Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 36

Bên trong phòng riêng của nhà hàng Nhật, có một chiếc trường kỷ dài, chính giữa đặt một bàn gỗ. Tang Diệc và Mục Văn Kiêu ngồi đối diện nhau trên đệm bồ đoàn, chân khoanh lại.

Sau khi gọi món xong, Tang Diệc hỏi hắn: “Mục tổng có muốn gọi thêm gì không?”

Mục Văn Kiêu chỉ nhìn anh, không lên tiếng. Tang Diệc liền mỉm cười với nhân viên phục vụ: “Trước cứ thế này đã, cảm ơn.”

Nhân viên phục vụ rời đi, Tang Diệc cầm ấm trà rót cho Mục Văn Kiêu một chén nước.

“Làm sao tìm ra mật khẩu?” Cuối cùng Mục Văn Kiêu cũng mở miệng.

Tang Diệc chờ câu hỏi này đã lâu, liền đắc ý ngả người ra sau, nhướng mày nói: “Hôm ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng cậu cố tình lùi lại ba ngày. Mục tổng, làm người đừng chơi không đẹp như thế chứ. Hơn nữa, lại còn dùng cùng một chiêu như lần trước, tôi đâu có ngốc.”

“Thẻ chưa từng bị khóa.” Mục Văn Kiêu nói.

“Tôi chỉ thử hai lần mỗi ngày.” Tang Diệc cong môi, ánh mắt tràn đầy ý cười. “Cũng không thể để cậu cứ nắm đằng chuôi mãi được.”

Anh mất cả tuần mới mò ra được mật khẩu, chỉ để hôm nay cho hắn một vố ra trò.

Giờ kể lại nghe nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng số lần anh chửi thầm Mục Văn Kiêu suốt một tuần qua thì không đếm xuể.

Mục Văn Kiêu cười nhạt: “Cũng giỏi nhỉ, nhớ rõ thế cơ à?”

Lời mỉa mai quá rõ ràng, nhưng Tang Diệc chẳng thèm bận tâm, chỉ thở dài nói: “Tôi đúng là trí nhớ kém thật, nhưng có vài chuyện đâu phải cứ muốn quên là quên được.”

Anh nhìn Mục Văn Kiêu, nhưng hắn chẳng chút lay động.

Được thôi, đồ mặt lạnh.

“Mục tổng định đặt mật khẩu gì lần sau đây?” Tang Diệc cố tình trêu chọc. “Hay là nói trước ra thảo luận một chút?”

Mục Văn Kiêu không thèm đáp lại, chỉ cầm ly trà lên uống. Nhưng đường nét sắc lạnh trên gương mặt hắn đã dịu đi đôi chút, tâm trạng bực bội suốt một tuần cũng vì vài câu của người này mà tan biến.

"Tôi thực sự phải bái phục anh đấy." Mục Văn Kiêu ngước mắt nhìn, giọng điệu nhàn nhạt. "Từ tháng trước đến tháng này, tổng cộng gần 300 vạn, anh không tiêu một đồng nào. Mua vàng còn có thể sinh lời nữa. Sao? Anh sợ lúc tôi bắt anh trả tiền thì anh không có để trả hả?"

Tang Diệc không nói gì.

"Hóa ra, trong lòng anh tôi lại bỉ ổi đến mức này."

Mục Văn Kiêu cười giễu, cúi mắt xuống. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bao chiếu lên người hắn, khiến cả dáng hình dường như phủ một tầng cô đơn.

"Không hẳn là bỉ ổi, mà là quá nặng nề." Tang Diệc đột nhiên quỳ thẳng người, men theo mép trường kỷ bò qua đối diện, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh hắn, chân áp chân, vai kề vai. "Nhưng Mục tổng à, cậu hiểu tôi, tôi cũng hiểu cậu. Đừng có bày trò đóng kịch với tôi nữa. Cậu dám nói cậu chưa từng có ý định đó sao?"

Mục Văn Kiêu nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hơi nheo lại.

"Ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, nhưng nếu tôi không nghe lời thì sao?" Tang Diệc kề sát hắn hơn, giọng điệu mang theo vài phần chế nhạo. "Không nghe lời thì cậu tính xử lý tôi như thế đấy, đúng không?"

Người như Mục Văn Kiêu hiện tại chắc chắn không đặt nặng chuyện tiền bạc. Hắn có hận hay không thì khó nói, nhưng cuối cùng, nếu Tang Diệc thực sự dám chống lại hắn, tuyệt chiêu cuối cùng chính là bắt anh trả tiền.

