Bị Bạn Trai Cũ Bắt Nếm Trải Nỗi Khổ Khi Tiêu Tiền

Chương 37

Buổi chiều, Mục Văn Kiêu có cuộc họp, nhưng hắn lại đổi địa điểm họp sang ngay văn phòng của mình.

Lúc các trưởng phòng lần lượt kéo ghế ngồi quanh bàn làm việc lớn, ai nấy đều hơi ngớ ra.

Tập đoàn Mục thị đường đường là một tập đoàn lớn, thế mà họp hành lại kiểu này sao?

Không chỉ vậy, trong văn phòng còn có một người ngoài.

Chính là người đàn ông bị tổng giám đốc kéo tay dẫn đi, chỉ trong nửa tiếng đã trở thành tâm điểm bàn tán của cả công ty.

Không ai có thể nhịn được mà không nhìn sang.

Dù bọn họ đã từng nghe nhiều lời đồn đoán khó tin về Tiểu Mục tổng, nhưng từ trước đến giờ, bên cạnh hắn thật sự chưa từng có ai.

Bỗng tiếng gõ bàn vang lên như lời cảnh cáo, các trưởng phòng lập tức thu lại ánh mắt, tập trung nhìn về phía Mục Văn Kiêu.

Tang Diệc vẫn điềm nhiên tựa lưng vào sofa, cúi đầu lướt điện thoại.

Hộp thư WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, nhưng thật ra anh chẳng mở ra xem, chỉ đang thẫn thờ mà thôi.

Làm người đại diện bao năm nay, Tang Diệc đã luyện được bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác. Điều này không phải bẩm sinh, mà là bị Lý Hoành ép buộc mà thành.

Năm đó, anh theo Lý Hoành rời đi, ban đầu anh ta muốn đào tạo anh thành idol nhóm nhạc nam. Nhưng Tang Tiểu Thụ không biết nhảy, cũng chẳng biết hát, chẳng thể nào làm idol được. Lý Hoành lại tính cho anh làm diễn viên, nhưng khổ nỗi Tang Tiểu Thụ là thằng nhóc còn chưa từng xem bao nhiêu phim truyền hình, cứ thấy máy quay là trốn. Đóng phim á? Đóng cái rắm!

Lý Hoành mắng thẳng: “Ngoài cái mặt ra, mẹ kiếp, cậu chả được tích sự gì cả.”

Nhưng biết làm sao được? Đã ôm về rồi thì chỉ đành gắng gượng mà dẫn dắt.

Lần đầu tiên Tang Tiểu Thụ theo Lý Hoành đi tiệc rượu, lại vô tư khen một gã đầu hói: "Kiểu tóc của anh đẹp ghê."

Về đến nhà, Lý Hoành chửi anh xối xả.

"Cậu bị ngu hả? Nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc của người ta làm gì?"

"Thì cái đầu hói đó lù lù trước mắt, tôi có nói anh ta hói đâu? Tôi đâu có ngốc."

"Cậu còn bảo không nói anh ta hói?"

"Vậy tôi phải làm sao? Nói thế nào mới đúng?"

"Cậu mẹ nó không thể giả vờ như không nhìn thấy à?"

"… Ồ? Ờ nhỉ, làm vậy cũng được ha."

"Mẹ kiếp…" Lý Hoành suýt thì phát điên, "Cậu đúng là đồ ngốc bẩm sinh."

Những ngày theo Lý Hoành là một chuỗi hỗn loạn.

Từ một kẻ bước ra từ vùng núi xa xôi, còn chưa kịp trải nghiệm cuộc sống bình thường, Tang Diệc đã bị đẩy thẳng vào thế giới xa hoa tráng lệ đầy cám dỗ này.

Mỗi ngày đều hoa mắt chóng mặt, liên tục kinh ngạc, liên tục ngỡ ngàng.

