Kiều cười như không cười nhìn cậu ta: “Vì trong phòng bao của sếp anh toàn là đàn ông, còn anh thì thích phụ nữ.”

“……”

Chung Ninh bỗng nhiên không nhịn được mà nghĩ theo lời cô. Nếu là cậu ta, mỗi ngày đều có vô số cô gái lượn qua trước mặt mình…

Mà từ khi tổng Mục bắt đầu cho người vào phòng bao, cũng đã ba năm rồi.

Găng tay thôi đã đổi không biết bao nhiêu đôi.

Kiều Kiều: “Bây giờ nghĩ lại, có thấy đáng sợ không?”

Chung Ninh bị Kiều Kiều nói đến mức lạnh sống lưng.

“Nếu là em, em tuyệt đối không dám yêu một người như thế. Quá cực đoan, thật đáng sợ.”

“Người như vậy, không phải ai cũng chịu đựng được đâu.”

---

“Cậu bảo tính khí của anh Diệc nhà mình thế này, ai chịu nổi chứ?”

Giang Lâm vừa mới bị mắng xong, liền thì thầm với Đồng Gia Nhiên.

“Đừng nói nữa.” Đồng Gia Nhiên mắt vẫn còn ngấn nước, “Luyện tập cho tốt đi. Nếu để anh ấy thấy chúng ta lười biếng nữa, thì không chỉ bị chửi thôi đâu.”

Tang Diệc vừa chửi mấy câu, rồi xông thẳng vào văn phòng Lý Hoành.

“Một đám nhóc con chẳng có chí tiến thủ gì cả, đúng là bị đánh chưa đủ.”

Lý Hoành dựa vào ghế, xoa xoa cổ, “Cậu đừng có nói suông, muốn thì đánh thật hai cái xem nào.”

Tang Diệc thả người ngồi phịch xuống ghế, khoanh chân lại: “Anh, mua xe không?”

“Cút.”

Lý Hoành lập tức ngồi thẳng dậy, chỉ tay ra cửa: “Cút ngay.”

Tang Diệc cười hì hì: “Chậc, làm gì mà căng thế. Tôi không chặt chém một con cừu mãi đâu, anh yên tâm.”

“Cái đồ khốn này.” Lý Hoành phì một tiếng, bỗng nhiên nghiêm túc lại, “Đúng rồi, tối qua tôi ăn cơm với Ngu Qua. Tên đó bây giờ nhiệt tình với tôi lắm, cứ một câu lại ‘anh’ hai câu lại ‘anh’. Rõ ràng là vì cậu. Cậu tính sao đây?”

“Hắn còn chưa về?” Tang Diệc đau đầu.

“Sao mà về được?”

Lý Hoành cười lạnh: “Mấy trăm triệu tiền làm ăn, sao có thể nói bỏ là bỏ? Trong lời nói, trong hành động, hắn đều đang dò hỏi sở thích của cậu…”

Lý Hoành bỗng nhìn Tang Diệc chằm chằm, giọng trầm xuống: “Tang Diệc, tôi nhắc cậu một câu này—Ngu Qua không phải hạng dễ chọc đâu. Nếu cậu mà mất đi chỗ dựa là Mục Tổng, hắn có thể lột da cậu ra đấy.”

Tang Diệc đưa mắt nhìn anh ta: “Anh lo tôi bị lột da, hay lo tôi mất chỗ dựa là Mục Tổng?”

Lý Hoành cười cười: “Đừng nhắc nữa, mấy hôm nay tôi cũng nơm nớp lắm đây. Cậu với Mục Tổng thế nào rồi?”

Tang Diệc cong môi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Giờ tôi vừa nghĩ ra một cách tiêu tiền cực kỳ hoàn hảo.”

“Cách gì?” Mắt Lý Hoành sáng lên.

Tang Diệc ngồi thẳng dậy, hai tay chống bàn, nhìn anh ta chằm chằm: “Muốn biết à? Không nói cho anh đâu.”

---

Khi Tang Diệc đột nhiên xuất hiện trước mặt Chung Ninh, suýt chút nữa làm cậu ta giật mình.

“Quản lý Tang?”

Sau khi hết bất ngờ, Chung Ninh bật cười. Trời ạ, đã bảy, tám ngày rồi, cuối cùng cũng lại gặp quản lý Tang.

“Mục tổng có ở đây không? Tôi muốn gặp cậu ấy.” Tang Diệc cười hỏi.

“Mục tổng đang họp, phiền anh chờ một lát.”

“Được, vậy tôi vào văn phòng cậu ấy đợi.”

Nói xong, chẳng cần Chung Ninh đồng ý, anh đã ngang nhiên đẩy cửa bước vào.