Lục Văn vẫn là Lục Văn, vẫn cái lối suy nghĩ cũ rích, không khác chút nào.

Tang Diệc nói quá chắc chắn, đến mức Mục Văn Kiêu cũng phải khựng lại trong giây lát.

Ngón tay hắn vô thức miết nhẹ, lòng tự nhủ bản thân chưa từng nghĩ đến điều đó. Nhưng… đúng như Tang Diệc nói, nếu thực sự đến bước đường cùng, hắn sẽ làm vậy.

Mục Văn Kiêu bật cười khẽ, tâm trạng bỗng chốc tốt hẳn lên.

Tang Diệc chỉ vào hắn, nghiến răng: "Tôi biết mà! Tôi đoán trúng rồi chứ gì? Cậu đúng là đồ..."

"Bỉ ổi." Mục Văn Kiêu ấn tay anh xuống, chặn lời anh định nói: "Chính là bỉ ổi."

Tang Diệc: "...

"Tiêu tiền cho đàng hoàng vào, đừng có suốt ngày bày mấy trò vô ích. Tháng sau đừng hòng dễ dàng như vậy." Mục Văn Kiêu đẩy anh một cái. "Ngồi sang bên kia đi, đừng chen chỗ này nữa."

"Không." Tang Diệc lườm hắn. "Tại sao tôi phải nghe lời cậu?"

Mục Văn Kiêu nhướng mày cười, nhưng khi cúi mắt nhìn xuống đôi chân đang áp sát nhau của cả hai, nụ cười bỗng chốc vụt tắt.

Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa mang đồ ăn lên. Tang Diệc rất tận tâm, tự tay pha nước chấm cho Mục Văn Kiêu.

Cuối cùng, anh còn đặt bát nước chấm xuống trước mặt hắn, như thể muốn khoe công: "Nước chấm tôi pha siêu ngon đấy. Thử đi."

Thấy Mục Văn Kiêu không động đũa, Tang Diệc nhìn hắn: "Cậu muốn tôi đút cho sao? Tôi sẵn lòng phục vụ."

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Tang Diệc còn cố ý nghiêng đầu nói chuyện, chỉ cần Mục Văn Kiêu hơi cúi xuống, là có thể hôn lên môi anh.

Mục Văn Kiêu cụp mắt nhìn anh, giọng nói khẽ khàng nhưng mang theo hơi lạnh: "Anh đang định làm gì?"

"Làm gì là làm gì?" Tang Diệc ngơ ngác. "Ăn cơm chứ làm gì?"

"Anh ân cần quá mức rồi đấy." Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm vào mắt anh, ngữ khí càng trầm xuống. "Tang Diệc, anh đang có ý đồ gì?"

Tang Diệc thoáng sững sờ: "Tôi... đối xử tốt với cậu một chút không được à?" Người này bị gì vậy trời?

Đối xử tốt với tôi?

Đồng tử Mục Văn Kiêu co lại. "Anh định tốt với tôi thế nào?"

Tang Diệc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mang theo đề phòng lẫn lạnh nhạt, môi mím chặt. Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể anh đã tự hành động trước—một tay chống lên bàn, một tay chống lên trường kỷ, nhấc người lên, áp sát hắn.

Trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành đ.è xu.ống, Mục Văn Kiêu mất thăng bằng, bị ép ngã xuống trường kỷ.

Tang Diệc cúi xuống, chạm môi hắn.

--

"Anh không thể đối xử tốt với tôi một chút sao?"

Lục Văn từng bóp cằm Tiểu Thụ, hỏi như vậy.

"Thế nào mới tính là đối xử tốt?"

"Ví dụ như, chủ động hôn tôi một cái."

"Cho cậu hôn đã là đủ rồi, đừng có đòi hỏi quá đáng."

Mục Văn Kiêu nằm đó, mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, không động đậy. Mặc cho Tang Diệc lộn xộn trên môi hắn như một con cún con đang gặm cắn.

Tiểu Thụ gần như chưa bao giờ chủ động, đều là hắn dụ dỗ mà thành.

Ngoại trừ một lần duy nhất...

Mục Văn Kiêu bật ra một tiếng cười lạnh từ cổ họng.