Nhưng Lý Hoành cũng không lợi hại như anh từng nghĩ, vì hầu hết thời gian, anh ta đều khúm núm trước những kẻ có tiền, luôn phải nhẫn nhịn, luồn cúi.

Và rồi, anh ta kéo theo cả Tang Tiểu Thụ cùng diễn vai "cháu ngoan".

Ăn uống, ngủ nghỉ, uống rượu, đóng vai "cháu ngoan", bị chửi mắng… Cứ thế lặp đi lặp lại, dần dần, Tang Tiểu Thụ từng chút một biến thành Tang Diệc của hiện tại.

Nhiều năm nay, Tang Diệc không ngừng nghiên cứu con người, tìm cách khiến người khác vui vẻ trên bàn rượu. Nhưng sau khi gặp lại Mục Văn Kiêu, anh lại chưa từng thực sự suy nghĩ về hắn.

Không chỉ là Mục Văn Kiêu của hiện tại, mà ngay cả Lục Văn trước đây, anh cũng chưa từng thật sự dành tâm tư để hiểu.

Anh tự cho là mình hiểu rõ, nên lơ là. Trước mặt hắn, anh hành động và nói chuyện có phần cẩn trọng, nhưng thật ra tám phần còn lại đều làm theo bản năng mà chẳng buồn suy nghĩ.

Cũng chính vì thế mà mới dẫn đến tình cảnh hôm nay—bị hắn giam lỏng, không thể đi đâu.

Tám năm trước, chỉ cần Tiểu Thụ nở một nụ cười với Lục Văn, đáy mắt trống rỗng của hắn lập tức rực lên ánh sáng không che giấu nổi.

Dần dà, điều đó trở thành thói quen của Tiểu Thụ khi muốn "nắm thóp" Lục Văn, dù bản thân anh chẳng hề nhận ra.

Vậy nên, dù Mục Văn Kiêu đã nói đi nói lại "Anh nghĩ chiêu này còn tác dụng với tôi sao?", Tang Diệc vẫn vô thức dùng nó.

Và thực tế chứng minh, ừm, đúng là chẳng còn tác dụng nữa rồi.

Tang Diệc ngẩng lên nhìn Mục Văn Kiêu. Hắn đang cúi đầu xem tài liệu trên bàn, một trưởng phòng đang báo cáo, hắn nghe rất chăm chú.

Tiểu Mục tổng.

Tiểu Mục tổng hai mươi sáu tuổi.

Trẻ trung, điển trai, chín chắn, trầm ổn. Chỉ cần ngồi yên ở đó thôi cũng đủ tạo áp lực. Các trưởng phòng khi phát biểu đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào hắn.

Lục Văn mười tám tuổi thì gầy gò, lạnh lùng, dù mắt không nhìn thấy nhưng giọng điệu vẫn mang theo khí thế áp đảo người khác.

Hồi đó, Tiểu Thụ thường xuyên mặc quần đùi rộng thùng thình, xỏ dép lê, ngồi xổm trước cửa tiệm mì mà trêu chọc ông chủ cún độc thân đang định nằm rung ghế đến già: "Nhóc mù kia, chỉ biết ra vẻ trước mặt tôi thôi đúng không?"

Có lẽ vì bị nhìn chằm chằm quá lâu, Mục Văn Kiêu bỗng ngẩng lên, chuẩn xác bắt được ánh mắt của Tang Diệc.

Tang Diệc không né tránh.

Mục Văn Kiêu hơi nheo mắt, nhưng vẫn tiếp tục đáp lời trưởng phòng: "Cứ làm theo kế hoạch ông vừa trình bày, trước khi tan làm ngày mai, nộp phương án lại cho tôi."

Tang Diệc nhướng mày, giọng điệu bình thản nhưng động tác thì vô cùng dứt khoát.

"Sổ hộ khẩu, hộ chiếu, bằng lái xe." Anh chỉ vào những cuốn sổ nằm trên bàn. "Tất cả đều ở đây."