“……”

Lần trước Tang Diệc đến đây, Chung Ninh đã dặn lễ tân rằng nếu anh đến thì không cần thông báo, cứ để anh trực tiếp lên lầu. Nhưng theo phong cách của quản lý Tang, trước khi đến nhất định sẽ báo với cậu ta một tiếng. Vậy mà lần này, anh lại chơi kiểu tập kích bất ngờ.

Chung Ninh mang một ly cà phê vào phòng cho Tang Diệc rồi lặng lẽ ra ngoài.

Nửa tiếng sau, cuộc họp mới kết thúc.

Mục Văn Kiêu từ phòng họp bước ra, Chung Ninh đứng dậy, định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Mục Văn Kiêu kéo lỏng cà vạt, đẩy cửa vào văn phòng.

Ngay giây tiếp theo, hàng lông mày hắn khẽ cau lại, ánh mắt lập tức hướng về phía sofa.

Trên sofa có một người đang ngồi, chân vắt chữ ngũ, thoải mái nghịch điện thoại, ung dung như đang ở nhà mình.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Tang Diệc rời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn sang.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Một tuần rồi chưa gặp.

Tang Diệc quan sát hắn từ đầu đến chân.

Mục tổng của hắn vẫn bộ vest phẳng phiu không chút nếp nhăn, áo sơ mi đen xắn tay gọn gàng đến khuỷu tay, vẫn nghiêm chỉnh, lạnh nhạt, xa cách như mọi khi.

Mục Văn Kiêu nheo mắt: “Sao anh lại ở đây?”

Tang Diệc nhướng mày cười, trông chẳng khác gì một tên lưu manh: “Tôi tiêu hết tiền rồi, đến đòi thưởng đây.”

“Tiêu hết?” Mục Văn Kiêu bật cười khinh miệt, “Đúng là nói mơ giữa ban ngày, đến mật khẩu anh còn chưa mò ra cơ mà.”

Tang Diệc chống cằm nhìn hắn: “Cậu không nhận được tin nhắn từ ngân hàng à?”

Mục Văn Kiêu thoáng dừng lại, lấy điện thoại ra xem—từ nãy đến giờ họp hắn vẫn chưa mở máy.

Quả nhiên, có một tin nhắn từ ngân hàng.

Liếc mắt một cái, gương mặt bình tĩnh của Mục Văn Kiêu xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Hắn ngẩng lên, nghiến răng: “Trung-Quốc-Hoàng-Kim???”

Tang Diệc nhìn phản ứng của hắn, vô cùng hài lòng, cười đến híp mắt: “Sao? Chưa từng thấy ai thông minh như tôi hả?”

“!!!”

Chung Ninh lén liếc qua tin nhắn, trong lòng thầm kêu một tiếng đúng là thiên tài!.

250 vạn đem đi mua vàng!

Quản lý Tang nghĩ ra cách này kiểu gì vậy trời?

“Mục tổng này, cậu đâu có nói là không được mua vàng.” Tang Diệc nhanh chóng lên tiếng trước khi Mục Văn Kiêu kịp mở miệng, “Bây giờ có nói cũng muộn rồi.”

Mục Văn Kiêu tức đến bật cười: “Được, vậy từ tháng sau, cấm mua vàng.”

“Mặc dù hành động thêm điều khoản vào giữa chừng như thế này thực sự rất vô liêm sỉ.” Tang Diệc cười nói, “Nhưng tôi rộng lượng, tôi chấp nhận.”

Chung Ninh lén nhìn Tang Diệc một cái.

Bây giờ, cả người quản lý Tang toát lên một cảm giác thư thái lạ thường, khác hẳn trước kia.

Mục Văn Kiêu dường như cũng nhận ra điều đó, ánh mắt hắn mang theo một chút dò xét.

“Vậy có phải nên để thư ký Chung gọi điện cho tổ chương trình, thông báo rằng nhóm của Giang Lâm có thể ở lại làm khách mời cố định không?” Tang Diệc tiếp tục hỏi.

Mục Văn Kiêu im lặng nhìn anh, không nói gì.

Chung Ninh liếc mắt nhìn sếp nhà mình, rồi gật đầu: “Vâng, quản lý Tang, tôi sẽ gọi ngay.”

“Cảm ơn thư ký Chung.”

Tang Diệc bỏ chân đang vắt xuống, đứng dậy, xách chiếc áo khoác vứt bên cạnh lên, cười híp mắt nhìn Mục Văn Kiêu: “Mời cậu ăn cơm nhé, Mục tổng, có rảnh không?”

Bình Luận (0)
Comment