Tang Diệc dần dần hoàn hồn, rời môi hắn ra, cúi xuống nhìn gương mặt không chút biểu cảm, lạnh lẽo như băng tuyết. Đột nhiên, anh cảm thấy hơi ngượng.

Mục Văn Kiêu vẫn nằm đó, nhìn anh chằm chằm. Trên môi còn vương chút hơi thở của Tang Diệc, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo đến thấu xương: "Tang Diệc, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Tang Diệc trừng mắt nhìn hắn: "Tôi muốn làm gì cậu còn không nhìn ra sao?"

Thiện chí, cải thiện quan hệ, bù đắp tiếc nuối. Hắn mù à? Cái này mà cũng không thấy sao?

"Sao? Lại muốn chạy?"

"Chạy? Tôi chạy đi đâu?" Tang Diệc cau mày.

"Vậy anh chủ động như vậy để làm gì?"

"Thế nào? Chỉ có cậu được hôn tôi, còn tôi không được hôn cậu?"

"Anh còn nhớ lần cuối cùng anh chủ động là khi nào không?" Mục Văn Kiêu lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt lộ rõ chút căm hận.

Tang Diệc cứng đờ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Lúc này, nhân viên phục vụ vén rèm bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt liền khẽ thốt lên một tiếng: "A—"

"Xin lỗi—" Cô nhanh chóng quay người định đi ra.

"Vào đi." Mục Văn Kiêu lạnh giọng, đồng thời đẩy Tang Diệc ra, ngồi thẳng dậy.

Dưới ánh mắt lúng túng của nhân viên phục vụ, Tang Diệc lồm cồm bò về chỗ ngồi của mình.

Cô nhân viên đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh đặt đồ ăn xuống bàn, nhỏ giọng nói: "Món đã lên đủ, chúc hai vị ngon miệng."

Tang Diệc nhìn chăm chăm vào bàn ăn.

Lần cuối cùng anh chủ động, chính là đêm trước khi rời đi.

Hôm đó, anh vào bệnh viện, trong phòng bệnh chủ động hôn Lục Văn, thậm chí còn quỳ gối bên giường giúp hắn...

Tang Diệc đưa tay xoa mặt, cảm giác hai tai như bị lửa thiêu cháy.

"Không dám nhớ lại đêm đó sao?"

Nhìn khuôn mặt anh đỏ lên, Mục Văn Kiêu lại hoàn toàn trái ngược, lạnh lùng đến mức như đang phả ra từng luồng khí băng giá. "Anh coi nó như phim khiêu dâm à?"

Hắn khẽ cười lạnh, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào. "Còn tôi thì khác. Bao năm nay, tôi vẫn thường nhớ lại đêm đó, từng chút từng chút một. Nhưng không phải để hoài niệm, mà để tự nhắc nhở bản thân—coi nó như một đoạn phim tuyên truyền chống lừa đảo."

"Vì đó chính là cú lừa lớn nhất đời tôi."

"Cực hạn sung sướng xong thì sao? Là tháo băng ra, rồi phát hiện người đã biến mất không dấu vết."

Tang Diệc đưa tay lên mặt chà xát, vành tai đỏ bừng như bị lửa thiêu đốt.

Tang Diệc cúi thấp đầu, chỉ muốn chui tọt xuống gầm bàn trốn cho xong.

"Nói đi, Tang Diệc, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Giọng Mục Văn Kiêu lạnh đến mức sắp đóng băng cả không khí, xen lẫn sự giận dữ chỉ trực chờ bùng nổ.

"Tôi…" Tang Diệc ngẩng đầu, ánh mắt có chút chột dạ, "Không thể đơn giản là muốn cải thiện quan hệ với cậu sao?"

Mục Văn Kiêu cười khẩy. "Không thể. Tôi không tin anh."

Tang Diệc lập tức cáu. "Không tin tôi thì cậu tin ai?"

"Chung Ninh." Mục Văn Kiêu cầm lấy đôi đũa, hờ hững nói, "Tất cả mọi người đều có thể rời đi mà không cần chào hỏi, ví dụ như mẹ tôi, ví dụ như anh. Chỉ có Chung Ninh, ngay cả khi nghỉ việc cũng phải viết báo cáo trình lên tôi, tôi đồng ý rồi mới được đi."

"…"

Tang Diệc thua hoàn toàn. Một nỗi áy náy xộc thẳng lên khiến sống mũi cay cay.