Nói rồi, anh thò tay vào túi quần, móc ra ví tiền, mở ra rồi thản nhiên rút từng tấm thẻ bên trong ném lên bàn.

"Chứng minh nhân dân, thẻ bảo hiểm xã hội, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng… cái này là gì nhỉ? Ờ, thẻ thành viên tiệm cắt tóc… Tóm lại, tất cả đều đưa cậu."

Xong xuôi, Tang Diệc dứt khoát đóng ví lại, tiện tay ném luôn lên bàn, sau đó chỉ cầm theo điện thoại rồi quay người bước đi.

Ví tiền cũng bị ném lên bàn, Tang Diệc chỉ cầm theo điện thoại rồi sải bước ra ngoài.

"Đứng lại—"

"Đứng cái đầu cậu!" Tang Diệc quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn hắn. "Mục Văn Kiêu, làm người đừng có quá đáng. Mật mã nhà tôi đến giờ tôi còn không biết, nhà vẫn ở nguyên đó, tôi chạy đi đâu được chứ? Đừng có ép tôi đấm cậu."

Dứt lời, anh xoay người bỏ đi không chút do dự.

Chung Ninh đứng bên cạnh, tay vẫn cầm ly cà phê, ngẩn người mất nửa phút rồi mới quay sang nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình.

Không biết có phải vì chưa kịp ngăn lại hay không, ánh mắt Mục Văn Kiêu trầm xuống, mang theo chút lạnh lẽo.

Chung Ninh mím môi, đắn đo không biết có nên gọi bảo vệ giữ người lại hay không.

Sau một hồi im lặng rất lâu, không biết Mục Văn Kiêu đang nghĩ gì, cuối cùng hắn cúi mắt, cầm lấy xấp giấy tờ trên bàn.

Sổ hộ khẩu chỉ có duy nhất tên của Tang Diệc. Thông tin trên chứng minh nhân dân là của hai năm trước.

Ảnh trên thẻ bảo hiểm y tế gần như giống hệt với ảnh trên CMND. Ảnh trên bằng lái xe cũng không khác là bao, ngay cả kiểu tóc cũng y hệt hiện tại.

Không phải vì tám năm qua anh không thay đổi, mà vì tất cả giấy tờ này đều đã được làm lại một lần.

CMND có thời hạn, bằng lái xe cũng có thời hạn, đến kỳ hạn thì phải đi đổi mới.

Tám năm trôi qua, hết thảy đều phải làm lại.

Quãng thời gian trống rỗng đó, đến cả giấy tờ tùy thân cũng chẳng thể giữ lại.

Hắn từng nói, khoảnh khắc tháo băng bịt mắt, người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là Tiểu Thụ.

Nhưng sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Cả đời này, hắn vĩnh viễn không thể biết được, năm đó Tiểu Thụ trông như thế nào.

Mục Văn Kiêu chậm rãi lướt ngón tay qua bức ảnh trên CMND—gương mặt trong đó trông nghiêm chỉnh hơn ngày thường rất nhiều.

Một lần nuối tiếc là đủ rồi.

Hắn không cho phép có lần thứ hai.

Chậm rãi cất hết giấy tờ vào túi hồ sơ, Mục Văn Kiêu cất giọng thản nhiên: "Hot search gì?"

Chung Ninh hoàn hồn: "Một nam minh tinh bị paparazzi chụp lại cảnh không kéo rèm cửa, trong phòng còn có hai người phụ nữ."

Mục Văn Kiêu ngẩng lên: "Hậu quả nghiêm trọng không?"

"Nghiêm trọng." Chung Ninh gật đầu, "Tôi vừa xem sơ qua, có vẻ lần này coi như hoàn toàn sụp đổ hình tượng. Hot search bùng nổ, video cũng lan truyền khắp nơi. Tên đó còn hai bộ phim chờ lên sóng, tuy không phải nam chính nhưng cũng là vai quan trọng. Với tình huống này, khả năng cao là phải bồi thường hợp đồng. Tổng giám đốc Lý lại phải đau đầu rồi."