Mục Văn Kiêu lại ngẩng đầu, từng câu từng chữ đều mang theo cảnh cáo. "Tang Diệc, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có giở trò. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí."

Tang Diệc im lặng, chẳng còn gì để nói.

Hai người cứ thế đối diện nhau vài giây, Tang Diệc dứt khoát không thèm để tâm đến hắn nữa, cúi đầu tập trung ăn cơm.

Anh gắp một miếng cá sống, coi nó là Mục Văn Kiêu mà cắn mạnh một cái, rồi bị wasabi cay đến chảy cả nước mắt.

Mục Văn Kiêu liếc anh. "Khóc cũng vô dụng."

Tang Diệc hít hà, không thèm giả vờ nữa. "Biến đi, Mục Văn Kiêu."

Mục Văn Kiêu nhìn Tang Diệc ăn sashimi, ăn tôm một cách ngon lành, bỗng nhớ lại lần đầu tiên Tiểu Thụ nhìn thấy có người ăn như vậy đã kinh ngạc thốt lên: "Đồ ngốc mới ăn sống!"

Thật ra lúc đó, Lục Văn cũng chưa từng ăn món Nhật, dĩ nhiên, món Hàn, món Thái, món Pháp hay Ý gì đó hắn cũng chưa từng thử qua.

Lúc ấy, hắn nghĩ rằng sau này nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, dẫn Tiểu Thụ đi ăn những món chưa từng được ăn, ngắm những cảnh chưa từng thấy.

Vậy mà sau tám năm xa cách, bọn họ gặp lại nhau, dường như chẳng còn gì trên đời này có thể khiến cả hai cảm thấy mới mẻ nữa.

Mục Văn Kiêu đặt mạnh đũa xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch" rõ ràng.

Tang Diệc ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

"…"

Anh mệt mỏi thở dài, bỏ đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, chống tay lên bàn, nghiêng người tới gần.

"Nào, Mục tổng, tôi để cậu đánh một trận, thật đấy. Tôi cầu xin cậu, đánh tôi một trận đi." Anh sắp bị hắn hành cho phát điên rồi.

"Muốn bị đánh?"

Mục Văn Kiêu vươn tay bóp lấy cổ anh, ấn xuống, cắn mạnh vào môi anh một cái.

"Hự—" Tang Diệc giật mình lùi lại, nhưng lại bị hắn giữ cằm kéo về.

Anh cạn lời.

Sau khi dùng đầu lưỡi cẩn thận cắn mút lên nơi vừa cắn đỏ kia một lúc lâu, Mục Văn Kiêu mới buông anh ra.

Tang Diệc ngồi thẳng dậy, li.ếm liế.m bờ môi đau nhói nhưng không bị rách.

Ánh mắt Mục Văn Kiêu chợt tối lại.

Tang Diệc thản nhiên nói: "Vị wasabi và xì dầu."

Không khí bỗng nhiên lặng như tờ.

Mục Văn Kiêu quay mặt đi, ánh mắt rơi vào một góc phòng, im lặng không nói gì.

Thịt nướng vị thì là, mì ramen vị nước tương, lần trước là rượu đào…

Tang Diệc quan sát hắn một lúc, bỗng nhiên bật cười.

Tuy anh không đoán được rốt cuộc trong đầu Mục Văn Kiêu đang nghĩ gì, nhưng ít nhất… hắn vẫn muốn hôn anh.

Anh tự cười một lúc, rồi nhìn đồng hồ, ngồi xuống mép chiếu bắt đầu đi giày. "Hôm nay cậu mời bữa này nhé. Tôi về làm việc đây. Tối nay…" Anh nghiêng đầu nhìn hắn. "Cậu… đến nhà tôi không?"

Mục Văn Kiêu đứng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống. "Hôm nay không đi đâu hết."

"Hả?"

Tang Diệc bị Mục Văn Kiêu nắm lấy cổ tay, lôi thẳng qua cầu vượt về trụ sở Mục thị.

"Cậu làm gì vậy?" Anh ngơ ngác.

Mục Văn Kiêu không đáp.

Trùng hợp thay, giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, bên ngoài thang máy toàn là nhân viên. Một đám người đồng loạt lên tiếng: "Chào Mục tổng!"

Tang Diệc ra sức giãy giụa, nhưng tay hắn như một chiếc kìm sắt, nắm chặt không buông.

Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hai người, Tang Diệc nghiến răng. "Nhân viên của cậu đều đang nhìn đấy. Chú ý hình tượng đi!"

Hai người đàn ông nắm tay nhau thì có gì đáng tự hào sao?

Mục Văn Kiêu: "Im miệng đi."

Tang Diệc: "…"

Vừa vào đến văn phòng tổng giám đốc, Mục Văn Kiêu liền quăng anh lên sofa. "Ngồi yên trước mặt tôi, không được đi đâu hết."

Tang Diệc: "…Cậu điên à? Tôi có cả đống việc phải làm, phải về công ty."

Mục Văn Kiêu trở về chỗ ngồi, chẳng buồn nhìn anh, hờ hững nói: "Công việc của anh không cần ngồi văn phòng, gọi điện cũng xử lý được."

"Cậu lại biết chắc thế?" Tang Diệc khó chịu.

"Phải, tôi có tìm hiểu." Mục Văn Kiêu bình thản đáp. "Mấy năm nay ngày nào tôi cũng tiếp xúc với thành viên nhóm nhạc nam, anh không biết sao?"

Tang Diệc bị chặn họng không nói được gì.

Dứt khoát, anh đứng dậy định đi ra ngoài.

Mục Văn Kiêu ngước lên. "Tang Diệc, anh dám bước ra khỏi đây, thử xem."

"Thử thì thử."

Tang Diệc mở cửa.

"Anh bước thêm một bước nữa, tôi gọi bảo vệ ngay."

Anh khựng lại.

Nắm chặt tay nắm cửa, hơi thở dồn dập, không biết đang suy tính điều gì.

Một lúc lâu sau, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi sâu.

Sau đó, quay lại, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, đứng dựa vào cửa, nhìn thẳng vào Mục Văn Kiêu.

Mục Văn Kiêu cũng nhìn anh.

Một người ngồi, một người đứng, ánh mắt giao nhau giữa không trung, mang theo một loại áp lực khó diễn tả bằng lời.

Ngoài cửa, Chung Ninh lặng lẽ quan sát qua khe hở.

Cậu ta bỗng nhận ra—vị quản lý họ Tang này, ngày thường luôn ôn hòa, tươi cười, trông có vẻ dễ tính… nhưng thật ra lại chẳng dễ đối phó chút nào.

Giờ thì Chung Ninh đã phần nào hiểu được trạng thái tinh thần có phần… khó đoán của Mục tổng.

Hai người chẳng ai nói lời nào, không khí trong phòng như ngưng trệ.

Nửa điếu thuốc cháy hết, Tang Diệc bước tới, vòng qua bàn làm việc, dừng lại trước mặt Mục Văn Kiêu.

Mục Văn Kiêu nhìn anh.

Tang Diệc hơi nghiêng người, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán hắn.

Mục Văn Kiêu không nhúc nhích, chỉ hơi nheo mắt lại.

Khói thuốc phảng phất giữa khoảng cách gần kề, hòa cùng giọng nói thấp thoáng ý cười: "Lần này tôi không chạy nữa, yên tâm đi."

Mục Văn Kiêu hơi nghiêng mặt, khẽ nhắm mắt lại, không có phản ứng gì khác. "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, hút thuốc không tốt."

"Ừ." Tang Diệc kẹp điếu thuốc còn cháy dở, đưa đến miệng hắn. "Sau này cai. Tôi còn nhiều thứ chưa tốt, sẽ từ từ sửa. Đừng đòi hỏi tôi cao quá."

Mục Văn Kiêu mở mắt ra, nhưng Tang Diệc đã xoay người ngồi xuống sofa, vắt chân lên bàn trà. Anh hướng về phía khe cửa, gọi vọng ra: "Thư ký Chung—người mà Tiểu Mục tổng tin tưởng nhất, phiền cậu mang giúp tôi một ly cà phê nhé. Cảm ơn!"

Thư ký Chung: "???"

Cậu ta từ khi nào có cái danh hiệu này vậy?

Mục Văn Kiêu nhìn Tang Diệc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói vẫn mang theo sự cảnh giác: "Tang Diệc, anh lại định giở trò gì?"

Tang Diệc nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên: "Thế Tiểu Mục tổng đang giở trò gì đây?"

Mục Văn Kiêu thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: "Tôi không quan tâm anh tính toán gì, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút."

"Vâng, Tiểu Mục tổng."

Bình Luận (0)
Comment