Mục Văn Kiêu nhướng mày: "Nghệ sĩ dưới trướng Tang Diệc?"

"Không phải." Chung Ninh lắc đầu, "Là nghệ sĩ của một quản lý khác, nhưng cùng công ty. Hơn nữa, quản lý Tang cũng có cổ phần ở đó, nên tính ra thì chuyện này cũng có liên quan đến anh ấy."

Chung Ninh do dự một chút rồi hỏi: "Có cần giúp không sếp?"

"Giúp thế nào?"

Chung Ninh nghẹn lời. Giới giải trí vốn không phải lĩnh vực cậu ta thông thạo, thứ duy nhất cậu ta biết là làm sao để sếp chịu móc tiền đầu tư vào các nhóm nhạc nam.

Mục Văn Kiêu cẩn thận đặt túi hồ sơ vào ngăn kéo, giọng điệu bình thản: "Đó là công việc của anh ấy thôi, một công việc đủ để đóng bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở."

Chung Ninh gật đầu: "Đúng vậy, quản lý Tang chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa."

"Bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở là gì?"

Tiểu Thụ ngồi ở quán nướng, nghe hai cô gái bàn bên nói chuyện về chủ đề này, tò mò hỏi.

Lục Văn cố gắng giải thích sao cho đơn giản nhất để tên mù chữ này hiểu: "Nếu có công việc chính thức, công ty sẽ đóng tiền giúp anh vào quỹ nhà nước. Khi về già, nhà nước sẽ phát tiền để anh không bị đói chết. Còn quỹ nhà ở là để hỗ trợ mua nhà."

"Đậu má, còn có chuyện tốt thế à?" Tiểu Thụ quay sang hỏi ông chủ quán: "Ông có đóng bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở cho tôi không?"

Ông chủ mắng anh: “Cút đi, đồ ngốc.”

“Tôi muốn tìm cái kia... gọi là gì nhỉ… đợi khi nào nhớ ra tôi sẽ nói cho ông.'"

"Ủy ban Trọng tài Lao động." Lục Văn bình tĩnh bổ sung.

Ông chủ nhắm mắt, thở dài chốt hạ: "Thằng mù với thằng ngốc, trời sinh một đôi."

Đến giờ tan làm, Chung Ninh như thường lệ hỏi: "Tổng giám đốc, tối nay anh đi đâu?"

"Về nhà, không cần cậu đưa."

"Vâng."

Sau khi về nhà, Chung Ninh nhắn tin cho tài xế, tài xế hồi âm rằng "Tiểu Mục Tổng đã về nhà riêng."

Chung Ninh suy nghĩ một lúc, sau đó nhắn cho Tiểu Kỷ: "Đồng chí Tiểu Kỷ, đang làm gì đấy?"

Không biết có phải Tiểu Kỷ đột nhiên thông minh ra không, cậu ta gửi thẳng một bức ảnh.

Trong bức ảnh là văn phòng lớn, người thì ngồi người thì đứng, có người gõ máy tính, có người cầm điện thoại, có người đang gọi điện, thậm chí có cả Lý Hoành đang chống tay lên hông mắng chửi ầm ĩ.

Mà ở trung tâm bức ảnh, tiêu điểm rõ ràng nhất, chính là Tang Diệc đang vắt chéo chân, nheo mắt hút thuốc.

Tiểu Kỷ: [Anh tôi chưa chạy đâu, yên tâm đi.]

Chung Ninh cười khẽ, chuyển bức ảnh cho sếp nhà mình.

Lúc này, Mục Văn Kiêu đang ngồi trước bàn ăn, trước mặt là chứng minh thư, thẻ bảo hiểm xã hội và bằng lái xe của Tang Diệc.

Cô giúp việc đi ngang qua, thoáng nhìn rồi bật cười: "Cậu Tang trông đẹp trai thật đấy, bên ngoài còn đẹp hơn cả trên ảnh."

"Trước đây tôi luôn nghĩ anh ấy trông rất xấu." Mục Văn Kiêu vừa tắm xong, khăn trắng vắt trên cổ, tóc hơi rối, ánh đèn vàng ấm áp khiến đường nét của hắn thêm phần mềm mại.

"Tại sao?" Cô giúp việc đặt bát canh xuống trước mặt hắn.

"Vì trong ấn tượng của tôi, mấy tên thanh niên choai choai lăn lộn ngoài xã hội đều là bọn tóc vàng, mặc quần bò bó sát, áo da nhỏ, đi đôi bốt thấp, miệng ngậm điếu thuốc, mở miệng ra là chửi thề."

Cô giúp việc bật cười: "Cậu Tang chắc chắn không như thế rồi. Mẹ cậu từng nói cậu bạn trai nhỏ ngày xưa của cậu rất đẹp trai, mà bây giờ cũng vẫn vậy."

Mục Văn Kiêu nâng tay bật nhẹ lên chứng minh thư, cười khẽ: "Cũng chẳng khác gì mấy."

Vẫn chỉ là một tên nhóc mặt mũi ưa nhìn, nhưng đầu óc thì trống rỗng.

Không nhuộm tóc vàng cũng chỉ vì tiếc tiền thôi. Tiểu Thụ tò mò với mọi thứ, nhưng cứ phải tốn tiền là lập tức bỏ qua.

Đặt chứng minh thư xuống, hắn cầm điện thoại lên xem tin nhắn của Chung Ninh.

Người từng bị sếp chửi là "tên ngốc" suốt ngày, giờ đây đã có cả một đám người vây quanh gọi là "Anh Diệc".

Lúc này, điện thoại lại vang lên.

Mục Văn Kiêu hơi nheo mắt.

Cây dâu tằm tinh: [Tối nay tôi tăng ca, không về. Cậu bảo với chị giúp việc một tiếng, sáng mai không cần qua nấu cơm cho tôi.]

Mục Văn Kiêu nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc, đặt điện thoại xuống, không trả lời, chỉ cầm thìa lên uống canh.

Một lúc sau, điện thoại bắt đầu rung liên tục.

Đợi đến khi Mục Văn Kiêu đặt thìa xuống và cầm điện thoại lên lần nữa, trên màn hình hiển thị 36 tin nhắn chưa đọc.

—— ?
—— ??
—— ???
—— ????
—— …
—— ?????????

Một loạt dấu chấm hỏi chiếm trọn màn hình, cuối cùng là một tin nhắn thoại.

Giọng nói cố tình đè thấp nhưng vẫn không che giấu được sự sốt ruột: "Tiểu Mục Tổng, cậu có nghe thấy không? Trả lời tin nhắn đi, trả lời đi, trả lời đi."

Trong tin nhắn còn xen lẫn tiếng Lý Hoành gầm lên khắp cả văn phòng: "Hai đứa đó, lại còn không kéo rèm! Mẹ kiếp, đầu óc mọc ở chỗ nào hả? Tôi chửi chết cụ tổ chúng nó luôn——%¥#&——"

Mục Văn Kiêu hơi nhíu mày.

Ngay sau đó, một tin nhắn thoại khác được gửi đến.

Lần này, xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.

Giọng nói quen thuộc, hơi khàn nhưng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tiểu Mục Tổng, cậu không bị điếc đấy chứ?"

Mục Văn Kiêu không chịu nổi nữa, gửi thẳng một dấu chấm qua.

Bên kia cuối cùng cũng hoàn toàn im lặng, điện thoại không còn rung nữa.

Bình Luận (0)
Comment